Nhìn sắc mặt Thu di nương buông lỏng, khóe miệng Vân Khanh cong lên, đối với người muốn làm hại Tạ thị, nàng tuyệt đối không nhân nhượng.
Thu di nương và Bạch di nương dùng xong bữa sáng liền cáo từ đi về, Thu di nương sắc mặt thoải mái, trở lại viện của mình, thần thái vui mừng, nếu đại tiểu thư đã biết, còn ám chỉ với nàng như vậy chắc chắn là phu nhân chưa biết gì về chuyện này, chính mình cả đêm lo lắng không ngủ, đúng là vô ích, ăn thêm vài món liền đi ngủ thêm một chút nữa.
Nàng ta sai Phong Nhi đóng cửa viện lại, chuẩn bị đi ngủ, vừa đi vào nội phòng, lại phát hiện bụng quặn đau, tay vịn vào chỗ ngồi của bàn trà cao sơn đen, sau đó trong bụng vang lên âm thanh ùng ục, ba ngày tiếp theo, Thu di nương duy trì liên tục cứ nửa canh giờ thì vào tịnh phòng một lần, ăn không ngon, ngủ không yên, hơn nữa tiêu chảy không ngừng, làm cho Thu di nương lộ ra sắc mặt xanh xao, hốc mắt lõm xuống.
Lúc Thu di nương nằm trên giường, nhớ lại nụ cười dịu dàng, gương mặt xinh đẹp cao quý của Vân Khanh mà trên sống lưng đều thấy lạnh.
Nàng ta tự nghĩ đấy là tha thứ, nhưng thật ra lại là cảnh cáo! Cháo mứt táo tơ vàng kia là trước mặt nàng lấy cho nàng ăn, lúc ấy cả ba người đều dùng, nhưng đại tiểu thư lại có bản lĩnh, làm cho bụng nàng ba ngày liên tục tiêu chảy, nếu lúc ấy trong cháo có cho thứ gì khác, cho dù ngày hôm ấy có xảy ra chuyện gì, trong viện có nhiều người như vậy, nhiều ánh mắt như vậy, nàng có nói là đại tiểu thư làm cũng không ai tin tưởng.
Nàng ta đột nhiên có cảm giác, đại tiểu thư này, hoàn toàn không giống như là một cô nương 13 tuổi, một cô nương 13 tuổi làm sao có thể có tâm tư sâu như vậy? Ngày đó Thủy di nương muốn hạ bệ phu nhân, chẳng phải là bị đại tiểu thư phản kích, làm cho lão phu nhân bắt nàng ta đi quỳ ở từ đường tự kiểm điểm lại hay sao? Tuy rằng gần ba ngày, nhưng cứ chợp mắt được một lúc là lại đi tịnh phòng, cảm giác ba ngày không ngủ được khiến cho nàng biết thế nào là sống không bằng chết, sau này, nàng vẫn nên cẩn thận là hơn.
Sương Lộ viện.
“Bạch di nương, Thu di nương mấy hôm nay tiêu chảy đến gầy người, có vẻ như già đi mấy tuổi.” Diệp Nhi nhìn Bạch di nương đang ngồi trên tháp thêu hoa, có vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa nói.
“Ừ.” Bạch di nương ngay cả đầu cũng không nâng lên một chút, kim thêu trong tay vẫn liên tục thêu hình đôi chim liền cánh, gò má xinh đẹp khuất sau bóng râm, vẫn không nhúc nhích.
Diệp Nhi quen nhìn nàng im lặng ít nói, ngồi trên ghế nhỏ, một bên cuộn lại sợi tơ, tiếp tục mở miệng: “Bạch di nương, người nói xem Thu di nương ăn phải cái gì không tốt, sao lại có thể tiêu chảy kịch liệt như vậy, nếu là do phòng bếp làm, cô ta chẳng làm loạn lên đến tận trời, chẳng lẽ do cô ta lén ăn gì đó?”
Đang say mê trong việc thêu thùa, Bạch di nương hơi động đậy cổ, ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt tò mò của Diệp Nhi, “Bởi vì nàng ta rất ngu ngốc.”
Những lời này, do Bạch di nương dịu dàng trước sau như một hờ hững nói, nhưng ý nghĩa của nó thì như đâm vào tai, Diệp Nhi chợt ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Bạch di nương một cái, thấy sắc mặt của nàng ấy vẫn lẳng lặng, uống một hớp nước, rồi lại tiếp tục thêu bức hình còn đang làm dở.
Trong phòng yên lặng, tựa như câu nói kia chưa từng được thốt ra, Diệp Nhi không khỏi nghi ngờ có phải chính mình vừa nghe lầm rồi hay không, Diệp Nhi ngồi một bên cuộn lại những sợi tơ, lại vừa nhìn Bạch di nương, cả đầu đầy nghi hoặc, cho đến khi bên ngoài có người truyền lời, có Mi cô nương đến.
“Nàng ta đến làm gì? Bụng lớn như vậy còn đến viện của chúng ta, nếu xảy ra chuyện gì chẳng phải là phiền toái sao?” Diệp Nhi nói với Bạch di nương, bây giờ Tô Mi là bảo bối của Thẩm phủ, lão phu nhân cố ý sửa sang lại Lan Tâm viện trước đây nàng ta từng ở, lại để cho Bích Vân trong viện mình đến hầu hạ nàng ta, đây là muốn nói cho người của Thẩm phủ biết, cái thai trong bụng của Tô Mi là vô giá.
Từ sau khi cô ta uống phải nhục quế, điều dưỡng gần nửa tháng, vừa mới tốt lên đã muốn chạy nhảy rồi sao? Diệp Nhi biết những gì nàng ta làm lúc vừa mới vào cửa, trong lòng lo lắng nên mới lên tiếng.
Bạch di nương nghe vậy, cũng ngẩng đầu lên, khóe miệng khẽ mỉm cười: “Nàng ta là phụ nữ có thai, cả ngày ở trong viện cũng buồn, đi lại một chút cũng là chuyện bình thường.”
Diệp Nhi nhìn dáng vẻ dịu hiền của Bạch di nương, khẳng định lúc nãy mình đã nghe nhầm, Bạch di nương ngay cả nói chuyện cũng không lớn tiếng, thì sao có thể nói người khác ngu ngốc, nhưng vẫn lo lắng mà nói: “Nhưng nếu nàng ta lại đau bụng, rồi lại đổ lên đầu di nương thì làm sao bây giờ?”
“Ngươi đúng là nha đầu ngốc, nàng ta sẽ không lấy con của mình ra để đùa đâu.” Bạch di nương thản nhiên cười, “Mau cho nàng ta vào đi.”
“Vâng ạ.” Diệp Nhi ở bên cạnh Bạch di nương đã lâu, cũng quen với tính cách của nàng, đem bỏ cuộn dây vào trong giỏ, cất ghế nhỏ cẩn thận, đứng lên đón Tô Mi vào phòng.
Bạch di nương đứng ở cửa, nhìn Tô Mi, bên người nàng ta chỉ có Bích Vân, mà Trần ma ma không thấy ở bên cạnh, thu hồi ánh mắt, mỉm cười nói: “Sao muội muội hôm nay lại đến viện của ta thế này?”
Bụng Tô Mi lúc này đã gồ lên thật rõ, nàng ta mặc áo dài màu hồng cánh sen, dưới thân là váy dài màu vàng, chân đi giày vải thêu hoa màu lam, so với lúc mới vào Thẩm phủ, khuôn mặt hơi tròn trịa, nhưng nhan sắc không có tổn hại gì, ngược lại có vài phần đẫy đà, trên người không chút hương phấn, chắc là do sợ không tốt với thai nhi, nên trên mặt cũng không trang điểm, vừa nhìn đã biết nàng ta có bao nhiêu quan tâm đến thai nhi trong bụng.
Tô Mi một tay chống thắt lưng, một tay vuốt bụng, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Đại phu nói không thể suốt ngày ở trong viện, nên đi lại nhiều một chút, muội nghĩ muốn đến chỗ tỷ ngồi một lát, vừa qua chỗ Thu di nương, nghe nói nàng ta bị bệnh nên muốn đi thăm, nhưng Bích Vân nói đừng qua kẻo lây bệnh cho đứa nhỏ nên muội cũng không vào, thuận tiện qua đây thăm tỷ.”
Trong lời nói tràn đầy đắc ý, mỗi chữ đều chỉ hận không thể nói cho người xung quanh biết: Ta đang mang thai, lão phu nhân rất coi trọng ta, vô cùng cưng chiều ta, bây giờ ta là người có địa vị quan trọng nhất trong phủ.
Nhìn dáng vẻ đắc ý kia của nàng ta, Diệp nhi cúi đầu bĩu môi khinh thường, khoe khoang thật ghê tởm, lại còn thuận tiện đến đây, ngươi chỉ là một thông phòng đến chỗ ở của di nương, lại còn khoe mẽ, tự xem mình thành phu nhân rồi sao.
Bạch di nương cũng không để tâm lời nói của nàng ta, đỡ nàng ta ngồi lên tháp, “Muội trong bụng đang có tôn tử của lão phu nhân, phải cẩn thận, lão phu nhân để Bích Vân ở bên cạnh muội chính là muốn chăm sóc muội.”
Lời này vừa nghe thật vui tai, Tô Mi cảm thấy Bạch di nương này nhan sắc cũng không có gì nổi trội, lại xuất thân ti tiện nhưng cũng có chút bản lĩnh, “Khó trách lão gia vẫn luôn tốt với tỷ, tỷ thật biết cách nói chuyện.”
Bạch di nương cúi đầu xuống cười nói: “Ta nhan sắc không nổi bật, lại không được như Mi cô nương xuất thân quan gia, chỉ có thể dựa vào chút kỹ xảo nói chuyện, mới có thể được lão gia thương yêu một vài lần.”
Tính tình của Tô Mi ra sao, chính là thích được nghe người khác dỗ ngọt, lời nói của Bạch di nương hạ thấp bản thân mình, đem nàng ta nâng lên cao, nàng ta đương nhiên là vui mừng mà nhận lấy, vốn nàng ta cảm thấy thân phận của mình làm di nương còn thấp, lúc trước nàng ta còn thấy Tạ thị còn kém cả mình, nhưng sau này bị đả kích như vậy, cũng chỉ dám so sánh với di nương, về phần nhan sắc, nàng ta hừ lạnh một tiếng: “Thủy di nương kia đã già như vậy, vẫn muốn tính toán thiệt hơn, chính mình không sinh được con, lại còn muốn làm mất con ta, may mắn ta phúc lớn mạng lớn.”
Một câu ra vẻ dày dặn kinh nghiệm như vậy, nhân tiện đem Bạch di nương gộp chung lại, Bích Vân ho nhẹ một tiếng, lúc này Tô Mi mới nhớ đến tuổi của Bạch di nương còn lớn hơn Thủy di nương hai tuổi, nhưng nàng ta cho rằng đúng là như vậy, hơn hai mươi tuổi chính là đã già, nếu không thì sao lại không có nhi tử. Nàng ta nói lời này cũng không sai, chờ lúc nàng ta sinh đứa nhỏ, mấy di nương này chẳng phải tới trước mặt nàng ta chịu làm thiếp thất.
Thấy Tô Mi không có ý định giảng hòa, Bích Vân nhìn Bạch di nương, thấy thái độ của nàng ta không có gì thay đổi, như không nghe thấy những lời vừa rồi, ánh mắt dừng lại trên bụng của Tô Mi, đầy quan tâm, “Đúng vậy, may là Mi cô nương có phúc khí, nếu là người bình thường uống phải những thứ có tính nhiệt mạnh như vậy, chỉ sợ sớm đã… May là cô nương không có việc gì, cũng thấy đứa nhỏ trong bụng đúng là thương mẫu thân, mấy hôm nay cái thai vẫn khỏe mạnh chứ?”
Đúng là những câu nói nghe xong thấy mát lòng, Tô Mi càng lúc càng cảm thấy Bạch di nương đúng là người hợp ý, biết thức thời mà nịnh bợ nàng ta, đúng là biết thời thế, cúi đầu nhìn cái bụng đang nổi lên của mình: “Buổi sáng đại phu có đến xem qua, nói không có vấn đề gì, chỉ là thai nhi hơi yếu, phải cẩn thận đừng vận động mạnh là được.”
Ánh tà dương buổi chiều theo song cửa sổ khắc hoa rọi vào phòng tản ra thành từng ô vuông, chiếu lên mặt Bạch di nương, bông khắc hoa trên cửa sổ vừa vặn in lên sườn mặt, làm cho đôi con ngươi dịu dàng mang theo chút màu sắc u tối, ngân trâm trên đầu rủ xuống phản xạ lại ánh sáng mặt trời nhàn nhạt, nhìn vào có phần chói mắt.
Bạch di nương gật đầu nói: “Vậy thì tốt, Thủy di nương lần này cũng hơi quá đáng, lại lấy cả con nối dòng ra mà gây náo loạn, nàng ta ngày thường ỷ vào được lão phu nhân thương yêu, nên làm gì cũng không biết sợ, ngay cả phu nhân cũng không cho vào mắt, lần này có lẽ là nhất thời hồ đồ, nhưng xem ra muội rất được lão phu nhân yêu thương, vì muội, mà đem Thủy di nương nhốt vào từ đường.”
Nhớ lại ngày đó chính mình bị thương, đứa con trong bụng thiếu chút nữa là không giữ được, gương mặt Tô Mi hiện lên vẻ tức giận, khi nàng ta tỉnh lại có nghe Trần ma ma nói, lúc ấy cứ nghĩ là do phu nhân làm, lão phu nhân còn muốn hưu phu nhân, kết quả tra ra là do Thủy di nương làm, nhưng cũng chỉ đánh mấy chục đại bản, bắt vào từ đường ở mấy tháng là hết chuyện. “Thủy di nương là thân thích của lão phu nhân, lão phu nhân đương nhiên là phải yêu thương nàng ta, có bị nhốt ở từ đường cũng không chịu khổ.”