"Trời có lúc nắng lúc mưa, người có họa có phúc, có đôi khi cũng không phải là tùy vào ngươi mà quyết định làm hay không làm, biểu muội ngươi có thể không biết, năm ngày trước Vân Khanh xuất môn, nhưng là bị cướp phỉ bắt đi, vừa may đụng phải người nên được cứu ra, ngươi nói đứa nhỏ này, Vân Khanh lại xinh đẹp như vậy, bị cướp phỉ bắt, còn có thể làm cái gì, may mắn việc này vẫn chưa bị đồn ầm ĩ, ta cảm thấy Vân Khanh là người tốt, đã xảy ra việc này cũng không còn biện pháp, nếu để cho người khác biết, Vân Khanh đời này còn không biết phải làm người như thế nào đâu!" Liễu Đại phu nhân che miệng cười, khinh thường liếc mắt chờ xem dáng vẻ thất kinh của Tạ thị.
Ai ngờ, Tạ thị nhếch lên khóe miệng thản nhiên cất cao giọng: "Không phải ai đều giống như Thanh nhi."
Một câu nói kia trực tiếp đâm vào vết sẹo của Liễu Đại phu nhân, bà ta nhất thời rống lớn lên: "Tạ Văn Uyên, ngươi ở trước mặt ta kiêu ngạo cái gì, ngày hôm nay ta có ý tốt đến cùng ngươi thương lượng hôn sự nữ nhi nhà ngươi, ngươi thế nhưng lấy chuyện Thanh nhi ra châm chọc ta, thật sự là không biết tốt xấu, thương hộ thô phụ, ngươi đã không cần, vậy thì nhìn xem, rốt cuộc là nữ nhi của ai thảm!"
Nói xong câu đó, Liễu Đại phu nhân phất tay áo liền đi ra ngoài, nghe được sau lưng Tạ thị nói: "Người đâu, đem đồ Liễu gia đưa sai trả trở về!" Lại tức giận đến sắp phát điên, Tạ thị người này thật sự rất không biết điều, Thẩm Vân khanh nay đã như vậy, còn muốn đem Vân Khanh gả cho cành cao, nghĩ cũng đừng hòng nghĩ! Hừ! Xem bà ta không đem danh dự của Vân Khanh hủy đến không thể ngẩng mặt đi đường thì bà ta không phải là bà ta nữa!
Mãi cho đến Liễu Đại phu nhân đi ra khỏi sân, Phỉ Thúy cùng Hổ Phách mới nâng Tạ thị vào phòng: "Làm như vậy thực sự ổn không?"
Vân Khanh đang ngồi ở trong phòng, trong tay cầm miếng vải bọn nha hoàn chưa thêu xong nhìn ngắm, nghe thấy Tạ thị vào cửa, ngẩng đầu nhìn bà: "Con đã cùng cha nói qua, người nói làm như vậy là tốt nhất."
Tạ thị cúi đầu suy nghĩ, so với phẫn nộ lúc đầu, bà ta nay đã không còn tức giận như trước nữa, đại khái là cảm thấy thất vọng đối với Liễu gia, hơn nữa Liễu Đại phu nhân náo loạn như thế, việc đó cũng khiến cho bà hoàn toàn lạnh tâm. Đối với người đã nhìn thấu, Tạ thị cũng không còn rất tức giận: "Hai cha con các người quyết định xong thì tốt rồi, lớn mật như vậy thực hiện......"
"Nương, người sợ cái gì, xem dáng vẻ hôm nay của Liễu Đại phu nhân, nương càng sợ, bà ta lại càng khi dễ lên đầu mình đấy!" Lúc này, Vân Khanh trong miệng từ xưng hô “mợ” đã đổi thành Liễu Đại phu nhân, Tạ thị nghe xong chân mày giật giật, nhưng nghĩ đến những gì Liễu Đại phu nhân làm, cái gì cũng không nói.
Liễu Đại phu nhân vừa về tới trong phủ, nhìn đám người phía sau đem sính lễ trả về, tức giận không thể bộc phát, kêu người đem những thứ đó đi xuống, đang nghĩ tới làm sao đem chuyện của Thẩm Vân Khanh làm cho ồn ào huyên náo nhất, khiến nó mất hết mặt mũi, lại nghe thấy Liễu Dịch Dương bên kia lại có người đang khóc khóc nhốn nháo, phiền muốn chết, lớn tiếng mắng: "Khóc khóc, khóc cái gì mà khóc, còn không mau đi qua nhìn xem, đến tột cùng là sao lại thế này!"
Bách Hợp biết bà ta tâm tình không tốt, nhân cơ hội này nhanh chân đi ra ngoài, một lát sau sắc mặt hồng hồng tiến vào: "Phu nhân, người vẫn nên đi qua viện của đại thiếu gia xem đi."
Liễu Đại phu nhân chỉ cảm thấy đầu mình đau nhói, tưởng như sắp chống đỡ không nổi, lại nghĩ đến chuyện của con trai, chỉ có thể cứng rắn giữ vững tinh thần.
Vào sân, liền nhìn thấy Liễu Dịch Dương đang khoác hờ áo ở trên giường, trên người đè nặng một ả nha hoàn xích lõa, bà vội khụ lớn hai tiếng, Liễu Dịch Dương quay đầu nhìn thấy là Liễu Đại phu nhân, con ngươi dâm tà nhất thời sáng ngời, nhảy dựng lên nói: "Thẩm phủ kia định khi nào làm hôn sự a?!"
Hắn từ lần đầu tiên nhìn thấy Vân Khanh, liền mãi nhớ đến nàng, khi đó Hoàng thị còn chưa có chết, hắn là muốn sau khi nàng ta chết liền cho Liễu Đại phu nhân đi hỏi cưới Vân Khanh làm kế thất, nhưng khi đó cũng mơ hồ biết là không có khả năng. Càng về sau lại xảy ra chuyện như vậy, lại càng không có cơ hội, không nghĩ tới vị muội muội này thế nhưng làm ra cái chuyện tốt như vậy, nghĩ đến có thể đem Vân Khanh cưới về muốn làm gì thì làm, hắn mặc dù nửa người dưới đã muốn bị phế, nhưng bản năng nam nhân vẫn còn, hưng phấn nước miếng đều muốn nhỏ ra. (.... Biến thái >”<
Liễu Đại phu nhân nhìn dáng vẻ con trai mình, trong lòng vừa chán ghét vừa đau tiếc, nay hắn bộ dạng thế này, sao có thể ra ngoài làm mai đây, nhưng xấu thì con trai không muốn, không xấu nhưng gia cảnh thấp cưới về nhìn chán, Vân Khanh liền vừa hay thích hợp.
"Đính cái gì mà đính! Người ta đều nói không lấy chồng rồi!" Liễu Đại phu nhân tức giận nói.
"Không lấy chồng? Vì sao không lấy chồng? Chẳng lẽ nàng không sợ chuyện nàng bị tặc nhân bắt đi truyền ra ngoài sao?" Liễu Dịch Dương vẻ mặt âm tàn nói: "Cái con tiện nhân kia, bị tặc nhân vấy bẩn, còn giả vờ băng thanh ngọc khiết cái gì chứ!"
Đối với lời của con, Liễu Đại phu nhân tràn đầy đồng cảm, Thẩm Vân khanh này như đóa tàn hoa, còn muốn xứng với người trong sạch gì nữa chứ! Không có khả năng!
Cuối mùa thu gió quét thổi nhẹ như có như không, trong thành Dương Châu nhanh chóng lan truyền lời đồn đãi, mấy ngày trước đây, Thẩm gia thiên kim Thẩm Vân Khanh bị tặc nhân bắt cóc, rất lâu mới được cứu trở về nhà, nay luôn ở trong nhà tĩnh dưỡng.
Loại tin tức mập mờ này một khi lan tràn, liền nhanh chóng truyền bá, không đến ba ngày, toàn bộ thành Dương Châu đều biết, thiên kim Thẩm gia bị tặc nhân bắt đi, chỉ sợ đã muốn bị vấy bẩn thân mình.
Trí tưởng tượng của con người có thể nói là vô hạn, đủ loại suy nghĩ diễm tình được truyền lưu rộng rãi trên phố, mà cùng lúc đó, một tin đồn khác cũng đồng thời đi ra, nói Liễu gia lấy việc này áp chế Thẩm phủ, muốn bức hôn Thẩm Vân Khanh, ép đi làm kế thất cho Liễu phủ Đại công tử Liễu Dịch Dương.
Hai lời đồn đãi này cùng lúc xuất hiện, hơn nữa cũng nhanh như nhau được lan truyền đi, như đôi bạn gắn bó truyền khắp thành Dương Châu, mọi người đều chờ xem màn kịch hay của thiên kim Thẩm phủ.
Bao gồm người đang ngồi ở trong phủ cắn hạt dưa là Tạ di và Vi Ngưng Tử, Vi Ngưng Tử nhớ tới đồn đãi đúng vào ngày đó, ngày mà nàng ta thấy Vân Khanh bị độc thủ bắt đi, không khỏi âm thầm vui sướng khi người gặp họa, những gì nàng hy vọng đều trở thành sự thật, Vân Khanh thật đúng là bị tặc nhân bắt cóc sau đó trốn thoát, tiếp theo lại bị cả thành đều biết, hiện tại đầu đường cuối ngõ đều đang bàn luận vị tiểu thư Thẩm gia bị mất trinh mà còn mặt mũi để sống này.
"Phi" Tạ di phun xác hạt dưa xuống, cười lạnh nói: "Tạ Văn Uyên không phải rất giỏi à? Hiện tại nữ nhi bảo bối của bà ta sắp biến thành trò cười cho thiên hạ, xem bà ta còn có đắc ý được nữa không." Đợi cho việc này bị náo lớn lên, bà lại chọn thời điểm tốt đi đả kích Tạ Văn Uyên, dù không tức chết bà ta, cũng muốn đem sự vũ nhục trước kia mình phải chịu đựng trả lại cho bà ta.
Cũng có người cùng các nàng không có chung suy nghĩ, lúc này trong Vấn phủ, Vấn lão thái gia đang ngồi ở bên bờ hồ, mỗi ngày trong giỏ của ông trống không không có cá, thấy Minh Nhi lén lút đi ra ngoài sân, ánh mắt tà tà nhếch lên, chậm rì rì hô: "Minh Nhi, đi làm cái gì?"
Minh Nhi lập tức lén lút đem mu bàn tay giấu ở phía sau, nhìn trời nói: "Hôm nay trời đẹp, tiểu nhân ra ngoài dạo a."
"Đem đồ trên tay ngươi lấy ra đi, có phải lại muốn đi truyền tin cho tiểu tử Ngự Phượng Đàn kia không?" Vấn lão thái gia đã biết trước rồi còn nói.
Minh Nhi phẫn nộ đem bức thư lấy ra, gãi gãi đầu nói: "Lão Thái Gia, người đã biết còn muốn hỏi ta."
"Ngươi cứ cách ba ngày sẽ lén lút đi ra ngoài một lần, thật sự là rất rõ ràng a, ai cũng đều nhìn ra." Vấn lão thái gia đối với kỹ thuật non kém của Minh Nhi tỏ vẻ phê bình.
"Thế tử có nói qua, cách ba ngày phải đem tình hình của Thẩm tiểu thư viết lên một phong thơ cho hắn, nếu không ra hỏi thăm, hắn nào biết viết gì chứ!" Minh Nhi thực phiền não, ba ngày viết thư một lần, hại hắn không muốn cũng phải viết, một tay chữ viết như gà bới này cũng khá hơn nhiều.
"Hôm nay trên thư có phải hay không viết chuyện Thẩm Vân Khanh bị cướp bắt cóc?" Vấn lão thái gia nhìn một con cá đớp mồi câu ở dưới nước một chút, lại tự nhiên chạy đi, cười tủm tỉm ngồi trên ghế nhỏ, nhìn Minh Nhi.
"Lão Thái Gia anh minh, đây chính là đại sự, đương nhiên phải nói cho thế tử gia rồi." Minh Nhi thật vất vả mới có thể không cần mỗi ngày viết Thẩm tiểu thư mua cái gì, mặc cái gì, trong thư viện làm cái gì, tìm được chuyện có ý nghĩa, nhất định phải báo cáo lại nha.