Lâm Chân nhìn thấy Quận chúa Quý Thuận thì chân bắt đầu không tự chủ được mà lui về sau mấy bước. Cũng may nàng ngồi ở trong nhà thủy tạ còn Quận chúa Quý Thuận ở ngoài gian nhà nên nàng chưa đến nỗi đổ mồ hôi lạnh đầy mặt nhưng sắc mặt cũng đã có chút trắng bệch.
Cổ Thần Tư nhìn thấy Quận chúa Quý Thuận thì thần sắc cũng không được tốt lắm, chỉ là người nàng nhìn trúng không phải làNgự Phượng Đàn cho nên cũng đỡ hơn.
Ngự Phượng Đàn thoáng nhìn qua Hách Liên An Nguyên rồi cười khẽ, quay đầu nói với Quận chúa Quý Thuận: "Đang nói về Quận chúa Vận Ninh và Cổ tiểu thư, rốt cuộc là ai đạo thơ của ai."
Không nghĩ tới Ngự Phượng Đàn lại để ý đến mình cho nên Quận chúa Quý Thuận trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng, quay đầu liếc mắt nhìn Vân Khanh đang đứng trong gian thủy tạ. Nàng ta hôm nay tâm tình không tệ, nhưng sự chán ghét đối với Vân Khanh tuyệt đối sẽ không vì tâm tình tốt mà biến mất, nếu không phải cần Vân Khanh đi hòa thân thì nàng ta đã sớm muốn cho người giết nàng ấy rồi.
Do vậy khi nghe được chuyện đạo thơ Quận chúa Quý Thuận tỏ rõ sự khinh thường nói: "Cổ tiểu thư ở kinh thành nổi danh lâu nay còn cần đạo thơ của người khác sao? Chỉ có người không có danh tiếng mới làm ra chuyện như vậy thôi!"
Thanh âm của nàng yêu kiều ôn nhu rất xứng với tướng mạo khiến Hách Liên An Nguyên cũng nhìn thêm vài lần. Nếu chỉ luận dung mạo thì Quận chúa Quý Thuận không sánh bằng Vân Khanh, nhưng thứ Hách Liên An Nguyên nổi lên hứng thú chính là Quận chúa Quý Thuận có vẻ thân cận với Ngự Phượng Đàn hơn.
Bên kia Tam hoàng tử đã lật xem một chồng giấy chép thơ nói: "Trong tay bản hoàng tử cũng không có bài thơ của Thẩm tiểu thư."
Ngay từ đầu hắn vẫn là tự xưng là ‘ta’ bây giờ đã đổi thành ‘Bản hoàng tử’, có thể thấy là đang gây áp lực cho Vân Khanh.
Cổ Thần Tư đương nhiên biết Tam hoàng tử đang giúp nàng, cho dù Tam hoàng tử trong tay có cầm bản thảo cũng sẽ đem bản thảo kia trở thành không có, huống chi Cổ Thần Tư đã sớm đem bản thơ của Vân Khanh bảo Ma ma bên người xé nát rồi nên dĩ nhiên càng không thể tìm thấy. Hiện giờ ngay cả Quận chúa Quý Thuận cũng đứng về phía nàng nên càng thêm vững tâm mở miệng nói: "Cái này thật kỳ quái, Quận chúa Vận Ninh nếu đã nộp thơ rồi làm sao có thể không có. Nếu là ngươi tự mình viết vì sao lại không tự mình đi nộp lại còn cố ý nói đến An tiểu thư. Các ngươi mặc dù là bạn tốt nhưng bằng hữu cũng không thể cấu kết với nhau làm việc xấu."
"Ngươi..." Lời nói ‘cấu kết với nhau làm việc xấu’ đã là khó nghe đến cực điểm. An Tuyết Oánh nhịn không được tiến lên trước vài bước nhưng lại bị Vân Khanh vươn tay ngăn cản; chỉ thấy nàng bỗng nhiên nở nụ cười, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng nói với mọi người: "Kỳ thật bài thơ này đúng là không phải ta làm."
Nàng vừa nói như vậy khi đến tai mọi người liền trở thành nàng đã không có bằng chứng thuyết minh bài thơ là do mình làm. Thì ra Quận quân Vận Ninh đúng là ngu ngốc, tự thấy đạo thơ bất thành nên đã phải thừa nhận rồi.
Đương nhiên cũng có nhiều người lại không nghĩ như vậy. Ngự Phượng Đàn, Tứ hoàng tử, Cảnh Trầm Uyên, An Sơ Dương đều biết Vân Khanh là người có tính cách như thế nào. Nàng đã muốn náo động thì hoàn toàn không cần phải trộm thơ như vậy, nếu chỉ biết trang điểm long trọng thì dù là có tài cách mấy cũng không bằng một nụ cười khi quay đầu của tuyệt thế mỹ nhân.
Sắc mặt Cổ Thần Tư lộ rõ vẻ đắc ý cho rằng nàng ta dù là Quận chúa nhưng cũng chỉ là người mới tới kinh thành mà thôi. So với mình thì tính là cái gì, còn không phải chỉ có thể ngoan ngoãn thừa nhận. Đắc ý trên mặt chưa kịp hiện ra hết đã nghe câu tiếp theo của Vân Khanh mà tức giận đến mức muốn hộc máu ngay tại chỗ.
"Ta đối với thơ từ không phải thập phần tinh thông. Bài《 Vịnh Cúc 》là trong bản thơ ký của Ngoại Tổ Phụ tìm được. Theo trên ấy ghi lại là Ngoại Tổ Phụ và Tổ mẫu lúc cùng nhau đối nguyệt ngâm thơ thì viết ra. Vừa rồi nhất thời không nghĩ ra bài thơ nào hay nên ta liền viết ra một bài để chiếm chút phân lượng. Ngoài bài《Vịnh Cúc 》còn có hai bài khác. Nếu Bảng Nhãn lang cảm thấy có hứng thú với thơ ca như thế, ta sẽ ngâm hai bài thơ kia cho mọi người nghe vậy."
Vân Khanh vừa nói như vậy vẻ mặt của Tư Bồi Thạch cũng có chút ngẩn ra. Vừa rồi hắn ta cao giọng ca ngợi như vậy chính là muốn nịnh bợ Tam hoàng tử, lúc này lại nghe được Vân Khanh nói bài thơ này là năm đó đại nho Tạ Thư Thịnh cùng thê tử đối thơ, phải biết rằng thê tử của Tạ Thư Thịnh chính là Ngoại Tổ Mẫu của Vân Khanh cũng là một tài nữ xuất thân danh môn.
Nhưng Vân Khanh căn bản là không thèm suy nghĩ đến tâm tình của hắn, nàng trầm giọng ngâm từng tiếng rõ ràng: "Bài thứ hai:
《Vấn Cúc 》
Dục tấn thu tình chúng mạc tri,
Nôm nôm phụ thủ khấu đông ly,
Cô tiêu ngạo thế giai thuỳ ẩn?
Nhất dạng khai hoa vị để trì?
Phố lộ đình sương hà tịch mịch?
Nhạn quy cung bệnh khả tương ti (tư)?
Mạc ngôn cử thế vô đàm giả,
Giải ngữ hà phương thoại phiến thì.”
(Xin được mượn bản dịch của nhóm Vũ Bội Hoàng:
Chẳng biết thu đâu để hỏi chào,
Vườn đông lẩm nhẩm chắp tay vào.
Xa đời ngất ngưởng cùng ai đấy?
Biếng nở lừ đừ khéo chậm sao?
Vườn móc sân sương buồn kể mấy?
Nhạn về sâu ốm nhớ chăng nào?
Đừng cho không đáng cùng đời truyện,
Biết nói thì đây truyện chút nao.)
Hành văn vừa dứt liền có thể phân biệt thật giả. Mọi người ở đây hoặc là thế gia công tử, hoặc là quan viên trong triều, không phải ai cũng là người tài hoa nhưng đều có khả năng thưởng thức.
Bài thơ này rõ ràng chính là cùng một văn phong với bài “Vịnh Cúc”, nhưng so với bài trước thì tình cảm đối với hoa cúc đã đạt đến một độ cao mới. Ai nấy nghe xong đều không ngớt lời khen ngợi pha lẫn kinh ngạc.
Tiếp theo lại nghe:
《 Cúc Mộng 》
Ly bạn thu hàm nhất giác thanh,
Hoà vân bạn nguyệt bất phân minh.
Đăng tiên phi mộ Trang sinh điệp,
Ức cựu hoàn tầm Đào lệnh minh.
Thuỵ khứ y y tuỳ nhạn đoạn,
Kinh hồi cố cố não cung minh.
Tỉnh thì u oán đồng thuỳ tố,
Suy thảo hàn yên vô hạn tình!
(Xin được mượn bản dịch của nhóm Vũ Bội Hoàng:
Bên rào say giấc tiết thu trong,
Trăng đấy hay mây hãy đợi cùng.
Hoa bướm tiên nào màng Tất lại,
Nặng thề bạn những nhớ Đào công.
Mơ màng theo nhạn đàn xao xác,
Sửng sốt thương sâu tiếng não nùng,
Tỉnh giấc, nỗi niềm ai đã tỏ?
Cỏ khô khói lạnh ngổn ngang lòng!)
Sau khi nghe xong hai bài này ánh mắt Ngũ hoàng tử lộ ra thần sắc kinh ngạc khen ngợi: "Ba bài thơ, từng tầng càng cao. Bài cuối cùng lại siêu phàm thoát tục, ý cảnh tuyệt hảo! Tác phẩm như vậy sớm nên lưu truyền ra ngoài!"
Không chỉ Hoàng tử mà ngay cả ánh mắt của hai người Cảnh Trầm Uyên và Tư Bồi Thạch đều hiện rõ vẻ ngạc nhiên, âm thầm đem ba bài thơ đọc nhẩm trong lòng, càng đọc càng cảm thấy bài nào cũng hay, câu thơ nào cũng xuất sắc, ý nhị vô cùng. Có bài thơ hay như vậy thì Quận chúa Vận Ninh không cần phải nói bài thơ《Vịnh Cúc》mà Cổ Thần Tư nhận là của mình. Nàng ấy hoàn toàn có thể đem hai bài sau viết ra cũng sẽ không thua kém nửa phần.
Sắc mặt của Cổ Thần Tư biến hóa như bảng phối màu, miễn cưỡng nói: "Quận chúa, ngươi không nên khinh người quá đáng. Đây là lúc mọi người sáng tác thơ mà ngươi lại đem thơ của Ngoại Tổ Mẫu ngươi đến thi thì làm sao còn công bằng!"
"Đúng vậy, ta cũng đã nói qua là ta tài sơ học thiển, nhất thời không thể nghĩ ra bài thơ hay liền lấy ra góp cho đủ số. Nhưng không biết Cổ tiểu thư như thế nào cũng biết được thơ của Ngoại Tổ mẫu ta vậy?" Vân Khanh mỉm cười nhưng ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.
Lúc này tất cả mọi người đã hiểu ra, vừa rồi Cổ Thần Tư đúng là đã trộm thơ của Vân Khanh. Tuy rằng nói không phải là tác phẩm của mình, nhưng so với người đạo thơ của người khác mà còn ra vẻ khinh bỉ hành vi của người khác thì cũng chẳng phải dạng tốt đẹp gì.
Ánh mắt mọi người đều lộ ra khinh thị và khinh bỉ. Lúc này Cổ Thần Tư mới nghĩ tới mình vừa thốt ra lời gì, sắc mặt thay đổi liên tục lộ rõ vẻ khó xử tới cực điểm. Sau đó nàng ta đi đến trước gian thuỷ tạ, hai mắt trợn trắng giả bộ bất tỉnh cho xong việc.
Đúng lúc này chiếc chuông gió làm bằng lưu ly treo trên một góc nhà thủy tạ đột nhiên đứt dây. Chiếc chuông gió này là vì để hòa hợp với kiến trúc gian thủy tạ nên vừa lớn vừa nặng, cứ thế thẳng tắp rơi xuống đất.
Sau khi Cổ Thần Tư giả bộ té xỉu, nha hoàn liền đỡ nàng ta ra ngoài. Đáng thương thay, nàng ta đang vờ choáng váng nên không kịp phản ứng, chỉ nghe tiếng loảng xoảng rồi bị mảnh vỡ lưu ly của chuông gió văng trúng đầu làm bị thương chảy máu. Lúc này nàng ta hét lên một tiếng rồi không cần giả vờ nữa cũng đã bị bất tỉnh thực sự.
Khi ấy vị trí của Hách Liên An Nguyên và Hách Liên An Tố là gần lan can nhất, chỉ thấy Hách Liên An Tố khẽ chớp mắt sau đó đã vươn tay đẩy Hách Liên An Nguyên ra và hô lớn: "Hoàng huynh cẩn thận!"
Mảnh vụn lưu ly của chiếc chuông gió vừa bén vừa nặng và cũng không rơi xuống một chỗ cố định làm cho các công tử đứng bên ngoài đình nhanh chân lùi ra sau. An Sơ Dương một tay kéo theo Trì Diệu rời khỏi vài bước.
Quận chúa Quý Thuận đứng ở bên người Ngự Phượng Đàn cũng là nơi gần chiếc chuông gió. Cũng không biết vì sao chiếc chuông gió đột nhiên vỡ vụn làm nhiều người bị kinh hách đến ngây dại, đám thị vệ lập tức vọt lên muốn cứu nàng ta.
Thế nhưng đúng lúc này Ngự Phượng Đàn lại đưa tay kéo Quận chúa Quý Thuận ra, trong phút chốc chỉ mành treo chuông đã tránh khỏi một mảnh lưu ly sắc bén rớt xuống.
Ban đầu Quận chúa Quý Thuận thật sự đã bị dọa sợ hãi, sau đó phát hiện Ngự Phượng Đàn bắt lấy cánh tay và cứu mình ra trong nháy mắt từ sợ hãi đã biến thành vui mừng, vẻ mặt tươi cười như trăm hoa đua nở, ánh mắt nhìn chăm chú Ngự Phượng Đàn nói: "Ngươi đã cứu ta!"
Nét mặt Ngự Phượng Đàn đang lộ rõ sự kích động, đôi mắt hẹp dài sau khi nhìn lướt qua thì lập tức trở nên bình tĩnh, nghiêm túc nói: "Ta chẳng qua là thuận tay cứu giúp mà thôi."
Hắn nói xong liền quay đầu vừa vặn đón nhận ánh mắt tìm tòi của Hách Liên An Nguyên, trong giọng nói mang theo vài phần cười nhạo: "Thái tử điện hạ, vừa rồi phản ứng của ngươi cũng chậm quá, không thể nào nhìn ra sự anh dũng khi rong ruổi trên chiến trường."
Hách Liên An Nguyên vừa rồi đúng là đã phản ứng chậm, nếu không phải Hách Liên An Tố đẩy ra thì có lẽ hắn đã bị chuông gió đập vào đầu, bây giờ lại bị Ngự Phượng Đàn châm chọc như vậy cảm xúc đối địch ban đầu liền xuất hiện: "Thế tử thế nhưng tâm tình rất tốt. Trong lúc chỉ mành treo chuông còn đi cứu người mà không sợ chính mình sẽ bị thương."
Hắn vừa nói như vậy sắc mặt Ngự Phượng Đàn cứng đờ, lập tức bày ra dáng vẻ phủ định nói: "Nàng ấy là quận chúa của nước ta nên cứu nàng cũng là lẽ đương nhiên."
Hách Liên An Nguyên nhìn nét mặt Quận chúa Quý Thuận tràn ngập xuân ý, đáy mắt mang theo nghi hoặc trầm giọng đáp: "Ta nhớ rõ nàng ấy vốn là công chúa, tại sao lại trở thành quận chúa rồi?"
Ngự Phượng Đàn dường như không muốn cùng Hách Liên An Nguyên thảo luận vấn đề này đã lái sang một chủ đề khác: "Thái tử điện hạ, ngươi cũng phải cẩn thận một chút, Vận Ninh... À không... Đợi lát nữa ngươi còn phải đề nghị hòa thân, nếu xảy ra chuyện gì làm sao có thể cưới quý nữ của nước ta chứ."
"Việc này không cần ngươi lo lắng!" Nghe Ngự Phượng Đàn liên tiếp châm chọc sắc mặt Hách Liên An Nguyên chuyển sang màu đen, lớn tiếng quát.
"Thật ra ta cũng không muốn quan tâm, nhưng việc xảy ra trước mắt thì Thái tử vẫn nên chú ý một chút." Ánh mắt tuyệt đẹp của Ngự Phượng Đàn lóe lên mang theo chút trào phúng, tỏ rõ sự khinh thường đối với Hách Liên An Nguyên.
Lúc trước ở trên chiến trường Hách Liên An Nguyên bị Ngự Phượng Đàn dẫn quân đánh bất ngờ hai lần và đều được mọi người liều mạng vây cứu mới có thể may mắn nhặt cứu thoát! Ngày đó cả người chật vật và chuyện phát sinh hôm nay xen lẫn cùng nhau làm cho Hách Liên An Nguyên cảm thấy sự cười nhạo trong mắt Ngự Phượng Đàn ngập tràn giăng kín, bao vây hắn. Mỗi một ánh mắt, mỗi một câu nói đều là khinh mạn khiến hắn tức giận muốn lồi mắt.
Hách Liên An Tố xem Hách Liên An Nguyên như muốn nổi điên liền chậm rãi mở miệng nói: "Thế tử, an toàn của Hoàng huynh bọn ta sẽ chú ý. Ngươi nên đi sao chiếc chuông gió lưu ly kia lại vô duyên vô cớ rơi xuống. Làm sao mà đình các của Đại Ung tạo ra lại yếu kém như vậy, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào!"
Đôi mắt Ngự Phượng Đàn thâm trầm, làn sóng tươi đẹp trong mắt nhẹ lay động giống như mặt hồ mùa thu nhưng tận sâu dưới đáy lại là lạnh lẽo vô cùng. Khuôn mặt hoa mỹ khẽ mỉm cười, thần thái sáng lạng lộ vẻ kinh ngạc nói: "Cũng đúng, ngươi nói sao chiếc chuông gió lưu ly này không sớm cũng không trễ mà cố tình hôm nay lại rơi? Có lẽ là ở trên đó không ở được nên muốn xuống đất tham gia náo nhiệt chăng?!"
Xem náo nhiệt cái gì, đương nhiên là muốn đập chết người đang đứng bên dưới!
Hách Liên An Tố nhìn Ngự Phượng Đàn, hắn đã sớm biết thanh danh của Ngự Phượng Đàn. Chỉ với một trận chiến đã vang danh Tây Vực, làm cho Tây Vực tổn thất hơn nửa quân tinh nhuệ và vài tên lương tướng. Với trí tuệ bậc này thì sao có thể coi là phàm tục. Bây giờ thấy thần sắc hắn lười nhác nhưng không chút nào e dè thì cũng không phải là loại người dễ dây vào. Lại nghe Hách Liên An Nguyên cả giận nói: "Thái độ của ngươi như thế này có phải là không muốn cùng Tây Vực kết minh?"
Ngự Phượng Đàn nhìn Hách Liên An Nguyên đang tức giận thì tâm tình dường như rất vui vẻ, từ từ thở dài nói: "Thái tử xin đừng nói như vậy. Ta chẳng qua là bảo ngươi cẩn thận một chút, ngươi liền nói đến bang giao hai nước. Rốt cuộc có phải là ngươi không muốn cùng Đại Ung ta kết minh nên cố ý tìm cớ mà nói hay không?" Hắn nói tới chỗ này ngữ khí đột nhiên trở nên nghiêm trang: "Chuyện giữa quốc gia, xin Thái tử điện hạ không nên liên hệ với ân oán cá nhân. Nếu đã đi sứ đến Đại Ung thì lúc này vẫn là nên lấy đại sự làm trọng."
Hách Liên An Nguyên đang tức giận mờ mắt, lúc này mới ý thức được hắn bây giờ là ở Đại Ung, phụ vương phái hắn đến ký kết hữu hảo minh ước do vậy việc hắn phải làm chính là đem chuyện này giải quyết ổn thỏa êm đẹp. Tuy rằng hắn là Thái tử nhưng Tây Vực có nhiều vương tử, người nào cũng đều như hổ rình mồi, một khi việc này có gì sai sót thì ngay lập tức hắn sẽ bị người khác lấy cớ này đến công kích.
Hắn thu lại tức giận nhưng lời nói vẫn có chút hằn học: "Ta tự nhiên biết lấy đại sự làm trọng."
Ngự Phượng Đàn thấy hắn thu liễm tính tình thì nghĩ tên Thái tử này cũng không phải vô dụng, còn tưởng rằng hắn ta chỉ có tính tình lớn lối, không có đầu óc. Tuy nhiên hắn ta cũng vẫn là người không có mấy năng lực, nếu không kế hoạch của mình làm sao thực hiện được chứ.
"Ta qua đình bên kia xem tình huống, hai vị cứ ở nơi này nghỉ tạm một lát. Yến hội sẽ bắt đầu diễn ra ngay thôi."
Lúc này đã có người lại đây xử lý chuyện bên này. Bọn họ đã từng kiểm tra chiếc chuông gió lưu ly nhưng hôm nay trước khi yến hội diễn ra lại phát sinh sự cố này, văng trúng Cổ Thần Tư thì không sao, may mà không rơi vào Thái tử Tây Vực.
Ngự y rất nhanh đã đến cứu chữa cho Cổ Thần Tư, mặt khác lại có người đến rửa sạch hiện trường. Các tiểu thư ở trong đình ai nấy đều bị máu me trên đầu của Cổ Thần Tư dọa cho kinh sợ, dưới sự bảo vệ của hộ vệ cẩn thận chậm rãi ra khỏi nhà thuỷ tạ đi đến bên người thân của mình mà trong lòng vẫn còn hãi hùng.
Hách Liên An Nguyên nhìn bóng lưng an nhiên tự tại của Ngự Phượng Đàn cố gắng đè nén tức giận hỏi: "An Tố, lúc thưởng cúc nữ tử đứng hạng Nhất không phải là công chúa sao? Như thế nào đột nhiên lại bị giáng xuống thành quận chúa?"
Tuy rằng công chúa so với quận chúa chỉ cao hơn một cấp nhưng có khác biệt rất lớn. Công chúa đại biểu cho huyết thống cao quý của Hoàng thất, có danh vọng cực cao, nếu không phải là tình huống đặc thù sẽ không bị tùy ý giáng cấp.
Mà mới ngắn ngủn vài ngày thì Công chúa Quý Thuận đã biến thành Quận chúa Quý Thuận nên đương nhiên Hách Liên An Nguyên có ý nghi ngờ.
Hách Liên An Tố đứng phía sau Hách Liên An Nguyên, đôi mắt đen ẩn giấu chút u ám nhìn Quận chúa Quý Thuận đang được Ngự y kiểm tra rồi chuyển sang nhìn Ngự Phượng Đàn nói: "Hoàng huynh, Đại Ung mới ra một điều lệ: Công chúa sau khi lấy Phò mã thì Phò mã không được vào triều làm quan, không được cưới thiếp thất, tất cả đều lấy Công chúa làm chính. Ta cảm thấy Quận chúa Quý Thuận có lẽ là không muốn khó chọn Phò mã."
"Là như vậy sao?" Hách Liên An Nguyên lạnh lùng cười, trên khuôn mặt cuồng vọng mang theo một chút ngoan độc.
Xử lý xong việc ở nhà thủy tạ, thịnh yến cũng chuẩn bị bắt đầu, cuối cùng mọi người cũng được phân chia đi vào đại điện. Sau khi một bản nhạc êm tai vang lên, Minh Đế và Hoàng hậu đi lên ngồi trên Long Phượng ỷ, phía dưới theo thứ tự ngồi chính là Ngụy quý phi, Oánh phi cùng với các phi tần khác.
Vân Khanh ngồi ở phía dưới nghe Minh Đế bàn luận cùng Tây Vực sứ giả, Tây Vực Thái tử, An Tố Vương về việc hai nước giao hảo, thành lập hiệp ước hữu ái. Sau đó sứ giả Tây Vực tiến lên trước vài bước nói: "Hoàng đế Đại Ung tôn kính. Được nghe danh tiếng nữ tử Đại Ung tài hoa xuất chúng đã lâu, hôm nay Vương của ta cố ý phân phó tiểu thần xin Hoàng đế phong một quý nữ Đại Ung xinh đẹp làm Thái Tử Phi của Tây Vực. Kính xin Hoàng đế chấp nhận."
"Được, nếu hai nước đã là bạn bè thì điều thỉnh cầu này không có vấn đề gì. Trẫm nhất định sẽ tìm một vị quý nữ xinh đẹp cho Tây Vực Thái tử điện hạ." Trên mặt Minh Đế lộ ra nụ cười hiền lành, ngữ khí ấm áp như gió xuân nhưng lại làm cho toàn bộ thiên kim của các quan gia có mặt ở yến hội bắt đầu đề cao cảnh giác.
Tây Vực Thái Tử Phi cũng chỉ là nói cho dễ nghe chứ sự thực là phải gả đến nơi sa mạc xa xôi ngàn dặm, cả đời có thể sẽ không thể nhìn thấy được nữ nhi nữa. Đây cũng còn tốt, một khi hai nước khai chiến thì xui xẻo nhất chính là nữ tử hòa thân, nếu không phải tự sát thì chính là bị giết, không thể nào có kết cục tốt được.
Thật lòng mà nói làm phụ mẫu chẳng ai muốn con gái của mình phải gả ra ngoài như vậy. Phải biết rằng để làm Thái Tử Phi thì ít nhất phải là đích nữ, có nhà nào mà không dành vô vàn sủng ái cho đích nữ nên ai nấy đều hi vọng người xui xẻo này không phải là mình.
Bên cạnh đó cũng có những mẫu thân đặc biệt nhạy bén với chính trị đã cảm thấy được đột nhiên trong những ngày gần đây Thẩm Vân Khanh của Đột An Bá phủ được thăng liền hai cấp thì cũng không phải là chuyện đơn giản.
Trương Các lão cúi đầu nhìn xuống không nói một lời, ánh mắt có chút lạnh nhạt. Cảnh Trầm Uyên thì chau mày nhìn về Vân Khanh, hắn trở về chưa tới hai ngày nhưng cũng đã nghe đến chuyện Vân Khanh được thăng làm quận chúa, lúc ấy đã cảm thấy có chút kỳ quái, hôm nay xem ra quả nhiên là có ẩn tình.
An Sơ Dương sắc mặt trầm lãnh, ngón tay gắt gao nắm lấy cái chén, khóe miệng hơi nhếch. An Tuyết Oánh nhìn vào mắt ca ca mình trong lòng cũng trở nên khẩn trương, nàng mơ hồ cũng cảm giác được là Vân Khanh sắp xảy ra chuyện.
Tuy rằng Quận chúa Quý Thuận bị giáng xuống làm quận quân nhưng chỗ ngồi vẫn là bên người Tây Thái Hậu. Điều này đủ để chứng minh tuy nàng ta bị giáng cấp nhưng kì thực trừ bỏ danh vọng hơi thấp thì những việc khác đều như lúc trước, không hề giống như nàng ta đang bị trừng phạt mà không còn địa vị. Lúc này trên mặt nàng ta mang theo ý cười lạnh lùng chờ Tây Vực sứ thần đem Thẩm Vân Khanh rước đi. Sau đó khi đến biên cảnh nàng ta lại an bài người hủy đi dung mạo của Thẩm Vân Khanh. Dù sao lúc đó cũng đã ra khỏi Đại Ung nên phát sinh chuyện gì cũng không còn liên quan đến Đại Ung nữa. Thẩm Vân Khanh khi ấy cũng chỉ có thể tự than mình xui xẻo, trải qua quãng đời bi thảm còn lại.
Thẩm Mậu hôm qua vừa trở về phủ, lúc này nghe được lời của Minh Đế trong lòng cũng hơi khẩn trương. Ông cũng chỉ có một mình Vân Khanh là ái nữ mà nữ nhi của mình dung mạo xuất sắc nhất trong đám thiên kim khuê tú do vậy nếu bị Tây Vực Thái tử xem trọng cũng không có gì kỳ lạ.
Nhưng ông càng lo lắng chuyện gì thì cố tình chuyện đó lại xảy ra.
Chỉ nghe Minh Đế lớn tiếng gọi: "Đột An Bá, Quận chúa Vận Ninh đoan trang quý nhã, đức hiếu lưỡng toàn. Trẫm cảm thấy với tài năng của nàng nhất định có thể đảm nhiệm chức Thái tử phi Tây Vực."
Minh Đế vừa nói như vậy Thẩm Mậu toàn thân run lên, nửa tháng vừa rồi chịu đủ phong ba trên biển Liệt Nhật đã tạo ra làn da sẫm màu nay cũng có chút trắng bệch. Ông đứng lên từ chỗ ngồi rồi đi đến trong sảnh cung kính nói: "Bệ hạ thật quá khen. Thần nữ thuở nhỏ sinh trưởng trong gia cảnh thương nhân không hiểu quy củ, kiêu căng khinh cuồng, không thông lễ nghi, không dám nhận là điển hình của quý nữ Đại Ung." Ông đè xuống bối rối trong lòng nêu lên những điều Vân Khanh không thích hợp, thậm chí còn nói ra xuất thân với ý tứ muốn Minh Đế cảm thấy nàng chỉ là con gái của một thương nhân thì làm sao xứng đứng bên cạnh Thái tử.
Nữ nhi của ông là bảo bối, cái gì cũng giỏi hơn người khác nhưng lúc này Thẩm Mậu buộc phải nói những lời trái lương tâm. Ông tình nguyện nữ nhi của mình bị mọi người nói là ngu ngốc cũng không muốn nữ nhi phải gả đến nơi xa xôi ngoài ngàn dặm, một năm không được gặp tới một lần.
Tạ thị từ lúc Thẩm Mậu đứng lên cũng bắt đầu khẩn trương. Chẳng riêng Thẩm Mậu run rẩy, tay của Tạ thị cũng phát run. Minh Đế mở miệng liền nói đến Vân Khanh thì rõ ràng là đã sớm nhìn trúng nàng. Nhưng lúc này bà chẳng thể làm được điều gì ngoài việc nhìn Minh Đế và hi vọng hắn cảm thấy thân phận nhà mình thật sự quá thấp không thể xứng với Thái tử Tây Vực.
Oánh phi ở một bên thấy vậy liền cười nói: "Quận chúa Vận Ninh thân phận cao quý, tướng mạo xuất chúng nên làm người hòa thân chính là thích hợp nhất rồi."
Nàng ta nói chuyện vượt cấp như vậy khiến Hoàng hậu vốn có chút mất hứng nhưng sau khi nhìn đến khuôn mặt của Vân Khanh thì không mở miệng ngăn cản Oánh phi mà để nàng ta tiếp tục châm ngòi thổi gió.
Tiết Quốc công ngồi ở đối diện mặt mày cũng đầy vẻ lãnh ý. Hắn đối với Thẩm Vân Khanh đã sớm mang lòng thù hận, trước kia phái ra hai nhóm ám sát mà lần nào cũng chưa kịp tiếp cận Thẩm Vân Khanh đã vô duyên vô cớ biến mất, từng người ra đi đến nay cũng chưa có người còn sống trở về.
Một lần thì cũng thôi mà đây lại liên tiếp hai ba lần đều như vậy nên hắn biết nhất định có người đang âm thầm bảo hộ Thẩm Vân Khanh, hơn nữa thế lực này rất cường đại nếu không thì làm sao có thể nào tiêu diệt được những đám sát thủ hắn phái đi. Điều này chứng minh nếu muốn ở kinh thành lặng yên mà xử lý Thẩm Vân Khanh thì thật sự vô cùng khó khăn, nhưng nếu ra khỏi Đại Ung mà gả đến Tây Vực với đường xá xa xôi thì Tiết Quốc công không tin là hắn không có cơ hội xuống tay. Cho dù không có cơ hội, việc gả đến Tây Vực đối với Thẩm Vân Khanh cũng là một loại tra tấn!
Hơn nữa Thái tử Hách Liên An Nguyên có nhiều thê thiếp, dân chúng Tây Vực bưu hãn, nữ tử không mảnh mai như Đại Ung. Thẩm gia giàu có nên từ nhỏ Thẩm Vân Khanh được nuông chiều, đồ dùng rồi ăn mặc không chỗ nào là không được tỉ mỉ sắp xếp nên khi đến sa mạc bão cát đầy trời lại chịu đủ khi nhục thì thân hình mềm mại kia chưa chắc đã qua nổi hai năm liền hương tiêu ngọc tẫn!
Lúc này Tiết Quốc công liền lên tiếng nói: "Quả thực Quận chúa gả cho Thái tử luận thân phận, địa vị đều thập phần thỏa đáng. Hơn nữa đây còn là việc vui đầu tiên trong mối liên minh hữu hảo giữa Tây Vực và Đại Ung ta."
Hách Liên An Nguyên nắm chén rượu uống một ngụm, trong mắt vừa mang theo tức giận lại vừa có ý châm biếm, sau đó liên tục uống thêm vài chén. Hách Liên An Tố nhìn nữ tử ở đối diện sắp bị chỉ hôn, vẻ mặt nàng bình thản ngồi yên cũng chẳng vội vàng, ngón tay trắng noãn cầm lên chén rượu bạch ngọc càng tôn lên ngón tay tinh khiết như ngọc, đôi mắt trầm tĩnh như nước, thân hình như một món ngọc khí hoa mỹ lại không đơn điệu, tựa như mảnh lá tùng bị gió xuân thổi qua mang theo vô vàn diễm lệ khắp nơi phồn hoa.
Nghe được lời của Oánh phi cùng Tiết Quốc công, Minh Đế cười ha hả: "Đột An Bá, ngươi xem đi. Các triều thần đối với Quận chúa tán thưởng không ngừng, có thể thấy được ngươi đối với nữ nhi yêu cầu quá cao. Với tài hoa dung mạo của Quận chúa, trẫm tin tưởng nhất định có thể làm đại diện cho quý nữ của Đại Ung."
Ý của Minh Đế như vậy đã khẳng định rõ ràng, không muốn tiếp nhận những ý kiến khác. Trong lòng Thẩm Mậu gấp gáp như lửa đốt, lần đầu tiên cảm thấy nữ nhi không nên sinh ra xinh đẹp như vậy khiến hôm nay phải gả đến một địa phương quỷ quái xa xôi. Về sau ông muốn gặp được nữ nhi thì phải làm sao bây giờ!
Cảnh Trầm Uyên chau mày trong đầu nghĩ nhanh liệu có biện pháp gì để Vân Khanh không cần phải đi hòa thân hay không. Lần hòa thân này tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì.
Vân Khanh sắc mặt lại thản nhiên không có gì biến hóa, nhìn thoáng qua lại làm cho người khác cảm thấy nàng đã bị tin này dọa sợ đến ngây người nên không kịp phản ứng. Nhưng Cảnh Trầm Uyên lại biết rõ nghĩa muội này của hắn tuyệt đối không phải là người nhu nhược như bề ngoài, lúc này trong đôi mắt kia lại mang sự bình tĩnh khác thường, không ai có thể thăm dò.
Tạ thị nghe được lời Minh Đế liền muốn đứng lên tiến lên phía trước, bà tình nguyện bị Minh Đế xử tội phạm thượng chỉ cần không khiến nữ nhi của mình phải đi hòa thân. Bằng bất cứ giá nào bà cũng phải cầu xin bệ hạ thu hồi chỉ lệnh...
Đúng lúc này lại nghe được một tiếng hô phản đối truyền đến: "Quận chúa Vận Ninh không thể hòa thân!"