Sắc mặt Ngự Phượng Đàn chưa từng thay đổi, vẫn là cảm giác vẻ mặt băng tuyết thấm vào, tầng ý lạnh trong mắt kia không lùi chút nào, ngay cả giọng nói lúc này cũng mang theo sự lạnh lẽo cực độ, hắn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của an, khóe miệng cười như không cười nói: “Ta nghĩ có thể An Tố vương đã không rõ ràng lắm với một số chi tiết mà hiểu lầm rồi. Mọi người đều biết Tây Nhung các ngươi đi sứ đến Đại Ung ta, bệ hạ sắp xếp ta làm tiếp đãi, hôm nay ta thấy cảnh tuyết vô biên, bèn đi tìm thái tử điện hạ cùng ra ngoài ngắm cảnh tuyết, khi đến dịch quán hoàng cung, lại nghe người ta nói thái tử đã đi ra ngoài rồi.”
Lúc Ngự Phượng Đàn nói chuyện, đôi mắt hẹp khẽ nheo lại, càng có vẻ con ngươi lóe sáng lưu chuyển, tuy ánh mắt hắn rất chuyên chú, Vân Khanh cũng có thể cảm hận được lúc nói chuyện hắn cố ý đưa ánh mắt nhìn nàng, đây là một loại mờ ám rất nhỏ, chỉ có người có thần giao cách cảm mới nhìn thấy điểm này.
Chỉ nghe Ngự Phượng Đàn nói đến đây, Hách Liên An Nguyên đã nhanh chóng tiếp lời: “Ngươi mà tốt bụng tìm ta?”
Ngự Phượng Đàn nhếch khóe miệng một cái, không nhanh không chậm nói: “Dù sao cũng vừa mới qua tang lễ của thái tử phi của ngươi, tuy nàng ta là quận chúa nước ta nhưng thái tử cũng là khách quý của nước ta. Ta không đành lòng để thái tử ở trong phòng đau lòng bèn muốn dời đi sự chú ý của ngươi để ngươi không còn đau lòng nữa, đây là trách nhiệm của ta, cũng là lễ phép của Đại Ung, thái tử ngươi không hiểu không có nghĩa là ta không hiểu.”
Lời hắn nói hết sức chế giễu khiến Hách Liên An Nguyên tức đến mức hai tròng mắt phun ra lửa, nếu không phải hắn ta bị thương, chân khí không cách nào ngưng tụ, cộng thêm thị vệ nhiều lần nhắc nhở không nên lộn xộn để tránh lưu lại di chứng, đoán chừng Hách Liên An Nguyên còn muốn đánh nhau với Ngự Phượng Đàn một trận.
Hách Liên An Tố biết vị huynh trưởng này của mình chỉ cần gặp phải Ngự Phượng Đàn liền không thể hoàn toàn tỉnh táo lại, hai mắt lộ ra vẻ khuyên can bất đắc dĩ, nhưng lại không thể lộ ra bất kính đối với thái tử nước mình trước mặt Minh đế và Ngự Phượng Đàn, chỉ đành cắt ngang lời nói của Ngự Phượng Đàn, một lời hai ý mà châm chọc: “Thế tử, tuy người đi tìm thái tử, chẳng lẽ không nhìn thấy thái tử, người sai người đi tìm bốn phía? Sau đó tìm tới nơi đây? Xin hỏi có phải người đã quan tâm quá mức đến hành tung thái tử nước ta hay không?”
Ngự Phượng Đàn cười cười, hắn vốn chính là người rất thích cười, mới vừa rồi vì động thủ với Hách Liên An Nguyên mà khuôn mặt căng thẳng, giống như đào xuân tháng ba nở dưới sông băng, tuy mọi người trong phòng đều đã thấy nhiều dáng vẻ ngày thường của hắn, lúc này cũng cảm thấy đã mắt. Khi nhìn thấy nụ cười như vậy của hắn, trong mắt Minh đế đầu tiên là ngớ ra, sau đó từ chỗ sâu trong con ngươi xông lên một thần sắc hết sức kỳ lạ, ông nhìn chằm chằm Ngự Phượng Đàn, mang thêm dáng vẻ vài phần thất thần.
Bởi Minh đế xưa nay vẫn luôn thận trọng, tâm trạng lúc này của ông cũng chỉ có biểu hiện ở trong mắt, song Vân Khanh đứng ở góc độ nghiêng bên trái, thu hết biểu cảm của ông vào đáy mắt, trong ánh mắt kia mang theo vẻ khiếp sợ, đúng, chính là khiếp sợ, giống như đột nhiên nhìn thấy cái gì, chợt mất đi sự tự kiềm chế.
Ngự Phượng Đàn không nói mỗi ngày lắc lư trước mặt Minh đế, vậy thì ít nhất cũng cách vài ba ngày thế nào cũng xuất hiện một lần, Minh đế còn chỗ nào khiếp sợ đối với nụ cười của hắn? Vân Khanh nhíu mày suy nghĩ, lại thấy Minh đế đã thu hồi ánh mắt trên mặt Ngự Phượng Đàn, không hề chuyển hướng dừng lại trên mặt nàng, khiến nàng kinh sợ đến mức lập tức thu hồi ánh mắt quan sát của mình lại, dù sao để người ta phát hiện nhìn trộm đế nhan cũng không phải chuyện tốt gì, nhưng Minh đế vẫn còn trong hoảng hốt, sau khi nhìn Vân Khanh, ông từ từ thu hồi ánh mắt, biểu cảm trên mặt lại lần nữa trở về dáng vẻ tùng bách vạn năm, nguy nga bất động.
Ngự Phượng Đàn cười như vậy khiến Hách Liên An Tố cũng không khỏi nhíu mày, hắn biết Ngự Phượng Đàn không phải là một đối thủ dễ đối phó, lúc này hiển nhiên Ngự Phượng Đàn vẫn còn lười muốn nói.
Quả nhiên liền nghe thấy tiếng nói tản mạn của nam tử tuyệt đẹp kia: “An Tố vương nghĩ nhiều rồi, ta tuy muốn đi tìm thái tử thưởng tuyết, nhưng hắn không có ở đó, ta trà trộn trong kinh thành nhiều năm, không đến mức không người thưởng ngoạn, người hãy nghe ta nói hết liền biết chuyện thế nào, sao phải sốt ruột như vậy.” Hắn nhẹ nhàng cười ra tiếng, giống như cười nhạo tính tình gấp gáp không đợi người của Hách Liên An Tố vậy, lại tiếp tục nói: “Sau khi ta từ dịch quán hoàng cung đi ra liền cưỡi ngựa đi tìm bạn tốt trước, nhưng trên đường đi lại gặp một người bạn thân, hắn nói trên đường đi từ Vinh Hoa uyển về ngẫu nhiên thấy bóng dáng thái tử, mà đi cùng thái tử còn có xe ngựa của quận chúa Vận Ninh phủ Phủ An Bá. Ta bèn ngầm suy đoán, có lẽ thái tử thấy quận chúa Vận Ninh một mình một xe không Hách Liên An Tố toàn nên đã hộ tống quận chúa hồi phủ, vì vậy ta liền đi phủ Phủ An Bá.”
Hắn nói đến đây, chuyển mắt nhìn thoáng qua Vân Khanh, sắc mặt lộ ra nhu ý và lễ phép, tình ý vô hạn nói: “Quận chúa Vận Ninh là vị hôn thê của ta, ta đi thăm cũng hợp lý, ai ngờ sau khi đến phủ Phủ An Bá lại nghe người gác cổng nói quận chúa Vận Ninh vẫn chưa trở về, bọn họ cũng đang đợi tin tức của quận chúa. Ta vừa nghe xong liền thấp thỏm bất an, Đại Ung tuy quốc thái dân an nhưng cũng không thể tránh được một số tiểu nhân muốn gây chuyện thị phi, bèn sai người đến xung quanh chỗ lúc trước gặp quận chúa và thái tử để tìm, tránh cho thái tử gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, rất nhanh đã có người báo lại, nói nhìn thấy người giống thái tử điện hạ và quận chúa Vận Ninh bị một đám người cao lớn áp giải tới đây. Vì là chuyện quan trọng, liên lụy tới thái tử và quận chúa hai nước, ta lập tức sai người thông báo cho bệ hạ, mà bệ hạ cũng vô cùng coi trọng chuyện này nên mới theo Phượng Đàn đến đây.”
Sau khi nói hết nguyên do mọi chuyện trước sau, Ngự Phượng Đàn tiếp tục thở dài, trong giọng nói vừa có phẫn nộ vừa có thổn thức, thở dài xong, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt trừng lên giận dữ nhìn Hách Liên An Nguyên: “Nào ngờ, bản thế tử và bệ hạ lo lắng hco an nguy của thái tử như vậy, điều rất nhiều thị vệ đến đây, lúc đi vào lại thấy thái tử cưỡng ép quận chúa ở lại chỗ này! Điều này thật sự khiến người ta không thể chấp nhận nổi, mục đích thái tử điện hạ làm ra loại chuyện này rốt cuộc là gì, hắn ta muốn cưỡng ép vị hôn thê của bản thế tử làm gì!”
Ngay từ đầu Ngự Phượng Đàn còn tự xưng ta, đến câu nói sau cùng liền trở thành “bản thế tử”, đây là đnag nói cho người trong phòng biết thân phận và địa vị của hắn.
Hách Liên An Tố nghe xong những lời này cũng biết Ngự Phượng Đàn có chuẩn bị mà đến, bộ dạng nói không hề có lỗ hổng nào, trước sau tiếp nối không có chỗ nào không tốt, hơn nữa trong lời nói, Ngự Phượng Đàn vẫn luôn nói những chuyện mình làm là vì quan hệ ngoại giao giữa hai nước, lo lắng cho an nguy của thái tử Tây Nhung, mãi đến câu cuối cùng mới nói ra những gì Hách Liên An Nguyên đã làm.
Mà Hách Liên An Nguyên cũng thực sự là để người đi vào nhìn thấy một màn trong phòng, tuy hắn ta không trói Thẩm Vân Khanh nhưng thị vệ lại đứng sau lưng, tư thế kia ai mà không hiểu, người hoàng thất nếu không phải thật lòng muốn hủy hoại thể diện, ai lại trói quận chúa lại chứ, đương nhiên là mặt ngoài hòa khí, kỳ thực là hung ác “mời” người tới đây, thủ đoạn như thế này thái tử Tây Nhung biết làm, Đại Ung người ta cũng hiểu rõ.
Hắn quay đầu nhìn Hách Liên An Nguyên một cái, Hách Liên An Nguyên cắn chặt răng, ánh sáng trong hai tròng mắt lộ ra lệ khí âm u nồng đậm, gắt gao nhìn Ngự Phượng Đàn nhưng vẫn không phủ nhận, vì không có gì hay để phủ nhận hết, mà Hách Liên An Nguyên cũng không định phủ nhận, một phát đẩy tay thị vệ đang băng bó cho mình ra, kéo vạt áo, hung tợn nhìn Ngự Phượng Đàn nói: “Bản thái tử bắt cóc vị hôn thê của ngươi đó, sao? Các ngươi mặc thái tử phi của ta bị Tiết Đông Cốc giết hại, ta bắt cóc thế tử phi của các ngươi há lại để mặc ngươi chỉ trích!”
Hách Liên An Tố nghe xong lời này, trong con ngươi xẹt qua một tia sáng thật nhanh, âm thầm nhíu mày, không nên để Hách Liên An Nguyên mở miệng, hắn vẫn luôn cố gắng tránh nói mọi chuyện đến mức có liên quan đến cái chết của quận chúa Quý Thuận, dù Hách Liên An Nguyên vốn bắt cóc Thẩm Vân Khanh, nhưng không hề để lại thương tích gì, cũng không có chứng cứ bạo lực, coi như nói cứng rắn mời tới làm khách, càn quấy cũng có thể nói được. Nhưng hiển nhiên Hách Liên An Nguyên là do tức giận nhất thời, bị Ngự Phượng Đàn nói đến nỗi nổi trận lôi đình, trực tiếp thừa nhận hành vi của mình, đồng thời lấy chuyện quận chúa Quý Thuận ra để tăng thêm sức mạnh cho mình.
Đây tuyệt đối là một hành động thất sách.
Quả nhiên, từ chỗ sâu trong đôi mắt Ngự Phượng Đàn xẹt qua ý cười giảo hoạt, trên mặt ngọc cũng lộ ra ý cười khó lường, hắn xoay người về phía Minh đế, nghiêm giọng nói: “Bệ hạ, thái tử Tây Nhung đã thừa nhận hành vi của hắn, bắt cóc vị hôn thê của thần, tuy vì phát hiện kịp thời, không tạo thành bất kỳ thương tổn không tốt nào, nhưng loại hành vi này vô cùng vũ nhục tôn nghiêm của thần, mà nguyên nhân thái tử Tây Nhung hắn bắt cóc quận chúa lại là vì nguyên nhân cái chết của quận chúa Quý Thuận, việc này còn chưa có kết luận đã làm ra hành động như vậy, đơn giản là có ý định trả thù.”
Minh đế gác tay đứng một bên, ông vẫn luôn nói rất ít nhưng lại vẫn luôn để tâm đến tình hình sự việc. Khi Ngự Phượng Đàn bắt đầu mời ông tới, nói rằng thái tử Tây Nhung và quận chúa Vận Ninh có khả năng bị kẻ xấu bắt cóc, xảy ra nguy hiểm, ông đứng trên lập trường hai nước mà đến, mà sau khi vào cửa lại thấy tình hình không phải như vậy.
Thái tử Tây Nhung làm ra chuyện như vậy, đương nhiên ông rất không thích, nhưng một mặt, chuyện này cho Minh đế một ý tưởng rất hay. Mấy ngày nay vì Tây Nhung cung cấp nhân chứng và vật chứng có lực, chứng minh người của Tiết Đông Cốc sát hại quận chúa Quý Thuận, cùng với việc yêu cầu Minh đế trừng phạt nghiêm khắc Tiết Đông Cốc, bên Tây Nhung còn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, đưa ra những yêu cầu không hợp lý khác, trong lời nói cả ngoài sáng lẫn trong tối đều đang nói Tiết Đông Cốc có những hành động như thế, e rằng phía sau màn còn có người xúi giục.
Bởi vì đuối lý nên Minh đế và quan viên theo dõi xử lý chuyện này đều có vẻ khá bị động, mà trước khi Tiết Đông Cốc chưa trở về, Minh đế sai quan viên phía dưới im hơi lặng tiếng tiếp đãi thật tốt, bao gồm cả Minh đế cũng không thể không lấy thái độ mềm mỏng để xử lý.
Bây giờ mọi chuyện trước mắt, Hách Liên An Nguyên vô cớ bắt cóc quận chúa Đại Ung, nhất định chính là buồn ngủ mà có người đưa gối tới, sao Minh đế lại không lợi dụng cơ chứ, ông híp mắt một cái, nếp nhăn trên khóe mắt lộ ra sự cơ trí trải đời: “Phượng Đàn nói không sai, chuyện quận chúa Quý Thuận bị sát hại, trẫm đã phân phó quan viên xử lý, cũng tuyên triệu Tiết tướng quân hồi kinh, thái tử lại vì vậy mà bắt cóc quận chúa triều ta, dường như hơi quá mức. Hai nước nếu đã nói là liên minh thiện ý, trẫm cũng đồng ý nghiêm túc xử lý chuyện của quận chúa Quý Thuận, hành vi của ngươi như vậy, đơn giản là không xem trẫm và Đại Ung vào mắt!”
Giọng Minh đế không cao lên nhưng lại khiến người ta có thể nghe ra ý áp bức tiếng nói trầm thấp chậm rãi, khiến người ta không khỏi phát run trong lòng, nín thở ngưng khí nghe lời vị đế vương này nói.
Hách Liên An Tố nghe đến đó cũng biết sự cố gắng trước đó của mình đã uổng phí, vốn là lấy chuyện của quận chúa Quý Thuận có thể thay Tây Nhung tranh thủ được một ít quyền lợi khi liên minh thiện ý, bây giờ lại xuất hiện chuyện này, giữa Đại Ung và Tây Nhung lại là một loại trạng thái cân bằng.
Trong phòng xuất hiện sự yên tĩnh trong nháy mắt, đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng cấp báo, yêu cầu gặp Minh đế.