"Vậy thì hi vọng đường cữu bà nói chuyện chú ý một chút, nay cha ta bị rơi xuống sông không rõ tung tích, bà câu nào câu nấy đều nói ‘tử’, chẳng lẽ bà hi vọng cha ta chết sớm một chút hay sao?" Vân Khanh vẫn tươi cười như trước, nhưng đáy mắt lại không có nửa điểm ý cười, liền như vậy nhìn chằm chằm vào Mạc thị, như muốn đem bà ta nhìn thấu.
Mạc thị bị nàng nhìn có chút chột dạ, bà ta đương nhiên hi vọng Thẩm Mậu chết, Thẩm Mậu một khi chết đi, là có thể đem gia sản phân đến trong tộc, đến lúc đó nhà bà ta có thể lấy được phần to nhất, gia sản Thẩm gia, cho dù là 1/10, cũng có thể cho bà ta ba đời ăn sung mặc sướng, nhưng lời này đương nhiên là không thể nói ra, nếu bà ta nói thẳng ra muốn Thẩm Mậu chết, như vậy bà ta lập tức sẽ bị đuổi ra bên ngoài.
"Vân Khanh, ngươi phải chăng là bị áp lực quá lớn, sao lại hồ ngôn loạn ngữ, cha ngươi mất tích đã nửa tháng, không phải gặp nạn thì còn có thể có nguyên nhân khác sao, ngươi không cần sợ đối mặt với sự thật." Mạc thị sau lưng có chỗ dựa, bà ta dám nói như vậy, nhất định là được người chỉ bảo.
Vân Khanh quay đầu nhìn các tộc nhân lóe lên tia tham lam ngồi ở trên ghế, lạnh lùng cười, lúc này cũng không khách khí: "Ta không có hồ ngôn loạn ngữ, cha mất tích nửa tháng, không có nghĩa là ông gặp nạn, nhưng thật ra các ngươi hôm nay tới cửa, không phải là vì muốn nói cho ta biết, cha ta đã chết, sau đó lại nói cho ta biết, muốn bảo hộ mẹ con ta chứ gì?! Nếu là như thế, vậy thì không cần nói, các vị nếu có lòng này, vậy thì nên phái người đi tìm tung tích của cha ta đi!"
Những người này chuyển trăm cái ngàn cái vòng luẩn quẩn, rốt cuộc đề tài đều phải chuyển tới trước mặt, không bằng trực tiếp nói ra, tránh hao phí sực lực của nàng.
Bên kia tộc trưởng đã sớm kiềm chế không được, đem trà đặt ở một bên, hai tay bám trên đầu gối, bày ra một bộ dáng cực kỳ bi ai, thật lâu thở dài nói: "Hôm qua ta đã cùng lão phu nhân nói qua, hôm nay lại đến, ai ngờ lão phu nhân cùng nương ngươi đều bị bệnh, như vậy ngươi là trưởng nữ Thẩm gia, ta tại đây cũng cùng ngươi nói một tiếng, cơ nghiệp Thẩm gia lớn như thế, cha ngươi không quản lí đã nửa tháng, nghe nói rất nhiều thương hộ đều quỵt nợ, nói vậy ngươi cũng biết, bọn họ sở dĩ dám làm như vậy, chính là bởi vì biết Thẩm gia nay không có đương gia làm chủ, ỷ vào các ngươi cô nhi quả phụ không hiểu chuyện buôn bán, chuyện như vậy, chúng ta đều nhìn thấy, vẫn chôn trong đáy lòng, càng nghĩ càng xót thương, nay trong tộc thương nghị, để chúng ta bỏ ra chút sức, giúp các ngươi quản lý cơ nghiệp, mà ngươi cùng nương ngươi, ở nhà quản lí tốt sự vụ trong phủ, quyết định như vậy ngươi xem như thế nào?"
Từ lúc Vân Khanh đi ra lão liền khinh thị trong lòng, một nha đầu mới 14 tuổi còn chưa cập kê, huống hồ lại được nuông chiều từ bé thì hiểu được cái gì chứ, trước tiên là nói ngon nói ngọt, tận tình khuyên bảo giống như muốn tốt cho Thẩm gia, thật ra là muốn dụ Vân Khanh tin tưởng lão, đem gia nghiệp Thẩm gia toàn bộ giao vào tay lão.
Đáng tiếc Vân Khanh lại không ngây ngô như trong mắt bọn họ vẫn nghĩ, trải qua kiếp trước và sau một năm học hành ở kiếp này, suy đoán, suy nghĩ sự vụ, tuy rằng chỉ có 14 tuổi, nhưng nội lực linh hồn lại không khác với người ba mươi tuổi, tộc trưởng lời nói vừa ra khỏi miệng, như là quỷ nói, rắm nói, một khi sản nghiệp Thẩm gia giao cho bọn họ, bọn họ tuyệt đối có thể đem hết thảy đều lặng lẽ hóa thành sản nghiệp của chính mình, đến lúc đó toàn bộ Thẩm gia sẽ bị bọn họ đào thành một cái hố, chừa cho bọn nàng, sẽ chỉ là vô tận khốn khổ.
Vân Khanh cũng không lật mắt cùng bọn họ, khẽ mĩm cười nói: "Tộc trưởng lời nói hữu lễ." Nàng dừng một chút, ngay lúc tộc trưởng muốn mặt mày hớn hở, Vân Khanh lại nói tiếp: "Nhưng tộc trưởng dựa vào cái gì cảm thấy sản nghiệp của Thẩm phủ khi giao cho vào tay các người thì nhất định không mất đi chứ? Những khoản nợ thu không về này, chỉ vì ta là nữ tử, mà các người là nam nhân như vậy liền có thể thu hồi hay sao? Nếu là như thế, quản sự trong phủ chúng ta cũng có thể làm được, bất quá họ không thể, bởi vì bọn họ nhận thức chúng ta - dòng dõi Thẩm gia là chủ tử, mà không phải chỉ dựa vào ta là nam nhân hay nữ nhân."
Một tràng dài đem tộc trưởng nói đến sắc mặt lúc trắng lúc xanh, lão căn bản là chưa từng nghĩ qua muốn xen vào chuyện đòi nợ này, bạc thu về được hay không vốn liên quan gì đến lão, lão chỉ muốn tiếp nhận sản nghiệp của Thẩm gia, sau đó bán của cải lấy tiền mặt bỏ vào túi của mình là xong chuyện, khoản bạc này giúp thương hộ thêm lời, dù sao cũng không phải là tiền của lão. Lúc trước lão nói lời này là vì muốn đưa ra một cái cớ, ai ngờ bị Vân Khanh bắt được túm tóc, lấy ra cự tuyệt. Nhưng qua một hồi, lão lại bình tĩnh xuống, tiếp tục ôn nhu khuyên nhủ: "Ngươi lời này nhưng thật ra có lý, nhưng nay Thẩm gia không có nam tử, chỉ có ngươi một cái nữ tử, như thế nào đi quản lý việc buôn bán?"
"Việc này tộc trưởng yên tâm, cha đã sớm bắt đầu dạy ta xử lý việc buôn bán, nửa tháng nay vẫn đều do ta xử lý, hơn nữa ta mặc dù tuổi nhỏ, nhưng trong phủ còn có Lý Đại Quản Sự, hắn đi theo cha ta hai mươi mấy năm, lại là người tri ân đồ báo, không giống có một số người, ăn của ta, dùng của ta, còn muốn ở sau lưng đâm ta một dao, loại này người lang tâm cẩu phế này thật sự là làm cho người ta khinh bỉ!" Vân Khanh nói xong, ánh mắt quét qua dừng trên mặt tộc trưởng, Đại Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão, Thẩm Bình, Mạc thị từng người một, hàm ý ám chỉ.
Mạc thị nghe xong đã muốn đứng lên chỉ trích, Thẩm Bình lại mở miệng trước: "Cho dù là để chất nữ ngươi xử lý, nhưng ngươi cũng sắp cập kê, qua hai năm nữa phải lập gia đình, đến lúc đó sản nghiệp này cũng phải cho tộc nhân quản lý, không bằng hiện tại trước để cho bọn ta nhúng tay giúp ngươi đi."
Thực hiển nhiên, Thẩm Bình này lấy lui làm tién, lời tuy nói cực kỳ tốt đẹp, là cho tộc nhân hỗ trợ quản lý, nhưng để họn nhúng tay chỉ e Thẩm gia việc thêm nhiều, quả thực là phóng hổ tiến heo oa(vừa dâng heo sữa vừa thả hổ).
"Theo lời của đường cữu ông(ông bác bên ngoại), cho dù vài năm sau Vân Khanh xuất giá, nhưng Vân Khanh phía sau còn có đệ đệ, chờ đệ đệ lớn lên một chút, cũng có thể giúp đỡ việc trong nhà, làm sao chưa gì đã muốn nhờ người hỗ trợ được! Ý tốt của mọi người Vân Khanh xin nhận, chỉ là nhà ai thì quản nhà ấy, chuyện Thẩm gia cũng không dám phiền các ngươi!" Vân Khanh ngữ khí vẫn mềm nhẹ như trước, nhưng trong lời nói lại làm cho người có cảm giác bị đấm thật đau, vô luận nói như thế nào, Vân Khanh đều có thể ứng phó, tuyệt đối không cho người khác có cơ hội nhúng tay vào Thẩm gia dù chỉ một chút.
Thẩm Bình ở một bên híp mắt nhìn Vân Khanh, đã sớm nghe người nọ nói qua, ở Thẩm gia lợi hại nhất không phải Tạ thị, mà là đại tiểu thư này, hôm nay vừa thấy, đúng thật là như thế, đúng là không thể xem thường, xem ra rốt cuộc cũng phải xuất ra chứng cớ mới được.
Nay đề tài vòng đến điểm này, Thẩm Bình khóe miệng khẽ nhếch, đáy mắt mang theo châm chọc: "Ngươi lời này nói thật đúng, nếu thật sự là phía dưới có đệ đệ, như vậy gia nghiệp Thẩm gia rốt cuộc vẫn có người kế thừa, nếu không phải, vậy cũng không thể để rơi vào tay dã loại!"
Sự việc rốt cục cũng nói đến điểm này, Vân Khanh sắc mặt cũng dần dần lạnh, trong mắt phượng chợt sáng, lại phảng phất như mặt nước trong đầm lầy, lộ ra từng cỗ âm lãnh khí: "Cái gì là dã loại, hi vọng đường cữu ông có thể đem chuyện nói rõ ràng, ngày hôm nay nơi này ngồi nhiều trưởng bối như vậy, không biết ông có chứng cứ xác thực sao?"
Thẩm Bình đương nhiên là có chứng cớ, hắn hôm nay đến là vì mục đích này, hướng bên ngoài vung tay lên, chỉ thấy Tề đại phu từ bên ngoài đi đến, Vân Khanh vừa thấy ông ta, hai mắt liền bắn ra một cỗ sắc bén: "Tề đại phu, ngươi có chứng cớ gì chứng minh đệ đệ của ta là dã loại sao?"
Tề đại phu bị ánh mắt kia nhìn, vốn đầu đã thấp, càng thêm thấp, Thẩm Bình cười lạnh một tiếng, cười nói: "Tề đại phu, ngày hôm nay chúng ta nhiều người như vậy ở chỗ này, ông hãy đem kết quả chẩn đoán năm trước của Thẩm Mậu, nói cho mọi người nghe một chút!"
Tề đại phu nghe xong thanh âm của hắn, cả người run lên, mấy năm nay, ông ta vẫn vì Thẩm gia xem bệnh, Thẩm gia đối với ông ta không tệ, nhưng lúc này đây ông ta thật là không còn cách nào, ông ta không dám ngẩng đầu nhìn Vân Khanh, quay đầu nhìn Thẩm Bình nói: "Năm trước khi ta xem bệnh cho Thẩm lão gia, chẩn đoán ra Thẩm lão gia đã không còn khả năng sinh dục."
Lời này vừa nói ra, cả sảnh đường huyên náo, hạ nhân của Thẩm gia sắc mặt đều biến đổi, bọn họ cũng biết Tề đại phu có thể nói là đại phu chuyên dùng của Thẩm gia, khi đó cũng thật là đã từng xem mạch cho lão gia, nếu như thế, vậy hai tiểu thiếu gia làm sao mà có? Nhất thời mọi người đáy mắt có điểm phức tạp.
Vân Khanh sớm có chuẩn bị, lúc này cũng không có nửa điểm bối rối, trấn định thong dong hỏi: "Vậy xin hỏi Tề đại phu, ông lúc trước chẩn đoán ra nguyên nhân vì cái gì khiến Thẩm lão gia không sinh dục được?"
Tề đại phu cúi đầu nói: "Là vì dùng một loại tuyệt tử dược, cho nên không thể sinh con."
"Vậy cũng là nói, cha ta là sau này bị người kê đơn mới tạo thành bệnh này đúng hay không?" Vân Khanh từng bước ép sát, Thẩm Bình nghe không ra nàng ngụ ý trong câu hỏi của nàng, chỉ đành để nàng hỏi.
"Đúng vậy, Thẩm lão gia là vì ăn trúng tuyệt tử dược trong thuốc bổ, mới dẫn đến việc bất lực." Tề đại phu nói đến chỗ đó, Thẩm Bình lập tức tỉnh ngộ, lập tức ngắt lời nói: "Tề đại phu, ông chỉ cần nói, loại dược này ăn vào về sau còn có thể chữa khỏi hay không?"