Sau khi Lý Nguyên tuyên chỉ gọi hàng chục người cùng tiến cung đi theo cả đám người đến Phong Hà cung, vừa vào cửa đã có một luồng khí ấm phả vào mặt, gian phòng đốt lửa than bỗng chốc thổi tan đi khí lạnh dính vào người lúc ở ngoài.
Minh đế và hoàng hậu đều ngồi ở bên trong, sắc mặt nghiêm túc, một đám nội thị và cung nữ hầu hạ đứng bên cạnh, còn có ngự ý cũng kính cẩn đứng ở một bên.
Trong số những người bị gọi tên vào đương nhiên không thiếu người nhà họ Tiết, Hoa thị, Hải thị, Tiết Liên, còn có Vân Khanh, An phu nhân, An lão thái quân, An Tuyết Oánh, còn có An Thuận Hầu phu nhân cũng cùng đi vào. Vì Oánh phi mang thai nên sẽ không đi lại khắp nơi, dù ở trong nhà cũng do người trong nội viện hầu hạ, đa số những người được gặp đều là người thân mà thôi.
Minh đế đang ngồi trên giường trải đệm, trên giường là Oánh phi sắc mặt tái nhợt đang đau khổ nhíu lông mày, một tay cầm thật chặt tay Minh đế.
Minh đế không mở miệng, hoàng hậu ngồi bên liếc nhìn ông, Đông châu trên phượng phục khẽ động đậy theo động tác của bà, tựa như đôi mắt chim phượng hoàng đang đong đưa: “Hôm nay Oánh phi vừa trở về bụng đã đau không ngừng, ngự y vừa chẩn đoán rồi, nói rằng việc đau bụng này tất có điều kỳ lạ, thai nhi đã qua ba tháng rồi, không thể vừa đi bộ một lát đã thành như thế được.”
Oánh phi lập tức khẽ rên một tiếng, vẻ đau thương trong mắt như hạt mưa đóng băng ngoài kia, cất tiếng khóc nói: “Bệ hạ, thần thiếp bảo vệ long chủng, vẫn luôn rất cẩn thận, tuy nói là ra khỏi cung, nhưng cung nữ cũng vẫn luôn hầu hạ bên người, những thứ kiêng ăn cũng đều không dính vào, nước dùng đều đun sôi lên mới dám đụng tới, nhất cử nhất động đều yêu thương không ngớt, thế nhưng vẫn đau bụng đến như vậy, không biết rốt cuộc là do nguyên nhân gì...”
Hoàng hậu nghe xong cũng nói: “Thần thiếp phái đại cung nữ Nhụy Hoa trong cung hầu hạ cẩn thân, Nhụy Hoa là người cũ trong cung, thần thiếp đã hỏi nàng ta, đồ ăn của Oánh phi đều hết sức chú ý, đồ dùng ngày thường cũng không cần đến người khác, hết thảy đều giống với trong cung, ắt hẳn sẽ không tùy ý đau từng cơn.”
Mặt Minh đế hơi sầm xuống, nhìn một đám người trước mặt, sau khi đảo mắt qua, ông quay đầu nói với ngự y: “Ngươi nói.”
Ngự y vội vã đứng gần một bước, cung kính nói: “Bẩm bệ hạ, vừa rồi vi thần bắt mạch cho Oánh phi nương nương, nương nương đau bụng là do bị nhiễm, đụng phải những dược vật có hại cho thai nhi, vì vậy mới bị như thế này.”
"Là dược vật gì?" Minh đế lạnh lùng nói.
“Do Oánh phi từ phủ Tiết Quốc công trở về cung, mùi của dược vật đã giảm bớt, bây giờ không tra ra được vật phẩm cụ thể nữa, nhưng dược vật nhất định phải ở bên người Oánh phi, sau khi khiến người dính phải hoặc ngửi phải mới có thể thực sự có công hiệu.” Ngự y trả lời.
Hoàng hậu nói: “Lời của ngự y, bệ hạ và bản cung đã hiểu, mục đích tuyên các ngươi tới, lúc này các ngươi có hiểu hay không?”
Mọi người nhìn nhau, Oánh phi này đến tang lễ còn chưa tới nửa ngày, trở lại trong cung đã đau bụng, rốt cuộc là ai hạ thuốc cho nàng ta? An lão thái quân vẻ mặt tức giận, nói với hoàng hậu: “Nếu thật có người to gan lớn mật, mượn tang lễ để ra tay, lão thân xin bệ hạ và hoàng hậu nhất định phải tra rõ!” Tuy bà không thích Tiết thị, nhưng Oánh phi là cháu gái của bà, vinh dự của phủ Ninh Quốc công và Oánh phi gắn liền với nhau! Bây giờ có người muốn hạ độc hại đứa bé của Oánh phi, tất nhiên bà sẽ không tùy tiện.
Hôm nay bọn họ tới tất nhiên là vì đã từng tiếp xúc với Oánh phi, vì vậy đối tượng bị hoài nghi đầu tiên chính là bọn họ, trong tang lễ của Tiết Đông Hàm, bệ hạ cũng hạ lệnh người chủ nhà nhất định phải đến, nếu tra ra được là ai gây nên, ắt sẽ bị phạt nặng!
Quả nhiên sau khi An lão thái quân nói như vậy, An Thuận Hầu phu nhân lập tức đứng ra nói: “Bệ hạ, thần phu và Oánh phi chỉ đứng cạnh nhau, chúc mừng nàng mà thôi, tuyệt đối không có lá gan như vậy.”
Bà là nhà mẹ đẻ của Ngụy quý phi- mẹ của tam hoàng tử, trong mắt mọi người chính là cùng một bè với tam hoàng tử, lúc này đứa bé trong bụng Oánh phi gặp chuyện không may, bà đương nhiên là người bị chú ý nhất.
Minh đế liếc mắt nhìn An Thuận Hầu phu nhân, ánh mắt cũng rơi vào mặt từng người, khi liếc qua Thẩm Vân Khanh thì hơi ngừng lại một chút rồi từ từ dời mắt sang chỗ khác: “ An Thuận Hầu phu nhân không cần kích động, lúc này trẫm sẽ điều tra cho rõ, nếu là hung thủ, tất nhiên sẽ chạy không thoát, nếu không phải, trẫm đương nhiên cũng sẽ không phán đoán sai!”
Hoàng hậu lập tức nói: “Đương nhiên là như vậy.”Bà quay đầu nhìn vẻ mặt đau đớn của Oánh phi, thấy nàng ta nhu nhược bất kham bèn thông cảm nói: “Thân thể Oánh phi bây giờ đang khó chịu, Thải Hoa là cung nữ thân cận của nàng ấy, chi bằng để nàng ta trả lời thay Oánh phi, nếu có chỗ nào không đầy đủ, Oánh phi lại chỉ ra, bệ hạ thấy thế nào?” Thấy Minh đế cũng không có vẻ phản bác, hoàng hậu liền gật đầu với Thải Hoa.
“Ngươi hãy kể lại một lần những chuyện xảy ra sau khi Oánh phi đến phủ Tiết Quốc công, những người Oánh phi đã tiếp xúc.”
“Vâng.” Thải Hoa đồng ý, sau đó chậm rãi nói lại những chuyện xảy ra trong phủ hôm nay một lần, trí nhớ của nàng ta vô cùng tốt, mồm miệng cũng rõ ràng, thuật lại mọi chuyện rất êm tai, mãi đến khi nói đến chuyện Vân Khanh đỡ Oánh phi vào trong phòng, Hải thị mới ngẩng đầu lên, giọng nói bởi vì khóc mà khàn đi, cả người rất tiều tụy, hiển nhiên là đau lòng không ngớt.
Nhưng Vân Khanh phát hiện ánh mắt Hải thị nhìn mình không hề có sự thống hận sâu đậm, có lẽ Tiết Quốc công không nói chân tướng sự việc cho nàng ta nghe, nhớ đến những lời tứ hoàng tử nói khi ngăn nàng lại, Vân Khanh cười nhạt trong lòng, xem ra người nhà họ Tiết khi thường nữ nhân từ trong xương, thật đúng là giống nhau như đúc.
Hoa thị thì hoàn toàn khác, trên mặc có sự kinh ngạc: “Ngươi nói quận chúa Vận Ninh không đưa Oánh phi rồi đi luôn mà còn ở lại trong phòng nói chuyện với Oánh phi rồi mới đi?”
Những lời này của nàng ta kỳ thực không có chỗ nào không đúng, nhưng lại nói ra vào lúc này khiến người ta hoài nghi trong đó có dụng ý. Quận chúa Vận Ninh và Oánh phi không thân, theo lý mà nói, sau khi đưa Oánh phi vào phòng là có thể lui ra ngoài rồi, sao còn phải ở lại trong phòng chứ.
Thải Hoa lập tức nói: “Vâng, quận chúa Vận Ninh và Oánh phi vì nói chuyện không hợp, giữa hai người đã xảy ra chút chuyện khắc khẩu, sau đó sau khi Nhụy Hoa đi vào, đại khái Oánh phi cảm thấy như thế không tốt, bèn để quận chúa Vận Ninh đưa thuốc mỡ qua, sau khi quận chúa nhận lấy thuốc mỡ, thư hương môn đệ (*) lại nổi nóng nói không đưa cho Oánh phi, sau đó để thuốc lên bàn rồi đi ra ngoài.”
Vân Khanh nghe Thải Hoa nói, nét mặt không thay đổi gì mấy, vẫn bình tĩnh nghe nàng ta kể, mà An Tuyết Oánh lại len lén cầm tay Vân Khanh cổ vũ nàng.
Minh đế nghe đến đó thì hơi trầm ngâm: “Thuốc mỡ ngươi dùng đâu? Thuốc mỡ lấy từ đâu ra?”
Nhụy Hoa nói: “Thuốc mỡ vẫn còn ở chỗ nô tỳ đây, thuốc mỡ này là hoàng hậu nương nương cố ý phân phó ngự y viện làm, chuyên dành cho Oánh phi nương nương điều khí an thần.” Nàng ta móc từ trong tay áo ra một bình thuốc nhỏ, ngự y lập tức nhận lấy đặt dưới mũi ngửi rồi gật đầu nói: “Đây chính là thuốc mỡ hoàng hậu sai ngự y viện làm, không có gì không ổn cả.”
Sau khi nghe được câu này, Vân Khanh còn chưa có bất kỳ sự thay đổi thần sắc nào, ngược lại An Tuyết Oánh lại thở nhẹ ra một hơi, ánh mắt ánh lên sự vui vẻ vì Vân Khanh không gặp phiền phức. Vân Khanh quay đầu cười an ủi nàng ấy, ý bảo nàng ấy không cần lo lắng. Nàng quay đầu nhìn vẻ mặt khó chịu của Oánh phi, ánh mắt nhìn quanh mọi người một vòng, nhưng thấy vẻ ân cần trên mặt Minh đế, sắc mặt hoàng hậu hơi lộ ra lo lắng, đáy mắt lại không có vẻ lo âu thực sự, hiển nhiên không hề mong đợi như vẻ bề ngoài đối với đứa bé trong bụng Oánh phi.
“Thần thiếp thấy ban đêm Oánh phi thường không thể ngủ yên mới sai ngự y viện điều phối thuốc mỡ này để bên người, có thể tùy thời lấy dùng, cũng khiến tinh thần an ổn.” Hoàng hậu giải thích với Minh đế.
Trong mắt Minh đế mang theo tia tán dương: “Hành động này của hoàng hậu thật có lòng, đây mới là thái độ của người đứng đầu lục cung, mẫu nghi thiên hạ.
“Thần thiếp là hoàng hậu, đây là chức trách của thần thiếp.” Nụ cười căng thẳng nhàn nhạt ban nãy của hoàng hậu lúc này biến thành một đóa hoa nở rộ, vui mừng thật sự từ trong lan ra ngoài, từ sau chuyện của đại công chúa, đã lâu hoàng hậu không lấy được lòng Minh đế, dù là ngày một và ngày mười lăm hàng tháng Minh đế cũng không đến nghỉ ngơi trong tẩm cung của bà, hôm nay nghe được những lời này đương nhiên có thể khiến bà vui vẻ vạn phần.
Minh đế không nói nữa, chỉ quay đầu nói với ngự y: “Nếu từ đầu tới cuối không có vấn đề gì, rốt cuộc thân thể Oánh phi xảy ra chuyện gì?”
Ngự y xem xong bình sứ lại cau mày suy nghĩ một lát: “Bệ hạ, thực ra muốn hại thai nhi không nhất thiết phải bỏ trực tiếp vào đồ ăn đồ dùng, còn có một chút mùi hương của dược vật cũng có thể tạo thành thương tổn cho thai nhi.”
Hoàng hậu nhíu mày: “Dược vật kia phải thế nào mới có công hiệu?”
Ngự y kính cẩn trả lời: “Dùng ở huân hương trong quần áo hoặc trong túi thơm, trong hoàn cảnh kín gió, sau khi ngửi phải một thời gian sẽ có công hiệu.”
An lão thái quân sau khi nghe xong cau chặt mày, đôi mắt lộ ra sự tinh nhuệ: “Vậy chẳng phải là mỗi người đều phải kiểm tra một lượt hay sao?”
“Chủ yếu là kiểm tra đồ đạc có mùi thơm là được, những thứ khác thì không cần.”
Mà lúc này, vẻ mặt của Hoa thị đang đỡ Hải thị trắng bệch, tựa như đã nghĩ đến đồ gì, chuyển mắt nhìn Vân Khanh nói: “Quận chúa Vận Ninh, ngươi bắt đầu ở trong phòng cùng với Oánh phi thời gian dài như vậy, sau đó lại vô duyên vô cớ nổi giận đi ra, chẳng lẽ là ngươi ra tay?”
Một câu này của nàng ta vừa nói ra, toàn bộ những người khác đều nhìn Vân Khanh.
Ngay cả Oánh phi vẫn yếu ớt cũng chật vật ngẩng cổ lên, một gương mặt trắng xanh, suýt chút nữa lại ngã xuống, may mà Minh đế đỡ lấy nàng ta, hai mắt nàng ta nhìn Vân Khanh nói: “Vì sao ngươi phải hại ta!”
Ánh mắt Minh đế cũng lập tức nhìn lại, trong đôi mắt sâu lóe lên tia sáng khó dò.
Trong ánh mắt như kim như kiếm của mọi người, biểu cảm của Vân Khanh vẫn không có gì thay đổi, nàng vô cùng trầm tĩnh mở miệng, giọng nói như mảnh băng vụn kẹp trong từng hạt mưa: “Tiết nhị phu nhân, lời này của người là có ý gì!”
Hoa thị lạnh lùng hừ một tiếng: “Chẳng lẽ ngươi không hiểu là có ý gì hay sao? Ngươi và Oánh phi quan hệ xa lạ, vì sao phải ở lại trong phòng nàng ấy, cái này chẳng lẽ không phải như ngự y nói ban nãy, muốn dùng mùi hương của dược vật để hại người hay sao?”
Vân Khanh đôi mắt hơi lạnh, ánh mắt chuyển đến khuôn mặt thanh lệ của Hoa thị, khóe môi mang ý cười nói: “Tiết nhị phu nhân, lẽ nào người không cùng Oánh phi ở trong một gian phòng, lẽ nào những người khác không hề nói chuyện với Oánh phi, chỉ có một mình ta hay sao? Còn có các nha hoàn trong phòng, bọn họ đều ở đó, lẽ nào tất cả mọi người đều không tính, chỉ có mình ta được tính là người?”
Hoa thị cả giận nói: “Chúng ta đều là người thân của Oánh phi, ở trong cùng một phòng với nàng ấy là chuyện đương nhiên, cũng sẽ không có suy nghĩ gì khác đối với nàng ấy, mà ngươi lại khó nói rồi!”
An Tuyết Oánh ở một bên thấy Hoa thị hùng hổ dọa người như vậy, tựa như đã xác định là Vân Khanh hạ độc, không khỏi tức giận phẫn nộ muốn mở miệng phản bác. An phu nhân vẫn luôn theo dõi hành động của nàng, dùng sức kéo nàng lại để An Tuyết Oánh quay đầu nhìn bà, An phu nhân ý bảo An Tuyết Oánh đừng lên tiếng.
Vân Khanh thu hành động của hai người này vào đáy mắt, ở vào vị trí này của An phu nhân đúng là không dễ làm, Vân Khanh không hề trách bà ta, lòng người ấm lạnh là như vậy, An phu nhân là em dâu của Ninh Quốc công, mạo muội mở miệng giúp mình sẽ rước lấy những phiền phức khác.
Ngược lại sau khi An Thuận Hầu phu nhân nghe xong lời của Hoa thị, càng nghe càng thấy không đúng, phản bác: “Tiết nhị phu nhân, không nhất định là người thân thì sẽ không hạ thủ, cũng không phải người ngoài nhất định là kẻ xấu! Ngươi không có chứng cứ thì đừng nhận định lung tung!”
Ở đây chỉ có bà và Vân Khanh là người ngoài, tuy An Thuận Hầu phu nhân vì chuyện của Cổ Thần Tư mà không có bao nhiêu ấn tượng tốt với Vân Khanh nhưng cũng không quá, coi nhưu là bình thường. Lúc này bà nhất điịnh phải giữ gìn danh dự của mình, cái tội danh mưu hại hoàng tự này quá lớn rồi!
Hoa thị lại không có chút dáng vẻ nào là muốn dừng lại, ánh mắt lộ ra tia sắc bén, nàng ta biết đầu đuôi câu chuyện, cũng biết hung thủ thật sự là ai, bây giờ Tiết Đông Hàm chết rồi, trượng phu của nàng ta Tiết Đông Cốc chính là người thừa kế duy nhất, do đó đáy lòng nàng ta cũng không có quá nhiều bi thương. Nhưng đẻ lấy lòng công công, nàng ta nhất định phải đối phó với Thẩm Vân Khanh, bèn căm giận nói: “ An Thuận Hầu phu nhân chưa từng vào trong phòng, đương nhiên khác với quận chúa Vận Ninh! Nàng ta đỡ Oánh phi vào phòng, sau đó hồi lâu vẫn chưa trở về là điều tất cả mọi người đều biết, lẽ nào còn có người khác?”
An lão thái quân biết chân tướng chuyện yêu nữ họa quốc trước đây, lúc này ánh mắt cũng mang theo hoài nghi nhìn về phía Vân Khanh, ngày đó Tiết thị bày một cái bẫy lớn như thế để hại Thẩm Vân Khanh, có điều đã thất bại rồi, bây giờ Thẩm Vân Khanh ghi hận trong lòng, ngầm trả thù Oánh phi cũng không phải là không thể. Dù sao cũng là mối thù thiếu chút nữa đã bị coi là yêu nữ trực tiếp diệt trừ như vậy, dù báo thù cũng là hợp tình hợp lý.
Hoàng hậu vẫn nhìn mấy người xác nhận, trong mắt lóe lên u ám.
Vân Khanh nhìn Hoa thị đang không ngớt phẫn hận, ánh mắt lạnh lẽo: “Tiết nhị phu nhân, người cứ thế xác nhận hay sao? Vì ta có lòng tốt đỡ Oánh phi và trong phòng, đồng thời nói chuyện với nàng ta mấy câu nên bây giờ xảy ra chuyện, tất cả đều đổ lên người ta hay sao? Vậy có phải ta phải tính toán tốt thời gian Oánh phi sẽ té xỉu, thời thời khắc khắc chờ nàng ta ngã vào người ta không, nếu có sai sót gì thì làm thế nào?”
Hoa thị khinh thường xùy một tiếng: “Quận chúa Vận Ninh, bây giờ ngươi xảo ngôn ngụy biện thì có ích lợi gì, nếu người mang theo dược vật tỏa ra mùi hương, khi đi qua người Oánh phi, nàng ấy đương nhiên sẽ cảm thấy không khỏe, ngã vào người ngươi cũng không kỳ lạ, sau đó ngươi lại mượn cơ hội này đỡ Oánh phi, gia tăng sự tiếp xúc giữ hai người, tất cả không phải thuận lý thành chương rồi ư?”
“Tiết nhị phu nhân suy đoán thật có lý do, quả thực giống như nhìn thấy ta làm chuyện này vậy, Vân Khanh thật bội phục khả năng suy đoán của người, nhưng đầu tiên xin cho phép ta hỏi người một câu, nếu người đã nói ta mang theo dược vật gì trên người, vậy mời Tiết nhị phu nhân nói xem, vật đó rốt cuộc ở đâu? Có chứng cứ mới có tính thuyết phục!”
Khóe mắt Ngụy Ninh thoáng thấy chân mày Minh đế cau lại không vui, chợt mở miệng nói: “Tranh chấp trước điện có giống lời gì, việc này bệ hạ tự có định luận!”
Hoa thị lúc này mới ngậm miệng, mà Oánh phi đưa ngón tay nắm thật chặt lấy tay Minh đế, khóe mắt có nước mắt chảy ra, nức nở nói: “Bệ hạ, người nhất định phải làm chủ cho con của chúng ta, không thể để nó còn chưa ra đời đã bị người làm hại được.”
Minh đế nhìn nàng ta một cái, ánh mắt dừng ở trên mặt Vân Khanh như đang suy nghĩ điều gì.
Hoàng hậu lại tựa như không đành lòng gật đầu nói: “Bệ hạ, trong hậu cung, con nối dòng là chuyện quan trọng nhất, con nối dòng có liên quan đến giang sơn xã tắc, việc này nhất định phải điều tra cho rõ, nếu không sẽ không ai nghe nữa.”
Hoàng hậu lại nói như vậy, rõ ràng chính là muốn để Minh đế điều tra Vân Khanh!
Vân Khanh nhìn hai người hoàng hậu và Oánh phi, một người điềm đạm đáng, một người dáng vẻ nghiêm trang, cả hai đều muốn điều tra rõ hung thủ hạ độc, hung thủ này chính là Thẩm Vân Khanh nàng! Nghĩ sau khi nàng tới kinh thành cũng không e ngại chuyện hai người này nữa, nhưng hai người này lại cảm thấy mình đắc tội với bọn họ, hôm nay một người bày cuộc, một người thúc đẩy, mục đích chính là muốn đưa nàng vào chỗ chết! Oánh phi thật đúng là hiếu thuận, nói phải báo thù cho người cậu Tiết Đông Hàm này, nàng ta định để mình cùng chết theo trong tang lễ hôm nay, chôn cùng với Tiết Đông Hàm! Thật là nực cười!
Minh đế nhìn về phía Vân Khanh, thấy nàng lúc này sắc mặt lạnh lùng lại không chút bối rối, trong phòng đốt lửa than này, hai tròng mắt sáng như diễm dương vẫn tuyệt đẹp khiến người ta khó quên, cô gái như vậy thoạt nhìn đúng là không giống người làm ra loại chuyện này. Nhưng không giống không nhất định là không phải...
Vân Khanh đón nhận ánh mắt Minh đế, trong đôi mắt thâm thúy của đế vương, có đôi lúc nàng dường như đã nhìn thấy một loại tình cảm ẩn sâu, rất kìm nén cũng rất mãnh liệt, nhưng chớp mắt đã biến mất, giờ phút này không cho phép nàng đi nhìn nhận rõ thứ trong đôi mắt đó, nàng khẽ nâng cằm, tư thế rộng lượng thản nhiên: “Bệ hạ, thần nữ tuy xuất thân không cao nhưng từ nhỏ cũng biết lễ nghĩa liêm sỉ, tuyệt đói sẽ không làm hành vi bỉ ổi như vậy, xin bệ hạ minh xét!”
Oánh phi nâng người dậy, trong dung mạo tinh xảo có chứa lãnh ý, giọng nói khô mà gấp gáp, tựa như không đủ sức nói: “Nếu quận chúa đã tự tin như vậy, hoàng hậu nương nương, vậy hãy sai người điều tra rõ! Xem rốt cuộc là ai làm chuyện bỉ ổi!”
Hoàng hậu đầu tiên là an ủi: “Oánh phi đừng nóng vội!” Bà lại quay đầu lại, sắc mặt lạnh lùng, chậm rãi nói: “Nhụy Hoa!”
Nhụy Hoa lập tức tiến lên trước: "Có nô tỳ."
“Ngươi đi kiểm tra xem trên người Vận Ninh có túi thơm, hà bao mang theo hay không, lấy nó xuống đưa cho ngự y kiểm tra cẩn thận.” Hoàng hậu không nhanh không chậm phân phó, quả thật là vẻ mặt đại nghĩa, từ nét mặt cũng nhìn ra được chút lòng riêng, chỉ là trong mắt bà mang theo một vẻ đắc ý nhàn nhạt.
Khóe môi Nhụy Hoa hiện lên ý cười không rõ, lập tức tiến lên nói với Vân Khanh: “Quận chúa, hoàng hậu nương nương bảo nô tỳ xem, đắc tội rồi.”
Trên gương mặt lạnh lùng của Vân Khanh hiện lên ý lạnh nhìn Nhụy Hoa đang đi tới, lộ ra ý lạnh khiến bước chân của Nhụy Hoa ngừng lại, hoàng hậu lập tức nói: “Sao vậy, quận chúa Vận Ninh không muốn để người chứng minh sự trong sạch của ngươi ư?”
Vân Khanh nhìn gương mặt đoan chính nghiêm túc của hoàng hậu, trong lòng cười nhạt, bây giờ lục sót người nàng, đây không phải là gián tiếp nói người hạ thuốc là nàng hay sao? Nàng cũng không ngốc, vô duyên vô cớ để người ta hắt chậu nước bẩn vào người, nàng nói: “Hoàng hậu, thần nữ tuy không tôn quý bằng hoàng hậu nương nương nhưng cũng là quận chúa mà bệ hạ phong, nếu chỉ dựa vào sự suy đoán và hoài nghi của Tiết nhị phu nhân mà lục soát người thần nữ, e rằng quá quả quyết rồi.”
Từ quả quyết này, dùng tốt thì là quyết đoán kịp thời, dùng không tốt thì chính là lồng quyền bá đạo.
Quả nhiên Minh đế nhíu mày nhìn hoàng hậu khiến trong đôi mắt đẹp của hoàng hậu không giấu được sự nghiêm nghị sáng như tuyết: “Quận chúa Vận Ninh, bản cung chỉ cho rằng như vậy có thể chứng minh sự trong sạch của ngươi, nếu ngươi không làm, còn phải sợ người khác lục soát hay sao?”
Ánh mắt Minh đế lạnh lẽo, ông chậm rãi nói: “Nếu muốn điều tra, người ở đây đều có hiềm nghi, vậy mỗi người đều phải xem xem, trình hết lên đây túi thơm, hà bao và trang sức đeo bên người.”
Sắc mặt hoàng hậu thoắt cái trở nên cực kỳ khó coi, bà biết những lời Vân Khanh vừa nói khiến Minh đế nghĩ đến những việc của đại công chúa, dó đó mới có hiềm khích với bà, lại biết lúc này không thể mở miệng, đôi mắt lạnh lùng nhìn Vân Khanh như thể muốn nhìn xuyên qua nàng mới cam tâm. Lại lộ ra chút vui vẻ, bất kể như thế nào, chỉ cần Minh đế sai lục soát người, đến lúc đó lục soát ra rồi, xem nàng còn càn rỡ thế nào được!
Khóe môi Vân Khanh khẽ giương lên, trên mặt hiện ra một nụ cười kỳ dị: “Bệ hạ quả nhiên công bằng.”
Hoa thị không thèm để ý chút nào cười nhạt: “Bệ hạ đương nhiên công bằng, tất cả mọi người trong phòng này đều chịu lục soát, mời bệ hạ và nương nương nhìn xem, rốt cuộc là ai hạ thủ.”
Nhụy Hoa sắc mặt bình tĩnh đi về phía trước lục soát người Vân Khanh, nội thị bên cạnh cầm khay, lấy hết túi thơm, hà bao và đồ trang sức của mọi người ra, Vân Khanh giơ tay lên, trong mắt Nhụy Hoa giận dữ, nàng ta là cung nữ thân cận của hoàng hậu, ngoại trừ hoàng hậu và Oánh phi mang thai ra nàng ta chưa từng hầu hạ người khác, lúc này thấy tư thế của Vân Khanh, rõ ràng là muốn nàng ta lấy hà bao.
Nhưng dù sao Vân Khanh cũng là quận chúa, thân phận còn cao hơn cả Oánh phi, muốn nàng ta lấy cũng không có gì sai, nàng ta chỉ đành dựa vào người Vân Khanh, khom người xuống lấy cho nàng.
Ngón tay của nàng ta vừa mới đụng tới eo Vân Khanh, Vân Khanh bỗng nhiên cười lên, đụng nghiêng người Nhụy Hoa, lập tức nói: “Ngươi đừng đụng vào người, bản quận chúa sợ ngứa.”
Sắc mặt Nhụy Hoa lập tức khó coi, nén giận lấy hà bao và ngọc bội ngang hông Vân Khanh xuống, sau khi đứng lên đột nhiên hỏi: “Quận chúa, túi thơm trên người người đâu?” Túi thơm mà nàng ta nói đến chính là túi thơm mỗi người đều đeo khi tham gia tang lễ hôm nay, An lão thái quân và những người khác, trong khay trước mặt mỗi người, bất kể đồ vật ít hay nhiều đều sẽ có một túi thơm màu xanh.
Minh đế lập tức nhìn lại, trong ánh mắt mang theo dò xét. Mà trên trán Oánh phi lúc này có mồ hôi hột chảy ra, bụng nàng ta lại bắt đầu đau đớn, có điều bây giờ nàng ta vẫn không thể nói ra được, dược tính của vật kia như thế nào, nàng ta đã sớm hỏi thăm rồi, một chút thời gian như vậy tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm! Hôm nay nàng ta phải tận mắt nhìn thấy tiện nha đầu Thẩm Vân Khanh này bị xử tử mới cam tâm!
Mặt Vân Khanh khẽ động, đôi mắt mang theo kinh ngạc, lấy từ trong tay áo ra một túi thơm màu xanh: “Vật này thần nữ thấy vào cung đeo trên người thì không được tốt lắm nên để vào trong tay áo.” Nàng vừa nói vừa đặt túi thơm vào trong khay.
Đồ đạc trên người mọi người đều đã được lấy xuống, ngự y lập tức tiến lên kiểm tra từng vật trong khay, mỗi một loại dược liệu bọc trong túi thơm đều lấy ra để dưới mũi ngửi, nhìn, nhặt lấy, hiển nhiên là một người vô cùng có trách nhiệm.
Cũng may hôm nay đi tham gia tang lễ, trên người các tiểu thư phu nhân sẽ không mang những đồ vật có mùi hương lan ra tứ phía, nhiều lắm là trên khăn có chút mùi hương ngày thường còn lưu lại nên việc kiểm tra rất thuận lợi.
Trong phòng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nổ lép bép của lửa than thỉnh thoảng nổ trong chậu ra, và khi cơn gió êm dịu thổi qua mái hiên có tiếng nghẹn ngào nho nhỏ ra cũng chỉ còn lại âm thanh khi ngự y kiểm tra dược liệu.
Yên tĩnh như vậy, ngược lại khiến người ta cảm thấy trong không khí có một loại cảm giác ngưng trệ. Ngay cả An Tuyết Oánh cũng căng thẳng nhìn túi thơm trong khay, dù sao thì tội danh mưu hại hoàng tự này cũng thực sự quá nghiêm trọng.
Mãi đến khi kiểm tra đến khay cuối cùng, ngự y cầm khắn lau tay, xoay người lại nói với Minh đế: “Bệ hạ, vi thần đã tỉ mỉ kiểm tra từng chiếc, nhưng túi thơm, hà bao này đều không có bất cứ vấn đề gì!”
Sắc mặt của hai người Oánh phi và hoàng hậu sau khi nghe xong câu này đều có sự thay đổi nhỏ, nhất tề quay đầu nhìn Nhụy Hoa, đáy lòng Nhụy Hoa cả kinh, nàng ta rõ ràng đã thay thế túi thơm khi đẩy quận chúa Vận Ninh, sao lại không có vật gì nữa? Bên trong chắc chắn có bỏ thêm đồ, hơn nữa rất dễ biij ngự y phát hiện ra mới đúng!”
Vân Khanh nhìn hai người trao đổi, sắc mặt như lớp sương trắng rơi xuống trong đêm đông, tuy đẹp mà lạnh: “Bệ hạ, còn hai người chưa lục soát.” Ngón tay của nàng lần lượt chỉ vào Thải Hoa bên cạnh Oánh phi và Nhụy Hoa bên cạnh hoàng hậu, khóe miệng hiện lên một nụ cười như hóa sen tuyết chậm rãi nở rộ trên núi, đẹp đẽ khiến người ta không có từ nào để hình dung.
“Hoang đường! Bọn họ là người của bản cung, còn cần tra hay sao?” Oánh phi cố nén cơn đau bụng trách mắng.
Vân Khanh cười: “Bọn họ là người của Oánh phi nhưng bọn họ cũng là người ở bên cạnh Oánh phi lâu nhất, hơn nữa theo lời Tiết nhị phu nhân, bọn họ cũng không phải là người thân của Oánh phi người, theo lý phải bình đẳng như chúng ta.”
Ngụy Ninh nhìn Minh đế, Minh đế gật đầu, Ngụy Ninh phất tay sai cung nữ sau lưng lục soát đồ trên người hai người Thải Hoa và Nhụy Hoa. Cũng để lần lượt như trước để ngự y phân rõ từng cái.
Đầu tiên ngự y cầm túi thơm của Thải Hoa, vẫn chứa thảo dược trừ tà, sau khi xem xong hắn liền để xuống, lấy một túi thơm của Nhụy Hoa trong một khay khác ra, vừa mở miệng túi đóng kín ra đưa lên miệng nếm thử, hắn lập tức quỳ xuống nói: “Bệ hạ, túi thơm này có vấn đề!”
"Nói!" Minh đế nghiêm giọng nói.
“Thảo dược đựng trong túi thơm này không khác gì so với túi thơm của những người khác, nhưng trong đó có nhiều hơn một vị cửu đan bì.”
"Cửu đan bì?" Minh đế cau mày nói: "Trẫm biết, đây cũng là một dược liệu bổ."
“Bệ hạ hiểu biết thật rộng, cửu đan bì là một dược liệu đại bổ rất dễ chịu sau mùa thu, lá của nó sau khi hong khô để trong người vào ngày đông, mùi hương của nó là một vị thuốc chống hàn cực tốt. Nhưng nếu cửu đan bì phối với hoa lưu ly sẽ trở thành một loại dược vật cực kỳ mạnh, độc tính vô cùng mạnh. Chỉ cần sau khi ngửi phải cửu đan bì lại tiếp xúc với hoa lưu ly là có thể nhanh chóng lan vào cơ thể, nếu dùng trong thời gian dài, nhẹ thì khiến người ta thần chí không rõ, mệt mỏi, đau bụng, nôn mửa, nặng thì sẽ khiến người ta si ngốc, không ngừng chảy máu, nếu là người mang thai tiếp xúc thì phản ứng sẽ càng mãnh liệt hơn!”
Oánh phi khiếp sợ, mồ hôi lạnh trên trán gần như bị lửa giận làm bốc hơi, nàng ta nhìn Nhụy Hoa nói: “Nhụy Hoa, bản cung tự hỏi mình đối xử với người không tệ, tại sao ngươi lại muốn cầm loại đồ này đến hại bản cung!” Mặc dù nàng ta đang chỉ trích Nhụy Hoa nhưng ánh mắt lại đang trừng hoàng hậu, bàn tay nắm Minh đế chặt đến mức run lên: “Bệ hạ, thần thiếp tự biết long thai trong bụng là quan trọng nên vẫn luôn cẩn thận, nhưng ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng, lại không biết thì ra người đáng sợ nhất lại ở ngay bên cạnh!”
Oánh phi khiếp sợ không đơn thuần là vì đồ vốn được sắp xếp trong túi thơm trên người Thẩm Vân Khanh không thấy đâu, điều nàng ta càng khiếp sợ hơn chính là lại lục soát ra vật trên người Nhụy Hoa như vậy! So với sự sắp xếp của nàng ta, tâm tư âm hiểm của hoàng hậu mới thật sự kinh khủng! Nàng ta vẫn luôn cho là mình và hoàng hậu cùng đứng một bên, phủ Ninh Quốc công và phủ Tiết Quốc công đều là một phe, ai biết hoàng hậu lại sử dụng thủ đoạn ngầm như vậy!
Minh đế sắc mặt đại biến, quay đầu nhìn hoàng hậu đnag khiếp sợ: “Hoàng hậu để Nhụy Hoa đến bên cạnh Oánh phi, trầm cho rằng ngươi thực sự hiền lành, nhưng hôm nay trên người Nhụy Hoa lại xuất hiện dược vật như vậy, thuốc mỡ kia lại là ngươi sai ngự y viện làm, ngươi còn luôn miệng nói là do quận chúa Vận Ninh làm, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!” Khi Minh đế nói đến câu cuối cùng, âm điệu đã hơi cao lên.
Hoàng hậu nghẹn họng nhìn trân trối, biểu cảm trên mặt dùng khiếp sợ để hình dung đã quá mức: “Nếu thần thiếp thật có lòng làm vậy tuyệt đối sẽ không để ngự y viện đi điều thuốc cho người ta bắt được sơ hở, cũng sẽ không sai người lục soát người Nhụy Hoa, xin bệ hạ minh xét!”
Nếu như hoàng hậu sớm biết, đương nhiên bà sẽ ngăn carn bằng mọi giá, nhưng bà căn bản không biết trên người Nhụy Hoa sẽ có vật như vậy!
Hoàng hậu nói xong chợt quay đầu nhìn Nhụy Hoa, lớn tiếng quát lên: “Túi thơm trên người ngươi kia đã xảy ra chuyện gì?”
Từ sau khi ngự y nói, toàn thân Nhụy Hoa đã bắt đầu run lên, túi thơm đeo trên người nàng ta giống như những người khác, tuyệt đối không thể có loại đồ vật như cửu đan bì đó được, lúc này bị hoàng hậu quát, hai gối nàng ta liền mềm nhũn, lập tức quỳ xuống đất, lớn tiếng cầu xin tha thứ: “Bệ hạ minh xét, hoàng hậu nương nương minh xét, túi thơm trên người nô tỳ do Tiết gia phát, trên người mỗi người đều có một cái, thứ đồ như cửu đan bì này nô tỳ tuyệt đối không có gan để ở trong đó! Huống hồ nô tỳ sao hiểu được sâu sắc dược lý như vậy mà điều phối thuốc để sử dụng!”
Những lời này của nàng ta vốn là bào chữa cho bản thân mình, nhưng lúc này nói ra cũng vô cùng không thông minh, hoàng hậu lập tức cảm nhận được ánh mắt Minh đế có chút châm chọc đang không ngừng quan sát nét mặt mình, bà ta âm thầm rầu rĩ, Nhụy Hoa là do bà ta phái tới bên cạnh Oánh phi để chăm sóc Oánh phi, lúc đó là vì thể hiện phong độ hiền lành của người đứng đầu hậu cung, ngay cả cung nữ đắc dụng bên người cũng phái đi chăm sóc Oánh phi, vì thế cũng có được sự tán thưởng của Minh đế. Thế nhưng trong nháy mắt, hiền lành biến thành âm hiểm, biến thành có dụng ý khác.
Độ ấm trong điện dễ chịu, lúc này lại khiến hoàng hậu cảm thấy hít thở không thông, bà ta vẫn duy trì sắc mặt không loạn, giải thích: “Bệ hạ, Nhụy Hoa ở cạnh thần thiếp nhiều năm, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện như vậy...” Lúc này chỉ có thể từ chối không thừa nhận.
Ngữ khí của Minh đế nhàn nhạt tựa như không có bất kỳ cảm xúc gì nhưng ánh mắt nhìn hoàng hậu lại ẩn giấu một loại ánh sáng khác: “Gây ra chuyện lớn như vậy, ngươi không hiểu hay sao?”
Hoàng hậu sợ đến quỳ xuống, chỉ cảm thấy trên lưng đều là mồ hôi lạnh, phen này bà ta tính kế không thành, ngược lại lại khiến mình rơi vào hoàn cảnh hôm nay, trong lòng hồi hộp như có sóng to gió lớn, cắn răng nói: “Bệ hạ, thần thiếp chưa từng làm, càng không biết toàn bộ câu chuyện trong đó, xin bệ hạ minh xét!”
“Hoàng hậu nương nương! Thần thiếp cũng biết mình đang mang long chủng khiến người ta ghé mắt, nhưng cũng không nghĩ đến là người bên cạnh người hạ độc thủ! Thần thiếp không biết vì sao Nhụy Hoa lại phải làm như vậy! Mong hoàng hậu nương nuông giúp thần thiếp hỏi ra kết quả!” trên gương mặt ngọc tức giận của Oánh phi bắt đầu có mồ hôi hột dày đặc chảy xuống, giọng nói có sự hụt hơi và khàn giọng không bình thường, sắc mặt đã trắng bệch, ngự y ở một bên nhìn thấy không đúng, vừa muốn mở miệng, chợt nghe Thải Hoa đè thấp tiếng kinh hô: “Oánh phi nương nương, váy của người, váy...”
Minh đế dời mắt nhìn lại liền thấy trên váy Oánh phi có vết máu chảy ra, cả kinh nói: “Ngự y, nhanh!”
An lão thái quân chứng kiến cảnh tượng trước mắt này, lập tức bảo mọi người theo bà ra gian phòng ngoài, lửa than phòng ngoài không bằng phòng trong, đi ra liền có cảm giác gió lạnh quất vào mặt, nhưng mọi người đều cảm thấy ngoài này khiến người ta thả lỏng hơn rất nhiều so với gian phòng trong, cả người cũng không căng thẳng như vậy nữa.
Hoa thị chăm chú nhìn chằm chằm Vân Khanh, muốn nhìn ra điều gì đó từ trên sắc mặt nàng nhưng lại chỉ thấy sắc mặt nàng bình thản, đôi mắt phượng vô cùng đẹp đẽ lỗ ra sắc lạnh, lúc ánh mắt lướt qua nàng ta dường như có sự châm chọc nhàn nhạt.
Lại thất bại! Trong đầu Hoa thị xẹt qua một câu như vậy.
“Vân Khanh, ngươi nói Oánh phi liệu có sao hay không?” Sau khi ra ngoài, An Tuyết Oánh liền ngồi xuống bên cạnh Vân Khanh, lúc này nếu đã không có hiềm nghi với Vân Khanh, An phu nhân cũng sẽ không ngăn cản nàng, mặc nàng ở cùng với Vân Khanh.
Vân Khanh nhìn người trong phòng, so với lúc vừa mới tiến vào, vị trí lúc này đã xuất hiện sự thay đổi nhỏ. Lúc đầu, người của phủ Ninh Quốc công và phủ Tiết Quốc công không biết phân biệt trước sau, luân phiên nhau vào, hiển nhiên quan hệ không tệ, lúc này nhìn lại, hay người An lão thái quân, An phu nhân ngồi một bên, mà Hải thị, Hoa thị, Tiết Liên thì ngồi một bên khác, giữa hai nhà đã sinh ra khúc mắc.
An lão thái quân vốn bất mãn những hành vi của Tiết thị, An Ngọc Oánh cũng không khiến bà thích hơn, lại thêm hoàng hậu hạ thuốc Oánh phi, muốn giết con của Oánh phi, điều này sẽ chỉ khiến bà thêm phản cảm với Tiết gia, chỉ sợ Tiết thị vừa chết, hình tượng giữa hai nhà sẽ không duy trì được nữa.
Vân Khanh nhìn khuôn mặt như người tuyết của An Tuyết Oánh, mỉm cười: “Có bệ hạ ở bên cạnh, chúng ta không cần lo lắng.” Sau này không cần lo Tuyết Oánh bị kẹp giữa Tiết gia và nàng mà khó xử rồi.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, bên trong chốc chốc truyền tới tiếng kêu thê lương của Oánh phi, một lát sau, Minh đế đi ra, vẻ tái nhợt trên mặt mang theo một mùi máu tanh, vừa nhìn sắc mặt đã biết tình hình của Oánh phi không mấy lạc quan.
An lão thái quân tuy trong lòng gấp gáp cũng biết lúc này không nên rước lấy xui xẻo của Minh đế, hơi không cẩn thận sẽ nhóm lửa lên thân.
Trong phòng sáng ánh nến, con rồng vàng năm móng được làm từ những đường thêu dày đặc trên long bào màu vàng sáng nhói mắt người, Minh đế nhìn hoàng hậu, trong đôi mắt thâm thúy là sự tối tăm vô ngần, nhìn thẳng khiến sau lưng hoàng hậu chảy ra một tầng mồ hôi mới quay đầu nói với Ngụy Ninh: “Người đâu, mang Nhụy Hoa xuống đánh chết!”
Nhụy Hoa vẫn núp bên người hoàng hậu, trong lòng cầu nguyện Oánh phi có thể không sao, từ khi Minh đế đi ra, nàng ta liền có dự cảm chẳng lành, lúc này nghe được lời sai bảo không có chút nhiệt độ nào của Minh đế thì sợ tới mức ngã xuống đất, một tay nắm lấy góc quần hoàng hậu, khóc lóc cầu xin: “Xin hoàng hậu nương nương cứu nô tỳ, xin hoàng hậu nương nương cứu nô tỳ đi!”
Ngụy Ninh chỉ thấp giọng đồng ý, sau đó phất tay, nội thị hầu hạ lập tức xông tới, liều mạng kéo Nhụy Hoa ra ngoài, Mễ ma ma kéo Nhụy Hoa đang nắm lấy hoàng hậu ra, nội thị không chút lưu tình lôi Nhụy Hoa ra ngoài, chỉ nghe được tiếng kêu ầm ĩ không ngừng của nàng ta, cuối cùng biến thành tiếng kêu thảm thiết.
Vân Khanh nghe bên ngoài truyền tới tiếng kêu thảm thiết, an ủi vỗ lên mu bàn tay của An Tuyết Oánh, ánh mắt lại nhìn sắc mặt trắng bệch của hoàng hậu và nắm tay đang nắm chặt của bà ta.
Vừa rồi trong lòng Minh đế nhất định hiểu rõ chính là hoàng hậu làm, nhưng Nhụy Hoa chưa từng nói là do hoàng hậu giật dây, đếm phút cuối cũng không lộ ra một chữ, hiển nhiên hoặc là thực sự có lòng trung thành, hoặc chỉ là muốn hoàng hậu niệm tình nàng ta trung thành mà chăm sóc cho người nhà nàng ta một chút, song cũng vì vậy, Minh đế không thể vì chuyện này mà trực tiếp xử trí hoàng hậu, dù sao cũng không có chứng cứ thật sự, kể cả là hoài nghi, là khẳng định hoàng hậu chỉ điểm cũng không thể cứ thế động thủ với hoàng hậu của một nước. Huống hồ còn có bao nhiêu năm tình nghĩa.
Một lát sau, theo một trận gió lạnh trút vào, nội thị tiến vào nói: “Bệ hạ, người đã xử lý xong.”
Minh đế liếc mắt nhìn hoàng hậu, trong ánh mắt có một loại lệ khí như có như không khiến hoàng hậu rùng mình, nghĩ đến Nhụy Hoa cứ như vậy bị kéo ra bên ngoài đánh chết thì lông mao dựng đứng, cũng may đến cuối cùng Nhụy Hoa vẫn luôn không nói gì, có điều bà ta vốn dĩ cũng không sai Nhụy Hoa làm gì, nô tỳ này coi như cơ trí, bà ta cố nén sự không khỏe không thu tầm mắt lại, mà Minh đế sau khi liếc mắt nhìn nói: “Hoàng hậu là người đứng đầu một cung, tay nắm lục cung, nhưng đến một cung nữ bên người cũng không quản cho tốt, trẫm thấy nàng thật sự là quá bận rộn.”
Hoàng hậu trong lòng phát lạnh, miễn cưỡng giữ ý cười nói: “Bệ hạ, thần thiếp nhất định sẽ quản lý cẩn thận, sẽ không để chuyện như vậy tái diễn nữa.”
Minh đế lại không để ý đến ý trong lời ói của bà ta, lại nói: “Trước đó vài ngày Ngụy quý phi thay hoàng hậu quản lý hậu cung, trẫm thấy không tệ, chi bằng cùng nhau quản lý lục cung, như vậy hoàng hậu tất nhiên sẽ có nhiều chuyện hơn rồi.”
Đây là muốn phân quyền của hoàng hậu rồi!
Hoàng hậu gần như môi cũng đang run rẩy lại phải ra vẻ thanh tao lịch sự đoan trang đáp: “Vâng, bệ hạ.” Trên đầu bà ta là một cây trâm cài tóc hình đôi chim phượng chín đuôi, sợi tua màu vàng rủ đến mắt, gần như khiến ánh mắt bà ta lạnh đi.
Minh đế nói xong bèn quay đầu nhìn nhóm người An lão thái quân, sắc mặt hơi hòa hoãn lại: “Hôm nay là tang lễ của Tiết đại nhân, vốn không nên như vậy, bây giờ đã điều tra rõ, các ngươi hãy về phủ trước đi.”
Đám người An lão thái quân vội vã tạ ân, cáo từ Minh đế và hoàng hậu.
Hoàng hậu nhìn khuôn mặt diễm lệ và bình thản của Vân Khanh, ánh sáng trong mắt gần như muốn xuyên thấu qua của cung đâm xuyên qua mắt Vân Khanh, mà cùng lúc đó, phòng trong truyền đến tiếng nói chẳng lành, ngự y vội vàng đi ra nói: “Bệ hạ, cái thai của Oánh phi nương nương sợ là không giữ được...”
Minh đế lập tức mắt trợn lên giận dữ nhìn hoàng hậu khiến bà ta không thể không thu lại ánh mắt trên người Vân Khanh, lập tức hỏi ngự y: “Có cách nào khác hay không, mặc kệ là nguyên nhân gì, nhất định phải bảo vệ cái thai của Oánh phi nương nương...”
Vân Khanh thấy trong mắt hoàng hậu lúc này là sự lo lắng không hề giả bộ, chắc lúc này bà ta thật lòng hi vọng thai nhi của Oánh phi không bị sảy, nếu không e là Minh đế sẽ càng thêm thất vọng với hoàng hậu, khóe môi nàng khẽ nhếch lên, lộ ra ý cười không rõ...
***
(*) Thư hương môn đệ: Dòng dõi thư hương, chỉ những người trong gia đình có học vấn, gia giáo.