"Làm sao bắt thật lâu, nếu là bắt thật lâu, còn không sớm mang đi, có thể để ở nơi này sao! Ta cũng không ngu như vậy!" Lão Tam hô lớn.
"Yên lặng!" An Tri phủ hí mắt nhìn lão Tam: "Các ngươi lừa bán con gái nhà lành, thế nhưng còn dám bắt cả thiên kim vọng tộc, làm sao có thể có lá gan lớn như vậy! Còn không mau thành thật khai ra!"
Liễu Khai Đông vừa nghe liền nóng nảy, đây không phải là chuyện sắp chuyển hướng lên người Liễu Dịch Thanh sao? Vội vàng nói: "An đại nhân, tặc nhân này lừa bán con gái nhà lành, hoàn toàn là tự mình làm, làm sao xuống tay tốt, thì liền làm cách đó! Làm sao có thể có kẻ chủ mưu phía sau chứ!"
An Sơ Dương quay đầu, con ngươi đen dưới ánh mặt trời giữa thu giống như hai hạt băng châu, bình tĩnh nhìn Liễu Khai Đông: "Đồng Tri đại nhân, thẩm án nên chú ý truy xét cho rõ ràng."
Nghe vậy, Đề hình án sát sử tư Án Sát Sứ cũng xoay đầu lại, nhìn Liễu Khai Đông liếc mắt một cái, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Như thế nào, Liễu Đồng tri cảm thấy phía sau này sẽ không có người chủ mưu, bản quan thật ra lại cảm thấy có lẽ là có đó!"
Bị Đề hình án sát sử tư Án Sát Sứ âm dương quái khí nói như vậy, Liễu Khai Đông chỉ cảm thấy phía sau lưng từng trận mồ hôi lạnh ứa ra, nặn ra nụ cười gượng nói: "Đại nhân nói phải, hạ quan chính là nghĩ như vậy, An Tri phủ, xin ngài tiếp tục."
Liễu Khai Đông xoay người tiếp tục ngồi xuống, mơ hồ có một loại cảm giác xấu, hắn nhớ rõ lần trước lúc đưa bạc cho Đề hình án sát sử tư Án Sát Sứ, hắn vẫn còn nói chuyện với mình rất tốt, hôm nay như thế nào lại có chút khó lường như vậy.
Lão Tam thấy vài vị đại nhân phía trên rốt cục tranh luận xong rồi, tiếp theo trả lời: "Đúng vậy, nếu là bình thường, bọn tiểu nhân cũng không có gan lớn như vậy đi bắt cóc thiên kim tiểu thư, nhưng là ngày ấy, huynh đệ tiểu nhân nhận của người ta 20 lượng hoàng kim, không chịu nổi sự mê hoặc này, mới hạ thủ a!"
"Ai cho ngươi số tiền này!" An Tri phủ hỏi.
"Là nha hoàn bên người của Liễu di nương ở Tề phủ tên Thược Dược liên lạc với tiểu nhân, sau Liễu di nương còn gặp mặt ta, cho ta bạc để giải quyết tốt hậu quả!" Lão Tam đem toàn bộ sự thật đầu đuôi nói ra.
Trong đám người phát ra từng đợt la hét: "Tề gia Liễu di nương đây không phải là Liễu gia đại tiểu thư sao!" Sau đó, bọn họ lại nhớ tới chuyện Liễu Dịch Thanh ăn cơm trước kẻng, đang là một tiểu thư nhà cao cửa rộng, gả cho nam nhân trắng tay làm thiếp, thật sự là mắc cười chết người rồi!
Dân chúng toàn bộ lực chú ý bị những lời này đánh sang hướng khác, lại bắt đầu nghị luận, trong đó có mấy người đem lời nói to rõ ràng lọt vào lỗ tay đám người xung quanh: "Không phải nói Thẩm gia tiểu thư bị tặc nhân vũ nhục sao? Này tặc nhân đều nói vừa trói nàng đã bị Bộ đầu bắt lại rồi! Lời đồn đãi này là ai truyền ra a!"
"Đúng vậy, Liễu di nương chính là Liễu gia đại tiểu thư, nàng ta cho người bắt Thẩm tiểu thư là muốn đem nàng đi bán sao? Nghe nói nàng ta đoạt người đáng lẽ là vị hôn phu của Thẩm tiểu thư, hai người chưa kết hôn mà đã cấu kết với nhau, còn làm bụng to ra nữa chứ!"
"Nàng kia là muốn trả thù a, nghe nói Liễu gia còn dùng chuyện này đến uy hiếp Thẩm gia, buộc Thẩm gia tiểu thư phải gả cho Liễu gia công tử làm kế thất nữa!"
"Chuyện này cũng làm ra được, vì muốn bắt người ta làm kế thất, liền cố ý cấu kết với tặc nhân lừa bán con gái nhà lành, muốn hủy đi thanh danh của Thẩm gia tiểu thư, thật sự là vô sỉ!"
......
Người người nghị luận phản đối Liễu gia càng ngày càng nhiều, Liễu Khai Đông ở bên cạnh nghe đến sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nhịn không được đứng lên quát lớn: "Liễu gia ta là Dương Châu danh môn, há lại dùng loại thủ đoạn hiểm ác này đi cầu hôn một nữ nhi đê tiện của thương hộ sao? Cho dù là làm kế thất, nàng cũng là trèo cao rồi!"
Tiếng hô rơi vào trong đám người, nhất thời trấn áp được mọi người, cũng đúng a, Liễu gia cũng từng là bá tước phủ, tuy nay không còn tước vị, nhưng vẫn là quan gia, cho dù làm kế thất, Thẩm gia cũng không tính bị thiệt, rốt cuộc cũng có thể gả được cho nhà quan gia người ta rồi.
Đây rốt cuộc sao lại thế này? Liễu gia cùng Thẩm gia đến tột cùng ai đúng ai sai?
An Sơ Dương híp mắt liếc liếc nhìn kẻ vừa âm thầm nhẹ nhàng thở ra Liễu Khai Đông, lạnh lùng cười nhạo, kế tiếp, sẽ để cho ngươi càng thêm phấn khích.
Chỉ nghe bên ngoài bỗng nhiên truyền đến giọng một lão phụ đang khóc lớn: "Thanh thiên Đại Lão Gia a, xin làm chủ hai vợ chồng thảo dân a!"
Đám người tự động tránh ra thành một con đường, một lão nhân gia ốm yếu và một phụ nhân cùng nhau tiến vào, trong tay đẩy một cỗ độc luân bằng gỗ (xe đẩy có 1 bánh),có một khối đồ vật bị phủ lên vải trắng, truyền đến từng trận mùi máu tanh tưởi, làm đám người xung phải lui về phía sau hơn mười bước.
Hai người bọn họ đi đến, đem xe dừng lại, liền quỳ xuống, hô: "Cầu thanh thiên Đại Lão Gia làm chủ cho dân phụ a!"
Trong sự sắp xếp trước đó của An Tri cũng không có việc này, hắn trước đó thật là cố ý cho người giấu diếm chuyện lão Nhị lão Tam bị bắt, bởi vì hai năm này Liễu Khai Đông đã làm quá mức, cao thấp đều đi cửa sau (ý là đút lót),kết bè khắp nơi, bộ dạng kia, như muốn đem Tri phủ là hắn đạp khỏi ghế, trong lòng hắn đã sớm khó chịu, mượn cơ hội này khiến hắn ta ở trước mặt Đề hình án sát sử tư Án Sát Sứ và dân chúng mất hết mặt mũi.
Nhưng hai lão nhân này tại sao lại đến đây?
Mặc dù không ở trong kế hoách, nhưng hắn ngày hôm nay là thẩm án, sẽ không để ý nhiều mà thẩm thêm một cái, liền chụp mộc (gõ bàn) hỏi: "Dưới đài là người nào, muốn kiện ai? Có đơn kiện hay không!?"
"Thưa Đại Lão Gia, dân phụ cùng trượng phu cũng không biết chữ, không có đơn kiện."
"Vậy ngươi có thể nói bằng lời được không?" An Tri phủ có ý muốn ở trước mặt Đề hình án sát sử tư Án Sát Sứ biểu hiện một phen, nên cũng có chút kiên nhẫn.
Lão phu nhân gật đầu nói: "Dân phụ gọi là Triệu Hạnh Hoa, cùng trượng phu là nông dân của Hạ Đường thôn, ba năm trước đây trượng phu bị bệnh nặng cần tiền để chữa trị, đã đem nữ nhi duy nhất là Mỹ Lệ đưa đến Liễu phủ làm nha hoàn, ai ngờ mấy ngày trước, Liễu phủ đem thi thể Mỹ Lệ trực tiếp ném ra ngoài, còn ném 50 lượng bạc cho chúng ta! Dân phụ sau khi nhìn thấy thi thể của nữ nhi...... Không chịu thu bạc, người của Liễu gia liền đem chồng của dân phụ đánh cho thiếu chút nữa đứng cũng không được, Đại Lão Gia a, dân phụ già tới vậy, chỉ có một nữ nhi, tương lai muốn đợi nàng dưỡng lão, nhưng nay, nhưng nay......"
Lão phụ nhân nói không được nữa, dằn lòng, cắn chặt răng đem miếng vải trắng kia kéo xuốn, một mùi tanh tưởi truyền ra, một thi thể nữ nhi trần trụi hiện ra trước mặt mọi người, chỉ thấy thi thể kia toàn thân đầy vết xanh tím, tùy ý liếc mắt một cái, cũng có thể thấy phần dưới của thi thể như đã tan nát, mà trên mặt nữ thi đều có từng khối máu bầm!
An Tri phủ xem xong liên tục nhíu mày, Liễu Khai Đông toàn thân cũng rét run, An Sơ Dương nhíu mày nhìn nhìn, phân phó nha dịch đem thi thể kia nâng xuống để khám nghiệm thương tích của tử thi.
Nửa canh giờ sau, người khám nghiệm thương tích tử thi đi ra, nói: "Thi thể là cô gái mười tám tuổi, thời gian tử vong là bảy ngày trước, nguyên nhân tử vong, hạ thân bị vật cứng xâm phạm, làm cho nội tạng bị tổn thương, mất máu nhiều mà chết, trừ vết thương trí mệnh, ở trên người còn phát hiện 21 vết cắt lớn nhỏ, 8 chỗ sưng, khóe miệng bị ngoại lực xé rách, có vẻ như là bị vật cứng gây thương tổn, có thể khẳng định là bị ngược đãi đến chết."
Lời này nói ra, lập tức đã làm tất cả mọi người bên ngoài chấn kinh!
Lão phụ nhân cùng lão nhân nghe lại xong mặt đầy nước mắt, cơ hồ tê liệt ngã xuống: "Đại Lão Gia a, Mỹ Lệ của ta chuyến trước về nhà nói, muốn ta cùng trượng phu kiếm tiền đem nàng mau chóng chuộc ra, ta hỏi thiệt nhiều lần, nàng mới nói cho ta biết, là Liễu phủ Đại công tử Liễu Dịch Dương sau khi hạ thân bất lực, liền thường xuyên ngược đãi nha hoàn, lúc trước đã chết vài người, dân phụ nghe xong chạy nhanh đi kiếm tiền, cũng không ngờ, vẫn là không kịp a!"
Tiếng khóc kinh thiên động địa ở giữa sân đá truyền ra ngoài, mỗi người ai cũng cảm nhận được nỗi bi ai của vị lão phụ nhân này, trong đó còn có sự đồng tình với lão phụ nhân, cũng cùng nhau hỗ trợ hô: "Thì ra danh môn công tử đã sớm bất lực, khó trách muốn bày kế hạ lưu này để bức hôn Thẩm cô nương! Thứ tiểu nhân lòng dạ hiểm độc này, thật sự là ỷ vào nhà có tiền liền có thế khi dễ dân thường như chúng ta a!"