Mục lục
Cẩm Tú Đích Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy mọi người sắc mặt đại biến, hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều có vẻ kinh ngạc, thậm chí xuất hiện thần sắc khủng hoảng, toàn bộ căn phòng nhất thời yên tĩnh đáng sợ.

Nghe lời của lão phu nhân trong hôn mê nói lại, ý là, là Tạ di xuống tay hạ thủ với lão phu nhân?

Đây là có chuyện gì, ai cũng có thể nhìn ra được, nay trong số chủ tử Thẩm phủ, mặc kệ là Tạ thị hay là Thẩm Mậu, còn có Vân Khanh, đối với Tạ di cũng không hoan nghênh, lúc trước cũng là lão phu nhân mở miệng nói đem mẹ con các nàng đón trở về, cũng chỉ có lão phu nhân còn nhớ kỹ ân cứu mạng của Tạ di, có thể nói trong phủ người che chở mẹ con Tạ di nhất chính là lão phu nhân, nàng làm sao có thể đối với một người là chỗ dựa duy nhất của mình xuống tay, loại hành vi này quả thực là ngu xuẩn tới cực điểm.

Vân Khanh lúc này cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc, nhưng nàng mơ hồ đoán được Tạ di tại sao lại hành động xúc động như vậy, có lẽ có liên quan đến việc buổi sáng nàng lại đây hỏi thăm lão phu nhân về bọn cướp phỉ xuất hiện ở kinh thành ngày đó, lúc ấy đáy mắt lão phu nhân ẩn ẩn mang theo tức giận, dựa theo tính cách lão phu nhân, nói không chừng sau khi biết được chân tướng sẽ cùng Tạ di nổi lên xung đột.

Mà với tính cách của Tạ di, rất có thể bà ta dám làm ra loại chuyện tày trời này.

"Vương ma ma, đại phu tới." Bích Lăng vén rèm lên, đi đến, lại nhìn tình huống trong phòng, coi như so với thời điểm nàng đi ra ngoài đã tốt hơn nhiều.

Nay lão phu nhân sắp tỉnh lại, đại phu đến tác dụng cũng không lớn, nhưng rốt cuộc lão phu nhân còn không có tỉnh hẳn, vẫn hôn mê, Tạ thị rất là khách khí thỉnh đại phu tiến vào, để cho đại phu bắt mạch cho lão phu nhân.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên bên ngoài chạy tới một thân ảnh nghiêng ngả lảo đảo, thanh âm như khóc như kinh, hô: "Dì, dì, ngài mau đi xem một chút nương ta a......"

Vi Ngưng Tử vẻ mặt khủng hoảng, khi chạy vào còn va vào trên cửa, sau một hồi kéo rèm cửa, thân mình trực tiếp quỳ xuống đất, mãi vẫn không chịu đứng lên, lết về phía trước, lôi kéo góc váy của bà, nâng lên gương mặt tràn đầy nước mắt, khóc nói: "Dì, nương cháu hộc máu, xanh cả mặt, bộ dáng giống như trúng độc, người mau đi xem bà một chút đi......"

Tạ thị nghe vậy biến sắc, mím chặc môi, tuy rằng không thích thứ muội này, nhưng rốt cuộc cũng là người thân có cùng huyết thống, hơn nữa, nói như thế nào, nàng nay cũng là ở nhờ trong Thẩm phủ, nếu liên quan đến mạng người, đó là chuyện rất trọng yếu a, Thẩm phủ nay nhưng là nơi bệ hạ dừng chân trong chuyến Nam tuần, một việc không tốt, khả năng sẽ xúc phạm Long Uy.

Còn nữa, vừa rồi bà vốn là chuẩn bị đi tìm Tạ di tính sổ, việc làm trước kia mặc dù quá mức, nhưng cũng chỉ là hãm hại, sự việc hôm nay, lại là mưu sát, là mạng người. Một người có thể tâm ngoan thủ lạc xuống tay với lão phu nhân, bà không thể lại nhớ tới tình thân mà lưu nàng ta lại trong nhà nữa, người như vậy thật sự là quá kinh khủng, có lẽ có một ngày bởi vì bất cẩn, sẽ đối với Vân Khanh xuống tay, bà không muốn con của mình gặp phải chuyện như hôm nay.

Cho nên, bà xoay người lại, phân phó: "Vương ma ma ngươi ở trong này coi chừng lão phu nhân, đại phu, làm phiền ông theo ta đi xem một người khác, Vân Khanh, con cũng cùng ta cùng tới Cúc khách viện."

Vương ma ma nhào tới nói: "Phu nhân, nô tỳ muốn đi, nô tỳ nhất định phải theo các người cùng đi, đi xem loại người bị chó ăn mất lương tâm đến tột cùng đang làm cái trò gì!"

Bà là ma ma đắc lực nhất bên người lão phu nhân, lúc này lão phu nhân gặp chuyện không may, trong lòng bà rất tức giận, nghĩ đến ngày xưa lão phu nhân luôn đối đãi tốt với Tạ di kia, Tạ di thế nhưng còn hạ độc thủ với lão phu nhân như vậy, thật sự là làm cho lòng người phát lạnh.

Vi Ngưng Tử đáy mắt lóe ra lệ quang, khó hiểu hỏi: "Như thế nào, lão phu nhân đã xảy ra chuyện gì sao?"

Vương ma ma nghe nàng ta còn muốn hỏi chuyện gì xảy ra, lập tức ánh mắt bắn ra hai tia sáng sắc bén, bổ nhào lên rống to, Vân Khanh thấy vậy, nhíu mày, lập tức hô: "Vương ma ma, đại phu còn đang chờ ở đây, nếu có việc gì, để sau nói cũng không trễ, nay còn có bệnh nhân đang chờ, chúng ta vẫn nên đi nhìn kỹ trước rồi hẵn nói."

Nghe nói như thế, Vương ma ma mới tỉnh táo lại, trông thấy đại phu đứng ở một bên, trên mặt hơi hơi nóng lên, ngày hôm nay, việc này bà thật sự đã sơ sót, đại phu còn đang ở đây, bà thiếu chút muốn nói ra chuyện Tạ di xuống tay làm nghẹn chết lão phu nhân, mắt thấy thánh giá Nam tuần sắp vào ở Thẩm phủ, nếu truyền ra chuyện như vậy, chẳng phải là hết thảy đều đổ xuống sông xuống biển sao, trước đó tiêu phí tâm huyết, nhân lực, vật lực cũng muốn toàn bộ uổng phí?

Bà ngẩng đầu nhìn Vân Khanh, thấy nàng sắc mặt thản nhiên, nhưng trong mắt lại có tia cẩn trọng, may mắn đại tiểu thư phản ứng đúng lúc, bằng không không biết lại rước lấy cho Thẩm gia tai họa gì nữa, nghĩ như thế, lúc nhìn Vân Khanh cũng mang theo vẻ mặt cảm kích, quay đầu nhìn Vi Ngưng Tử, đáy mắt lại mang theo thần sắc chán ghét, cau mày nói: "Biểu tiểu thư, cô vẫn nên nhanh chóng đứng lên ở phía trước dẫn đường, nói cách khác, nương của cô nếu xảy ra chuyện gì làm ảnh hưởng đến người khác đã có thể không tốt rồi."

Vi Ngưng Tử trong mắt rơi lệ, khó chịu nghẹn ngào, tiểu nha hoàn đi lên nâng nàng ta dậy, nàng ta thế này mới đứng vững, giống như không thấy được ánh mắt chán ghét của Vương ma ma cùng mọi người trong phòng, gật gật đầu nói: "Vậy thì phiền toái dì cùng đại phu mau đi xem mẹ cháu một chút, cháu lo lắng bà chống đỡ không được, lúc rời khỏi chạy đến đây cháu thấy sắc mặt bà đã xanh xao rồi."

Tạ thị thấy vậy cũng không nói nhiều, đi ở phía trước, Vân Khanh liền đi sát theo bà, đại phu cùng Vương ma ma theo ở phía sau, đoàn người bước chân vội vàng đi về hướng Cúc khách viện.

Đến Cúc khách viện, liền nhìn đến đại nha hoàn Hồng Tụ của Tạ thị đứng ở trong viện, cả người phát run, sắc mặt trắng bệch, vừa nhìn thấy Vi Ngưng Tử liền đi tới: "Tiểu thư, ngài mau đi xem phu nhân một chút, bà vẫn còn đang hộc máu a."

Vi Ngưng Tử nghe vậy nhất thời càng thêm nóng vội, xoay người nói với đại phu: "Đại phu, phiền toái ông nhanh vào xem mẹ ta."

Đại phu này cũng là người chuyên nghiệp, ngay khi nghe Hồng Tụ nói liền gật đầu đáp, cõng cái hòm thuốc đi theo Hồng Tụ bước vào trong nội viện.

Tạ thị cùng Vân Khanh vẻ mặt lạnh nghiêm, cất bước vào theo, vừa vào trong nhà, đã ngửi thấy trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, trộn lẫn một loại hương vị quái dị.

Lúc này Tạ di khóe miệng đã ói ra rất nhiều máu đen, nha hoàn quỳ gối cạnh bà ta, không ngừng chà lau máu loãng theo khóe miệng bà ta chảy ra, gối đầu màu xanh ngọc bà ta nằm đều bị máu loãng thấm biến thành màu đen, cả người sắc mặt tím nhợt, ẩn ẩn lộ ra một cỗ hắc khí.

Vi Ngưng Tử vào nội thất, nước mắt bắt đầu rơi xuống, đi đến trước giường, hô to nói: "Nương, nương, người làm sao vậy?"

Mà bên kia đại phu đã mở hòm thuốc, xuất ra gối đệm lót, nha hoàn đem tay Tạ di nâng lên, đặt lên gối đệm lót, đại phu mới bắt đầu bắt mạch, sau khi ông xem, nghe, hỏi, bắt mạch, sắc mặt càng phát ra ngưng trọng, lộ ra ý tứ không tốt.

"Các ngươi lập tức đi lấy nước lạnh cho nàng uống, sau đó lại thúc giục nàng nhổ ra, nhớ rõ nhất định phải là nước lạnh, nước ấm đều không được. Mặt khác, cho người đi hầm nước đậu xanh mang đến." Đại phu đứng lên, nhanh chóng phân phó.

Bọn nha hoàn không rõ đại phu như thế nào không ra dược, mà chính là muốn nước, nhất thời bất động, Vi Ngưng Tử lập tức ngẩng đầu lạnh lùng nói: "Còn không chạy nhanh dựa theo đại phu yêu cầu đi làm! Chẳng lẽ các ngươi muốn nhìn đến phu nhân chết sao?"

Sau khi bị khiển trách như thế, nha hoàn mới chạy nhanh dựa theo lời đại phu đi bưng nước lạnh, nấu nước đậu xanh, trong phòng tiếng bước chân vẫn không ngừng qua lại.

"Thẩm phu nhân, ta có thể nói chuyện riêng với ngài được không?" Vị đại phu này làm người có vẻ cẩn thận, hắn đứng lên, lễ phép nói.

Thấy đại phu nói như thế, Tạ thị lường trước sự tình sẽ không đơn giản, nhưng sau khi nghe xong lời đại phu thuật lại, sắc mặt của bà trong khoảnh khắc liền rất khó coi, bởi vì đại phu nói: "Thẩm phu nhân, bệnh trạng vị phu nhân này, sắc mặt biến tím, thần chí không rõ, tứ chi phát run, miệng phun máu tươi, đúng là biểu hiện uống phải thạch tín!"

"Cái gì? Thạch tín?" Tạ thị có chút kinh ngạc mở miệng, thời điểm đang nói chuyện đem thanh âm đè thấp xuống, cam đoan ngoại trừ đại phu người bên ngoài không thể nghe được, dù sao kết quả này thật sự làm cho bà cảm thấy rất ngoài ý muốn rồi.

"Đúng vậy, vị phu nhân này đã uống số lượng lớn thạch tín, khiến cho nội tạng suy kiệt hư hao, cho nên tại hạ mới để cho người đi múc nước cho nàng uống rồi thúc nôn ra." Đại phu cũng không nghĩ đến, đang êm đẹp thế nhưng có người lại đi uống thạch tín, việc này hắn trước kia rất ít tiếp xúc, nhất thời trong lòng giống như kinh hoảng lan tràn.

Ngước mắt nhìn trước cửa tẩm thất nha hoàn không ngừng ra vào bưng nước lạnh, lại bưng chậu nước bị nôn ra, Tạ thị thấp giọng nói: "Nàng còn cứu được không?"

"Này phải xem tình huống sau khi thúc nôn, nếu là sau khi nôn ra tình trạng tốt, vậy thì còn có hi vọng sống sót." Đại phu cũng không dám chắc chắn, chính là làm hết trách nhiệm nói.

"Vậy thì thỉnh cầu đại phu lại vào xem, tận lực đem người ở bên trong cứu sống." Vốn Tạ thị là mang tâm lý đến chất vấn trách tội Tạ di, lúc này chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, Tạ di làm sao có thể uống thạch tín, đây rốt cuộc là sao lại thế này?

Bên kia Vân Khanh cũng quan sát bệnh trạng Tạ di, hơn nữa nghe được cách xử lý của đại phu, trong lòng đối với tình huống của Tạ di đã có đoán định, cho nên nàng không nhanh không chậm đứng ở đàng kia nhìn Vi Ngưng Tử đang đứng một bên bộ dáng lo lắng, trong đầu lại suy nghĩ sâu xa.

Mà Vương ma ma lúc này lại thiếu kiên nhẫn, bà chủ ý là lại đây bắt lấy Tạ di – tên hung thủ giết người, nhưng không ngờ được khi tới lại nhìn thấy Tạ di hộc máu, vừa rồi bà đứng ở đó nhìn đại phu lén lút cùng Tạ thị nói chuyện, lập tức lại đây bắt lấy đại phu hỏi: "Nói cho ta biết, nàng đến tột cùng làm sao vậy, có phải trúng độc rồi hay không?"

Đại phu bị đôi tay bà bắt lấy, chỉ cảm thấy cánh tay bị đau, lại nghe được vấn đề bà hỏi, cau lông mày, vẫn như trước hữu lễ nói: "Vị ma ma này, chuyện vị phu nhân này ta đã nói cho Thẩm phu nhân, nếu ngươi muốn biết, có thể hỏi nàng là được."

Cái này, Vương ma ma mới buông lỏng tay ra, bước tiếp bước chân mạnh mẽ, đi đến bên người Tạ thị, đầu tiên là hành đại lễ, sau đó nói: "Phu nhân, người nói cho nô tỳ, đến tột cùng Tạ di nàng là làm sao vậy, nàng có phải hay không trúng độc rồi?"

Tạ thị nhìn lướt qua nội thất, vừa rồi bộ dáng Tạ di ai nhìn đến đều đã đoán được là trúng độc, chỉ là có chút kỳ quái, làm sao có thể uống nhiều thạch tín như vậy, đến tột cùng là chính nàng uống, hay là có nguyên nhân khác.

Nghĩ nghĩ, Tạ thị kêu Vương ma ma cùng Vân Khanh đến đại sảnh, mới thận trọng nói: "Vừa rồi đại phu nói cho ta biết, nàng trúng là độc thạch tín, hiện tại đại phu đang cứu chữa, có thể cứu trở về hay không còn chưa biết."

Vương ma ma sắc mặt kinh hãi, bà bắt đầu chính là thấy Tạ di vẻ mặt biến tím, lại miệng phun máu tươi, thời điểm buổi sáng vẫn là một người khỏe mạnh cường tráng, buổi chiều lại biến thành như vậy, chỉ có trúng độc mới có bệnh trạng như vậy, lúc trong lòng bà thầm đoán vẫn có chút không chắc chắn, nay Tạ thị khẳng định, bà cũng có chút không tiếp nhận được.

So sánh với bà ta, Vân Khanh liền trấn định hơn, nghe đến việc Tạ di trúng độc, trên mặt nàng biểu tình cơ bản cũng không còn bso nhiêu biến hóa, vẫn như trước thản nhiên, bởi vì ngay từ đầu nàng đã đoán ra bệnh trạng Tạ di là vì sao rồi.

Lúc này nàng quay đầu nhìn về phía Tạ thị, trong miệng mang theo nghi vấn, đôi mi thanh tú hơi nhăn lại: "Nương, chuyện Tạ di bị trúng độc, trong đó có cổ quái, Vương ma ma lúc trước nhìn thấy nàng rời đi Vinh Tùng đường vẫn tốt đẹp, như thế nào mới một lát đã trúng độc, việc này nhất định không đơn giản."

Vương ma ma nghe vậy lập tức gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, nàng làm sao có thể đột nhiên trúng độc, này cần phải thẩm vấn nha hoàn ở Cúc khách viện, bằng không chuyện lão phu nhân cứ như vậy trôi qua sao?" Đáy lòng bà là nhớ kỹ chuyện của lão phu nhân, thời điểm nói chuyện đáy mắt lóe ra tia oán hận.

Tạ thị hiểu được suy nghĩ của bà, cũng hiểu được việc này quả thật không bình thường, thạch tín thứ này, thuộc loại chất kịch độc, sẽ không tùy tiện có ở gia đình bình thường, Tạ di hiện tại sinh tử không rõ, cũng không thể mở miệng nói chuyện, biện pháp duy nhất chính là thẩm vấn nha hoàn phía dưới, nhìn xem đến tột cùng là vì sao.

Nghĩ đến đây, bà vừa muốn đi ra đem nha hoàn tập trung lại, Vân Khanh sau khi nghe được lời của bà, trong ánh mắt mang theo một tia phủ định, lắc đầu nói: "Nương, không thể."

Vương ma ma đang chuẩn bị xoay người, nghe được Vân Khanh ngăn trở, quay lại liền hỏi: "Như thế nào không thể, lúc này nếu không thẩm vấn các nàng, làm sao tìm hiểu được vấn đề thạch tín?"

Vân Khanh vẫn mỉm cười, nghênh hướng Vương ma ma trong ánh mắt có ý cười: "Vương ma ma thỉnh không nên nóng lòng, Vân Khanh cũng không phải không thẩm vấn các nàng, mà là nay Cúc khách trong viện nô tài chiếm phần đông, luống cuống tay chân, nếu là đem các nàng cùng nhau thẩm vấn, bí mật khó giữ. Nếu nhiều người biết truyền ra không tốt, nếu muốn thẩm vấn, tiểu nha hoàn biết chuyện cũng không nhiều, không bằng hỏi hai đại nha hoàn hầu hạ bên người tốt hơn, gần nhất tránh cho mọi người chú ý, thứ hai, nội dung hỏi cũng càng hữu dụng."

"Thật là như vậy, vừa rồi là nô tỳ thiếu suy xét rồi." Vương ma ma gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn Tạ thị, rốt cuộc chưởng gia trong nhà hiện nay vẫn là Tạ thị, chỉ thấy Tạ thị gật đầu, bà liền chạy nhanh đi ra ngoài, đem Hồng Vân cùng Hồng Tụ hai đại nha hoàn gọi đến đại sảnh.

Hồng Tụ cùng Hồng Vân chính là hai trong số bốn đại nha hoàn khi trước Thẩm phủ cấp mua, hai người khác bởi vì hầu hạ không hài lòng, bị Tạ di biếm đi làm thô sử nha hoàn rồi.

Hai người bọn họ vừa tiến đến, liền quỳ xuống vội tới cùng Tạ thị và Vân Khanh hành lễ, tuy nói hai người bọn họ không phải chủ tử của các nàng, nhưng hiển nhiên hai người vẫn biết người Tạ di cùng Vi Ngưng Tử vẫn dựa vào là ai.

Vân Khanh ánh mắt đầu tiên rơi xuống trên người Hồng Tụ, ngay từ đầu lúc tiến vào cửa viện, là nha hoàn này ở cửa trông chừng, nghe nói lúc ấy là nàng đẩy cửa vào xem, nhìn đến trạng huống của Tạ di, mới vội thông tri những người khác.

Chỉ thấy Vân Khanh ngồi ở trên ghế bành gỗ hoa lê, giơ tay lên vuốt ve nếp uốn hơi hơi nhăn lại trên chiếc váy, chậm rãi ngẩng đầu nghiêng mặt nói: "Ngươi gọi Hồng Tụ đúng không?"

Nha hoàn tên Hồng Tụ cúi đầu nói: "Chính là nô tỳ." Tuy rằng nàng cực lực che dấu cảm xúc khẩn trương của mình, nhưng trong thanh âm run nhè nhẹ đã để cho Vân Khanh nghe ra.

"Ngươi chớ khẩn trương, ta chỉ là hỏi ngươi, phu nhân nhà ngươi như thế nào đột nhiên trở thành như vậy, ngươi đem toàn bộ quá trình ngươi biết nói cho ta nghe."

Vân Khanh ngữ điện từ tốn, lời nói không nhantoosnnhan chậm, làm cho Hồng Tụ trong lòng hơi hơi buông lỏng, cảm xúc khẩn trương giảm bớt một chút, lại may mắn Vân Khanh không giống như Tạ di thích đem hạ nhân đánh chửi trách cứ, nàng giảm bớt cảm xúc sợ hãi, mới mở miệng nói: "Sự tình là như vậy, giữa trưa đã đến giờ dùng bữa, tiểu thư nói phu nhân ở bên trong như thế nào còn chưa dậy nữa, liền sai nô tỳ đi vào đánh thức phu nhân, cùng nhau dùng cơm trưa, nô tỳ sau khi nghe lệnh, liền đẩy cửa đi vào, vừa vào nội thất, chuẩn bị gọi phu nhân, kết quả sau khi hô vài tiếng, thấy phu nhân không có phản ứng, liền đi tới đầu giường gọi, kết quả liền thấy...... Thấy phu nhân ở khóe miệng hộc máu, sắc mặt cũng xanh xao..... Nô tỳ hoảng sợ, lớn tiếng kêu lên, sau đó tiểu thư cùng Hồng Vân các nàng nghe thấy, chạy tiến vào, tiểu thư vừa thấy phu nhân như vậy, liền gấp đến độ hô to vài tiếng, tiếp theo bỏ chạy đi ra ngoài, nói muốn đi thỉnh đại phu......"

Sự tình phía sau, tự nhiên chính là bắt đầu màn này, Vi Ngưng Tử đi tìm Tạ thị, xin bà đi mời đại phu, kết quả tìm đến Vinh Tùng đường......

Nghe xong toàn bộ sự tình, Vân Khanh giữa hai hàng chân mày lộ ra tia ngưng trọng, khóe miệng cũng hơi hơi mím lại, ánh mắt mang theo một chút trầm tư, nghe lời Hồng Tụ nói, nàng vừa tiến vào thì ngay lúc đó Tạ di ở trên giường trúng độc, không nói đến độc này Tạ di đến tột cùng tại sao lại uống, chỉ riêng việc nhiều thạch tín như vậy, Tạ di làm sao có thể có được đây.

"Các ngươi biết trong phòng có thạch tín hay không?" Vân Khanh cũng không chất vấn chuyện khác, ngay câu tiếp theo đa đem chuyện mình muốn biết hỏi ra.

Hồng Tụ đáy mắt nhớ lại, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Vân Khanh, nhẹ giọng nói: "Thạch tín này, là nô tỳ mua."

Tạ thị nghe được nơi này, đã muốn nhịn không được mở miệng hỏi: "Cái gì, ngươi mua nhiều thạch tín như vậy làm gì?" Thanh âm của bà lên cao lại mang theo chút tàn khốc, thạch tín này cũng không phải tùy tiện người nào cũng có thể mua, một nha hoàn mua nhiều thạch tín như vậy, chẳng lẽ là chuẩn bị có ý định mưu hại sao?

Hồng Tụ vội vàng lắc lắc đầu, trên mặt lo lắng lại kinh hoàng, giải thích: "Không phải, không phải, Thẩm phu nhân, thạch tín này là phu nhân sai nô tỳ mua......"

"Nói bậy! Ai lại không có chuyện gì mua nhiều thạch tín như vậy đặt ở trong nhà!" Vương ma ma ở một bên nghe, lập tức cau mày khiển trách nói.

"Không có, thật sự, thật sự, là phu nhân sai nô tỳ mua về, phu nhân hai tháng trước trên đùi có một vết thương mưng mủ lở loét, làm sao cũng không hết, bà sau lại thỉnh đại phu, đại phu nói phần thịt đã muốn hư, cần phải loại bỏ phần da thịt hư thôi bên ngoài, trong phương thuốc đại phu kê, có một vị thuốc là thạch tín, thạch tín này là lúc trước phu nhân sai nô tỳ đi mua về, mỗi lần đều là dựa theo phương thuốc đại phu kê, thêm vào một chút thạch tín ở bên trong, lời này, tuyệt đối không nói dối, cả Hồng Vân cũng biết đến." Hồng Tụ hiển nhiên bị Vương ma ma rống, run rẩy hoảng sợ, nhanh chóng đem sự tình nguyên nhân từ đầu đến cuối nói ra, miễn cho chính mình bị hoài nghi ác ý mua thạch tín đến độc hại chủ tử, đây chính là thiên đại tội danh a.

Hồng Vân ở một bên quỳ, khẳng định nói: "Xác thực như thế, phương thuốc này phu nhân buổi tối mỗi ngày đều phải dùng, xoa ở trên vết thương bị lở loét, thời điểm nô tỳ trực đêm cũng từng giúp ngài ấy thoa thuốc."

Mắt thấy Hồng Vân đều mở miệng nói, Hồng Tụ đáy mắt hàm chứa nước mắt, nhìn Vân Khanh cùng Tạ thị, hy vọng có thể đủ chứng minh trong sạch chính mình: "Nếu Thẩm phu nhân cùng Thẩm đại tiểu thư vẫn còn hoài nghi, các ngài có thể đi nhìn xem chân phu nhân, còn có đơn thuốc đại phu đã kê, thì sẽ biết được lời nô tỳ nói có phải là thật hay không rồi."

Vương ma ma còn muốn mở miệng nói cái gì, Vân Khanh thản nhiên nhìn bà liếc mắt một cái, tuy rằng không sắc bén, cũng không có nhíu mày, nhưng Vương ma ma chỉ cảm thấy lời sắp nói ra liền bị mắc kẹt trong cổ họng, nói không nên lời, đáy mắt mang theo ba phần ủy khuất.

Vân Khanh thản nhiên thở dài: "Lúc ở thư viện, phu tử nói qua, thạch tín mặc dù là vật đại độc, nhưng đồng dạng cũng là một loại y dược, nếu dùng thích hợp cũng có thể chữa bệnh cho người, theo lời Hồng Tụ xác thực như thế."

Nếu không phải đại phu, người bình thường chắc là không biết biết thạch tín còn có loại hiệu quả này, loại vật đại độc vật, không đến vạn bất đắc dĩ, bình thường đại phu chắc sẽ không kê trong đơn thuốc, bởi vì dược tính của nó thật sự là rất mạnh.

Nghĩ đến Tạ di trước đó ở Vinh Tùng đường đối lão phu nhân hạ độc thủ, nay lại nuốt thạch tín, này thạch tín cũng là chính nàng sai người ta mua trở về, Tạ thị bỗng dưng nảy ra một suy đoán khác——

Bà nhích qua tới gần Vân Khanh, thấp giọng nói: "Vân Khanh, con nói Tạ di có phải hay không sợ tội tự sát?"

Sợ tội tự sát?

Vân Khanh rũ xuống rèm mắt, lông mi thật dài như cánh bướm tôn lên một đôi mắt phượng xinh đẹp, giống như hoa hồng điểm sương sớm, diễm lệ không thể nói, chỉ có chính nàng biết, trong đôi mắt kia mang theo cũng là một chút châm chọc cùng hoài nghi.

Tạ di sẽ sợ tội tự sát?

Khả năng này thật sự là không cao. Ích kỷ như Tạ di, một người chỉ biết tư lợi, ngay cả người thiệt tình đối đãi với bà ta - Tạ thị, bà ta cũng có thể mưu hại, loại người ngay cả tỷ tỷ ruột thịt đều tính kế, cho dù là giết người, trước tiên đại khái cũng không phải tự trách cái gì, kinh hách có lẽ là có, nhưng là áy náy phỏng chừng là không có khả năng. Nhưng chỉ bằng một chút kinh hách sẽ làm cho Tạ di uống thạch tín tự sát sao? Vân Khanh trong lòng không hoàn toàn đồng ý loại ý nghĩ này.

Nhưng chỉ dựa vào suy nghĩ của riêng nàng, cũng không quyết định được cái gì. Lông mi dài theo động tác giương mắt của nàng nhẹ nhàng giật giật, Vân Khanh chậm rãi hỏi: "Vậy hôm nay, các ngươi có phát hiện phu nhân các ngươi hoặc là tiểu thư có điểm gì khác thường gì không?"

"Điểm khác thường, coi như không có......" Hồng Tụ nghĩ một chút, phủ nhận nói.

"Các ngươi thật sự ngẫm lại lần nữa đi!" Vương ma ma khiển trách, bà hiện tại một chút cũng không hy vọng Tạ di chết đi, cũng không muốn nàng ta liền như vậy sợ tội tự sát, chuyện Tạ di muốn giết chết lão phu nhân là không thể thay đổi, không thể tha thứ.

Vừa lúc đó, Hồng Vân tựa hồ nhớ ra cái gì đó, bộ dạng phân vân, muốn nói lại thôi, bộ dáng này của nàng ở trong mắt Vương ma ma, tự nhiên là không được tốt, lập tức đã bị điểm danh nói: "Hồng Vân, ngươi có việc gì thì nói, không cần ấp a ấp úng, ở trước mặt chủ tử lộ ra bộ dạng như vậy, còn ra thể thống gì!"

Bị Vương ma ma răn dạy như vậy, Hồng Vân ngẩng đầu nhìn Vân Khanh, thấy nàng mặt mày dịu dàng, trong đôi mắt mang theo ánh nhìn mong đợi, tâm tình bình tĩnh, mới mở miệng nói: "Phu nhân sau khi trở về, là tiểu thư dìu bà đi vào ngồi một hồi, phu nhân còn cho cả nhóm nô tỳ đi ra, sau đó nô tỳ thấy lúc tiểu thư đi ra, thần sắc có chút cổ quái, hình như......"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK