Sau khi Lý Tư nhận vàng nén để tự mình đi mua nhà, Thẩm Mậu lại giao hộp giấy tờ của Tạ di cho ông, nói hết thảy mọi thứ bên trong đều giao cho ông quản lý, tóm lại ý là không muốn chạm vào chuyện liên quan đến Tạ di.
Lý Tư đành phải nhận lấy, bước ra khỏi cửa không lâu, liền gặp Vân Khanh đang đứng chờ.
Trong lòng ông đã sớm biết Vân Khanh đợi là có chuyện muốn dặn dò ông, như thế cũng không kỳ quái, rất tự nhiên hành lễ chào: "Đại tiểu thư."
Ở thư phòng của Thẩm Mậu, Vân Khanh nghe ông nói liền biết ông đã hiểu ý của nàng, tìm một chỗ thiên tĩnh trong hoa viên nhỏ, bảo Thanh Liên canh giữ để ý người bên ngoài.
"Lý quản sự, ông là người trợ giúp đắc lực cạnh phụ thân, tình hình hôm nay ông cũng đã thấy rồi chứ?" Vân Khanh thản nhiên mở miệng nói.
Lý Tư nhíu mày, đại tiểu thư nói chuyện cũng không quanh co lòng vòng, bất quá, như thế cũng không có nghĩa là ông có thể ngông cuồng tiến hành đánh giá Tạ di, rốt cuộc bà ta vẫn là chủ tử, vì thế chắp tay nói: "Hôm nay đúng là tiểu nhân không chú ý, không cẩn thận hỏi rõ nha hoàn kia từ đâu tới."
Ông ta nói như vậy, Vân Khanh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, Lý Tư đại khái biết được nàng muốn làm gì, hiện tại đang nhận sai với nàng, cũng là vì những lời phía sau của nàng, quả nhiên là quản sự đắc lực bên người phụ thân, làm việc lâu dài với người làm ăn buôn bán nên rất am hiểu nghe ra ý ở ngoài lời, nàng mỉm cười, gật đầu nói: "Phụ thân giao lại cho ông chuyện mua tòa nhà, về việc mua tòa nhà cho dì, ta có chút ý kiến nho nhỏ, Lý quản sự có nguyện ý nghe hay không?"
"Đại tiểu thư, mời nói." Lý Tư nhìn cô gái trầm tĩnh trước mặt, vừa rồi khi nàng bảo Tạ di viết tên lên trên giấy, ông liền mơ hồ đoán được một chút, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nắm chắc mười phần, dù sao bình thường những cô gái ở tuổi này, nhìn vấn đề sẽ không sâu sắc đến như vậy.
Vân Khanh chậm rãi cười, nhìn sắc mặt Lý Tư, từ từ nói: "Ta hi vọng tòa nhà này, không cần dùng tiền của Thẩm gia để mua."
Lý Tư ngạc nhiên, việc này có thể còn trực tiếp hơn so với tưởng tượng vốn có của bản thân ông, Vân Khanh thấy vậy lại nói tiếp: "Nếu dì đã giao cửa hàng cho phụ thân quản lý, lại viết giấy chuyển giao, ta nghĩ ý của dì ấy chính là không muốn chiếm lợi ích của Thẩm gia, tòa nhà này tiêu phí từ tài sản của chính dì ấy là tốt nhất, tránh đến lúc đó lại nói dì ấy chiếm lợi ích của Thẩm gia, dì làm người quang minh lỗi lạc, không tham tiền bạc, tin rằng nhất định Lý quản sự cũng rõ."
Lý Tư vừa nghe, âm thầm kinh ngạc, lời này chính là trực tiếp nói cho ông biết, ông có thể dùng cửa hàng, đất đai của Tạ di để đổi lấy tòa nhà, mà không cần dùng tiền của Thẩm gia. Tuy rằng ông không quan tâm chuyện nội bộ trong nhà, cũng biết hành vi ‘quang minh’ rộng rãi xuống tay tuyển chọn hai mươi nha hoàn của Tạ di, đại tiểu thư đây là nâng Tạ di lên, cũng khiến ông không thể nói ra lời phản bác.
Chẳng lẽ ông có thể nói trước mặt đại tiểu thư là Tạ di nhất định sẽ luyến tiếc không muốn bỏ ra số tiền kia à?
Vì thế ngẫm nghĩ một chút, Lý Tư vẫn là đứng ở góc độ khách quan mà mở miệng nói: "Tên ghi trên khế ước đất đai và cửa hàng đều là của Tạ di, bản thân bà ấy không đi, quan phủ không thể tiến hành sửa đổi, nếu để Tạ di tự mình đi, chỉ sợ bà ấy sẽ cảm thấy phiền toái." Gặp phải vấn đề ông cần nói rõ với đại tiểu thư, dù sao đại tiểu thư chính là chủ tử, nhưng Thẩm Mậu lại là người đứng đầu ở đây, việc này do ông chủ giao xuống, ông không thể khinh thường.
Ánh mắt Vân Khanh đảo qua nơi xa xa, Thanh Liên ngồi xổm ngắt một đóa hoa, đang kéo kéo một cánh hoa chơi, nhưng ánh mắt vẫn xem xét xung quanh. Nàng cười cười, mở miệng nói: "Không thể chuyển giao cửa hàng, cũng có thể cho người khác thuê chứ."
Một câu nhẹ nhàng bâng quơ, lại khiến Lý Tư âm thầm kinh hãi, đại tiểu thư đã suy xét kỹ biện pháp rồi, ông cũng không nghĩ đến việc có thể cho thuê cửa hàng để đổi lấy tòa nhà, chẳng qua vừa rồi ông cũng đã xem tờ giấy ghi chú, cho thuê toàn bộ sản nghiệp để mua một tòa nhà ba dãy phồn hoa bên cạnh Thẩm phủ ở Dương Châu, ít nhất phải cho thuê năm năm mới có thể thu về. Nếu Tạ di mua tòa nhà, làm gì còn có tiền lời? Năm năm không có lợi nhuận, chỉ dựa vào tiền bạc trên tay để chống đỡ, tương đương việc trực tiếp sống bằng tiền dành dụm.
Hơn nữa người đại diện có thể viết, ký tên lên khế ước cho thuê, hoàn toàn có thể không cần qua tay Tạ di, đợi khi Tạ di biết, ván đã đóng thuyền, cầm thư ủy thác và khế ước thuê mướn, cho dù kiện lên quan phủ cũng không hữu dụng, bà ta cũng không thể nói là sai người ta không công mua tòa nhà cho bà ta, nói thế nào cũng không hợp lý, nếu muốn trả tòa nhà lại, đương nhiên Thẩm gia có thể nhận, vậy thì phải tính theo giá trị hiện có của nhà, cứ thế tính ra, vừa bước vào liền bước ra, Tạ di nhất định sẽ tổn thất rất nhiều ngân lượng.
Ý tưởng tinh tế như vậy, ánh mắt ông nhìn Vân Khanh liền càng thêm khác biệt, lão gia luôn cảm thán dưới gối không con trai, nhưng ông cảm thấy nếu đại tiểu thư là nam nhi, đại khái so ra cũng sẽ không kém lão gia, sắc mặt càng thêm kính sợ, nghiêm trang nói: "Phương pháp này thật có thể làm, chỉ là người muốn bán tòa nhà này, không chừng là muốn chuyển đi nơi khác, hoặc có nhu cầu cấp bách muốn quay vòng tiền vốn, rất ít người sẽ nguyện ý lấy tiền thuê để thay bạc."
Vân Khanh cũng đã nghĩ về vấn đề này, nhưng nàng không muốn nhà mình tiêu tiền mua tòa nhà cho Tạ di, để hai mẹ con kia ở trong tòa nhà Thẩm gia mua, còn muốn dựa vào Thẩm phủ, nàng từng nói, Tạ di và Vi Ngưng Tử, cả đời này đừng mơ tưởng có ý đồ gì với Thẩm phủ, Thẩm phủ cũng sẽ không tiêu tiền không công cho bọn họ.
Nàng nhìn Lý Tư, trong mắt lộ ra ánh sáng kiên nghị, ánh mắt quyết đoán không cho phép từ chối, mở miệng nói: "Ông cứ tìm trước đã, nếu tìm được tòa nhà thích hợp hãy nói sau."
Sau khi dặn dò xong, dọc theo đường đi Vân Khanh lại có vẻ đầy tâm sự, mang Thanh Liên về tới viện.
Lưu Thúy, Vấn Nhi và mấy cái tiểu nha hoàn đang ngồi cùng nhau vừa quay sợi vừa trêu đùa, vừa nhìn thấy Vân Khanh trở về Lưu Thúy liền đứng lên, cũng không mở miệng hỏi chuyện ở tiền viện, nàng biết chuyện gì có thể nói chuyện gì thì không nên, chỉ đi theo Vân Khanh vào phòng trong, liền nhìn nàng ấy không nói một lời ngồi trước bàn trang điểm điêu khắc hoa văn chạm đất, ngây dại nhìn tấm đế cắm hoa tráng men hình xoắn ốc trên bàn bằng đồng.
Lưu Thúy nhìn thoáng qua Thanh Liên, Thanh Liên lắc lắc, tỏ vẻ nàng cũng không biết đại tiểu thư ngồi ở đây làm gì, hai người đều có chút nghi hoặc.
"Lấy hộp đựng tiền ra đây." Bỗng nhiên, Vân Khanh xoay đầu lại, nói với Lưu Thúy, quần áo trang sức tiền tài của nàng vốn do Lưu Thúy cùng một đại nha hoàn trông nom, sau đó nha hoàn kia bị Tạ thị đuổi ra hậu viện, toàn bộ chìa khóa liền ở trên tay Lưu Thúy.
Lưu Thúy ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn Vân Khanh: "Tiểu thư muốn dùng?" Nàng biết từ sau khi tiểu thư rơi xuống nước đã thay đổi rất nhiều, xử sự đều ngoài mềm trong cứng, gây thiệt cho người, mà người ta còn không biết đã thiệt lúc nào, nhưng trước kia tiểu thư không dính gì đến tiền bạc, còn nói là thứ thô tục, giờ đột nhiên lại muốn xem hộp tiền, nàng ta thật đúng là có chút không kịp thích ứng.
Chẳng lẽ có người nói gì ở trước mặt tiểu thư? Đáy mắt nàng ta hiện lên chút nghi ngờ, từ lâu, hộp tiền vẫn đều do nàng ta bảo quản, đột nhiên tiểu thư muốn dùng, khó chắc tiểu thư sẽ không hoài nghi điều gì, nghĩ như vậy, trên mặt liền lộ chút vẻ oan ức.
Thấy tâm tư của nàng ta, Vân Khanh biết mình nói lời này có chút bất ngờ, khó chắc Lưu Thúy sẽ không nghĩ đến điều khác, trên mặt liền lộ ra nụ cười, nói: "Ta muốn xem thử mấy năm tích góp được bao nhiêu vàng bạc, tính xem tiền riêng của mình có bao nhiêu, đến lúc muốn mua gì liền có thể tự mình mua."
Lúc này Lưu Thúy mới mang theo ý cười ngượng ngùng, lấy từ trong ngăn tủ gỗ lim ra một cái hộp vuông bằng gỗ tử đàn khảm chỉ bạc khắc hoa đặt lên bàn trang điểm, lại rút từ bên hông ra một chuỗi chìa khóa, lấy ra một chìa khóa nhỏ bằng đồng thau đặt lên tay nàng, mở miệng nói: "Tiểu thư, tiền tiêu vặt hàng tháng trong ngày cũng tiêu mất một ít, bất quá vàng thỏi vẫn còn rất nhiều, chủ yếu là nhận được vào lễ mừng năm mới, còn có của lão gia, phu nhân cho."
Tiền tiêu vặt hàng tháng của Vân Khanh là mười lăm lượng, nhưng ngày thường đều dùng để thưởng nha hoàn, không thừa được bao nhiêu, nàng cũng không muốn kiểm tra tiền tiêu vặt hàng tháng, chủ yếu muốn tính toán trước mắt mình có bao nhiêu bạc có thể dùng.
Lưu Thúy nhìn Vân Khanh cầm vàng lá, thỏi vàng, đếm từng chút, rất chăm chú, đôi mắt nhìn chằm chằm vào trong hộp, nàng ta cảm thấy kỳ quái đến phát hoảng, ánh mắt kia thật giống như nhìn thứ đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất, dịu dàng nhất gì đó trên thế giới, trong ánh mắt lộ vẻ yêu thích nói không nên lời.
Từ khi nào mà tiểu thư lộ ra yêu thích với vàng bạc như vậy, nàng không khỏi dời ánh mắt, nhìn về phía Thanh Liên, thấy Thanh Liên không lộ chút khác thường, nhìn động tác Vân Khanh mang theo mười phần tán thưởng.