Ngự Phượng Đàn nghiêng người dựa vào cây bên cạnh, thuận tay ngắt một bông hoa hải đường, vừa nhìn hoa nở tuyệt đẹp, vừa thưởng thức nhất cử nhất động của cô nương bên đó, Vi Trầm Uyên... Người này là ai vậy? Theo hắn biết, quả phụ Vi thị đến đây tìm nơi nương tựa chỉ có một nữ nhi thôi, cũng không có con trai nối dõi, Khanh Khanh báo danh cho ai? Hơn nữa lại là nam nhân, phải điều tra cho tốt mới được, dụng tâm kính đáo hay gì cũng không cho phép hắn hỏi Vân Khanh.
"Tốt lắm, Thẩm Vân Khanh, tên đã được báo rồi, ban nãy biểu tỷ ngươi hình như còn chưa lựa chọn môn học đó?" Hứa phu tử điền tên vào xong, mới nhớ cô nương xa lạ đi cùng Vân Khanh tới, mở miệng nhắc nhở.
"Biểu tỷ lần đầu đến đây, nói phải đi tham quan chung quanh một chút, Chương Huỳnh đưa nàng đi vào trong viện rồi." Vân Khanh mỉm cười nói.
Hứa phu tử nghe thấy tên Chương Huỳnh, nhíu mày, đối với nữ nhi của Toánh Xuyên hầu này, hắn cũng nghe đồn tính cách cùng hành vi đanh đá, nhưng hôm nay là ngày báo danh, cũng không muốn có rắc rối xảy ra, liền xoay người đi nhìn vào trong viện.
Quả nhiên, nhìn thấy Chương Huỳnh, Chương Lạc cùng mấy nữ đệ tử kia lôi kéo Vi Ngưng Tử đi vào bên trong, mà Vi Ngưng Tử liên tục quay đầu lại, nước mắt rưng rưng như đang cầu cứu, ông nhướng mày, quát: "Giữa ban ngày ban mặt liền ức hiếp học trò mới, còn ra thể thống gì nữa."
Khi nghe thấy tên "Thẩm Vân Khanh", đáy mắt Cảnh Hữu Thần hiện nét kinh ngạc, cô nương trước mặt hấp dẫn ánh mắt hắn này thế nhưng chính là con gái độc nhất của cự phú (giàu có, đồ sộ) Dương Châu - Thẩm gia, phải cảm ơn thư mời của cháu gái vợ lớn, lần này hắn đến Dương Châu vốn chủ yếu là vì mục tiêu này, đó là tìm đồ vật này nọ có phải ở trong Liễu gia cùng Thẩm gia hay không, không ngờ nhanh như vậy liền gặp Thẩm Vân Khanh, hơn nữa nàng còn trẻ đẹp như thế, thật làm cho hắn có chút bất ngờ.
Lại nghe hai chữ Biểu tỷ, trong đầu hắn lập tức hiểu ra, trong thư mời có ghi thiếp Vi gia sinh ra một nữ nhi, thật là trời giúp hắn, hôm nay vừa đến thư viện liền có thể gặp được cả hai người bọn họ.
Mắt Cảnh Hữu Thần lộ vẻ vui mừng, nhìn theo hướng Hứa phu tử, đúng lúc nhìn thấy hai mắt đẫm lệ, ủy khuất, mềm mại, tràn đầy đáng thương, như thể cần hắn ra tay giúp đỡ, trong lồng ngực liền tràn trề hăng hái, lập tức quay đầu nói với Vân Khanh: "Thẩm tiểu thư, ta với tiểu thư cùng đi qua đó đi, chắc chắn không để biểu tỷ của tiểu thư chịu ủy khuất."
Cùng nàng qua đó? Là muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân cho nàng xem, nàng không phải cô gái 13 tuổi, sao lại không nhìn ra ánh mắt hứng thú của Cảnh Hữu Thần. Đáy lòng nàng cười lạnh, nhưng trên mặt lại tươi cười cảm kích: "Vậy công tử cùng ta đến gặp biểu tỷ đi."
Thấy nàng mở miệng đồng ý, Cảnh Hữu Thần vui mừng đi cùng nàng qua đó, Vân Khanh cố ý đi chậm một bước, đi theo sau hắn, bộ dáng nhìn có vẻ vừa kính cẩn vừa nhã nhặn, Cảnh Hữu Thần càng thích, bước nhanh đến phía trước, cản trước mặt đám người Chương Huỳnh.
"Các ngươi ở trong này làm gì?" Cảnh Hữu Thần chậm rãi tiến lên, dáng vẻ tràn đầy chính nghĩa nói. Gặp nam tử xa lạ, Chương Lạc thu tay đang che trước miệng Vi Ngưng Tử lại, vài cô nương khác cũng hơi lùi hai bước.
Chỉ có Chương Huỳnh vẫn đứng đó, nhìn nam tử lạ mặt xuất hiện trong nữ viện, bĩu môi nói: "Ngươi là ai, sao dám tự tiện xông vào nữ viện?"
Trên mặt Cảnh Hữu Thần lóe lên tia tức giận, vừa rồi Ngự Phượng Đàn đi vào lại không thấy các nàng có ý kiến gì, còn ánh mắt đều đặt hết lên người hắn ta, không chú ý mình chút nào, giờ đây lại bị một Tiểu cô nương chất vấn, cảm thấy có chút mất mặt.
Hứa phu tử đuổi theo tới, đôi lông mày dựng thẳng, khiển trách Chương Huỳnh: "Nói như vậy sao là dáng vẻ của một nữ tử được, vị này là phu tử dạy đàn mới nhậm chức năm nay, Cảnh Hữu Thần, cũng là công tử của Vĩnh Nghị hầu phủ."
Nghe giới thiệu thân phận, Chương Huỳnh lúc này mới bớt tức giận, đánh giá nam nhân trước mắt, nhìn gương mặt hắn tuấn lãng, y phục không tầm thường, cũng tin lời Hứa phu tử giới thiệu.
Cảnh Hữu Thần nhìn thấy vẻ mặt kính trọng trong mắt các nàng, hắn rất thỏa mãn, vẻ mặt tươi cười nhìn về phía Vi Ngưng Tử, nói: "Vừa rồi tiểu thư có bị gì hay không?"
Giọng nói cố ý nhu hòa lại, làm cho Vi Ngưng Tử như cây được tắm trong gió xuân, nàng ta ngẩng đầu quan sát nam tử phía trước, khuôn mặt như trăng, bên môi mang nụ cười dịu dàng, trong hai mắt đều là lịch sự có lễ, tuy không lóa mắt như Ngự Phượng Đàn, cũng được xem là một công tử nhanh nhẹn. Mà lại đúng lúc nàng cấp bách cần người cứu giúp, trong lòng liền có chút thiện cảm.
Lại nghe phu tử giới thiệu, công tử của Vĩnh Nghi hầu phủ Cảnh Hữu Thần, ánh mắt sáng lên ngay.
Vĩnh Nghi hầu phủ ở kinh thành rất nổi tiếng, lý do đầu tiên là vì địa vị hầu phủ, thứ hai là vì mọi chuyện vụn vặt trong phủ, đều được người trong kinh thành nói chuyện hăng say.
Con trai trưởng của Vĩnh Nghi hầu mất sớm, còn lại đều là con vợ lẽ, tước vị không ai thừa tự.
Nhà nghèo vì những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể mà thường xuyên xảy ra cải cọ, tranh giành, mà nhà giàu quyền quý tất cả còn hung dữ hơn. Một cái tước vị đại diện cho vinh hoa phú quý cùng thân phận tôn quý cực kỳ sau này, rất nhiều người vì vật này, người này tiếp nối người kia, tuyệt đối không nản lòng.
Tước vị chỉ có một, người muốn nó rất nhiều, vì thế khi Vĩnh Nghi hầu mất, vì tranh đoạt quyền thừa kế tước vị, các đứa con vợ lẽ trổ hết tài năng, bày ra mười tám tay nghề tài hoa, ngấm ngầm làm việc xấu, bên ngoài lấy lòng mẹ cả, Hầu gia lão phu nhân ngồi ở vị trí đương gia chủ mẫu, cười xem các con vợ lẽ tranh tới đoạt đi, cuối cùng phát hiện chỉ có con thứ trưởng là đứa thành thật, người ta tìm cách tranh thủ tình cảm hắn đi đọc sách, người ta ra chiêu, hắn tránh né, có thể tránh được những lần đâm sâu lưng đương nhiên là không ngu ngốc rồi, không làm hại huynh đệ cho thấy hắn lòng dạ hiền lành, vì thế Hầu gia lão phu nhân liền bất ngờ cho con thứ trưởng vốn kín đáo tạm kế thừa, những đứa con khác có chút bất bình, nhưng cũng không nói gì, ít nhất thời gian hắn giữ vị trí này khá lâu, ngay sau đó những đứa con khác cũng không có dị nghị gì nữa.
Con thứ trưởng này quả thật không có phụ lòng Hầu gia lão phu nhân, sau khi hắn ngồi lên vị trí Hầu gia, vẫn cần cù, thật thà, trung thành như trước, lão phu nhân Hầu gia an bài cho hắn cưới thê tử, sau một năm sinh được một nữ nhi, được xem là thời gian hòa thuận vui vẻ, nhưng ý trời không thể đoán trước được, con thứ trưởng trong một lần ra ngoài ngắm tuyết, không cẩn thận bị rơi xuống hồ, cơ thể bị lạnh, từ đó về sau yếu ớt dần, kiên trì uống thuốc được một năm, cuối cùng bị bệnh liền nhắm mắt.
Hầu gia phu nhân ở trước linh đường khóc đến trời đất tối sầm, rồi phát hiện mình mang thai, mọi người đều vui mừng cho quả phụ đáng thương này nếu là trong bụng là một nam hài mồ côi, về sau vẫn là có chổ dựa vào, ai biết hai tháng sau, phu nhân Hầu gia cũng té ngã vào trong hồ, lúc cứu lên, mọi người đông lạnh thành băng, đứa nhỏ trong bụng cũng mất đi.
Vì thế tước vị vẫn còn bỏ trống, mà trong Hầu phủ bánh xe tranh đoạt lại bắt đầu, Cảnh Hữu Thần lúc đó bị đông đảo con vợ lẽ đánh đập, vẫn là một đứa trẻ nho nhỏ, hiện giờ tuổi cũng đã mười bảy, đúng lúc mở ra vòng tranh đoạt mới, con vợ lẽ có một số đã thành gia, hắn còn chưa từng cưới vợ, ở kinh thành tiếng tăm không xấu, lão phu nhân Hầu gia đối với hắn cũng rất có thiện cảm, có lẽ con vợ kế gặp may kế tiếp chính là hắn.
Quyến rũ Ngự Phượng Đàn không được, tốt xấu gì hôm nay cũng chịu oan ức lớn như vậy, nàng cũng muốn có chút thu hoạch, có thể nịnh bợ công tử của Vĩnh Nghi hầu phủ cũng không tệ lắm. Vi Ngưng Tử liếc nhìn đám người Chương Huỳnh một cái, nội tâm e ngại, tránh ra vài bước, tạo khoảng cách với các nàng, sau đó cúi đầu, trên mặt hơi ửng đỏ, đôi mắt ướt óng ánh nhìn xuống, ánh mắt nửa khép nữa hở, kéo góc váy hành lễ nói: "Đa tạ Cảnh công tử."
Bị giáo huấn vừa rồi, nàng cũng biết trong thư viện nhất cử nhất động đều phải cẩn thận, đặc biệt vừa rồi nàng bị Ngự Phượng Đàn làm say mê, ngay cả mình còn để tang cũng quên mất, để người ta ngắt một hồi vô ích, còn không có chổ giải oan.
(Chu: oan gì mà oan, ta khinh)
Khi Cảnh Hữu Thần nhìn thấy Vi Ngưng Tử từ xa, đã bị bộ dáng yểu điệu, yếu đuối của nàng hấp dẫn, giờ nhìn gần nàng, chỉ thấy nàng có khuôn mặt trắng gầy nhỏ, trong mắt còn dư âm bị khiếp sợ, hơn nữa giọng nói của nàng lúc này mềm mại, nhất thời cả người đều mềm xuống, vội vàng giả vờ đỡ một cái, cất cao giọng nói: "Ngươi không sao là tốt rồi."
Tất cả Vân Khanh đều thấy hết, thật có cảm thụ nói không nên lời, nếu không phải thấy cảnh này, nàng còn không nhớ nổi, kiếp trước nàng thất trinh không có đến trường, ngược lại Vi Ngưng Tử đến trường học, mà Cảnh Hữu Thần hình như ở kiếp trước cũng từng đến làm phu tử ở Bạch Hạc thư viện, nhìn bộ dáng bọn họ ở đây liếc mắt đưa tình, e rằng Cảnh Hữu Thần cùng Vi Ngưng Tử, lúc đó hai người đã không rõ ràng rồi, mà chính mình lúc đó còn tưởng Vi Ngưng Tử là tỷ muội tốt vì nàng vào kinh không có người làm bạn, cam chịu làm tiểu thiếp, cũng muốn cùng nàng gả cho Cảnh Hữu Thần.
Lúc đó nàng toàn tâm toàn ý lo cho Cảnh Hữu Thần, cho dù nội tâm có hơi bướng bỉnh, gặp biểu tỷ tình cảm sâu nặng ân cần, cũng đồng ý, cho đến sau khi phát hiện Vi Ngưng Tử thật ra có tình cảm với Cảnh Hữu Thần, mới chợt cảm thấy không đúng.
Nhớ tới những lời Vi Ngưng Tử nói với nàng trước khi chết, nàng có thể tưởng tượng được, lúc trước Cảnh Hữu Thần cưới nàng là vì cần tiền tài lót đường leo lên tước vị, cho nên hắn mới chọn nữ nhi của cự phú Dương Châu, sau khi lót đường thành công, khi hắn ngồi lên tước vị mà mọi người đều hâm mộ, liền muốn lên một nơi cao hơn nữa.
Lúc đó, Vi Ngưng Tử nhận nuôi huynh trưởng Vi Trầm Uyên một đường thăng tiến, giữ chức Lại bộ thượng thư, hắn liền cần Vi Ngưng Tử trợ giúp, vì thế hy sinh nàng, thậm chí còn lấy máu cả nhà Thẩm gia để làm cầu thang cho bọn họ thăng chức.
Khi đó trước khi gả đi, nàng cũng không thể tránh khỏi phải cùng Vi Ngưng Tử chia xẻ, giờ đây xem ra thật buồn cười a.
Cũng may ông trời cho nàng cơ hội trọng sinh, cả đời này, Vi Ngưng Tử, trước khi mẫu thân ngươi nhận nuôi huynh trưởng, kiếp này sẽ không xuất hiện nữa đâu, mà----
Vân Khanh quay đầu lại, nhìn thấy mặt Cảnh Hữu Thần thoạt nhìn vô cùng dịu dàng, mắt phượng giống như một cái đầm đen sâu, lộ ra hơi thở dày đặc, kiếp trước nàng biết một bí mật, bí mật mà sẽ làm Cảnh Hữu Thần, cả đời này tuyệt đối không thể có cơ hội nhìn đến tước vị Vĩnh Nghi hầu nữa.