Hồng Vân nhớ lại nói: “Ánh mắt tiểu thư có chút hồng hồng, giống như là mới khóc xong. Bất quá, chuyện này cũng không có gì là kỳ lạ, tiểu thư vốn cũng rất hay khóc.” Tạ di tính tình đã không tốt, lúc tức giận sẽ trút giận lên tiểu thư, chuyện này ở Vi phủ cũng không phải là chuyện bí mật, chỉ là mỗi người đều giả bộ không biết thôi.
Trực giác của Vân Khanh mách bảo nàng, chuyện này có điểm kỳ quái, từ sau khi Tạ di trở về, nếu là sợ tội muốn tự sát, Vi Ngưng Tử còn sai nha đầu kia vào đây kể lại chuyện của hai mẹ con Tạ di ở Vi phủ làm cái gì?
Nghĩ đến đây, Vân Khanh xoay đầu lại, nói với Tạ thị: “Dì trúng độc, hay là mời biểu tỷ đến, dù sao nàng ta hẳn cũng rất rõ ràng chuyện này.”
Tạ thị đồng ý với lời nói của nàng, dù sao Tạ di bây giờ bên người cũng không có ai thân thích, chỉ có mỗi người nữ nhi này, vì thế mọi chuyện cũng chỉ có thể nói với nàng ta, vì vậy Tạ thị phân phó: “Hồng Vân, ngươi đi mời tiểu thư của ngươi qua đây.”
Hồng Vân nhận mệnh, đi ra ngoài một lúc, sau đó mang theo Vi Ngưng tử quay về, lúc này thấy nàng ta hai mắt sưng đỏ, trong mắt còn ngân ngấn nước, hành lễ với Tạ thị, thanh âm khàn khàn do khóc quá nhiều, làm người ta không khỏi thương tiếc.
“Đứng lên rồi ngồi xuống đi.” Tạ thị ngữ khí thản nhiên, không có cảm tình gì với nàng ta, lúc này tâm tình Tạ thị có chút phức tạp cho nên lúc đối mặt với Vi Ngưng Tử cũng không biểu hiện bao nhiêu thương cảm đối với nàng ta.
Vi Ngưng Tử cầm lấy khăn chấm khóe mắt, được Hồng Vân giúp đỡ ngồi vào ghế hoa lê đối diện với Vân Khanh, lúc này mới lên tiếng: “Không biết dì cho gọi có việc gì? Có phải nương cháu xảy ra chuyện gì rồi không?
Lúc nàng ta nói xong câu sau cùng, ngữ khí có chút vội vàng, ánh mắt vẫn không dời đi chỗ khác mà nhìn thẳng vào Tạ thị, ánh mắt mang theo tia lo lắng.
Tạ thị nhìn nàng ta một cái, chậm rãi nói: “Ân, nương của ngươi trúng độc là do uống phải thạch tín, bây giờ đại phu đang trị bệnh cho nàng!”
“Nương ta uống phải thạch tín?” Vi Ngưng Tử cả người run lên, lại hỏi: “Nương ta làm sao có thể uống phải thạch tín, có phải là có người hạ độc hay không?”
Nàng xoay đầu lại, đối mặt với Hồng Vân và Hồng Tụ, trong ánh mắt hiện lên tia phẫn nộ, “Có phải là các ngươi hạ độc nương ta hay không?”
“Không phải tiểu thư, không phải nô tỳ làm!” Hồng Vân cùng Hồng Tụ bị bộ dáng của nàng ta làm cho hoảng sợ, vội vàng dập đầu phủ nhận.
“Không có khả năng, nếu không phải do có người hạ độc thì làm sao nương ta uống phải thạch tín, các ngươi không cần chối cãi, nhất định là các ngươi!” Vi Ngưng Tử đứng lên, chỉ vào mặt Hồng Vân và Hồng Tụ quát.
Vương ma mà nhìn Hồng Vân và Hồng Tụ sợ đến phát run, trong lòng thật không thoải mái, cùng là nô tỳ như nhau, lúc này bà không khỏi dậy lên cảm giác thương xót, cảm thấy Vi Ngưng Tử cậy thế bức người, hừ lạnh một câu nói: “Biểu tiểu thư không cần oan uổng người khác, Tạ di bị gièm pha như vậy, vốn là muốn tự tử, không phải do người khác hạ độc, hơn nữa không chừng là muốn hạ độc bọn ta cũng nên!”
“Gièm pha? Gièm pha cái gì cơ?” Vi Ngưng tử nghe thấy lời của Vương ma ma liền xoay đầu lại, vì xoay quá mức mạnh cho nên làm những viên thủy tinh trên chiếc trâm cài va chạm vào hai má của nàng, trong cặp mắt của nàng hiện lên hàn ý.
“Còn là chuyện gì nữa, Tạ di suýt chút nữa hại chết lão phu nhân, nàng sợ quá uống thuốc độc tự sát, đây không phải là chyện đương nhiên sao?” Vương ma ma căm giận nói.
Vi Ngưng Tử gương mặt từ trắng bệch chuyển sang xanh mét, sắc mặt hoảng sợ đến cực điểm, giống như bị điện giật, toàn thân cứng đờ, hoảng sợ, nàng ngẩng mặt lên, mở to con mắt nhìn Vương ma ma, giống như là muốn nhìn ra bà ta đang nói dối mình, nhưng khi 4 mắt chạm nhau, thì nàng biết đây hoàn toàn là sự thật, “Khó trách, khó trách, nương nói với ta nhưng lời kỳ quái như vậy….”
Vân Khanh quan sát thấy thần sắc của nàng ta thành ra như vậy, trong miệng lại lẩm bẩm cái gì đấy, liền hỏi: “Dì nói với ngươi những gì?”
Vi Ngưng Tử nâng lên mí mắt đầy lệ, nhìn thoáng qua Vân Khanh, môi run rẩy, hai tay xoắn chặt khăn tay, chậm rãi nói: “Sáng nay, nương đột nhiên đến phòng của ta, cầm lấy tay ta, bắt đầu rơi lệ, ta hỏi nương làm sao, nương cũng không chịu nói cho ta, khóc một lúc rất lâu, ta nhìn đến đau lòng nên đưa nương đi nghỉ, đến lúc vào trong phòng ngủ, nương liền cho hạ nhân hầu hạ bên người lui hết ra bên ngoài, nương liền nói với ta rất nhiều, nương nói ta cũng đã đến tuổi cập kê, sau này sẽ là đại cô nương, phải chiếu cố đến mình thật tốt, phải học cách làm mẫu chủ đương gia, nghe lời nói của nương có phần kì quái, nhưng lại nghĩ sắp tới ngày giỗ của phụ thân cho nên nương mới như vậy, nên ta nghĩ cũng không có việc gì….. sau đó nương bảo là muốn uống trà do ta pha, ta bèn pha một chén tà mang đến cho nương, xong nương bảo mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, bảo ta đi ra ngoài không được làm phiền nương, ta theo lời phân phó hạ nhân không được làm phiền nương, cho đến tận giờ cơm trưa mới sai Hồng Tụ đến mời nàng dùng bữa…………….. cuối cùng lại……..”
Nàng ta vừa nói, nước mắt giống như mưa rơi xuống, dường như không thể dừng được, âm thanh dần dần trở nên nức nở, đến cả Vương ma ma đang oán giận cũng không khỏi mềm lòng.
Hồng Vân và Hồng tụ cũng khóc theo nàng ta, chỉ có Vân Khanh là không bị nước mắt của nàng ta đả động, thần sắc vẫn không đổi mà nhìn nàng ta.
Từ lúc Vi Ngưng Tử đến đây, ngoại trừ khóc và thương tâm, thì cũng không có gì khác lạ, hơn nữa những lời nói của Vi Ngưng tử cũng không có nửa điểm sai sót, cùng với lời của Hồng Vân và Hồng Tụ có liên quan đến nhau.
Chuyện Vi Ngưng Tử khóc có thể hiểu là do sắp tới ngày dỗ của phụ thân, nhưng trực giác của Vân Khanh mách bảo nàng rằng, chuyện này không đơn giản như vậy.
Thấy Vi Ngưng Tử khóc thương tâm đến thế, Tạ thị ngồi một bên cũng muốn nói vài câu an ủi, Vân Khanh cảm thấy nếu chỉ ngồi trong này như vậy thì không tốt, cho nên đứng lên nói với Vi Ngưng Tử: “Biểu tỷ, có thể cho muội mượn Hồng Tụ đi xem xét một chút được không?” Mặc dù Hồng Tụ là do Thẩm gia mua, nhưng khế ước bán thân lại do Tạ di cầm, mà Tạ di là nương của Vi Ngưng Tử cho nên nàng ta cũng là chủ nhân của Hồng Tụ, nàng hỏi câu này, là muốn hỏi ý kiến của chủ nhân nha hoàn.
Vi Ngưng Tử cúi đầu suy nghĩ, gật gật đầu, “Biểu muội cứ việc xem xét, ta thật không tin được nương lại làm ra chuyện tuyệt tình như vậy, nương cùng lão phu nhân tình cảm rất tốt, không thể nào mà tự sát được, nhất định có chỗ nào không đúng!”
Lúc này nàng ta trả lời, có vẻ nói năng lộn xộn, thương tâm đến cực điểm, liều mạng lắc đầu phủ nhận, lặp đi lặp lại rằng Tạ di không có giết lão phu nhân, không tin Tạ di tự sát, nói hung thủ hoàn toàn là một người khác.
Vân Khanh cẩn thận nhìn lên mặt nước trong chén trà trên bàn một lúc, cảm thấy nàng ta khóc đến mức hít thở không thông, trong lòng đau xót tận cùng, không có vẻ gì là giả dối.
Nàng thu hồi ánh mắt, xoay người gọi Hồng Tụ đi ra ngoài sảnh, “Nơi này có phải là đã có người động qua?”
Hồng Tụ đỏ mắt lắc đầu, “Không có, nô tỳ đã phân phó với những người khác không được động đến, phòng lúc quan phủ có đến điều tra không tìm thấy chứng cứ gì.” Phản ứng đầu tiên là nghĩ Tạ di bị người ta mưu hại, dù sao Tạ di ngày thường đều mang dáng vẻ cao ngạo, không ai có ấn tượng tốt với bà ta cả, không thể nghĩ được là bà ta sẽ tự sát, huống hồ lúc đấy căn bản Hồng Tụ không biết là Tạ di làm tức chết lão phu nhân.
Vân Khanh nhìn xung quanh một chút, từ cửa đi vào là một bộ bình phong thêu tứ bình cùng Cúc Khánh viện tương xứng, vào cửa là một bức tranh sơn thủy treo ở giữa, hai cái ghế bành rộng rãi, trái phải hai bên để ghế gỗ lê vàng, ở giữa hai cái ghế là một bàn trà, trên bàn còn có hoa tươi, đây là bố trí cơ bản của căn phòng này.
Tầm mắt của nàng rơi vào một cái bàn, trên bàn là một chén trà, nàng đi qua, thấy trong chén trà còn thừa một ít bã trà, Vân Khanh cầm lấy, đặt ở trước mũi ngửi ngửi, nhìn thật kĩ, nói với Hồng Tụ: “Đem trâm bạc trên đầu ngươi xuống cho ta thử một chút.”
Hồng Tụ không biết nàng muốn làm cái gì, nhưng vẫn rút trâm xuống, dùng hai tay dâng lên cho Vân Khanh, sau khi Vân Khanh tiếp nhận, đem trâm bạc chạm vào nước trong chén trà, toàn bộ phần trâm bạc tiếp xúc với nước trà đều biến thành màu đen.
Hồng Tụ thấy vậy, nhỏ giọng hô: “Trong trà này có độc!”
“Đúng vậy, nước trà này bên trong có chứa thạch tín.” Hôm nay nàng cài trâm ngọc bích, cho nên chỉ có thể mượn trâm bạc của Hồng Tụ để thử nghiệm, thạch tín cùng bạc có phản ứng cực kỳ mạnh, chỉ cần vừa tiếp xúc, bạc sẽ biến thành màu đen, nhìn trâm bạc hiện tại, khẳng định lượng thạch tín trong trà không hề nhỏ.
“Đây chính là chén trà Tạ di uống nên mới trúng độc sao?” Hồng Tụ nhìn chén trà kia, đáy mắt không nói nên lời kinh ngạc, nàng chỉ là một nha hoàn, không nghĩ tới lại phát sinh chuyện như vậy, trong lòng sợ hãi vô cùng.
Vân Khanh gật đầu, đem chén trà đặt lên trên bàn, sau đó xem xét xung quanh, nàng hơi cúi đầu, ở kẽ bàn phát hiện ra một mẩu giấy màu đỏ, Hồng Tụ theo ánh mắt của nàng cũng nhìn thấy tờ giấy kia, xoay người cầm mảnh giấy lên, cẩn thận nói với Vân Khanh: “Tiểu thư, bao gói thạch tín này đúng là do nô tỳ mua, bởi vì thạch tín là kịch độc cho nên tiệm thuốc cố tình dùng giấy màu đỏ thẫm bọc bên ngoài, tránh gây nhầm lẫn với các dược liệu khác.”
Tầm mắt Vân Khanh nhìn trên mảnh giấy màu đỏ, Vân Khanh nhận ra bột phấn trắng trên giấy chính là thạch tín không còn nghi ngờ gì nữa.
Theo tình hình trước mắt mà xem xét, sau khi Vi Ngưng tử đem chén trà cho Tạ di, Tạ di chính mình bỏ thạch tín vào trong chén trà, thuận tay đem giấy gói lại, sau đó uống chén trà rồi đến giường nằm ngủ, yên lặng chờ cái chết.
Mặc kệ lời nói của nha hoàn, mặc kệ lý do thoái thác của Vi Ngưng Tử, hiện trường vụ án đều chứng minh là Tạ di do hại chết Lão phu nhân, sợ tội cho nên uống thuốc độc tự sát.
Vân Khanh nhìn bã trà màu vàng còn thừa trong chén trà cùng với giấy gói thạch tín màu đỏ lâm vào trầm tư, cho nên lúc Tạ thị, Vi Ngưng Tử, Vương ma ma cùng Hồng Vân từ tiền sảnh tiến vào nàng cũng không phát hiện ra.
Vi Ngưng Tử nhìn đến vỏ giấy màu đỏ trong tay của Hồng Tụ, vừa mới ngừng khóc, thân thể lại nhũn ra muốn ngã xuống làm cho Hồng Vân cố hết sức mới đỡ được không làm Vi Ngưng Tử bị ngã, “ Đây ………. Nương chính là uống thạch tín trong gói này sao?”
Hồng Tụ khó xử nhìn Vi Ngưng Tử, trong tay giống như là nắm phải cục than đỏ, không biết mở miệng như thế nào, Vân Khanh vốn không muốn nói, nhưng nhìn đến Hồng Tụ đang á khẩu không dám nói, lại nhìn xuống chén trà: “Có lẽ, thạch tín được bỏ vào trong chén trà này.”
Nàng đưa chiếc trâm bạc ra trước mặt mọi người “Mọi người xem, trâm bạc đưa vào trong chén trà, bị biến thành màu đen.”
“Đấy là chén trà do ta pha, lúc pha không có thạch tín, làm sao lại……………?” Vi Ngưng tử che miệng, tận lực kìm nén tiếng khóc lớn.
Tạ thị thở dài, “Nàng hẳn là muốn lần cuối uống trà do chính tay nữ nhi của mình pha.” Tạ thị nghĩ, nếu là mình, trước lúc chết, điều làm bà luyến tiếc nhất chính là con cái, ra đi cũng không an tâm về chúng, Tạ di lúc đấy hành xử với Vi Ngưng Tử như vậy, âu cũng là chuyện đương nhiên.
Mành nội sảnh được vén lên, đại phu được nha hoàn dẫn đi ra, Vi Ngưng Tử thấy đại phu, vội vàng hỏi: “Đại phu, như thế nào, nương của ta liệu có cứu được không?”
Đại phu giương mắt nhìn nàng, thấy nàng hai mắt sưng đỏ, thần sắc lo lắng, khóc quá nhiều nên mất sức, trong lòng thầm nghĩ hẳn đây là một nữ nhi có hiếu, chỉ tiếc….. hắn nuối tiếc nói: “Vi phu nhân uống phải lượng thạch tín quá lớn, lượng thuốc như vậy có thể giết chết hai con trâu, may mà phát hiện sớm, tuy rằng độc đã sắp tới nội tạng, nhưng chưa ăn mòn toàn bộ, sau khi ép chất độc, nhưng chỉ là không nguy hiểm đến tính mạng, giữ cho nàng một hơi thở mà thôi, nếu muốn biết rốt cuộc như thế nào thì phải đợi đến ba ngày sau, nếu tỉnh thì tuy có thể tổn hại đến thân thể nhưng coi như là mạng lớn……”
“Nếu không tỉnh lại thì sẽ như thế nào ….” Vi Ngưng Tử không đủ kiên nhẫn nghe đại phu thao thao bất tuyệt, vội vàng hỏi.
Nếu như vẫn không tỉnh, chỉ sợ cả đời này chỉ có thể nằm một chỗ trên giường, làm hoạt nhân tử mà thôi (người thực vật)!” Đại phu nói ra mang theo vẻ mặt tiếc nuối, Vi Ngưng Tử nghe xong lập tức cả người mềm nhũn, ngất trên người Hồng Vân.
Cúc Khách viện lại một trận nháo loạn, luống cuống tay chân, cũng may Vi Ngưng Tử chỉ là thương tâm quá độ cho nên sau khi đại phu thi châm liền tỉnh lại.
Tạ thị vốn là muốn đến truy cứu chuyện Tạ di hại lão phu nhân suýt chết, không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, Tạ di trúng độc quá nặng, người còn đang hôn mê, phải ba ngày sau mới có thể truy cứu làm rõ được, mà Vi Ngưng tử thương tâm quá độ ngất đi, nàng cái gì cũng không biết, Tạ thị cũng không muốn làm ra chuyện hạ thấp thân phận của trưởng bối như bà mà lại đi làm khó dễ một tiểu bối như vậy.
Vì vậy Tạ thị chỉ có thể nói vài câu an ủi Vi Ngưng Tử để tránh cho nàng quá thương tâm, chờ thêm ba ngày sau rồi lại tính tiếp, ngay cả Vương ma ma cũng không nói nên lời, chỉ đứng một bên nhìn Tạ di.
Vi Ngưng Tử tựa vào đầu giường, thoạt nhìn thập phần suy yếu, nhìn Tạ thị cảm kích, nhẹ giọng nói: “Dì, cháu sẽ chăm sóc cho nương thật tốt, nhất định nương sẽ tỉnh lại, còn chuyện của lão phu nhân, nếu thật sự là nương làm …..”
Nàng nói xong, liền ngừng một chút, trong giọng nói mang theo đau thương không nói nên lời, rồi lại ngẩng đầu lên, “Nương nhất định sẽ tỉnh lại, cháu tin tưởng nương tuyệt đối sẽ không làm chuyện kia, nương căn bản không có lý do gì phải làm vậy cả……”
Tạ thị cũng không muốn tranh cãi với nàng chuyện này, Tạ di là mẫu thân của Vi Ngưng Tử, nàng bênh vực mẫu thân của mình cũng là lẽ đương nhiên, bất quá sắc mặt của bà có chút xa cách từ chối cho ý kiến, nói: “Chờ ba ngày sau, nhìn tình hình của nương ngươi rồi hãy nói.”
Vi Ngưng Tử nghe ra giọng điệu của Tạ thị nói với mình không có vẻ gì là hờn giận cả, nàng ta cúi mắt xuống nói: “Dì cùng biểu muội chắc là mệt lắm rồi, hai người cứ về trước đi, cháu sẽ chăm sóc cho nương thật tốt.”
Tạ thị thoáng cái bị hai sự kiện hôm nay làm cho mệt mỏi, cũng không khách khí, bà còn muốn trở về xem lão phu nhân, vì vậy cho Hồng Vân và Hồng Tụ ở lại, còn mình và Vân Khanh thì đi ra khỏi Cúc Khách viện.
Vừa ra khỏi cổng Cúc Khách viện, liền nhìn đến Thẩm Mậu một thân phong trần vội vội vàng vàng chạy về phía bên này, hôm nay hắn đi gặp một người bạn ở Nhật Bản tới chơi trong thị trấn, vừa mới vào thành, liền nghe Lý Tư báo lại chuyện xảy ra lập tức hủy buổi tiệc rượu tối mà chạy về nhà.
Vừa thấy Tạ thị cùng Vân Khanh ở trước sân, khẩu khí dồn dập hỏi: “Mẫu thân ra sao rồi?”
Tạ thị biết hắn lo lắng nên vội vàng nói: “Đã không còn gì đáng ngại nữa rồi.”
Thẩm Mậu nghe vậy, thầm thở ra một hơi, trong lòng như trút được gánh nặng, cước bộ vội vàng đi tới phòng của Lão phu nhân, Bích Lăng bưng một chén thuốc đang bón cho lão phu nhân uống, nàng ngồi ở đầu giường, còn đầu lão phu nhân thì nằm trên đùi nàng, ánh mắt vẫn nhắm, Bích Lăng thổi nguội thuốc để bón vào miệng cho lão phu nhân, nhưng hơn phân nửa thuốc bị trào ra ngoài miệng lão phu nhân chảy xuống, Bích Bình thỉnh thoảng dùng khăn lau thuốc bị chảy ra ngoài.
Thấy tình trạng của mẫu thân mình như vậy, Thẩm Mậu trong lòng lo lắng, tiến lên hỏi: “Lão phu nhân như thế nào rồi?”
Bích Lăng thấy là Thẩm Mậu tới, đáp: “Đại phu bảo không có vấn đề gì lớn, ngày mai sẽ tỉnh lại.”
“Đem thuốc cho ta.” Thẩm Mậu tiếp lấy bát thuốc từ tay của Bích Lăng, sắc mặt bình tĩnh, đút từng ngụm từng ngụm thuốc cho lão phu nhân.
Tạ thị thấy vậy, liền cho Bích Bình cùng Bích Lăng lui ra ngoài, chính mình lại đứng vào vị trí của Bích Bình lúc nãy, thay lão phu nhân lau thuốc nơi khóe miệng, lúc này nội tâm của bàbất an, giống như có ai đánh trống trong ngực mình, thần sắc bất an nhìn đến gương mặt của Thẩm Mậu, hắn một chút cũng không nhìn về phía bà, lần này bà biết Thẩm Mậu thật sự rất tức giận.
Muội muội của mình sống nhờ ở Thẩm gia, Thẩm Mậu cũng không than phiền một tiếng, nuôi ăn ở, nhưng ai ngờ cách nàng ta trả ơn là xuống tay với lão phu nhân, muốn hại chết lão phu nhân, lão phu nhân là nương của hắn tất nhiên là làm cho Thẩm Mậu rất tức giận.
Tạ thị biết mình đuối lý, trong lòng có lời muốn nói, nhưng không biết nên nói thế nào cho phải nên chỉ còn cách âm thầm ngồi một bên lau khóe miệng cho lão phu nhân, đến lúc Thẩm Mậu bón thuốc cho lão phu nhân xong mới mạnh dạn mở miệng: “Lão gia, nàng ta sợ tội nên tự sát, hiện tại vẫn chưa tỉnh lại.”
Thẩm Mậu tiện tay đặt chén thuốc lên chiếc bàn con bên cạnh, ngước mắt nhìn Tạ thị, hơi thở hỗn loạn, không che được sự tức giận hiện tại trong lòng, “Nàng không cần phải nói nữa! Nếu nàng ta may mắn còn bảo toàn được tính mạng thì ta sẽ đưa nàng ta đến quan phủ!”
Hắn sau khi nghe được đầu đuôi câu chuyện, một hơi liền chặn ở nửa ngực, cũng biết Tạ thị sau khi nhìn thấy hắn, thần sắc cũng trở nên khẩn trương, luôn luôn quan sát hắn, động tác cũng mang theo một chút lấy lòng, nhưng cho dù nói thế nào đi chăng nữa, Tạ di là hại đến nương của hắn, muốn tức chết lão phu nhân.
Nhưng Tạ thị là tỷ tỷ của Tạ di! Nếu là người khác, thì hắn có thể từ lúc nắm rõ sự việc trực tiếp phát tiết sự phẫn nộ của mình, nhưng lúc này lại nhìn tới bộ dáng của Tạ thị, làm cho hắn không nỡ, dù sao Tạ thị cũng không làm sai cái gì, ai lại ngờ được Tạ di phát điên làm ra chuyện kia!
Vì thế Thẩm Mậu đứng lên, “Nàng đừng suy nghĩ quá nhiều, ta không có trách nàng.” Nói xong liền bước ra ngoài, phân phó Bích Bình cùng Bích Lăng đi vào hầu hạ lão phu nhân.
Tạ thị nhìn bóng lưng của hắn đi ra ngoài, đáy mắt có chút cay cay, tuy rằng Thẩm Mậu nói không có trách bà, nhưng trong lòng vẫn tồn tại khúc mắc, nếu không đã không trả lời nàng mà lại đi rồi.
Vân Khanh đứng ở ngoài sân, nhìn mặt trời dần dần xuống núi, nháy mắt ánh sáng bốn phía mờ đi, trong mắt phượng một mảnh đỏ như máu.
Ngày kế tiếp, An tri phủ cho tùy tùng tới báo lại, sắp tới thánh giá sẽ đi qua đây cho nên quan viên mở đường đã tới Dương Châu, nay đã đến trước cổng Thẩm Phủ để kiểm tra an toàn.
Thẩm Mậu không dám chậm trễ, đi theo sau An tri phủ, đứng ở trước cửa Thẩm phủ để nghênh đón vị quan viên kia, sau khi quan viên ngừng xe lại, một vị quan triều đình bước xuống, mặc quan phục tứ phẩm, là một người tuấn tú, ngũ quan ôn hòa, làm cho người nhìn thấy có cảm giác ôn hòa hiền hậu, lại không thiếu vẻ tuấn mỹ, chỉ thấy hắn vừa bước xuống xe liền chắp tay với An tri phủ: “Làm phiền An đại nhân.”
“Không dám, Cảnh đại nhân là vì an nguy của bệ hà mà đến, ta nhất định phải đi kiểm tra cùng.” An tri phủ cũng thành thực nhìn người đối diện mà cười, lần này thánh giá đi Nam tuần, có thể ở Dương Châu nghỉ ngơi, nếu tiếp đãi tốt thì tiền đồ của hắn sau này là vô lượng, cho nên mặc kệ người đến là ai, nếu đã đến thì phải tiếp đãi thật tốt, huống chi người này là người có khả năng sẽ kế vị Vĩnh Nghị Hầu phủ - Cảnh Hựu Thần.
Thẩm Mậu và Cảnh Hựu Thần đã từng gặp mặt, lúc này cũng không dám chậm trễ, hành lễ nói: “Cảnh đại nhân, mời đi theo thảo dân vào nội phủ nghỉ ngơi một chút.”
Cảnh Hựu Thần gật đầu, “Thẩm lão gia vất vả rồi.”
“Không có, không có, thánh giá có thể giá lâm tới Thẩm Phủ là vinh hạnh lớn, là ông trời xót thương đến Thẩm Mậu nên cho cơ hội gặp được thánh thượng.” Lời nói của Thẩm Mậu vừa khách sáo vừa mạnh mẽ, là thương nhân giao tiếp trong giới nhiều năm, mỗi lời hắn nói ra đều thật khéo.
Lần này, Cảnh Hựu Thần làm quan ngự giá, được hoàng thượng hết sức ưu ái, là đại biểu của hoàng gia, cho nên ở trong phủ, tất cả đều cẩn thận hầu hạ hắn, đưa đến cho hắn đồ tốt nhất.
Những ngày tiếp theo, Thẩm Mậu mang theo Cảnh Hựu Thẩn đi tham quan khu vườn hoa lệ được dụng tâm trang trí, dù sao Thẩm phủ cũng là thương hộ, quy củ không bằng quan gia, An tri phủ phải vài lần cho người đến xem xét cải thiện cẩn thận.
Ngay đến ngày thứ ba, sau khi Thẩm phủ phát sinh sự việc kia, An tri phủ cũng truyền lời đến nói rằng vụ phóng hỏa lức nửa đêm tại Vi phủ đã bắt được hung phạm, vốn lúc ấy quan phủ truy đuổi cả nửa canh giờ vẫn không bắt được, bọn tặc nhân này tuy rằng thủ đoạn không cao, nhưng lẩn trốn lại rất giỏi.
Cẩn Vương thế tử biết tin lại thấy thánh giá sắp đến Dương Châu, nếu trong thành còn lưu lại tặc nhân thì không an toàn, cho nên phái người hiệp trợ, bắt gọn bọn tặc nhân này.
Vào lúc này phạm tội, chẳng khác gì chọc giận tới An tri phủ, cho nên lúc tra khảo, quan phủ đã dùng hết mọi thủ đoạn, tặc nhân cuối cùng không chịu được tra khảo liền khai hết, ngày đấy ở kinh thành, Tạ di mua chuộc bọn hắn, giả vờ làm khiếp sợ tới lão phu nhân, rồi bà ta giả vờ nhảy ra đỡ cho lão phu nhân một đao, từ đấy lấy cớ để chiếm tình cảm của lão phu nhân, mặt khác, lần này Tạ di lại một lần nữa cấu kết với bọn hắn, đốt toàn bộ Vi phủ, kiếm cớ để vào ở hẳn nội viện của Thẩm gia.
Lúc tin tức này được truyền tới Thẩm phủ, đại phu cũng chuẩn đoán, Tạ di do trúng độc quá nặng, làm tổn thương đến lục phủ ngũ tạng, cho nên bây giờ cả đời chỉ có thể nằm một chỗ trên giường làm “hoạt tử nhân”.
Hai tin tức này cùng một lúc truyền đến tai Thẩm Mậu, Thẩm Mậu cảm thấy tức giận trong lòng tăng vọt, trực tiếp đi đến Cúc Khách viện, nhìn lên gương mặt yên tĩnh của Tạ di lại thấy chướng mắt cực kỳ, nghiến răng nghiến lợi nửa ngày, rốt cuộc cũng chuyển ánh mắt đến tiếng khóc thút thít bên cạnh, chỉ thấy mắt sưng lên giống như quả đào của Vi Ngưng Tử.
“Nương, người tỉnh lại đi, người không thể bỏ nữ nhi lại một mình, nữ nhi đã không còn phụ thân, nếu như người cả đời nằm yên như vậy, thì không còn ai quan tâm đến nữ nhi nữa rồi!” Nàng vừa khóc vừa lay lay người Tạ di, thanh âm khàn khàn, người cũng gầy hẳn đi, tựa như một cơn gió bình thường cũng có thể thổi bay nàng đi.
Đối với Vi Ngưng Tử, Thẩm Mậu không thích nàng cho lắm, nhưng cũng không chán ghét, bất quá hiện tại Tạ di phạm tội như vậy, ở kinh thành đã toan tính với lão phu nhân, bây giờ ngay cả trong Thẩm phủ cũng ngang nhiên tính kế, người xưa có câu “yêu ai yêu cả đường đi, ghét thì ghét cả tông chi họ hàng”(hợ câu này em chém >”< nhưng nghĩa thì cũng như vậy).
Nghĩ đến Tạ thị kết tóc phu thê hơn mười năm, cho dù trước đây không thấy thoải mái với hai mẹ con Tạ di nhưng vẫn sẽ cố thoải mái, nhưng một khi nhìn thấy Tạ di lại nhớ tới việc làm của bà ta, vì thế hắn không muốn để bà ta lưu lại Thẩm phủ nữa, lại nghĩ đến Vi Ngưng Tử cũng chỉ là người vô tội, cho nên giọng nói của Thẩm Mậu đôi chút hòa hoãn, “Vi phủ ta sẽ cho người sửa chữa thật tốt, ngươi không cần phải lo lắng.”
Vi Ngưng Tử nghe đến đấy, giống như là bị sét đánh ngang tai, Thẩm Mậu bởi vì chán ghét Tạ di cho nên ghét lây luôn sang nàng ta, bây giờ mọi chuyện đã thành ra như vậy, nàng ta không thể ở lại Thẩm phủ, xem chừng hành động lần này của Tạ di đã phá hủy hết tiền đồ của nàng ta.
Đây không phải là kết quả mà nàng ta muốn.
Tạ di sở dĩ hao tâm tổn trí muốn vào Thẩm phủ, chính là muốn tìm cơ hội cho nàng ta tiếp xúc với “Hoàng Tôn Long Tử”, có thể nương tựa vào gia đình phú quý, cơ hội tưởng như đến gần trong gang tấc, bỗng chốc trở nên hỏng bét, mọi công sức trước giờ đều đổ xuống sông xuống biển.
Nàng ta biết dựa vào thân phận của mình, tuy rằng Vi gia ở kinh thành cũng là danh môn vọng tộc, cho dù nàng ta không thể làm chính phi của hoàng tử, nhưng mà so với Vân Khanh dù sao cũng cao hơn nhiều, chỉ cần hoàng tử nhìn trúng nàng ta, mặc kệ chính phi hay sườn phi đều không quan trọng, chỉ cần nàng ta sinh hạ nhi tử, được hoàng tử sủng ái, thì vị trí kia cũng không phải quá khó.
Tiễn Thẩm Mậu rời đi, Vi Ngưng Tử yên lặng ngồi trong phòng, trù tính kế hoạch, trước mắt nàng ta phải kiếm cơ hội để ở lại Thẩm phủ, đây là điều kiện cơ bản nhất để đạt được mục đích kia của nàng ta.