Cảnh Tâm Như trước đây vẫn suy nghĩ, Thẩm Vân Khanh nhất định là tìm không được một hôn sự tốt, chính vào lúc ý niệm còn lại trong lòng nàng ta vẫn còn chưa tiêu trừ, trong cung liền hạ xuống một thánh chỉ.
Thẩm Vân Khanh làm thế tử phi Cẩn Vương – vị trí mà biết bao thiếu nữ trong kinh thành tâm niệm ngóng chờ, đây là vị trí mà Cảnh Tâm Như có nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Nàng ta cắn răng thật chặt vào đôi môi mềm mại, hết sức khắc chế lại sự đố kị của bản thân. Cái tên của Thẩm Vân Khanh đã loại bỏ từ trên danh sách tuyển tú, hóa ra là có chiêu này trì hoãn, nàng không muốn làm phi tử của Hoàng đế, thì ra là đợi muốn làm Vương phi. Cũng đúng, làm một Vương phi chỉ tay năm ngón dù sao cũng tốt hơn nhiều so với làm phi tần trong cung, thì ra nàng có kế hoạch như vậy.
Sự ngưỡng mộ và đố kị trong đáy mắt của Cảnh Tâm Như làm thế nào cũng không nén lại được, tràn đầy trong mắt. Nàng ta nhìn Vân Khanh mặc váy dài màu đỏ, trên đầu búi một búi tóc đơn giản, mặt trên điểm xuyết hoa cài tóc thạch anh san hô, bộ dao (*) kim phượng rung rinh theo động tác của Vân Khanh, hào quang biểu hiện ra của nàng lúc này như hàng vạn ngôi sao lấp lánh đang vây quanh mặt trăng, khuôn mặt nghiêng xinh đẹp đó chứa đựng ý cười, nhẹ nhàng uyển chuyển tự nhiên, giống như sự tán thưởng của mấy vị phu nhân tiểu thư đó vào lúc này.
Rõ ràng xuất thân còn không bằng nàng ta, sao lại có vận khí tốt như thế. Tất cả những điều này đều là những thứ mà Cảnh Tâm Như muốn có, là những thứ vẫn luôn luôn muốn có. Nàng ta ở trước mặt Lý lão thái quân xu nịnh, khéo ăn khéo nói, từ một thứ nữ được Lý lão thái quân chọn trúng nuôi dưới gối, trong việc này đã bỏ ra bao nhiêu sự cố gắng. Mắt thấy tiền đồ của ca ca Cảnh Hữu Thần dường như rực rỡ, nàng ta cũng có thể mượn một đoạn đường, nào ngờ Cảnh Hữu Thần kết thân với nhị công chúa, bây giờ chỉ có thể ở nhà làm một người đàn ông bị vợ cai quản, cái gì cũng không làm được, không có quyền lực không có danh phận, giống như biến thành trò cười.
Cảnh Tâm Như nghĩ rằng đã bị vượt mặt liền xen vào giữa đám người, giọng nói cao vút cười: “Quận chúa Vận Ninh thật là không giống người thường, mới thăng làm quận chúa không lâu, lại được Bệ hạ ban hôn làm thế tử phi. Vận mệnh tốt như thế này, nữ tử bình thường làm sao có thể có được, cũng không biết làm thế nào lại lọt vào mắt xanh của Bệ hạ, nhiều lần chiếu cố đến quận chúa người vậy!”
Bầu không khí của chỗ đó vốn dĩ là rất thân thiện, các tiểu thư đang vây quanh Vân Khanh nói chuyện bị Cảnh Tâm Như chen ngang một câu vào như thế, ngay lập tức liền yên lặng lại. Mọi người đều ở trong nhà lâu ngày, câu nói này vừa nghe liền khiến lòng người cảm thấy không vui. Gì mà nhiều lần chiếu cố Vân Khanh, Vân Khanh và Minh đế không thân không thích lại sinh ra một kiểu ám muội không rõ ràng, giống như giữa Vân Khanh và Minh đế có điều gì mờ ám.
Vân Khanh nghe giọng nói hơi cất cao (tang bốc, ca tụng quá đáng) tận lực kiềm chế nhưng vẫn che giấu không nổi của nàng ta, thấy Cản Tâm Như tự cho là che giấu rất giỏi sự đố kị, giơ tay đỡ lấy trâm cài tóc ở trên đầu một chút, cười nói: “Thế nào, Cảnh tiểu thư là ngưỡng mộ vận khí của ta, muốn thỉnh giáo ta sao?”
Cảnh Tâm Như không ngờ Vân Khanh kiềm chế giỏi như vậy, đứng trước mọi người sắc mặt khi bị quở trách như vậy vẫn không thay đổi, dáng vẻ bình tĩnh như nước đó sẽ khiến người ta cho rằng nàng vốn dĩ là không nghe hiểu hàn ý trong lời nói, bất giác phản bác nói: “Rốt cuộc là vận khí hay là cái khác, trong lòng ngươi tự khắc hiểu rõ!”
“Quận chúa Vận Ninh phải có tính toán gì!” Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng xuyên vào, khiến Cảnh Tâm Như quay đầu nhìn lại, nhưng thấy quận chúa Mộc Lam vẫn luôn đứng ở bên cạnh lại bước đến, sắc mặt nghiêm túc lạnh lùng, mang theo một vẻ chế giễu: “Nàng ấy không cần tính toán điều gì. Nàng ấy cứu Bệ hạ, chữa bệnh cho Thái hậu, đây đều là bản lĩnh của chính nàng ấy. Ngươi nếu như ngưỡng mộ vận khí như thế, chi bằng hãy luôn luôn chờ đợi. Nhưng ta nghi ngờ, cho dù có cơ hội như vậy, ngươi có thể thi triển được hay không, cũng phải hoàn thành từng bước thăng đến vị trí quận chúa đã chứ?”
“Quận chúa Mộc Lam, ta… Ta không phải là có ý này.” Vốn dĩ các tiểu thư đến đây ngày hôm nay, mọi người đều có quan hệ với nhau coi như không tồi, vì vậy Cảnh Tâm Như lên tiếng cũng có một vài người không ngăn cản, chưa từng nghĩ quận chúa Mộc Lam – người vẫn luôn không lên tiếng, lúc này lại đứng dậy nói thay cho Thẩm Vân Khanh, Cảnh Tâm Như không khỏi có chút nói lắp.
Quận chúa Mộc Lam nhếch khóe môi, lời nói có ý hơi giễu cợt: “Ngươi là có ý gì, ai nhìn không ra, chính lòng đố kị lộ ra trong đôi mắt đó của ngươi, ai nhìn không ra ngươi đang nghĩ cái gì. Trong lòng ngươi không phục, nhưng có lúc không phục cũng không được, chỉ là bởi vì đố kị người khác giỏi hơn mình liền muốn ra tay, không cảm thấy bản thân rất đê tiện thấp hèn sao?”
Quận chúa Mộc Lam nói chuyện không giống với những khuê tú khác, ở trước mặt người khác còn muốn làm ra vẻ đoan trang, mắng người tốt nhất là mắng một cách lịch sự, bởi vì địa vị của phủ Bình Nam Vương đặc biệt, quận chúa Mộc Lam từ nhỏ lại trưởng thành trong quân đội, nếp sống của Vân Nam cũng không văn minh như ở kinh thành. Vì vậy Cảnh Tâm Như cũng chỉ sợ là chưa từng bị người khác nói thẳng đến như vậy, da mặt vừa đỏ vừa trắng, trong ánh mắt nén lại sự không cam lòng, lí nhí nói: “Không phải, không phải…”
“Nếu như cảm thấy nhìn thấy vinh quang của người khác không thoải mái, ngươi hãy dứt khoát đi sang một bên đừng nhìn. “ Quận chúa Mộc Lam nhíu mày, khinh thường nói.
Cảnh Tâm Như bị quận chúa Mộc Lam nói cho đến một câu cũng không nói ra được, bị người khác nói trúng tim đen (ý nghĩ đen tối trong lòng), công bố trước mặt mọi người, bao giờ cũng khó chịu. Nàng ta đảo mắt một vòng, nhìn thấy sự hoài nghi trong đáy mắt Lâm Chân, còn có sự ghét bỏ nhàn nhạt trong mắt An Tuyết Oánh nên không nhịn được nữa liền chạy ra ngoài.
Tần thị vốn đang nói chuyện với Tạ thị, nhìn thấy hành động của Cảnh Tâm Như, vội vàng bước đến, nghe thấy một phần cuối của câu chuyện, nói với Vân Khanh: “Tâm Như không hiểu chuyện, vẫn mong quận chúa lượng thứ một chút.”
Nói xong liền muốn hành lễ, Vân Khanh vội vàng ngăn lại. Trong lòng nàng, Tần thị là mẫu thân của Cảnh Trầm Uyên, cũng là dì của mình, so với Tạ dì, con người Tần thị vẫn thành thật và tốt hơn nhiều. Nàng lạnh nhạt nhìn Cảnh Tâm Như chạy ra ngoài, thấp giọng nói: “Không sao, Cảnh tiểu thư cũng mười tám rồi. Hôm nay nhìn thấy ban hôn của ta, có thể nhất thời trong lòng xúc động, không thể bình tĩnh cũng là chuyện thường. Chỉ là hôm nay vốn dĩ là lễ cập kê của ta, tình trạng như vậy của nàng ấy trước mặt khách khứa khác vẫn là có chút thất lễ.”
Tần thị được Vân Khanh đỡ dậy, một lễ cũng chưa làm được, ngược lại nghe những lời Vân Khanh thấp giọng nói, biết Vân Khanh ám chỉ nói Cảnh Tâm Như tuổi cũng không còn nhỏ nữa, muốn nhắc nhở Lý lão thái quân mau chóng tìm một thân gia cho nàng ta. Nghĩ đến hành động lúc nãy của Cảnh Tâm Như, trong lòng Tần thị cũng có ý định này: “Người không để ý là tốt rồi, ta đi xem thử nó, để tránh nó nghĩ sai.”
Tính cách của Tần thị là trong cương có nhu, bà ấy muốn đi xem Cảnh Tâm Như cũng không phải vì có nhiều quý mến Cảnh Tâm Như, chỉ là hôm nay Lý lão thái quân dặn dò bà ấy đưa Cảnh Tâm Như đi ra ngoài, sau khi đi về sợ không dễ ăn nói.
Vân Khanh đương nhiên là hiểu được, liền để Tần thị đi. Lúc này mới quay đầu nhìn thân hình nổi trội của quận chúa Mộc Lan cao hơn mọi người hai tấc, liền cười nói: “Đa tạ hành động chính nghĩa của quận chúa.”
“Không vấn đề gì, ta không thích nàng ta như thế, trong lễ cập kê lại không nhịn được mở miệng khiêu khích, sau này còn chịu đựng được gì.” Quận chúa Mộc Lam cũng không phải là người cao lớn thô kệch, đối với những sai lầm bẩn thỉu giữa cái khuê tú trong kinh thành cũng hiểu được. Lời hôm nay mà nàng ấy nói, không có nghĩ là Cảnh Tâm Như về sau sẽ không lên tiếng nữa, chỉ là nàng ấy chướng mắt mới mở miệng, để Vân Khanh không cần ghi nhớ ân huệ này.
Vân Khanh tự hỏi mình và quận chúa Mộc Lam gặp mặt không nhiều, nói chuyện cũng không nhiều, hai người cho dù là kiếp trước kiếp này đều là không cùng xuất hiện. Nhưng, từ hội hoa cúc đến hôm nay, quận chúa Mộc Lam tựa hồ nửa như có ý nửa như không thay nàng giải vây. Lẽ nào quận chúa Mộc Lam thấy nàng lần đầu tiên đã cảm thấy vô cùng hợp nhau? Giả thiết như vậy nếu như ở kiếp trước Vân Khanh còn có thể ngây thơ nghĩ đến, đến kiếp này, mọi việc nàng đều phải nghĩ quanh vài vòng trong đầu mới có thể kết luận.
Quận chúa Mộc Lam dường như nhìn ra sự do dự của Vân Khanh liền cười sảng khoải, trong ánh mắt trong trẻo lạnh lùng chứa đựng ánh sáng khác thường nào đó, từ trong tay áo móc ra một cây trâm: “Hôm nay là lễ cập kê của ngươi, ta với tư cách là quận chúa đến tham gia. Nhưng Bệ hạ lại hạ thánh chỉ, ban hôn cho ngươi và tên tiểu tử Phượng Đàn đó, vì vậy bây giờ ngươi cũng coi như là cháu dâu tương lai đằng ngoại của ta. Cây trâm này, chính là quà mà người cô cô như ta tặng cho ngươi.”
Vân Khanh nhìn khuôn mặt như bông hoa trong sớm mai, quận chúa Mộc Lam đến tuổi đôi mươi cũng chưa đến, nghe nàng ấy tự xưng là “cô cô”, trong lòng luôn cảm thấy có chút chưa quen. Nhưng lời của quận chúa Mộc Lam quả thực không sai. Lúc trước khi Đại Ung thống nhất sáu nước, Khôn đế chính là trưởng nữ Mộc Tông Diệp của Bình Nam Vương gia đời thứ nhất, sau này Mộc Tông Diệp lại sinh được một người con trai, chính là Bình Nam Vương đời thứ hai, cứ như vậy, tuổi tác liền nhỏ hơn một vòng, bối phận lại cao hơn một bậc.
Cây trâm ở trong tay của quận chúa Mộc Lam, là một cây trâm màu đen, kiểu dáng rất đơn giản, chỉ là sau khi chạm trổ, đánh bóng sơ sơ trở thành cây trâm hình tròn. Nhưng toàn thân sáng bóng như dòng mực, nhìn ra là ngọc đen thượng đẳng hiếm gặp, hơn nữa trên đầu cây trâm ngọc khảm năm hạt đậu tương tư màu đỏ, hạt đậu tròn rất sáng, nhìn vào mức độ mượt mà và trong suốt của cây trâm, liền có thể biết là đồ vật được truyền lại hơn trăm năm.
Mặt trên của ngọc đen khảm đậu tương tư – thứ đồ bình dân như vậy, rất mới lạ, cũng rất không tương xứng. Bình thường người ta có được ngọc đen, nếu như làm cây trâm, cũng là sau khi đánh bóng đổi thành nạm vàng xung quanh, lại dùng phỉ thúy và đá ngọc diễm sắc mới thể hiện ra sự quý trọng. Nhưng Vân Khanh rất nhanh liền nghĩ đến cây tương tư có lịch sử hai trăm năm ở trong hoàng cung đó, thứ nó kết ra chính là loại hạt đậu tương tư ở trên cây trâm, cũng gọi là hồng đậu (đậu đỏ).
Bởi vì có sự hướng về tình cảm đến chết không thay đổi, một đời một kiếp chỉ có đối phương của Khôn đế và Càn đế, Vân Khanh đã xem qua không ít truyện ký liên quan đến hai người. Trong đó có ghi chép, trước đây Càn đế và Khôn đế nhận thức ước hẹn chính là một cây trâm hồng đậu bằng trúc màu đen, sau đó nhiều lần lắc lư, cốt trúc bị gãy, Càn đế liền dặn dò thợ thủ công làm cái y như đúc, chính là cái ở trước mặt…
Trong lòng Vân Khanh bỗng nhiên kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn đôi mắt của quận chúa Mộc Lam, nhưng thấy trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng ấy lộ ra một sự sáng tỏ nhàn nhạt: “Đây là cây trâm hồng đậu bằng ngọc đen Khôn đế truyền lại, tặng ngươi làm quà cập kê.”
Trong phút chốc, người trong toàn căn phòng đều dừng lại âm thanh, ánh mắt đều nhìn thẳng đến, chỗ mà ánh mắt dừng lại, đương nhiên là trên cây trâm hồng đậu bằng ngọc đen có một không hai, với giá trị khó có thể tính toán được.
Thẩm Mậu phản ứng lại đầu tiên, cũng không thể lên tiếng từ chối, quận chúa Mộc Lam đã nói rõ là quà cập kê, khước từ lại thể hiện bản thân không hiểu lễ, huống hồ thân phận lúc này của quận chúa Mộc Lam là trưởng bối của Vân Khanh, trưởng bối tặng cho, không thể chối từ.
Chỉ là hàm ý của phần lễ mừng này chứa đựng, và giá trị mà nó có, không phải là vật bình thường nào cũng có thể so sánh được.
Vân Khanh sửng sốt một lúc, sau khi hành lễ, hai tay nhận lấy cây trâm: “Đa tạ Mộc cô cô ban tặng, Vân Khanh nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận, không làm lãng phí tâm ý của Mộc cô cô.”
Mặc dù không biết vì sao quận chúa Mộc Lam lại giao cho nàng thứ đồ quan trọng như thế, nhưng Vân Khanh lại biết, cây trâm ngọc đen này chắc chắn là có ý nghĩa đặc biệt gì đó. Quận chúa Mộc Lam là người thẳng thắn như vậy, nếu như lúc thích hợp nói ra, nàng ấy nhất định sẽ nói. Bây giờ nàng ấy không muốn nói, đương nhiên là có lý do của nàng ấy.
Cây trâm ngọc này đã có người trong nghề nhìn ra được điều gì đó, sự chấn động kinh ngạc trong mắt là từng cơn từng cơn một, dường như tất cả mọi người đều có thể khẳng định, việc Thẩm Vân Khanh gả cho Ngự Phượng Đàn một trăm phần trăm là chắc chắn rồi. Nếu không thì, quận chúa Mộc Lam sao lại tặng một vật quan trọng như thế cho Vân Khanh.
Trước tiên không nói đến chuyện sau khi việc này truyền ra, danh tiếng đệ nhất khuê tú của kinh thành chắc chắn nằm trên người của Vân Khanh, trong lễ cập kê Bệ hạ ban hôn, việc như thế có thể nói là cực kỳ ít, chỉ có những tiểu thư danh tiếng hiển hách, nhà trai sợ bị người khác ra tay trước là kẻ mạnh, đến cửa cầu hôn. Nhưng có thể khiến Bệ hạ vào cùng một ngày để ban hôn, thật sự là cực kỳ hiếm có.
Cảnh Tâm Như vừa mới được Tần thị đưa trở lại, đứng ở cửa nhìn thấy cảnh này, tâm trạng lúc này của nàng ta là gắt gỏng, dường như có một con dã thú gào thét trong lòng, thế cho nên trong hai mắt đều che lên tơ máu, nếu không phải Tần thị kéo chặt nàng ta, e rằng Cảnh Tâm Như sẽ không nhịn được đi lên vứt bỏ cây trâm hồng đậu bằng ngọc đen trong tay Vân Khanh.
Tuyển tú của nàng ta bị Thẩm Vân Khanh hủy rồi, về sau gả thế nào đi nữa cũng không thể tốt hơn Thẩm Vân Khanh, bởi vì cho dù nàng ta gả cho hoàng tử, cũng sẽ không có cây trâm hồng đậu bằng ngọc đen.
Lòng dạ của con người là một thứ rất kỳ lạ, đối diện với cùng một sự việc, có người thì ngưỡng mộ, có người thì đố kị, có người thì cùng vui, ví dụ như An Tuyết Oánh lúc này, nàng ấy kéo Vân Khanh sang một bên, trong mắt còn có sự vui mừng thật lớn, trong bàn tay lạnh từ nhỏ cầm một chiếc hộp vuông được bọc đẹp đẽ, ý cười vui vẻ đơn thuần như tuyết: “Vân Khanh, đây là quà cập kê ta tặng ngươi.”
Trong lòng Vân Khanh vẫn nghĩ đến chuyện của quận chúa Mộc Lam, nhìn thấy nụ cười trong sáng trên làn da trắng nõn của An Tuyết Oánh, bất giác nhướn mắt, nhận lấy hộp vuông nói: “Ta thực ra muốn xem thử, lễ vật Tuyết Oánh tặng ta là gì đây!”
An Tuyết Oánh cười dịu dàng: “Đây chính là thứ độc nhất vô nhị, trong thiên hạ tuyệt đối không có cái nào giống y như thế, là cây trâm mà ta tự tay làm ra đó.”
Một đôi khuyên tai mẫu đơn nằm trên một tấm vải nhung đỏ, hoa mẫu đơn được làm bằng ngọc màu hồng phấn, màu ngọc không phải tầm thường, ở đuôi cánh hoa có màu đỏ tươi tự nhiên. Bên dưới ngọc là hai viên ngọc lưu ly hình giọt nước, thoạt nhìn giống như có giọt sương dính trên mẫu đơn vào buổi sáng sớm, rất sống động tươi đẹp.
“Đây là thứ mà ngươi tự tay làm? Đẹp quá, Tuyết Oánh, thật sự cảm ơn ngươi.” Vân Khanh sờ khuyên tai, đây cũng không phải là châu báu thông thường mua ở Linh Lung các, là một phần quà và tấm chân tình tuyệt đối không có khả năng lặp lại trên thế giới.
“Cảm ơn cái gì, quan trọng là ngươi thích.” An Tuyết Oánh nhìn thấy sự yêu thích trong mắt Vân Khanh, lập tức cười rất vui vẻ, có lẽ là bởi vì hôm nay nhìn thấy Vân Khanh quá mức vui mừng, nhất thời liền có chút thở dốc.
Vân Khanh lập tức vỗ lưng nàng ấy một cách nhẹ nhàng, hỏi: “Ngươi thế nào, phương thuốc Vấn lão thái gia kê cho ngươi vẫn thường xuyên theo đó mà uống chứ?”
An Tuyết Oánh khẽ lắc đầu, lông mày được tô vẽ tỉ mĩ hơi cau lại, nhưng sắc mặt lại không có nhiều sự đau đớn: “Không sao, vừa rồi là quá vui thôi, lại gió thổi mới như vậy. Bây giờ đỡ nhiều rồi, chỉ cần không phải là quá vui quá buồn, thì đều không có gì đáng ngại.”
Bệnh tim của An Tuyết Oánh lúc ở Dương Châu đã mời Vấn lão thái gia xem bệnh. Lúc đó Vấn lão thái gia nói đây là bệnh từ nhỏ từ mẫu thân dẫn đến, không có mấy khả năng là hoàn toàn khỏi, nhưng cũng không phải là không chữa được, chỉ cần bản thân chú ý một chút, cùng với việc dùng thuốc viên, sự khác biệt với người bình thường cũng không phải là quá lớn. Một năm sau khi dùng thuốc, An Tuyết Oánh cũng cảm thấy rõ ràng tốt lên nhiều rồi, ngoại trừ cái lần vào đêm thất tịch quả thực là nguy hiểm một chút, phát bệnh một lần, thời gian khác thực sự là không có dấu hiệu phát bệnh.
“Vậy thì tốt.” Vân Khanh sai Thanh Liên nhận lấy lễ vật cất đi xong, lại nắm An Tuyết Oánh đi ra ngoài, nói chuyện với khách.
Lão phu nhân nhìn thấy lễ cập kê của cháu gái mình tổ chức rất long trọng, giữa chừng lại nghe thánh chỉ, chỉ định cho thế tử Cẩn Vương, đương nhiên là mừng đến mức mặt nở hoa cúc. Căn bản lão phu nhân chính là người khá thích hư vinh, nghĩ đến cháu gái của mình có thể gả đến Vương phủ làm chính thê, ngay cả đầu óc tinh thần cũng đều khá hơn nhiều. Tạ thị và Thẩm Mậu nói chuyện rất lâu với lão phu nhân, lão phu nhân lại nắm lấy Vân Khanh mà nói quả thực có phúc khí.
Đợi khi dìu lão phu nhân trở về nghỉ ngơi xong, Tạ thị và Thẩm Mậu vào trong phòng, lúc này mới đem nghi vấn đã giữ một ngày mang ra hỏi Vân Khanh: “Vân Khanh, chuyện này là như thế nào? Tại sao thế tử Cẩn Vương lại chỉ định con làm chính thê, còn để Bệ hạ hạ chỉ vào ngày lễ cập kê hôm nay?”
Tạ thị nói không nên lời cảm giác trong lòng mình, bà ấy vẫn luôn hy vọng con gái được gả vào nhà tốt, nhưng gả vào nhà tốt không đồng nghĩa là nhất định phải gả vào nơi cao môn mới được. Tuy rằng vẫn luôn cảm giác được thế tử Cẩn Vương có chút tình ý với con gái mình, bỗng nhiên liền nhận được thánh chỉ ban hôn, vẫn cảm thấy có chút đột ngột.
Tuy rằng gả đến Vương phủ, sau này Tạ thị đi ra đến trước mặt các phu nhân quý tộc, chịu ánh mắt khinh thường đương nhiên là sẽ ít đi, nhưng con gái gả đến Vương phủ, sẽ là kiểu gì đây. Bà ấy đến kinh thành đã lâu như vậy, nhưng lại chưa từng nghe chuyện của Cẩn Vương và Cẩn Vương phi, càng không nói là gặp mặt. Ngộ nhỡ con gái gả qua đó gặp phải mẹ chồng không tốt thì phải làm sao.
Có một mẹ chồng không tốt, cho dù tướng công có quan tâm thế nào chăng nữa, cũng là phải chịu không ít khổ, về điểm này Tạ thị thấu hiểu rất rõ. Với tư cách là mẫu thân, những điều bà ấy nghĩ đến đều là những vấn đề thực tế.
Vân Khanh nhìn vẻ mặt lo lắng của Tạ thị và Thẩm Mậu, khẽ cười: “Con gái cũng không biết, có lẽ là trùng hợp thôi.” Đây dĩ nhiên không phải là trùng hợp rồi, Ngự Phượng Đàn vẫn luôn nói đợi đến khi nàng cập kê sẽ phải mau chóng quyết định việc của hai người, Vân Khanh cũng không biết Ngự Phượng Đàn là dùng cách nào, hắn lại có thể sắp xếp ổn như vậy, ngay ngày hôm ấy liền định ra rồi. Trong mắt Ngự Phượng Đàn, thật sự là sợ chậm một bước thì nàng sẽ chạy sao?
Tạ thị nhíu mày: “Lúc thế tử Cẩn Vương đến phủ, ta ngược lại nhìn ra hắn có vài phần tình ý, nói riêng những thứ khác, hắn cũng coi như là không tồi đâu.” Bây giờ hôn ước cũng ban rồi, Tạ thị đương nhiên là chọn những điều tốt để nghĩ, Ngự Phượng Đàn nhân tài vô song, thân thể cũng khỏe mạnh, về mặt này cũng coi là tốt.
Thẩm Mậu cũng cúi đầu trầm ngâm, ông ấy ở bên ngoài giao tiếp với mọi người, cũng thỉnh thoảng nghe được Ngự Phượng Đàn có tin tức nổi bật gì, thanh lâu tửu quán đi cũng không nhiều. Làm phụ thân chính là như vậy, bản thân Thẩm Mậu đi đến thanh lâu bàn chuyện làm ăn không vấn đề gì, nhưng nếu như con rể cũng như vậy, ông ấy liền cảm thấy không ổn. Nam nhân cưới con gái bảo bối của mình, làm sao có thể là kẻ ngày ngày lưu luyến hoa quán được.
Cứ như vậy, người của Thẩm gia ngược lại đều cảm thấy hôn sự này cũng không tệ, chí ít nhìn trước mắt vẫn chưa phát hiện ra điều gì tai hại.
Lý Nguyên rời khỏi Thẩm phủ liền trở về Dưỡng Tâm điện.
Hoàng hậu và Ngụy Quý phi lúc này đã trở về trong cung của mình, Minh đế đang đứng trước bàn, giống như đang cầm bút luyện chữ.
“Bệ hạ, thánh chỉ ban hôn đã tuyên đọc rồi.” Lý Nguyên sau khi hành lễ, cung kính nói.
“Ừ.” Minh đế không ngẩng đầu, tay cầm bút lông sói lớn, nhấc bút vận khí.
Lý Nguyên nhìn sắc mặt của Minh đế, nói tiếp: “Nô tài thấy quận chúa Vận Ninh quốc sắc thiên hương, sau khi nghe được thánh chỉ thần sắc không hề hoảng hốt, không có gì ngoài một chút kinh ngạc, thật đúng là dáng vẻ của những khuê tú đại gia, Bệ hạ đã chọn cho thế tử Cẩn Vương một người cực kỳ tốt.”
Hướng bút đi của Minh đế chắc khỏe sống động, liền một mạch đã viết xong bốn chữ “Bày mưu tính kế”. Lúc giọng nói của Lý Nguyên vừa dứt, bút cũng vừa hay dừng lại nhấc lên, ông ấy nhấc tay, Ngụy Ninh lập tức đến nhận lấy bút đặt lên trên giá bút.
“Cháu trai của trẫm, đương nhiên là không thể có một chút sơ xuất nào.” Minh đế nhận lấy cái khăn mà nội thị đưa đến, lau sạch tay, trong ánh mắt mang theo sự khôn khéo và lợi hại.
Lý Nguyên là có được sự gợi ý của Ngụy Ninh, sai hắn lúc tuyên chỉ để ý thần sắc của quận chúa Vận Ninh như thế nào, sau khi trở về phải nói với Bệ hạ. Với việc ban hôn ngày hôm nay, Minh đế tuy rằng bắt buộc phải làm, ông ấy không thể bỏ lại Thẩm Vân Khanh, trao cơ hội cho Tứ hoàng tử ra tay, nhưng đồng thời cũng cảm thấy Ngự Phượng Đàn cưới Thẩm Vân Khanh nhìn bề ngoài là không có bất cứ vấn đề gì, ngay cả Thẩm Vân Khanh cũng là Ngụy Quý phi nói ra.
Nhưng Minh đế trời sinh tính đa nghi, tên Ngự Phượng Đàn này nhìn không ra, liền sai người quan sát hành động của Thẩm Vân Khanh. Nếu như lúc đó Thẩm Vân Khanh thể hiện quá mức cho là đương nhiên, hoặc là vui mừng quá mức, điều này sẽ khiến trong lòng Minh đế nổi lên sự nghi ngờ. Nhưng dựa theo những gì mà Lý Nguyên hồi báo, quận chúa Vận Ninh chỉ là có chút kinh ngạc, vì vậy Minh đế nói chung là cũng yên tâm.
Còn trong cung lúc này, vẫn có một cung điện vắng vẻ, nó yên tĩnh như con thú ngủ đông, trong bức tường ngói đỏ lại lộ ra một hơi thở yên tĩnh không giống với người.
Trong điện mấy cây ngô đồng uốn cành đổ hết sạch, chạc cây hướng về bầu trời âm u, từ xa nhìn lại giống như chọc một lột lỗ thủng vào sự dày nặng, có vài phần yên lặng loang lổ.
Một tiếng cọt kẹt, cửa trong Từ An cung bị đẩy ra, mùi đàn hương nồng nàn trong cung điện một năm bốn mùa đều đốt đàn hương phả vào mặt mang theo sự ấm áp trong đó, khiến sau khi người ta ngửi được liền cảm thấy nơi này tràn đầy tĩnh mịch. Ngay cả xung quanh cũng giống như mùi đàn hương, tản ra khí tức yên tĩnh đến tịch mịch.
Nơi này là chỗ Đông Thái hậu ở, ngoại trừ vài cung nhân tay chân nhẹ nhàng ra, nếu không phải là ba chữ “Từ An cung” ở nền xanh với màu đỏ vây quanh ở bên ngoài giống hệt với Từ Ninh cung nơi Tây Thái hậu ở, hầu như sẽ khiến người ta cảm thấy nơi đây giống như một lãnh cung khác. Không có chút nào sự náo nhiệt và cảnh tượng xanh vàng rực rỡ như trong cung của Tây Thái hậu, đồ bày biện khắp nơi đều lộ ra một cảm giác cổ xưa, nhưng không dính một hạt bụi nào. Có thể thấy người trong cung tuy ít, nhưng vẫn làm một cách công phu không rơi rớt lại chút nào, cả cung điện được dọn dẹp sạch sẽ, chỉnh tề không rối loạn.
Anh ma ma âm thầm bước vào trong điện dùng làm tiểu phật đường ở trong cung, một bóng lưng màu đen của lão phụ đứng trên đệm cói, xem dáng chính là đang tụng kinh niệm phật.
“Đông Thái hậu, thời gian tụng kinh ngày hôm nay đã hết rồi. Người đứng dậy đi, ngày đông khí lạnh nhiều, cẩn thận đầu gối nhiễm lạnh lại đau.” Anh ma ma với vẻ mặt thương tiếc khuyên nhủ.
Đông Thái hậu sau khi thành kính vái ba lạy, liền nhờ Anh ma ma đỡ đứng dậy, cung điện không một tiếng động, ngoại trừ tiếng bước chân người ra, không có bất kỳ âm thanh nào khác, khiến giọng nói của Đông Thái hậu hiển thị rất rõ ràng, lộ ra một giọng khàn khàn mà chỉ có người đến tuổi già mới có: “Hoàng đế chọn phi cho thế tử Cẩn Vương, nghe nói đã chọn quận chúa mới tiến vào là Thẩm Vân Khanh?”
“Vâng, Đông Thái hậu. Thánh chỉ ban hôn cũng hạ rồi.” Anh ma ma thấp giọng nói: “Khổng gia cũng dựa theo ý của người, đưa đến bức tranh cuộn của Khổng tiểu thư, lúc đầu cũng vào được phạm vi đợi chọn, chỉ là cuối cùng lúc đến điện Dưỡng Tâm, Hoàng hậu gạt nàng ấy sang một bên.”
Trên mặt của Đông Thái hậu không có biểu cảm dư thừa nào, hai mắt trong sương khói trong điện nhìn không rõ, chậm rãi hỏi: “Là ý của Hoàng đế?”
“Bệ hạ không nói.” Anh ma ma đỡ Đông Thái hậu bước qua ngưỡng cửa cao, nghiêng đầu nhìn Đông Thái hậu, trong đôi mắt có sự trung thành và tôn kính tuyệt đối: “Việc đó đã qua nhiều năm như thế, xem ra trong lòng Bệ hạ vẫn còn ghi nhớ.”
Đông Thái hậu ngồi lên một cái nệm gấm màu tím nửa mới nửa cũ, ngón tay vuốt phật châu ngọc bích đã mài sáng bóng khác thường, cười nhạt: “Nhớ thì chắc chắn là nhớ, việc như vậy làm gì có Hoàng đế nào có thể quên được. Nhưng, Tiết Duy Phương có mấy phần có thể nắm chắc được tâm ý của Bệ hạ? Chỉ là Khổng Từ cho dù đặt trong đợi chọn, thế tử Cẩn Vương cũng sẽ là không chọn.”
“Vậy Đông Thái hậu vì sao lại muốn Khổng gia đưa bức tranh cuộn đó lên?” Anh ma ma nâng chậu than lửa áp sát vào một chút, hỏi.
Đông Thái hậu vẫy tay, ho nhẹ vài tiếng, cau mày nói: “Để ra xa chút, để gần quá luôn cảm thấy quá nóng, đầu óc cũng đần độn theo.” Anh ma ma vội vàng đặt xa một chút, Đông Thái hậu mới đỡ dần, nói tiếp: “Không dâng lên, làm thế nào biết Hoàng đế bây giờ nghĩ như thế nào chứ.”
Bà ấy ngẩng đầu nhìn Từ An cung yên tĩnh này, yên tĩnh tưởng chừng như là một ngôi mộ, không có gì ngoài mấy người già ở bên cạnh, còn có ai nhớ đến bà - vị Hoàng hậu của Tiên đế này nữa chứ. Xem ra thật sự là yên tĩnh quá lâu rồi, lâu đến mức hầu hết mọi người đều quên đi sự tồn tại của bà rồi.
Khóe miệng của Đông Thái hậu nhếch lên như cười như không, trong cung điện âm u, nụ cười đó thoạt nhìn rất có ý nghĩ sâu xa.
Sau khi thánh chỉ ban hôn lan truyền khắp kinh thành không lâu, người của phủ Tiết Quốc công lại một lần nữa đến phủ Ninh Quốc công.
Chỉ là lần này thiếu đi người đã được chôn cất là Tiết Đông Hàm và Hải thị đang đổ bệnh trên giường, cùng với Tiết Liên đang phải thủ hiếu, có thêm một người là Tiết Nhất Nam.
Đẩy cửa phòng của Tiết thị, liền ngửi thấy một mùi mục nát, xen lẫn mùi máu tươi nhàn nhạt, lẫn trong gió tuyết. Mặc dù là trong phòng xông lên mùi hương nồng nặc, cũng không xua tan được loại mùi vị khiến người ta bất an này.
Đôi mắt An Ngọc Oánh đỏ bừng đứng ở chỗ hút gió, nhìn thấy Tiết Quốc công đến, vội vàng nhào đến nói: “Ngoại tổ phụ, người đã biết rồi chứ, tại sao lại có thể như vậy? Thẩm Vân Khanh, con tiện nhân đó làm sao vẫn còn được Bệ hạ chỉ hôn làm thế tử phi, lẽ nào các người không nghĩ cách đối phó với ả ta sao? Con tiện nhân như nàng ta dựa vào đâu mà có thể gả cho Ngự Phượng Đàn làm chính phi? Ngoại tổ phụ, người sao lại có thể nhịn được cục tức này, để ả ta ức hiếp bội nhọ Ngọc Oánh chứ!” Đôi mắt của nàng ta tràn đầy tia máu, thoạt nhìn một chút giống như toàn bộ lòng trắng đều biến thành đỏ, sau khi nghe thấy thánh chỉ, An Ngọc Oánh cả đêm không ngủ. Kể từ sau khi ban hôn, nàng ta tuy rằng trong lòng không thoải mái, nhưng dưới sự khuyên bảo của Hải thị và An lão thái quân, cũng dần dần tiếp nhận rồi, dù sao sau này nếu như Tứ hoàng tử làm Hoàng đế, nàng ta phong phi là không có gì khó, nếu như có thể, làm Hoàng hậu cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng điều này không có nghĩa là nàng ta liền không quan tâm đến hôn sự của Ngự Phượng Đàn nữa. Thua quận chúa Quý Thuận, nàng ta có thể nhẫn nhịn, dù sao người ta thân phận cao quý, chỗ dựa vững chắc. Nhưng thua Thẩm Vân Khanh, nàng ta lại tuyệt đối không thể nhịn được, một đứa con gái thương nhân đê tiện, dựa vào cái gì mà gả cho người tốt như Ngự Phượng Đàn, một bước trở thành thế tử phi, còn để Bệ hạ đích thân hạ chỉ ý. Nàng ta có tư cách gì! Còn không phải là dựa vào bộ mặt quyến rũ, khiến nam nhân bị mê hoặc đến mức xoay quanh! Nghe nói Tứ hoàng tử cũng đã từng thỉnh cầu muốn cưới nàng ta về làm trắc phi!
Tiết Quốc công vừa tiến vào liền nghe thấy lời của An Ngọc Oánh, lại không an ủi An Ngọc Oánh như những gì nàng ta dự đoán, mà là cho một cái bạt tai lên mặt của An Ngọc Oánh, vẻ mặt tái xanh trách mắng: “Nương của ngươi nằm trên giường cũng sắp bệnh mà đi rồi, ngươi một câu cũng không nhắc đến, còn ở đây làm ầm, còn ra thể thống gì nữa!” Trong lòng ông ấy cũng rất buồn phiền, nhưng bây giờ lại không thể dễ dàng hành động, chỉ có nghĩ được cách làm phù hợp, mới có thể diệt trừ Thẩm Vân Khanh một cách gọn gàng sạch sẽ.
Mấy ngày nay Tiết Quốc công cũng tiều tụy đi nhiều, nỗi đau mất con vẫn còn trong lòng, lại nhận được truyền tin của Ninh Quốc công, nói Tiết thị sau khi nghe thấy ban hôn, tâm trạng biến động cực lớn, không ngừng nôn ra máu, ngay cả ngự y cũng không có cách nào khống chế.
Vốn dĩ chính là thân thể thương tích đầy mình, lại bị kích động lớn như vậy, làm sao mà chịu đựng được. Nhưng An Ngọc Oánh vừa tiến vào, liền oán giận không ngừng với ông ấy, chặn người đứng ở chỗ đầu gió, một câu an ủi cũng không có, trong lòng Tiết Quốc công khó tránh khỏi nguội lạnh.
An Ngọc Oánh dù sao cũng là cháu gái ngoại mà Tiết Quốc công thương yêu nhất, cái bạt tai này thực ra là đã kiềm chế sức mạnh rồi, nhưng trong mắt An Ngọc Oánh lại lộ ra kiểu tâm trạng khác, đôi mắt nhìn chằm chằm Tiết Quốc công, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi phản bác nói: “Ngoại tổ phụ, người đánh con làm gì, cũng không phải là con hại nương như vậy.”
Hoa thị thấy nàng như vậy cũng cảm thấy An Ngọc Oánh được Tiết thị chiều quen rồi, ánh mắt đầy tức tối như thế nhìn Tiết Quốc công, còn muốn bướng bỉnh phản bác. Vốn dĩ không muốn phản ứng, mắt thấy Tiết Quốc công đứng ở một bên, mới buông giọng nói mềm mại lên tiếng: “Ngọc Oánh, nương của ngươi bây giờ thân thể không tốt, ngoại tổ phụ đương nhiên là lo lắng một chút. Ngươi ở đây lôi kéo không cho ông ấy vào trong xem, rơi vào mắt người khác cũng là không tốt. Hơn nữa Thẩm Vân Khanh dù sao cũng chỉ là một thế tử phi, làm sao có thể so sánh được với ngươi chứ, ngươi sau này là tương lai rộng mở, bây giờ vẫn là đi xem thử tình trạng bệnh của mẫu thân ngươi thế nào trước đã.”
Lời nói nhẹ nhàng của Hoa thị vừa nói ra, An Ngọc Oánh liền có cơ hội lui xuống, nhưng sự ghen ghét trong lòng vẫn không thay đổi chút nào. Chỉ là Hoa thị nói rất đúng, để ngoại tổ phụ xem tình trạng của nương trước, nàng mới có thể dễ dàng đưa ra yêu cầu được.
Tiết Quốc công từ lỗ mũi thở ra một hơi dài, đến bên giường xem Tiết thị. Tiết thị lúc này một chút cũng nhìn không thấy dáng vẻ hăm hở trước đây, cả người gầy tới mức da bọc xương, trong da thịt lộ ra một màu xanh. Cho dù là ai vừa nhìn thấy, không cần là có biết y thuật hay không, cũng đều biết cái gì gọi là không đủ sức xoay chuyển đất trời.
Tiết thị đã hôn mê sâu, căn bản là nhìn không rõ những thứ trước mắt, cũng không còn nghe thấy âm thanh gì. Tiết Quốc công sau khi nhìn Tiết thị hồi lâu, hai tay nắm thành nắm đấm, cố gắng khống chế tâm trạng của bản thân.
Hoa thị may là đã chuẩn bị sẵn tâm lý, sau khi nhìn Tiết thị, cũng khẽ thở một tiếng, lùi lại phía sau một bước, giẫm lên chân của Tiết Nhất Nam. Nàng cười áy náy, Tiết Nhất Nam lắc đầu, thể hiện không sao, ánh mắt dừng lại trên người Tiết thị, bình tĩnh như đang nhìn một người khỏe mạnh, không có biểu cảm nào khác, sau khi trầm ngâm, lại khẽ lên tiếng hỏi ngự y đứng bên cạnh, khuôn mặt anh tuấn, mặt mũi sáng láng, lộ ra một sự hào phóng không giống với những công tử ở kinh thành: “Tình trạng của phu nhân Ninh Quốc công, nhiều nhất còn có thể sống được bao lâu?”
Vấn đề này hỏi vô cùng thẳng thắn, nhưng lại là điều mà mọi người quan tâm nhất, ngự y sau khi cân nhắc một chút liền đáp: “Nhiều nhất sẽ không vượt quá một tháng.” Đây còn là bởi vì phủ Ninh Quốc công tiêu tiền như nước dùng dược liệu tốt nhất nuôi dưỡng một thời gian.
An Ngọc Oánh trợn trừng mắt: “Một tháng cũng không chống đỡ được?”
Tiết Nhất Nam vừa nghe lời này, quay đầu chạm vào ánh mắt của Tiết Quốc công đang phóng đến, Tiết Quốc công lập tức thở dài, đôi mắt rũ xuống suy nghĩ một lúc, kiên định nói với ngự y: “Cho dù dùng cách nào, nhân sâm nghìn năm cũng được, linh chi trăm năm cũng được, dược liệu trân quý tùy ý kê, chỉ cần có thể khiến nó sống được một tháng!”
Qua nửa tháng nữa chính là hôn kỳ của Tứ hoàng tử và An Ngọc Oánh, nếu như Tiết thị trước lúc này xảy ra chuyện, như vậy An Ngọc Oánh sẽ phải ở trong nhà thủ hiếu một năm. Bây giờ Tiết gia đã mất đi Tiết Đông Hàm, quan văn đột nhiên mất thế lực, đến lúc đó Tiết thị vừa chết, bởi vì chuyện đứa trẻ trong bụng Oánh phi, phủ Ninh Quốc công đã sinh ra ác cảm, rất có khả năng lần này sẽ cắt đứt quan hệ hai nhà. Cục diện trước mắt là tuyệt đối không thể mất đi sự trợ giúp của Ninh Quốc công, chỉ có dựa vào liên hôn, tiếp tục buộc hai nhà vào với nhau. Ninh Quốc công tuy rằng không đứng đắn, nhưng An thượng thư - đệ đệ của hắn lại đứng ở vị trí đại quan nhị phẩm đương triều, chưởng quan hộ bộ
Hoa thị ở một bên nghe thấy, cười nhạt trong lòng. Tiết Quốc công vẫn cho rằng người phụ nữ không thể làm nên chuyện, cảm thấy suy nghĩ của người phụ nữ hẹp hòi, ru rú trong nhà không biết đến trời cao. Nhưng tâm tư của người đàn ông xem ra cũng đâu có hơn.
Nàng nhìn Tiết thị trên giường với vẻ mặt xanh xám, thỉnh thoảng lại nôn ra máu. Đối với nàng mà nói, thống khổ như vậy, kỳ thực chết được nhanh một chút mới là lựa chọn tốt nhất. Nhưng người phụ thân yêu thương nàng nhất vẫn muốn kéo dài nỗi đau khổ của nàng, liều mạng để người ta dùng dược liệu níu lấy tính mạng của nàng, không phải vì luyến tiếc nàng ra đi, mà là để cho nàng sống mới có thể khiến An Ngọc Oánh gả cho Tứ Hoàng tử, đạt được mục đích mượn hơi của phủ Ninh Quốc công. Nói gì đến thương yêu con gái, đến cùng vẫn không quan trọng bằng quyền thế. Lúc Tiết thị còn sống đã bị gả vào phủ Ninh Quốc công làm quân cờ, đến chết vẫn là quân cờ bị lợi dụng mà thôi.
Ngự y suy tính một hồi rồi khom người nói: “Trên dưới hai mươi ngày không thành vấn đề, còn nói một tháng thì vi thần không dám đảm bảo mà chỉ có thể tận lực dốc sức.” Tuy e ngại Tiết Quốc công nhưng ngự y vẫn không tùy ý nhận lời làm chuyện không thể, đến lúc đó chỉ sợ sẽ càng chuốc lấy lửa giận.
“Ít nhất phải hai mươi ngày!” Tiết Quốc công cũng biết miễn cưỡng ép buộc không được liền hạ xuống một mệnh lệnh cuối cùng. Hắn không đành lòng cũng không muốn nhìn thêm thảm trạng của Tiết thị liền dẫn người tới sảnh bên cạnh.
An Ngọc Oánh đi cùng phía sau, sai toàn bộ nha hoàn người hầu xung quanh ra ngoài, lại để tỳ nữ Thanh Nhứ của mình đứng bên ngoài trông chừng. Lúc này mới quay người lại, trong mắt lập tức lóng lánh ánh lệ, quỳ xuống trước mặt Tiết Quốc công đau khổ không thiết sống nói: “Ngoại tổ phụ, người trông thấy bộ dạng của nương rồi đúng không? Nương bây giờ da bọc lấy xương, cả người đâu còn dáng vẻ đoan trang mỹ lệ ban đầu, những điều này đều là do ai hãm hại? Đều là Thẩm Vân Khanh gây ra!”
Nàng ta khóc thút thít, nắm lấy khăn tay lau dòng lệ chảy tới bên môi rồi tiếp tục nói: “Vốn dĩ thân thể của nương dưới sự chăm sóc của ngự y đang dần dần khởi sắc, nhưng đúng lúc nghe thấy Thẩm Vân Khanh được ban hôn cho Ngự Phượng Đàn liền thổ huyết liên tục, nôn ra không ngừng mà nuốt không trôi bất cứ thứ gì. Ngự y đã cho uống thuốc, cũng không còn tác dụng như trước. Ngoại tổ phụ đã biết rõ nương là người con gái mà người yêu quý nhất, từ nhỏ đã theo bên cạnh người nên khí chất rất là cao ngạo. Nương nói nương sinh ra ở phủ Tiết Quốc công đệ nhất trong triều, lập gia đình lại gả tới phủ Ninh Quốc công, các phu nhân trong triều từ trên xuống dưới không có mấy người vinh hiển như nương. Nhưng chính vì như vậy, nương lại bị tổn thất trong tay Thẩm Vân Khanh nên bị Bệ hạ phạt dùng đinh hình. Điều này dù cho qua rồi, ai ngờ cậu cũng vì trù tính người phụ nữ độc ác kia mà mất, bất kể là với nương hay với Tiết phủ, đây đều là những sỉ nhục vô cùng lớn.
“Vốn cho rằng ngoại tổ phụ của con sẽ xử lý được Thẩm Vân Khanh, ai ngờ Thẩm Vân Khanh lại còn được ban hôn của Bệ hạ, mắt thấy nữ tử ti tiện này từng bước leo vào đám hậu duệ quý tộc của kinh thành, Tiết gia chúng ta quả thực đã trở thành trò cười. Người như vậy cũng không thể đối phó được, còn để cho nàng ta hãm hại cả nhà không yên, ngay cả Hoàng hậu nương nương trong cung bây giờ cũng bị phân tán quyền lực trong lục cung, khắp nơi dưới sự quản chế của Ngụy Quý phi cũng là vì vậy. Nương mới tích tụ uất ức trong ngực nên bộ dạng toàn thân mới trở thành như ngày hôm nay khiến cho thuốc thang khó chữa!”
Tiếng khóc của An Ngọc Oánh về sau càng ngày càng lớn, dần dần là sự không cam lòng từ lúc bắt đầu trở thành những giọt lệ thực sự, căn phòng rơi vào một kiểu trạng thái vô cùng yên tĩnh. Ngón tay của Tiết Quốc công đặt trên ghế dựa bởi vì nắm quá chặt, gân xanh tóe ra, lồi cao lên ở mu bàn tay, cái trán mơ hồ nhảy động, như là có côn trùng ẩn núp ở dưới.
“Được rồi!” Ông ta dường như là nghe không lọt tai nữa, đột nhiên đập bàn một cái, đập vỡ góc bàn gỗ hoa lê, phát ra tiếng động rung trời, khiến tiếng khóc của An Ngọc Oánh cũng nghẹn lại ở trong cổ họng, ngước lên khuôn mặt đầy nước mắt nhìn Tiết Quốc công từ chỗ ngồi đứng dậy.
Tiết Nhất Nam nhìn đôi mắt của Tiết Quốc công lúc này, chỉ nhìn thấy hai mắt của ông ấy giống như dã thú, lộ ra ánh nhìn dữ tợn. Nếu như lúc này Thẩm Vân Khanh ở trước mặt, e rằng Tiết Quốc công sẽ giống như xé nát nàng mất. Đáy mắt ông ấy mang theo ý cười như có như không nhìn An Ngọc Oánh, trong mắt chứa đựng một tia đạt được như ý muốn.
Ai nói nàng ta ngu xuẩn, có lúc, An Ngọc Oánh cũng không phải là rất ngu xuẩn.
Chính vào lúc Tiết Quốc công về phủ một lòng muốn dồn Vân Khanh vào chỗ chết, phía bên Tây Nhung truyền đến một tin tức khiến cả triều đình kinh hoàng.
***
(*) Bộ dao: một kiểu trâm cài có phần thõng xuống, sẽ đung đưa theo từng bước đi của nữ giới.