Beta: Ishtar
Thủy di nương nhẹ liếc mắt nhìn Hoàng đại phu đứng bên cạnh một cái, vẻ mặt căm giận, khi quay đầu lại thì ngoài cười nhưng trong không cười, vẻ mặt xinh đẹp lại mang theo một tia xấu hổ, nói: “Vừa rồi là đại phu chẩn đoán nên tì thiếp đinh ninh là đúng vậy. Nhưng nếu không phải là nhục quế mà là hậu phác thì càng làm cho người ta hoài nghi nha, ai biết thuốc bột kia có phải do các ngươi tráo lại hay không?”
Vân Khanh bật cười, miệng Thủy di nương thật đúng là lợi hại. Nàng không chút hoang mang, nói: “Nếu Hoàng đại phu có thể kiểm tra sai bao thuốc này, thì có lẽ thuốc bột trong gói thuốc dưỡng thai kia cũng bị kiểm tra sai. Chúng ta không ngại cùng lấy ra xem lại đi.”
Thủy di nương chẳng cần giữ mồm giữ miệng: “Đại tiểu thư đúng là cẩn thận, mà nói cũng đúng. Vậy cứ cho người lấy thuốc dưỡng thai ra nữa để kiểm tra đi.” Nói xong, nhìn Xuân Xảo còn đang quỳ trên đất bụm mặt khóc thút thít, âm thầm cười lạnh. Thuốc này nàng đã sai người mua bột nhục quế đưa Xuân Xảo thay đổi hết từ trước, cho dù có đổi một trăm đại phu thì bên trong thuốc dưỡng thai cũng sẽ chỉ là nhục quế!
Bích Liên vào trong đem chuỗi bao thuốc dưỡng thai vừa rồi ra. Tề đại phu lại tinh tế kiểm tra, trầm mặc không lên tiếng. Mặt Thủy di nương đầy đắc ý, “Ngươi cứ nói thẳng trong này là thứ gì đi, cho dù là bột nhục quế cũng không sao, không cần phải do do dự dự.”
Lúc này, Tề đại phu cũng ngẩng đầu nhìn Hoàng đại phu, chỉ vào thuốc bột trong tay, hỏi: “Mới vừa rồi ngươi chẩn đoán thứ bên trong là gì?”
Hoàng đại phu lúc này đã không còn chắc mẩm như hồi đầu, do dự một chút mới mở miệng nói: “Là bột nhục quế.”
Đáy mắt Tề đại phu hiện lên một tia khinh thường, lắc lắc đầu, lấy bao thuốc bột kia ra lần nữa, nói: “Hoàng đại phu, trong sách thảo mộc có ghi lại, nhục quế hương thơm mà vị chát, hậu phác vị đắng. Hai thứ này vẻ bề ngoài thì tương tự, nhưng dược tính lại bất đồng cực lớn. Ngươi hành nghề y ở Dương Châu cũng đã hai năm, nếu thường bốc thuốc thì hẳn phải nhận ra ngay. Thuốc trong bao này là bột hậu phác, tuyệt đối không thể là bột nhục quế được!”
Thủy di nương lắc đầu phủ nhận, trâm cài bằng vàng ròng trên đầu đụng vào nhau phát ra tiếng leng keng, “Không có khả năng, chỗ này nhất định là bột nhục quế!”
“Tại hạ làm nghề y mấy năm, từ tám tuổi đã bắt đầu đến làm học đồ ở y quán, dược vị qua tay vô số kể. Nếu tại hạ ngay cả hậu phác và nhục quế cũng phân biệt không được thì há có thể ngồi tại Hồi Xuân Quán Dương Châu hành nghề y sao! Mong Thủy di nương chớ mở miệng nói bậy!” Tề đại phu thấy có người lăng nhục tính chuyên nghiệp của mình thì cũng không còn giữ vẻ mặt hòa khí nữa. Hắn tuyệt đối không cho phép người nào nói xấu thanh danh của hắn.
“Hoàng đại phu, ngươi mặc dù không phải danh y nhưng cũng là trợ lý đại phu. Đừng bị hắn áp bách, nói mau, thuốc này rốt cuộc là cái gì!” Thủy di nương tràn đầy tự tin, bên trong gói thuốc kia không có khả năng là hậu phác.
Hoàng đại phu đã nhận tiền của nàng ta nên muốn làm tốt sự tình nhanh cho xong, dù hắn chưa nếm nhưng bên trong bao này nhất định là nhục quế chứ không là thứ khác, lúc này dù bị thanh âm sang sảng của Tề đại phu làm cho sợ phát run nhưng vẫn cố hít sâu một hơi, chống đối: “Đúng, Tề đại phu, ngươi không thể ỷ mình là đại phu của Hồi Xuân Quán thì có thể ỷ thế hiếp người!”
“Ỷ thế hiếp người?” Tề đại phu nghe vậy giận quá hóa cười, cầm một bao thuốc bột chỉ ra đại môn, nói: “Hoàng đại phu, ngươi đã nói như thế vậy hôm nay chúng ta lập tức trình lên quan phủ xem đi, xem bột thuốc trong bao này đến tột cùng là nhục quế hay là hậu phác. Nếu ta nói sai, ta lập tức sẽ thu thập hành lý về quê không theo nghề y nữa; nếu ta đúng, vậy ngươi chính là kẻ ỷ làm nghề y mà khinh người. Sao, ngươi muốn hay không?”
Thanh âm của hắn vô cùng lớn, làm cho Hoàng đại phu chấn động đến không nói nên lời cả một lúc lâu. Thật ra, trong thâm tâm, Hoàng đại phu đã biết Tề đại phu chẩn đoán khẳng định là chính xác, nếu thuốc trong bao này không phải hậu phác thì Tề đại phu đã không nói trình lên nha môn để tranh luận. Hắn mà đến quan phủ, một khi bị định tội làm nghề y mà khinh người thì cuộc đời này đừng nghĩ sẽ được kiêu ngạo khi làm đại phu nữa. Tuy rằng Thủy di nương cho hắn một thỏi vàng, nhưng số vàng đó cũng chỉ đủ cho nhất thời, nếu không hành nghề y được, mẫu thân trẻ nhỏ trong nhà hắn nửa đời còn lại sẽ như thế nào? Nghĩ thế, sắc mặt hắn lập tức xám như tro tàn, chắp tay nói: “Tại hạ học y không tinh, chẩn đoán bị lầm, thẹn với chư vị!” Dứt lời, một tay đoạt lấy hòm thuốc liền vội vàng chạy ra ngoài.
Vân Khanh nhìn bóng dáng chạy như ma đuổi của hắn mà cười lạnh không thôi. Nàng đã an bài bà tử đợi sẵn bên ngoài từ nãy, muốn trốn cũng không dễ như vậy!
Thủy di nương há mồm muốn gọi Hoàng đại phu đứng lại, nhưng khi thấy trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ khinh bỉ thì lại nhịn xuống tiếng la, mặt biến hóa hơn chục vẻ. Mắt nàng dừng lại trên bao thuốc bột kia, nghĩ nghĩ một lúc rồi mở miệng phản đối: “Tề đại phu, ngươi không phải bị ai mua chuộc nên mới đem bột nhục quế bên trong nói thành bột hậu phác đó chứ?” Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, một cơ hội tốt như vậy sao có thể lãng phí cho được!
“Chớ suy bụng ta ra bụng người, Thủy di nương.” Vân Khanh cười cười, mặt lộ ra một tia mỉa mai, “Thủy di nương, ngươi nghe bột thuốc bên trong thuốc dưỡng thai là hậu phác thì trông như rất thất vọng nhỉ?”
“Không... Ta nào có...” Thủy di nương kinh hoảng đến ngay cả quên phải tự xưng là ‘Tì thiếp’, nhìn chằm chằm vào Xuân Xảo, nói: “Rõ ràng là Xuân Xảo nói đã thay đổi dược, ta chỉ cảm thấy kỳ quái, phu nhân cũng đã bảo nàng đổi, sao giờ lại có thể là hậu phác...”