Tiết Đông Hàm đen mặt lại, trong lòng cả kinh, quận chúa Quý Thuận đã đoán được chân tướng, người hắn hẹn đúng là Thẩm Vân Khanh, nhưng cũng không phải hai người quyết định gặp mặt, hắn có dùng cách không quang vinh gì.
“Bệ hạ, nhưng lời vừa nãy của thần là thật, tuyệt đối không nói dối, nếu bệ hạ không tin hoàn toàn có thể tìm người đi kiểm tra, trong Lệ các có một cô gái rất phong tình tên là Hồng Mai, đêm nay thần có hẹn cùng nàng ta hay không.”
Ngay từ đầu Tiết Đông Hàm đã có thể nghĩ đến dùng cô gái phong tình làm cái cớ, đương nhiên cũng có bảo đảm. Hồng Mai là tay trong Tiết gia sắp xếp ở thanh lâu, thường ngày Tiết Đông Hàm có nhiều lần tiếp xúc với nàng ta, trong mắt người ngoài, Hồng Mai là một kỹ nữ được hắn sủng ái, mà Hồng Mai lại là tay trong đã qua huấn luyện, một khi có động tĩnh gì tự nhiên có thể phối hợp với Tiết Đông Hàm, lúc này để người đi điều tra cũng sẽ không có sơ suất gì quá lớn.
Quận chúa Quý Thuận vốn cũng không cam tâm, trước đây Tây thái hậu cũng đã nói rõ với nàng ta, người sẽ đi Tây Nhung hòa thân là Thẩm Vân Khanh, vì vậy mới đề cập đến phảm cấp của nàng ta, ai ngờ ở trên điện, thái tử Tây Nhung đáng chết kia lại nhất định chỉ định nàng ta, tất cả những điều này đều là lỗi của Thẩm Vân Khanh, nếu nàng quy củ đi hòa thân thì sao mình lại bị một bức thư quái lạ, nội dung mập mờ lừa gạt vào trong viện.
Nếu nàng ta không dễ chịu, Thẩm Vân Khanh cũng đừng mong sống tốt. Hôm nay nếu có thể đẩy Thẩm Vân Khanh xuống, dựa vào danh tiếng lén lút hẹn hò, dù sau này nàng có muốn gả cho Ngự Phượng Đàn cũng tuyệt đối không thể nữa!
Quận chúa Quý Thuận lập tức nói: “Một người phong tình mà thôi, chứng minh thế nào được, chỉ cần ngươi trả thù lao, cái gì bọn họ cũng sẽ làm. Tiết đại nhân, tốt nhất ngươi hãy chạy đến viện kia hẹn gặp quận chúa, ngươi là một mệnh quan triều đình, chẳng lẽ không biết quận chúa là hạng người nào, lại làm ra loại chuyện thấp hèn này. Đi đến bước ngày hôm nay, ngươi cũng không cần giấu giếm cho Thẩm Vân Khanh nữa, nếu các ngươi thật sự có tình cảm với nhau, Hoàng cữu cữu nhất định sẽ tác thành cho các ngươi!”
Sắc mặt Ngự Phượng Đàn âm tình bất định, yêu thật lòng? Vân Khanh và Tiết Đông Cốc? Khoảng cách không được quá lớn mới tốt. Xem ra hôm nay quận chúa Quý Thuận đã quyết tâm hắt chậu nước bẩn này vào người Vân Khanh rồi.
“Quận chúa Quý Thuận nghĩ xa thật, chỉ cần dùng một từ của quận chúa thôi là có thể suy đoán ra là “quận chúa Vận Ninh”, lúc bọn Cao đại nhân đi vào, người bọn họ nhìn thấy có lẽ là ngươi và Tiết đại nhân, chẳng lẽ ngươi muốn nói là thật ra các ngươi yêu nhau thật lòng, muốn bệ hạ làm chủ cho các ngươi hay sao?” Giọng Ngự Phượng Đàn nhẹ bẫng như không khí, lộ ra châm chọc, đôi mắt hẹp như chứa băng toát ra ý lạnh.
“Được rồi.” Minh đế cau mày nói, lời Ngự Phượng Đàn hoàn toàn chính xác khiến ông thấy kỳ lạ, không nói đến Thẩm Vân Khanh vào Tiết Đông Hàm cấu kết, điều kỳ lạ chính là nếu Thẩm Vân Khanh và Tiết Đông Hàm thật sự đến chỗ hẹn kia, vì sao vẫn luôn không thấy nàng lộ diện, ngược lại người đến biệt viện lại là quận chúa Quý Thuận? Bức thư này do ai làm ra? Theo lời của Thẩm Vân Khanh, nàng vẫn luôn sinh sống ở Giang Nam, muốn nói có khả năng này, đưa thư vào tẩm cung của quận chúa một cách thần không biết quỷ không hay, Minh đế vẫn không tin nàng có khả năng này.
Trong lòng Minh đế, không, có lẽ phải nói là trong lòng của đại đa số người, Thẩm Vân Khanh chỉ là một cô gái có tướng mạo khí chất xuất chúng, tính cách nàng ôn hòa dịu dàng, làm người hiền lành, tiến lùi có mức độ, tuyệt đối không phải loại người bộc lộ tài năng, tâm tư ác độc.
“Hoàng cữu cữu, chuyện này không đơn giản, quận chúa trong triều cũng không nhiều, Yên Thái nhận được thư mới đi ra, quận chúa Mộc Lam không có ở kinh thành, người còn lại chỉ có Thẩm Vân Khanh, nếu người Tiết đại nhân muốn gặp là Thẩm Vân Khanh, vậy thì việc bọn họ hẹn gặp mặt tất nhiên sẽ chỉ có hai người bọn họ biết, bức thư kia sẽ là ai đưa đến, nhất định là Thẩm Vân Khanh sinh lòng oán hận đối với chuyện lần trước Yên Thái giật dây Bảo chiêu nghi nên muốn sát hại Yên Thái. Chuyện hôm nay nếu chỉ là chuyện của một mình Yên Thái thì không sao, là Yên Thái lỗ mãng mới bị người khác lợi dụng, nhưng chẳng lẽ Thẩm Vân Khanh không biết Yên Thái là thái tử phi Tây Nhung tương lai hay sao? Nàng ta làm như vậy hoàn toàn không coi sự liên minh giữa Hoàng cữu cữu và Tây Nhung là một chuyện, chỉ nghĩ đến thù riêng của mình.” Trong mắt quận chúa Quý Thuận lộ ra tia đau lòng, sắc mặt bi thương, giọng nói mang theo hối hận, lần này nói hết có thể nói là có tình có lý khiến Minh đế không thể không nhìn thẳng vào việc này.
Ông không chỉ là nổi lên lòng nghi ngờ Thẩm Vân Khanh, người Minh đế để ý hơn chính là người đưa thư này, mục đích của hắn là gì, là muốn khời mào hai nước bất hòa sao?
Khi vấn đề được đẩy lên đến bước này, Minh đế không muốn làm lớn chuyện cũng phải điều tra rõ rốt cuộc là do người nào gây nên. Người như vậy nằm vùng ở trong triều, mục đích tuyệt đối không đơn giản như vậy.
“Ngụy Ninh, lập tức tuyên Thẩm Vân Khanh vào cung.” Minh đế vung tay lên, không để người khác phản đối, lập tức lên tiếng.
Cao Thăng mắt thấy chuyện hôm nay càng ngày càng phải chịu trách nhiệm, một bức thư kéo thế tử Cẩn Vương ra, rồi lại lôi cả quận chúa Vận Ninh ra, nếu tiếp tục hỏi sẽ không lôi những người khác vào nữa chứ.
Đương nhiên, Minh đế cho đòi Vân Khanh vào cũng có chắc chắn, bây giờ người biết chuyện này cũng chỉ có mấy người trong phòng, cộng thêm gã sai vặt đang bị giữ và hai mươi tên sai dịch, nếu chuyện này có động tĩnh gì, chỉ có mấy người như vậy sẽ rất dễ điều tra.
Khi Vân Khanh từ An Bá phủ đến ngự thư phòng, thời gian đã qua một canh giờ, nàng đã sớm biết tối nay nhất định sẽ xảy ra chuyện nhưng cũng không cố ý chờ bị tuyên vào cung mà là nghỉ ngơi, sau đó sau khi bị truyền vào, nàng lại sửa soạn tất cả cho lịch sự rồi mới đến nơi này.
Vừa vào trong phòng, quận chúa Quý Thuận đã dùng ánh mắt lạnh lẽo bắn về phía nàng như muốn dùng ánh mắt xé nàng ra thành từng mảnh nhỏ, chỉ tiếc trong trường hợp như vậy, nàng ta chỉ có thể đứng ở một bên cùng đợi Vân Khanh đến.
Cao Thăng, Tiết Đông Hàm đều đứng tại chỗ không dám vọng động, mà Ngự Phượng Đàn đã sớm nói với Minh đế đứng quá mệt, ngồi trong một chiếc ghế tử đàn lớn, nhàn nhã cùng đợi. Cao Thăng, Tiết Đông Hàm lộ ra ánh mắt ước ao nhưng cũng không dám bắt chước vị thế tử này nói bọn họ quá mệt rồi, còn nữa, bọn họ mỗi người một suy nghĩ riêng, đứng một canh giờ cũng sẽ không chịu được.
Trong mắt Vân Khanh hơi mờ mịt, không biết vì sao lại đến ngự thư phòng, quy củ hành lễ với Minh đế trước rồi cũng đứng qua một bên cùng đợi câu hỏi.
Quận chúa Quý Thuận nhìn thấy Vân Khanh, sau khi hành lễ với nàng xong lập tức nói: “Thẩm Vân Khanh, ngươi hẹn hò với Tiết đại nhân ở biệt viện thì cũng thôi đi, nếu ngươi và Tiết đại nhân có chân tình hãy nói rõ ràng ra, cho dù Tiết đại nhân đã có thê thất, ngươi cũng có thể gả qua đó làm thiếp. Vì sao còn kêu người gửi thư cho ta, lừa ta đến biệt viện, chuyện xảy ra trong vườn hoa, bệ hạ đã xử phạt ta rồi, ngươi còn gì không cam lòng mà lại dẫn ta đến biệt viện, rốt cuộc ngươi có ý gì!”
Nàng ta liên tiếp nói như pháo đổ ập xuống, căn bản không cho người khác cơ hội phản ứng, mà quận chúa Quý Thuận cũng thực sự không định cho Vân Khanh cơ hội phản ứng, chỉ cần Vân Khanh sơ sẩy một chút, nếu nàng thật sự tham dự vào hoặc biết chuyện đêm nay, dưới tình huống chất vấn nhanh như vậy rất có thể sẽ lỡ miệng ngay lập tức.
“Quận chúa Quý Thuận đang nói gì vậy? Ngươi nói ai có hẹn với Tiết đại nhân? Ta hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.” Hai hàng lông mày của Vân Khanh nhíu lại, mang theo một vẻ ư sầu mê mang nhìn quận chúa Quý Thuận, sắc mặt vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, nhìn quanh mọi người trong phòng, nàng càng kinh ngạc hỏi: “Ngươi nói là Tiết Đông Hàm đại nhân?”
Từ sau khi nàng đi vào, Minh đế có quan sát sắc mặt Vân Khanh, thấy phản ứng ban nãy, hiển nhiên là nàng không rõ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, nhưng Minh đế cũng sẽ không vì một vẻ mặt của Vân Khanh đã cảm thấy Vân Khanh vô tội, hai mắt ông nhìn nàng, giọng nói trầm thấp: “Thẩm Vân Khanh, đêm nay ngươi đã đi đâu?”
Vân Khanh còn đang sợ run người vì một chuỗi câu hỏi của quận chúa Quý Thuận, bị Minh đế hỏi liền thốt ra: “Đêm nay dân nữ chỉ ở trong nhà thêu hoa, không đi đâu hết.”
Còn không có, ngươi rõ ràng có đi, lúc chạng vạng tối lên xe ngựa, lừa người của ta tưởng rằng ngươi thực sự đã đi rồi. Sau khi Tiết Đông Hàm nhìn thấy Vân Khanh, sắc mặt hắn âm tình bất định, hắn nhìn nàng trợn mắt nói mò mà không thể phản bác, loại mùi vị này khó chịu như miệng bị bịt miếng vải rách, bị người ta vu oan mà không thể phản bác.
“Thêu hoa? Ngươi gạt người đấy à Thẩm Vân Khanh, ngươi nói mau, lá thư đêm nay có phải do ngươi sai người đưa đến viện của ta, mục đích là muốn hủy hoại thanh danh của ta phải không!” Quận chúa Quý Thuận hạ quyết tâm không thể để cho Vân Khanh sống tốt, vẻ âm u trong mắ nàng ta khiến cả khuôn mặt trông rất khó coi, không có một chút đẹp đẽ nào.
“Quận chúa Quý Thuận! Ta không biết ngươi đang nói đến thư gì, hoặc là ngươi đã làm chuyện gì hủy hoại thanh danh, hôm nay ta ở trong phòng không ra khỏi cửa, nha hoàn bên người, môn khách trong phủ có thể làm chứng cho ta. Vì sao ngươi vừa vào cửa liền gây sự ép người, tội gì cũng đổ lên đầu ta?” Trong đôi mắt phượng của Vân Khanh lộ ra tia lạnh lùng, tựa như đã bị quận chú chèn ép quá đáng, vẻ mặt nghiêm nghị hỏi lại.
Quận chúa Quý Thuận hừ lạnh một tiếng trong mũi: “Nha hoàn của ngươi, môn khách của ngươi sao lại làm chứng cho ngươi! Bọn họ đương nhiên là nghe lời ngươi rồi! Ngươi đừng ở đây giả bộ, ngươi tưởng giả bộ như không biết chuyện gì xảy ra là thật sự không xảy ra chuyện gì hay sao?” Quận chúa Quý Thuận từ trước tới nay đều không cảm thấy Vân Khanh là một đối thủ đơn giản, chuyện của Bảo chiêu nghi lần trước, nếu là một người ngu xuẩn thì tuyệt đối không thể tránh được, nhưng càng thông minh nàng ta càng muốn lật đổ, trong lòng mới thấy vui vẻ.
Lần này Vân Khanh trực tiếp quay đầu lại, không nhìn quận chúa Quý Thuận mà nhìn Minh đế, nói: “Bệ hạ, đêm nay Vân Khanh chịu chiếu vào cung nhất định là có việc gấp, có thể cho thần nữ hỏi một câu hay không, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Để tránh đứng ở đây, hoàn toàn không rõ nguyên nhân mình bị chỉ trích là gì, trong lòng cũng thấy không cân bằng.”
Minh đế gật đầu nói: “Cao Thăng, ngươi kể lại mọi chuyện một lần.” Thế là Cao Thăng kể lại đơn giản nhưng chuyện đã xảy ra trước đó một lần, mãi đến khi Cao Thăng nói xong, Vân Khanh mới thở ra một hơi: “Bệ hạ, thần nữ không biết tại sao quận chúa Quý Thuận lại xác định người Tiết đại nhân hẹn là thần nữ, cũng nhất định phải nói là lá thư này do thần nữ gửi đến, nhưng tin rằng bệ hạ thánh minh, nếu vài ba câu mà muốn thần nữ đại nghịch bất đạo như vậy, phải nhận tội danh mình không muốn về người, thần nữ khó mà chấp nhận nổi, có thể để thần nữ phản bác lại vài câu hay không?”
“Ngươi nói đi.” Minh đế cũng muốn nghe xem rốt cuộc Vân Khanh sẽ phản bác cho bản thân như thế nào.
“Hoàng cữu cữu!” Quận chúa Quý Thuận kéo dài giọng, lúc này còn muốn nghe Vân Khanh nói cái gì nữa, trực tiếp gắn tội danh lên người rồi kéo ra ngoài đánh chết là xong.
“Yên Thải, đừng hồ đồ!” Giọng Minh đế nhu hòa lại mang theo vẻ không cho phép phản bác, quận chúa Quý Thuận biết nhìn sắc mặt ông, tự biết Minh đế sẽ không để nàng ta gây sự nữa đành im lặng.
Vân Khanh nhìn thoáng qua sắc mặt nghiêm túc của Minh đế và vẻ mặt giận dữ của quận chúa Quý Thuận, nàng thầm cười nhạt, lúc này trong phòng còn có Tiết Đông Hàm, Cao Thăng, Ngự Phượng Đàn, dù Minh đế thiên vị quận chúa Quý Thuận cũng sẽ không làm việc không rõ ràng như vậy, e rằng trong lòng Minh đế cũng còn có nhiều nghi vấn hơn.
Nàng hơi cụp mi, giọng nói dịu dàng chậm rãi, nửa nghiêng người tới như đang nói với Tiết Đông Hàm, lễ độ nói: “Ta muốn hỏi Tiết đại nhân, người đêm nay ngươi hẹn có phải là ta hay không?”
Tiết Đông Hàm ngẩng đầu đón nhận dung nhan cười chúm chím của nàng, người khác nhìn vào chỉ cảm thấy đẹp đến khuynh thành, chỉ có Tiết Đông Hàm mới có thể nhìn ra hàm ý từ sâu bên trong.
Nàng đang châm chọc hắn, cười nhạo hắn, cười hắn quay một vòng lớn như vậy, kết quả lại đổi thành cũ diện ngày hôm nay, càng buồn cười hơn chính là bây giờ hắn còn muốn đứng một bên cùng Thẩm Vân Khanh, bởi hắn không thể nói gì được nữa.
Tiết Đông Hàm chỉ cảm thấy ngực như có một tảng đá lớn chặn lại, gần như không thở nổi, cố gắng trả lời từ trong cổ họng: “Người ta hẹn không phải quận chúa, việc này ta đã nói rõ với bệ hạ, tuyệt đối không liên quan gì đến quận chúa.”
Vân Khanh mỉm cười gật đầu, mặc kệ sắc mặt Tiết Đông Hàm có bao nhiêu khó coi, trong lòng nàng càng thoải mái, sau đó quay đầu lại hỏi quận chúa Quý Thuận: “Lá thư quận chúa nói kia, có thể cho Vân Khanh xem hay không?”
“Ở chỗ ta.” Ngự Phượng Đàn cười nhạt mở miệng, môi đỏ như đóa hoa anh đào rơi khơi lên mị lực vô hạn, đưa bức thư sớm đã bị Minh đế vò thành một cục trong tay cho Vân Khanh, trong lúc đưa thư, ngón tay như có như không lướt qua lòng bàn tay Vân Khanh, ý cười trong đôi mắt hẹp dâng lên.
Lá gan thật đúng là lớn!
Lòng bàn tay Vân Khanh tê rần, sắc mặt lại càng thêm bình tĩnh, đi vào trong phòng mở thư ra như thường, sau khi xem một lần, trong mắt phượng xẹt qua tia sâu kín: “Quận chúa Quý Thuận, ngươi nói lá thư này là dùng tên Cẩn Vương thế tử giả mạo viết ra, mục đích là dẫn ngươi ra ngoài, hủy hoại danh tiếng của ngươi. Trước hết không nói đến ta đưa được thư đã viết vào trong cung của ngươi ra sao. Sau khi Vân Khanh xem lá thư này thì có hai nghi vấn, rất rõ ràng trong thư không ký tên, Vân Khanh bất tài, chỉ có hiểu biết một chút về thư pháp, chữ trong thư này là chữ Khải bình thường, hoàn toàn khác với chữ của Cẩn Vương thế tử, sao quận chúa lại nhận định đây là thư Cẩn Vương thế tử viết được? Còn nữa, nếu lá thư này do Cẩn Vương thế tử sai người gửi đi thì cũng thôi đi, nhưng theo lời quận chúa, thư xuất hiện trên bàn của ngươi, vừa không có người gửi, cũng không biết vì sao lại xuất hiện trong phòng, quận chúa cầm lá thư không có chữ ký, không có người gửi đã tin là do Cẩn Vương thế tử gửi đến, cũng dựa theo địa chỉ biệt viện được chú thích rõ trong thư đi gặp gỡ?”
Minh đế vốn cảm thấy chỉ bằng lá thư này mà quận chúa Quý Thuận lại đi hẹn gặp thì không lý trí, nhưng lúc đó điều ông nghĩ tới chỉ là không lý trí, không phải những cái khác.
Mà trong lòng Cao Thăng mặc dù có suy nghĩ khác nhưng hắn không dám nói ra, bởi một khi nói sai sẽ dẫn lửa vào người.
Nhưng Vân Khanh thì khác, hiện giờ quận chúa Quý Thuận đang chỉ trích nàng, nàng hoàn toàn có thể chứng minh sự trong sạch của mình mà suy luận, dường như không nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của những người khác, Vân Khanh nói tiếp: “Hay là nói, thực ra lá thư này không có người gửi, cũng không có ai dựng chuyện, chỉ là quận chúa ngươi cố ý giả tạo, sau đó giá họa lên đầu Vân Khanh?”
Quận chúa Quý Thuận nghe đến đây, rốt cuộc không nhịn được hét lớn: “Ngươi nói bậy, ta tuyệt đối không thể làm chuyện như vậy!” Lần này nàng ta cuối cùng cũng biết mùi vị của việc bị người khác vu oan, quả thật nổi điên lên, ánh mắt có thể ăn cả Vân Khanh.
“Trước đây khi Vân Khanh bị Tây thái hậu cho đòi vào cung, khi quận chúa ngươi kêu Bảo chiêu nghi dùng mèo cào mặt Vân Khanh, ta cũng không biết vì sao người phải làm vậy. Khi đó quận chúa Quý Thuận ngươi vừa mới trở về từ Vân Nam phủ, còn chưa từng gặp Vân Khanh trong cung đã làm ra hành động như thế, Vân Khanh thực sự không biết chỗ nào đã khiến quận chúa không vừa mắt, hôm nay có thể hỏi quận chúa hay không, rốt cuộc là vì sao?” Trên mặt Vân Khanh có nghi vấn, tựa như đã nghĩ đến nguyên nhân của chuyện này rất lâu rồi vẫn không có đáp án, lúc này mới nghiêm túc xin một câu trả lời.
Chuyện này Minh đế cũng biết, nguyên nhân là gì cũng không phải Minh đế không rõ, những chuyện mấy năm này quận chúa Quý Thuận gây nên ông không thể không nghe tới, chỉ là mở một mắt nhắm một mắt giấu nhẹm đi.
Lúc này nghe Vân Khanh hỏi lại như thế, ông đương nhiên có nghĩ đến, theo tính cách của quận chúa Quý Thuận, lúc chưa gặp mặt đã có thể muốn hủy hoại dung nhân của Thẩm Vân Khanh, bây giờ làm ra hành động như vậy không phải là không thể.
Quận chúa Quý Thuận nhìn ánh mắt uất ức của Vân Khanh và sự chất vấn trong lời nói, vẻ mặt nàng ta vô cùng khó chịu, nàng ta biết Vân Khanh cố ý gộp nguyên nhân hai chuyện này lại với nhau, mơ hồ có ý nghĩ này, nàng ta cố gắng khống chế bản thân, lạnh nhạt nói: “Chuyện khi đó đã qua rồi, ta cũng đã nhận sai trước mặt bệ hạ, lẽ nào quận chúa ngươi phải ỷ vào chuyện này mà tranh cãi với ta?”
“Không, ta chỉ muốn một câu tả lời, nếu quận chúa đã nói vậy, đại khái là không có nguyên nhân, bời vì người nhìn thấy Vân Khanh liền không ghét, nên ngay từ lần đầu tiên gặp mặt ngươi đã muốn hủy hoại dung nhan của ta.” Vân Khanh rất hiểu một vừa hai phải, lời nói không nhiều đôi khi lại có hiệu quả ngược, nàng vốn không muốn quận chúa Quý Thuận thừa nhận điều gì mà lá muốn để Minh đế hiểu được cái gì.
Người có thể làm chủ thực sự không phải quận chúa Quý Thuận, mà là Minh đế.
Thấy rõ đối thủ thực sự mình phải đối mặt là ai mưới có thể đứng vững gót chân trên chiến trường, nếu ngay từ đầu đã chọn sai đối tượng sẽ bị thất bại rối tinh rối mù.
Trong lòng Cao Thăng âm thầm bội phục, quận chúa Vận Ninh xinh đẹp này, lời nói ôn nhu, vẻ mặt lạnh nhạt, thoạt nhìn nhất định là cực kỳ vô hại. Nhưng trong lời nói vừa nãy của nàng, tuy vẫn luôn không nói thẳng quận chúa Quý Thuận vì sao lại muốn nhằm vào nàng, nhưng mỗi một người ở đây đều sẽ sinh ra một loại cảm giác quận chúa Quý Thuận đố kỵ với Vân Khanh, trước kia nàng ta đã muốn hủy dung, bây giờ hủy dung không thành lại nghĩ cách ác độc hơn, tự mình giả tạo một lá thư, tiếp đó thăm dò hành động của Tiết Đông Hàm đêm nay, sau đó tự mình tới cửa, tự gửi thư cho Kinh Triều phủ, mục đích chính là khiến Thẩm Vân Khanh bị tổn hại danh tiếng, gả cho Tiết Đông Hàm làm thiếp.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, mặc kệ xuất thân như thế nào, bây giờ nàng đã là một quận chúa, gả cho Tiết Đông Hàm- người đàn ông đáng mặt cha mình làm thiếp, đối với Thẩm Vân Khanh mà nói thực sự không khá hơn bao nhiêu so với hủy dung.
Chỉ nhìn vẻ mặt của Minh đế là biết lúc này Minh đế đã tin năm phần rồi, năm phần còn lại là yêu thương chiều chuộng đối với quận chúa Quý Thuận mới không nghĩ tới phương diện này.
"Thẩm Vân Khanh, ngươi ngậm máu phun người!" Quận chúa Quý Thuận nhạy bén phát hiện ra không khí trong phòng thay đổi hoàn toàn, lực chú ý của Minh đế rõ ràng đã ở trên người nàng ta.
Nàng ta si mê Ngự Phượng Đàn không đổi nhiều năm như vậy, đương nhiên Minh đế biết rõ, trước đây Tây thái hậu và ông cũng quyết định để Thẩm Vân Khanh đi hòa thân, nhưng đến yến tiệc lại xuất hiện sai lệch, đành phải đổi thành quận chúa Quý Thuận. Mấy ngày này tâm trạng quận chúa Quý Thuận không tốt, tuyệt đối không thể sửa đổi được.
Đơn giản chính là nguyên nhân này, Minh đế cũng sẽ cảm thấy quận chúa Quý Thuận cố ý làm thế, một khi chuyện này truyền ra, không những có thể hủy hoại Thẩm Vân Khanh mà còn có thể hủy hoại cả danh dự của quận chúa Quý Thuận, nước nào hòa thân cũng sẽ không muốn một cô gái bất trinh trước khi cưới.
Nghĩ tới đây, Minh đế đột nhiên cảm thấy lá gan của quận chúa Quý Thuận quá lướn, trước đây ông chưa từng nghĩ tới.
“Vân Khanh không dám, ban nãy Tiết đại nhân đã nói rõ người hắn mời đêm nay là người khác, không biết tại sao quận chúa lại cứ nói người Tiết đại nhân mời là ta, chẳng lẽ Tiết đại nhân không phải bị liên lụy mà là đã sớm thông đồng với quận chúa Quý Thuận rồi, muốn làm tổn hại danh dự của Vân Khanh hay sao?” Vân Khanh lạnh nhạt trả lời, ánh mắt cũng chuyển từ quận chúa Quý Thuận sang Tiết Đông Hàm.
Thân bất do kỷ, ngôn bất do trung (1).
Hai từ này có thể thể hiện suy nghĩ của Tiết Đông Hàm trong lúc này nhất, kế hoạch của hắn vốn đúng là như thế nhưng bây giờ lại không thể nói như vậy, hơn nữa còn phải hết sức phủ nhận, bằng không tội danh hắn xúi giục quận chúa hẹn gặp mặt sẽ bị thu lại, hắn nhìn Vân Khanh một cái, tảng đá trước ngực ngày càng nặng, hắn còn muốn cãi lại: “Bệ hạ, thần tuyệt đối không thông đồng với ai hết, quả thật không biết vì sao quận chúa Quý Thuận lại xuất hiện ở biệt viện trong phủ của thần, xin bệ hạ minh xét!”
Vân Khanh cúi đầu yên lặng đứng trong phòng, lông mi dài giấu đi ánh sáng lạnh lùng nơi mắt phượng, lại khiến cho cảm xúc bị oan của quận chúa Quý Thuận càng bành trướng.
Từ nhỏ đến lớn nàng ta chưa từng chịu uất ức gì, coi như nàng ta sai, cuối cùng cũng sẽ thành đói phương sai, Tây thái hậu quả thật vô cùng cưng chiều nàng ta. Bây giờ nàng ta đã được nếm thử cảm giác bị oan này rồi, rất khó chịu, tựa như dã thú rít gào trong lồng ngực, lại không tìm được lời gì thích hợp để phản bác cho mình, chứng cứ mơ hồ này chứng minh thế nào, lúc đó nàng ta tưởng là thư của Ngự Phượng Đàn nên mới đi gặp mặt!
Mùi vị như bị trăm móng vuốt cào vào tim này, khi quận chúa Quý Thuận nhìn thấy sự bất đắc dĩ và phẫn hận trong mắt Tiết Đông Hàm, nàng ta không nhịn được rống lên: “Tiết Đông Hàm, đêm nay ngươi rõ ràng là muốn làm tổn hại danh dự của Thẩm Vân Khanh, báo thù cho em gái của ngươi! Sao ở trước mặt bệ hạ cái gì cũng không dám nói, còn bao che cho Thẩm Vân Khanh, ngươi làm như thế không thấy có lỗi với em gái ngươi hay sao!”
Hận ý của quận chúa Quý Thuận đã dời từ Vân Khanh sang Tiết Đông Hàm, rõ ràng chỉ cần Tiết Đông Hàm nói chân tướng ra là được, chỉ cần Tiết Đông Hàm nói đêm nay hắn thực sự hẹn Thẩm Vân Khanh, như vậy lá thư này có thể dễ giải thích rồi!
Vì sao! Vì sao Tiết Đông Hàm không nói ra! Tại sao muốn bao che cho Thẩm Vân Khanh!
Quận chúa Quý Thuận vĩnh viễn đứng trên lập trường của mình để suy nghĩ tuyệt đối không nghĩ ra được nguyên nhân vì sao Tiết Đông Hàm phải làm như vậy, nàng ta thông minh, nhưng sự thông minh này lại do bụng dạ hẹp hòi mà ra, đôi khi không để ý đến cảm nhận và tình cảm của người khác.
" >
Bụp một tiếng, hai đầu gối Tiết Đông Hàm quỳ xuống đất, kinh sợ nói: "Bệ hạ, thần tuyệt đối không có hẹn nhau với quận chúa Vận Ninh, thần có thể thề với trời đất trước mặt bệ hạ, nếu thần làm ra hành động đó sẽ bị trời làm sét đánh, chết không yên lành!”
Tiết Đông Hàm vì chứng minh sự trong sạch của mình mà lời thề nặng như vậy cũng thề được, người thời đó tin Phật, đương nhiên cũng tin Thần. Mà Minh đế cũng là một người tin Thần, thấy Tiết Đông Hàm phản bác nhưu vạy, trong lòng khẽ động.
“Ngươi nói láo, sự thật không phải như thế, tại sao ngươi không nói thật ra!” Sự nóng nảy cố gắng kiềm chế của quận chúa Quý Thuận đã hoàn toàn bộc phát ra, nàng ta không phải là một người dịu dàng, chỉ là quen giả bộ, ở trước mặt Minh đế thỉnh thoảng phát giận cũng như con nít nổi cáu, nhưng bây giờ cũ diện bị oan uổng, bị người khác hoài nghi như vậy khiến mặt tối của nàng ta hoàn toàn lộ ra, nàng ta gần như là xông tới trực tiếp túm mặt mũi Tiết Đông Hàm xuống.
Nàng ta không chỉ muốn túm lấy, nếu không phải không có bội kiếm trong người! chỉ e quận chúa Quý Thuận đã sớm rút kiếm đâm vào hắn!
Tiết Đông Hàm nào biết nàng ta lại nổi điên ngay trước mặt Minh đế, ra tay không để ý đến mặt mũi, lập tức sửng sốt, đến tránh né cũng quên mất, bị quận chúa Quý Thuận cào ra ba vết máu trên mặt!
Chớ nói Tiết Đông Hàm không nghĩ tới, Minh đế cũng càng không ngờ tới, sắc mặt tái xanh, ánh sáng thâm sâu trong hai tròng mắt lóe lên không yên, Ngụy Ninh đứng cạnh Minh đế có thể cảm nhận được một cách rất rõ ràng, Minh đế đã bắt đầu tức giận.
Ở ngay trước mặt ông, lại cào ra vết máu trên mặt triều thần, đây là chuyện bậc đế vương nào cũng đều khó lòng tha thứ, đây là coi thường sự tôn quý của đế vương, coi rẻ uy quyền quân vương!
Tiết Đông Hàm vốn đang quỳ, lúc này cũng không dám đứng lên nhưng lại hàm chứa tức giận đẩy cánh tay đang muốn vung lên của quận chúa Quý Thuận ra: “Quận chúa Quý Thuận! Mặc kệ những hành vi hôm nay của người là vì điều gì, nhưng xin người không cần bắt ta nói dối để phối hợp với mục đích của người, chuyện ta chưa từng làm là chưa từng làm! Dù người có ra tay bức ép ta cũng tuyệt đối không thừa nhận!”
Lời giải thích của Tiết Đông Hàm lúc này không thể nghi ngờ gì làm tăng thêm một tội cho hành vi của quận chúa Quý Thuận- ép người thông đồng.
Cao Thăng mắt thấy chuyện xảy ra trước mặt, lại vì quận chúa Quý Thuận là nữ, không thể ra tay, đành hô lên: “Quận chúa không thể làm bậy!”
Quận chúa Quý Thuận bị Tiết Đông Hàm đẩy liên tục về sau mấy bước, một phát đụng phải bình hoa trên kỷ trà cao bên cạnh, lại không có chút cảm giác đau đớn nào, chỉ dùng đôi mắt gắt gao trừng Vân Khanh: “Là ngươi tính kế phải không, là ngươi cố ý tính kế phải không?”
“Quận chúa, chuyện đã đến thế này, ngươi chính là đẩy hết lên người Vân Khanh. Nếu quận chúa có thể đưa ra chứng cứ rõ ràng chứng minh Vân Khanh có liên quan đến việc này, Vân Khanh đương nhiên sẽ thừa nhận, nhưng thực tế là quận chúa ngươi tự tạo ra một lá thư không có chữ ký, cũng không nhận ra thể chữ, càng không có bất kỳ ai biết nó xuất hiện lúc nào, lại đi đến biệt viện của Tiết đại nhân rồi đổ hết mọi chuyện lên người Vân Khanh. Lúc đó nếu không phải trong phòng Tiết đại nhân tắt hết đèn nến, hoặc Tiết đại nhân đến chậm một bước, mọi chuyện có thể đã diễn biến đến trình độ khó có thể cứu vãn nữa rồi. Hy vọng quận chúa hiểu rõ, bây giờ ngươi là thái tử phi Tây Nhung tương lai, nhất cử nhất động của ngươi không chỉ đại diện cho một người mà là hình tượng của cả Đại Ung, đừng dùng tính khí nhỏ kia mà đùa giỡn thủ đoạn như vậy!”
Quận chúa Quý Thuận vốn đang vô cùng tức giận, lsuc này lại bị Vân Khanh bàn luận như vậy, thấy vẻ mặt nàng cao thượng, hai tròng mắt là dáng vẻ vì nước mà suy nghĩ, bộ dạng không sợ uất ức, hai mắt nàng ta đỏ đến mức gần như nhỏ ra máu.
Không chỉ có quận chúa Quý Thuận, Tiết Đông Hàm lúc này cũng rất khiếp sợ, trong lòng hắn cũng như quận chúa Quý Thuận đều biết rất rõ chuyện này do một tay Thẩm Vân Khanh sắp xếp, một tay thao diễn, nhưng hết lần này đến lần khác lại không chứng minh được, ngược lại lại chỉ có thể đi theo suy nghĩ của nàng! Một cô gái như vậy, có một trái tim thất khiếu linh lung (2), mồm miệng thông minh, giỏi ăn nói, nàng căn bản cũng không cần mất quá nhiều sức, tốn nhiều công lao lại làm cho cục diện thay đổi long trời lở đất. Chẳng trách phụ thân lại nói, cô gái này nhất định phải diệt trừ! Lúc này Tiết Đông Hàm chỉ có một ý nghĩ, nhất định phải sớm diệt trừ!
Minh đế trong khoảnh khắc Vân Khanh nói chuyện ban nãy đã khôi phục lại bình tĩnh, quận chúa Quý Thuận là đối tượng hòa thân của Tây Nhung, giống như Vân Khanh nói vậy, nàng ta là thái tử phi Tây Nhung tương lai, nhất cử nhất động của nàng ta đại diện cho cả Đại Ung, là thái độ của Đại Ung đối với việc liên minh.
Lúc này khi hai mắt ông lại nhìn quận chúa Quý Thuận một lần nữa đã thiếu đi sự chiều chuộng, nhưng bao nhiêu năm nuông chiều cũng không thể mất đi trong nháy mắt, chủ yếu vẫn là hành vi vừa rồi của quận chúa Quý Thuận thực sự quá đáng, lấy tay cào mặt triều thần còn sờ sờ ra đấy, chỉ vì Tiết Đông Hàm không theo ý nàng ta hủy hoại Thẩm Vân Khanh.
Ông lạnh lùng nhìn những người đang có mặt ở đây: “Chuyện tối nay chỉ là một hiểu lầm.”
Thẩm vấn lâu như vậy, kết luận của Minh đế đã như thế, nhưng Tiết Đông Hàm có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén lạnh như băng của Minh đế dừng trên khuôn mặt mình, hiển nhiên trong tiếng gào thét của quận chúa Quý Thuận, ông cảm thấy Tiết Đông Hàm cũng là đồng lõa.
Mục đích của Tiết gia khi làm những chuyện này là gì, Minh đế cười nhạt, khi đó ở Dương Châu, hoàng hậu nhìn thấy Thẩm Vân Khanh là có ý làm khó nàng, người nhà họ Tiết đang sợ cái gì, đương nhiên ông biết rõ. Qua nhiều năm như vậy, tỏng lòng hoàng hậu vẫn nhớ kỹ chuyện năm đó, bây giờ nhìn thấy Thẩm Vân Khanh, muốn động tay cũng không lạ.
Ai biết chuyện không tiến hành không thành công, Tiết Đông Hàm không thể làm gì khác hơn là phủi sạch bản thân, đẩy hết tội danh cho quận chúa Quý Thuận.
Đối với hành động như vậy, Minh đế đương nhiên không vui, ông vẫn thiên vị quận chúa Quý Thuận nhiều hơn, dù sao yêu thương trong nhiều năm cũng sẽ không bị mất đi chỉ trong giây lát, ông cảm thấy là do người nhà họ Tiết xúi giục quận chúa diễn một màn ngày hôm nay. Cũng may Thẩm Vân Khanh giữ thân trong sạch, không bị rơi vào cạm bẫy này.
Người Tiết gia gần đây hành động chậm chạp thật lợi hại!
Minh đế thu lại ánh mắt, trầm giọng nói: “Cao Thăng, xử lý chuyện này đi. Đừng để người khác truyền ra tin đồn.”
"Vâng, thần lĩnh chỉ." Cao Thăng đáp.
Sau khi Ngự Phượng Đàn, Vân Khanh, Cao Thăng, Tiết Đông Hàm xin cáo lui đi ra khỏi thư phòng, Minh đế nhìn thoáng qua quận chúa Quý Thuận còn ngây người đứng tại chỗ, ánh mắt đỏ bừng trừng lên nhìn bóng lưng Vân Khanh, ông nói: “Bắt đầu từ hôm nay cho đến khi xuất giá đi Tây Nhung, không được ra khỏi cung một bước.”
Hành động của quận chúa Quý Thuận khiến Minh đế biết một việc, cô cháu gái này của ông không hề ngoan ngoãn như trong tưởng tượng, có lẽ nàng ta sẽ vì không phải gả tới Tây Nhung mà làm ra những hành động điên cuồng, đến lúc đó thì thực sự không còn cách nào cứu vãn nữa.
Sự thương yêu của đế vương phần lớn thời khắc đều có sự so sánh, khi cá nhân và quốc gia đặt chung một chỗ, thứ ông lo lắng đầu tiên đương nhiên là quốc gia, sau đó mới đến cá nhân.
Đạo lý này quận chúa Quý Thuận cũng hiểu rõ, vì vậy khi bị ban hôn nàng ta cũng không cãi lại, nhưng điều này không có nghĩa là nàng ta cam tâm tình nguyện, nói cho cùng, kỳ thực nàng ta biết mình dù sao cũng là người không cha không mẹ, hai người yêu thương nàng ta nhất là Minh đế và Tây thái hậu đều không thể đối tốt với nàng ta hết. Vì vậy khi nhìn thấy Phủ An Bá phản bác lại Minh đế vì con gái của mình. Kỳ thực trong lòng nàng ta rất đố kỵ, vì sao Thẩm Vân Khanh có thể cha mẹ song toàn, nhận hết yêu thương chiều chuộng.
Cha hắn thậm chí có thể vì nàng mà phản bác lại hoàng đế chí cao vô thượng, thâm chí nàng ta còn để ý thấy lúc đó mẹ của Thẩm Vân Khanh đã chuẩn bj xong ra kháng chỉ rồi, nàng chỉ là con gái nhà thương gia, sao có thể được cha thương mẹ yêu như vậy.
Mà nàng ta lại phải mất đi cha mẹ, lấy một thân phận lúng túng sống ở trong cung, nàng ta không phải công chúa, giống như nhị công chúa nói vậy, nàng ta là công chúa giả. Vì thế nàng ta càng hiểu rõ việc lấy lòng Minh đế và Tây thái hậu hơn những người khác, học được cách khoe mã trước mặt bọn họ, biết giới hạn của bọn họ nằm ở đâu.
Nhưng cũng vì vậy, trong lòng nàng ta càng thêm vặn vẹo, nàng ta cảm thấy không công bằng, nếu là cha mẹ thật sự, nàng ta không cần phải khoe mã, không cần lấy lòng, họ cũng sẽ đối tốt với nàng ta. Cho nên khi nàng ta đối mặt với những người khác sẽ rất tàn nhẫn, nàng ta không chỉ ghét người tiếp cận Ngự Phượng Đàn mà còn ghét luôn cả những người được cha mẹ yêu thương.
“Vâng.” Quận chúa Quý Thuận nghĩ, khí độ âm u màu đen trong lòng như bọt khí trong ao đầm không ngừng cuộn lên, mạnh mẽ bốc hơi, vẻ mặt lại cực kỳ bình tĩnh đồng ý.
Minh đế thấy nàng ta bình tĩnh như vậy, trong lòng lại có chút trìu mến, nhiều năm như vậy mình cũng mặc kệ nàng ta thích Ngự Phượng Đàn, vẫn luôn muốn chỉ hôn cho nàng ta với Ngự Phượng Đàn, nay đột nhiên xuất hiện sai lệch, có cô gái nào không buồn chứ.
Do đó ông ho khẽ một tiếng, nói giọng mềm mỏng: “Yên Thải, con gả cho thái tử Tây Nhung, sau này sẽ là vương hậu Tây Nhung, hắn sẽ không dám đối xử với con thế nào, cữu cữu ở Đại Ung ủng hộ con.”
Lời của Minh đế lúc này không thể nói là nói dối, chỉ có điều trời cao hoàng đế ở xa, đến lúc đó sẽ như thế nào, Minh đế không quản được. Hơn nữa dù thái tử Tây Nhung không đối xử với nàng ta thế nào, nhưng người gả cũng không phải người mình thích, đối với quận chúa Quý Thuận mà nói cũng chẳng khác gì nhau.
Nàng ta gật đầu, nhẹ nhàng cười, hai tròng mắt âm trầm tựa như không thấy được điểm cuối, yên lặng đi theo hai vị ma ma được Minh đế phái đến với danh nghĩa hộ tống nhưng thực ra là hạn chế hành động của nàng ta đi vào trong cung.
Tiết phủ Quốc công.
Tiết Quốc công đã lường trước được đêm nay sẽ xảy ra một chuyện khiến ông ta vui vẻ, sau khi xong bữa tối, ông ta liền kêu phòng bếp trong phủ làm một bàn đồ ăn vặt, bánh ngọt tinh xảo, mang theo con dâu lớn Hải thị, con dâu thứ Hoa thị và cháu gái con của Tiết Đông Hàm Tiết Liên, cháu trai nhỏ Tiết Hạnh và con trai thứ hai Tiết Đông Cốc cùng nhau vui đùa trong hoa viên kín gió trong phủ.
Nhìn ba đời con cháu trước mặt, Tiết Liên người cũng như tên, như một đóa không cốc u lan (3), tươi mát hoát tục, nàng rất ít khi xuất hiện tỏng các trường hợp giao tiếp, có thể nói là được nuôi dưỡng trong khuê phòng, rất ít khi gặp mặt, cũng là cô cháu gái xinh đẹp nhất Tiết gia, cầm kỳ thư họa, không gì không biết, nhất cử nhất động đều có phong thái của tiểu thưu khuê các.
Mà cháu trai Tiết Hạnh mới bảy tuổi, đang cầm một cái chong chóng tre chơi đùa quanh Tiết Thiên ba tuổi, Hoa thị đang nhìn đứa bé, sợ nó té ngã.
Hải thị trong lòng không yên, tối nay trượng phu đi ra ngoài chính là muốn thiết kế một mỹ thiếp về, mặc dù biết thiếp thất này ở nhà cũng chỉ ngây ngốc trong một thời gian ngắn, nhưng trong lòng nàng nghĩ thế nào cũng thấy khó chịu. Một ly trà bưng lên đã lâu cũng chưa từng đưa đến bên môi.
"Nương." Dung nhan xinh đẹp xuất trần của Tiết Liên sau khi nhìn thấy Hải thị bèn dịu dàng kêu lên một tiếng.
Lúc này Hải Thị mới nhìn thấy Tiết quốc công đang nhìn mình, sau khi cười một tiếng với con gái, nàng nâng chén trà đặt lên trên bàn, vừa không cẩn thận một cái, chén trà đã đập vào bàn đá cẩm thạch phát ra tiếng vang lanh lảnh, trực tiếp vỡ vụn.
"A..." Chỗ bị thương truyền đến đau đớn, Hải thạ nhanh chóng thu tay về, trên ngón trỏ có một vết máu nhỏ, tuy không sâu nhưng dòng máu đỏ đông lại thành mảng trên ngón tay được bảo dưỡng trắng nõn, có vẻ rất gai mắt.
Tiết Quốc Công nhíu mày, nha hoàn bên cạnh lập tức lấy những mảnh nhỏ trên bàn đi, Tiết Liên cầm khăn bọc kỹ ngón tay cho Hải thị rồi sai người đi lấy thuốc bôi.
Cái chén đang yên lành sao vừa đụng vào đã vỡ vụn được, tục ngữ nói ly bát vỡ vụn không phải là một dấu hiệu tốt, lúc này Hải thị nhìn thấy chén ngọc nứt ra, trong lòng lo lắng, ngẩng đầu hỏi: “Cha, có phải Đông Hàm đã đi lâu quá rồi hay không?”
Dựa theo kế hoạch của bọn họ, tầm chạng vạng tối Thẩm Vân Khanh hẳn là đã đến nơi hẹn rồi, nhưng lúc này đã cách thời điểm chạng vạng tối mấy canh giờ rồi, dù Cao Thăng bắt được tại chỗ, sau đó nháo đến hoàng cung cũng phải có người truyền tin đến thông báo tiến triển của chuyện này chứ.
Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có ai truyền tin qua đây. Tiết Quốc công hiện giờ thực ra cũng hiểu được có chỗ không đúng, theo đúng tiến độ hẳn là đã sớm ồn ào rồi, vào cung cũng đã sớm vào rồi. Vì sao đến bây giờ Tiết Đông Hàm cũng vẫn chưa cho người truyền tin về, trong cung cũng không có ai truyền tin tức ra, thật sự quá kỳ lạ.
Đúng lúc này, một con đường trong hoa viên xuất hiện hai cái bóng vội vàng, một người trong đó là quản gia nội viện trong phủ, còn một người nữa trông khá lạ mắt, nhưng quần áo trên người hắn là quần áo người làm trong phủ Tiết Quốc công mặc, lúc này hắn quần áo chật vật, lảo đảo hốt hoảng đi theo sau quản gia, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
***
(1) Thân bất do kỷ, ngôn bất do trung: Làm những việc mình không muốn, nói những lời không xuất phát từ nội tâm.
(2) Trái tim thất khiếu linh lung: Liên quan đến truyền thuyết Phong Thần bảng, là một trái tim có bảy vách ngăn.
(3) Không cốc u lan: Bông hoa lan tuyệt đẹp trong sơn cốc: vẻ ngoài hiếm thấy, thường dùng để ví von nhân phẩm cao nhã.