Lưu Thúy cảm thấy ánh sáng trong con ngươi đen như chiếu rọi tâm trí mình, nhớ đến tình tình hàng ngày của lão phu nhân, nói: “Lão phu nhân nhất định sẽ cho rằng đây là vu oán giá họa, người có ý đồ gây rối sẽ bị đánh một trận rồi đuổi ra khỏi phủ, không giữ lại một chút thể diện.”
Không nghĩ đến Lưu Thúy lại nói thực chuẩn xác, tính cách tổ mẫu đúng là như vậy, lúc đã thích thì sẽ thích vô cùng, người không thích thì dù cách nào cũng không thấy vừa mắt, giống như mẫu thân vậy, cho dù mẫu thân làm gì thì tổ mẫu cũng không thích. Sau đó, nàng lại hỏi: “Dọc đường đi em thấy dì là người như thế nào?”
“Vi phu nhân là người không biết tốt xấu, lại còn tư lợi.” Lưu Thúy nói xong lập tức hiểu được, trên mặt là mấy phần kinh ngạc: “Tiểu thư, em đã hiểu ý người rồi.”
Nếu như tiểu thư ở Vinh Tùng viện trực tiếp vạch trần Vi phu nhân, bà ta và Vi Ngưng Tử tất nhiên sẽ bị lão phu nhân sai người đánh một trận rồi đuổi ra ngoài, mà theo như tính cách của Tạ di, bà ta nhất định sẽ ghi hận việc này trong lòng, lấy lý do tân tang phu quân (chồng mới qua đời),đến chỗ tỷ tỷ tìm nơi nương tựa, đem toàn bộ mọi chuyện trắng đen đảo lộn, đến lúc đó mọi người sẽ biết Thẩm phủ vô tình vô nghĩa, ý thế hiếp người, xua đuổi quả phụ muội muội đáng thương, đẩy Thẩm phủ vào bên trong làn sóng bất nhân bất nghĩa, mà Thẩm phủ dù có ra mặt giải thích cũng không có ai nguyện ý tin tưởng một người vừa mới đến lại cố ý hại tỷ tỷ mà mình muốn nương nhờ, hơn nữa, mọi người đều bênh vực kẻ yếu, Thẩm phủ chắc chắn sẽ tự gây họa, chọc cho mình một thân dơ bẩn mà có tẩy cũng không sạch.
Lưu Thúy nhìn tiểu thư sắc mặt thản nhiên đang dựa vào đầu giường, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy mà tiểu thư có thể đem mọi chuyện phân tích rõ ràng, trong ánh mắt không dấu được sự sùng bái.
Vân khanh cảm nhận được ánh mắt của nha đầu kia, nhàn nhạt cười, “Ta ngủ trước, không có chuyện gì đừng để cho bất kỳ ai vào tìm ta.” Nói xong liền nằm xuống.
Lưu Thúy lấy chăn mỏng đắp cho nàng, thả cái trướng mềm màu thiên thanh xuống, rồi mới nhẹ nhàng bước ra ngoài cửa.
Có lẽ hai mẹ con Tạ di đang nghĩ gian kế khác hoặc thật sự là bình tĩnh lại, liên tục hai ngày đều an phận ở trong Cúc khác viện, cho đến ngày thứ ba.
Sáng sớm, Vân Khanh tỉnh lại trong ánh sáng, vừa mở mắt đã thấy ánh nắng ban mai nghiêng nghiêng dọi vào từ cửa sổ, đem khuê phòng yên tĩnh nhuộm thành một sắc màu ấm áp.
Nàng ngồi dậy mặc thêm một kiện áo khoác, đứng lên gọi Lưu Thúy một tiếng, Lưu Thúy đã sớm đứng ở bên ngoài nhanh bước vào, tiếp theo là một hồi bận rộn, trong ngoài đã sớm thu dọn sạch sẽ, dùng bữa sáng ở đại sảnh rồi đứng dậy hướng đến viện của lão phu nhân thỉnh an.
Vừa bước vào đã thấy Vi Ngưng Tử cũng đang đứng trong phòng, hôm nay nàng ta đi đôi giầy màu trắng thêu hoa mai, mặc váy xanh thêu lá trúc, trên đầu cài trâm bạc, đơn giản mà nhạt nhòa, cả người giống như một bông cúc dại trong gió, lộ vẻ xinh đẹp nhẹ nhàng, khó trách mọi người đều nói: “Nếu muốn xinh đẹp nhẹ nhàng thì hãy mặc một thân đồ hiếu.”, cho dù không thể ăn mặc xinh đẹp tiên diễm, Vi Ngưng Tử cũng biết làm nổi bật ưu thế của mình. (Đồ hiếu: đồ tang)
Vân Khanh dời ánh mắt đi, cúi đầu hành lễ với lão phu nhân: “Tổ mẫu vạn phúc.”
Dường như hôm nay tâm tình lão phu nhân rất tốt, bà gật đầu, nhìn Vân Khanh hỏi: “Hôm nay con đến Bạch Hạc thư viện báo nhập học sao?”
“Dạ đúng vậy thưa tổ mẫu.” Tổ mẫu rất ít khi quan tâm chuyện đến học đường của Vân Khanh, lúc này lên tiếng hỏi chắc chắn còn có chuyện ở phía sau, Vân Khanh ánh mắt lóe sáng, nhìn Vi Ngưng Tử đứng một bên, trong lòng đoán được nguyên nhân.
Quả nhiên kế tiếp lão phu nhân nhân tiện nói: “Biểu tỷ của con hôm nay cũng phải đến đấy, nó lần đầu trở về Dương Châu, cuộc sống không quen, con là chủ nhà, lại nhập học trước hai năm, nên quan tâm chiếu cố biểu tỷ nhiều hơn.”
Sở liệu vô thác, nàng đã sớm biết Tạ di cùng Vi Ngưng Tử mưu tính từ lâu, nhất cử nhất động đều có tính toán, lần này cũng không phải là ngoại lệ.
Từ sau khi Đại Ung thống nhất thiên hạ, Khôn đế ra lệnh thiết lập quan phương học phủ tại các châu huyện, chia thành nam nữ học đường, khai giảng vào tháng tư hàng năm và kết thúc vào tháng mười.
Lúc ban đầu, nử tử sau khi hoàn thành việc học tập ở học đường có thể tham gia khoa cử, về sau, nữ tử không tham gia khoa cử nữa, nhưng quan phương học phủ vẫn được tiếp tục, trở thành biểu tượng đặc trưng cho nữ tử của các gia đình quyền quý.
Các gia đình quyền quý này cho nữ tử vào học ở quan phương học phủ, thứ nhất là có thể học tập được không ít thứ, phu tử của quan phương học phủ cũng là những người có tài năng, trải qua kiểm tra mới được vào đây làm thầy, thú hai là để cho nữ tử ở quan phương học phủ có thể kết bạn, tạo dựng quan hệ, vì con đường tiến thân, thứ ba là quan phương hoc phủ đối với những người có khả năng cùng nhân phẩm rất tán dương, hàng năm ở học phủ tiến hành hai lần kiểm tra, thành tích cao sẽ được dán bảng ca ngợi, ở tầng lớp quý tộc, chi sĩ có tài năng sẽ được ghi nhận, nữ tử nếu nhận được tán thưởng, tài năng và danh tiếng cũng sẽ được đề cao, rất nhiều gia đình quyền quý dựa vào thành tích ở những đợt khảo hạch để lựa chon con dâu thích hợp.
Dương Châu là một trong tam đại phủ trong hai mươi sáu phủ của Đại Ung, gần với Kinh thành Thiên Việt thành và Trung Châu phủ ở phương Bắc, Bạch Hạc thư viện cũng là là nơi tiếng tăm lừng lẫy, hai vị trạng nguyên tiền triều cũng xuất thân từ nơi này.
Tạ di chỉ có mình nữ nhi này, đương nhiên là đã có tính toán tốt, Vi Ngưng Tử có thể đến thư viện thì sẽ có khả năng thân cận cùng nàng, có cơ hội làm quen nhiều thượng lưu quý nữ, sớm bước vào giới quyền quý Dương Châu.
Nếu lúc này nàng mở miệng từ chối, không những trái ý tổ mẫu, còn thể hiện nàng là người hẹp hòi, nếu Vi Ngưng Tử muốn đi thư viện, nàng sẽ đưa cô ta đi, Bạch Hạc thư viện cũng không phải là nơi dễ dàng, bên trong dạng người gì cũng có, đến lúc ấy, Vi Ngưng Tử có thể ứng phó được hay không cũng không liên quan đến nàng.
Nghĩ vậy, Vân Khanh vui vẻ gật đầu, “Biểu tỷ cũng phải đến Bạch Hạc thư viện học tập, vậy đi cùng muội đi, dọc đường có thể làm bạn.”
Thấy nàng hiểu chuyện như vậy, lão phu nhân âm thầm gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười, “Hai tỷ muội các con đều hiểu chuyện, cũng không còn sớm nữa, nhanh đi đi.”
Ra cửa thùy hoa, xe ngựa trong phủ đã chờ từ sớm, Vân Khanh giẫm lên ghế mà mà xa phu đưa đến bước lên xe, Vi Ngưng Tử cũng theo phía sau.
Vừa vào xe, Vân Khanh liền mang theo vẻ mặt chưa tỉnh ngủ mở miệng nói: “Biểu tỷ, muội còn chưa ngủ đủ giấc, trước chợp mặt một lúc.” Nói xong cũng không để ý đến Vi Ngưng Tử muốn nói gì, trực tiếp dựa vào gối mêm, hai mắt nhắm lại.
Vi Ngưng Tử vốn muốn thừa dịp trên xe ngựa hỏi Vân Khanh một ít chuyện của Bạch Hạc thư viện, nhưng biểu muội đúng là đầu heo, vừa lên xe đã muốn ngủ, làm hại cô ta chỉ có thể nhàm chán ngồi một bên.
Cô ta không biết Vân Khanh căn bản là không buồn ngủ, chỉ giả bộ như vậy để tránh cho cô ta hỏi chuyện, nàng không muốn cùng cô ta trò chuyện, cũng sẽ không nói cho cô ta tin tức hữu ích gì, nếu cô ta đã có tâm tư như vậy, thì tự mình chậm rãi ở thư viện tìm tòi đi.
Bạch Hạc thư viện nằm ở phía tây trong thành Dương Châu, cách Thẩm phủ khá xa, cho dù ngồi xe ngựa cũng mất hơn nửa canh giờ mới đến.
Bởi vì Vân Khanh xuất phát từ sớm, mặc dù đường hơi xa, nhưng lúc này trước cửa thư viện cũng không có nhiều xe ngựa, vừa xuống xe, nàng liền quen đường mà đi thẳng vào trong, Vi Ngưng Tử vội vàng đi theo sau, vừa đi vừa xem xét xung quanh.
Thư viện một năm bốn mùa đều có hoa nở, mùa xuân có hoa đào, mùa hè có cây anh thần (anh đào???),cuối thu có hải đường, vào đông có hoa mai, lúc này trước mặt là hoa đào hồng phấn, trời quang mây lặng, thư viện yên ắng tĩnh lặng, toát ra tư thái thanh xuân.
Vào đến cửa viện bên trong, đã thấy bày ra một cái bàn dài, bên trên để sổ ghi danh và môn học, hai vị phu tử ngồi trước bàn, đề bút ghi lại tên tuổi nữ đệ tử và môn học đã chọn.
Vân Khanh đã suy nghĩ từ tối qua môn học muốn học, liền đi đến chỗ phu tử báo danh. Vừa nói xong các môn học, từ bên kia truyền đến giọng nữ sắc nhọn: “Vừa rồi mọi người có nghe thấy có người báo khoa gì không?”