Mục lục
Cẩm Tú Đích Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai mẹ con nói thêm mấy câu, sau đó Vân Khanh trởvề viện của mình, lúc đi ngang qua một tòa núi giả thì bỗng nhiên một thân ảnh đi ra, di chuyển nhanh như gió, im hơi lặng tiếng theo chân nàng vào sân.

Vân Khanh vào sân, trực tiếp vào trong phòng, lúc này đúng là thời gian nhàn nhã nhất trong ngày, bọn nha hoàn tụm năm tụm ba ngồi trong viện, trong tay đánh thắt dây đeo, ăn hạt dưa, thấp giọng cười đùa.

"Tiểu thư, muốn ngủ trưa một lát hay không?" Lưu Thúy thấy Vân Khanh buổi sáng đứng hồi lâu, giữa trưa dùng bữa lại nhiều hơn so với ngày thường, liền đề nghị.

"Vừa ăn nhiều như vậy, làm sao ngủ được chứ." Vân Khanh cười nhẹ, tuy rằng khẩu vị tốt, ăn vào không ít, nhưng hệ tiêu hóa dù sao cũng không thể to thêm, hiện tại nàng có cảm giác bụng no căng.

"Cũng đúng, ăn rồi ngủ, càng dễ tích thực(khó tiêu)." Lưu Thúy đứng ở một bên, gật đầu nói.

"Em đi lấy khuôn và châm tuyến đến đây, ta thêu thêm mấy món đồ, đợi lát nữa lại đi nghỉ ngơi, em không cần ở trong này coi chừng đâu." Vân Khanh phân phó, hiện tại ánh sáng vừa vặn, nắng thu chênh chếch, bên trong phòng ngập ánh nắng, người ăn no, tâm tình cũng tốt, cả người lười biếng tựa vào bên hiên cửa sổ, từng mũi từng mũi bắt tay vào thêu đồ.

"Khanh khanh." Thanh âm bất thình lình xuất hiện cũng không làm Vân Khanh giật mình, thấy người nọ sương y như tuyết, hoa quang vô song, con rồng màu tím nơi vạt áo tôn lên dáng người và dung mạo vô cùng tuyệt lệ, một đôi mắt hẹp dài long lanh như nước, làm cho người ta vừa thấy liền khó mà rời mắt.

"Tại sao ngài lại ở chỗ này? Không quay về vương phủ sao?" Vân Khanh nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, thấp giọng hỏi.

Lưu Thúy đã quen với sự xuất hiện của Ngự Phượng Đàn, cho nên sắc mặt không có một chút kinh ngạc, chỉ lặng lẽ lui ra phía sau vài bước, sau đó xoay người ra nội thất, đem không gian lưu lại cho hai người, canh giữ ở cửa không cho người khác xông vào.

Nàng vẫn cảm thấy Cẩn Vương thế tử là một người rất tốt, đối với tiểu thư cũng tốt vô cùng, nay xem tiểu thư đã không quá bài xích ngài ấy, nội tâm cũng có chút vui mừng.

"Nàng ở trong này, ta đương nhiên phải ở đây rồi." Thanh âm hơi khàn của Ngự Phượng Đàn vào buổi trưa ngày thu lại đặc biệt mang theo một loại trầm thấp từ tính, hắn đi đến bên cạnh Vân Khanh, thực tự nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng, tuy rằng không kề sát mà ngồi, nhưng khoảng cách thật sự cũng không khác gì không có, Vân Khanh đột nhiên cảm thấy bên cạnh có thêm độ ấm khác xa với mình, mùi đàn hương thanh nhạt thản nhiên vờn trong không khí, bầu không khí yên tĩnh vừa rồi, nay đột nhiên lại có thêm một nhân tố xen vào, nhưng nàng lại cảm thấy rất tốt.

"Lại đang thêu cái gì?" Ngự Phượng Đàn nhìn nàng đang ở bên cạnh, ánh mắt sáng rực như ánh mặt trời, nhưng lại nhu hòa hơn rất nhiều so với ánh nắng kia.

Nói đến món đồ đang thêu trong tay, khóe môi Vân Khanh nhẹ cong, đáy mắt mang theo nồng đậm hạnh phúc: "Mặc ca nhi, Hiên ca nhi đều đang học tự cầm thìa, mỗi bữa ăn cả người đều vấy bẩn, ta làm cho bọn nhỏ vài miếng vây cổ xinh đẹp, ngài xem cái của Mặc ca nhi thì phía trên ta thêu cho hắn một con thỏ trắng nhỏ, Hiên ca nhi là một đóa hoa Ngọc Lan......"

Ngự Phượng Đàn nhìn dáng vẻ nàng nói chuyện, ánh mắt sáng rỡ thuần khiết, long lanh như nước, trong suốt như hắc thạch vừa bị nước trên sông cọ rửa qua, khóe miệng cười thật tự nhiên, độ cong tuy không lớn, nhưng vừa nhìn liền biết là nụ cười thật tâm, lúc nàng cầm hai cái vây cổ thì dáng vẻ nhu hòa như ngọc, phảng phất như có dòng nước chảy qua trong lòng hắn, cảm thấy thực mềm mại.

Nhưng khi nghe Vân Khanh nói đến họa tiết trên khăn thì không khỏi ngạc nhiên nói: "Như thế nào một người thì thêu động vật, một người thì thêu đóa hoa, cặp sinh đôi không nên mặc giống nhau à?"

Vân Khanh vươn ngón tay thon dài vuốt ve hình con thỏ trắng một chút: "Mặc ca nhi nghịch ngợm, lại thích náo loạn, cho nên ta thêu cho hắn một con thỏ, sôi nổi hoạt bát."

"Hiên nhi ca ngoan ngoãn nghe lời, cho nên nàng liền thêu đóa hoa Ngọc Lan." Ngự Phượng Đàn dùng ngón tay thon dài như ngọc vuốt ve hoa văn vừa phác họa trên tấm khăn khác, thân mình hướng lên trước hơi tựa vào đầu vai Vân Khanh, nhẹ giọng nói: "Lần trước tới gặp, nàng đang làm đai buộc đầu cho tổ mẫu, ngày hôm nay đến lại thấy nàng vì cặp song sinh làm khăn vây cổ, khi nào thì Khanh Khanh cũng làm kiện xiêm y cho ta?"

Mới vừa rồi còn đang nói về chuyện của Mặc ca nhi cùng Hiên ca nhi, Ngự Phượng Đàn đột nhiên lại dựa sát vào, Vân Khanh theo bản năng hướng về phía trước tránh đi, rồi lại theo bản năng cảm thấy như thế không quá tốt, không cẩn thận bị cây kim còn đang ghim trên khăn đâm vào ngón tay, không khỏi nhăn mày, rụt tay lại.

"Đau không?" Ngự Phượng Đàn vốn là muốn nhân cơ hội đòi một vật đính ước, ai ngờ lại làm hại Vân Khanh bị kim đâm, nhất thời đau lòng mà cầm tay nàng, nhìn đầu ngón tay chảy ra một giọt máu đỏ thẫm, đưa ngón tay mảnh khảnh lên môi, nhẹ nhàng mút.

Vân Khanh bị hành động này của hắn khiến nàng nhất thời xấu hổ đến mặt đỏ bừng, thầm mắng Ngự Phượng Đàn tên đáng ghét này.

Chỉ chảy một chút máu mà thôi, cầm khăn lau thìđược rồi, hắn không cần phải làm vậy......, đúng thật là người không theo quy củ, nhưng mà việc ban ngày ban mặt lại đi vào trong phòng nàng, cũng không phải là hành động quy củ gì, chỉ là tay bị hắn cầm như vậy, lại cảm thấy có chút vô lực, độ ấm nóng bỏng kia từ đầu ngón tay truyền tới, như là đang bị lửa mạnh cực hạn thiêu đốt.

Thế nhưng cặp mắt kia lại cứ mang theo nhu tình như muốn dìm chết người, đeo lên vẻ đau lòng ở bên ngoài, làm cho người ta cảm thấy hắn là đang cố ý chiếm tiện nghi mình.

"Được rồi." Vân Khanh rút tay về, thanh âm vừa thẹn thùng vừa giận: "Chỉ bị kim đâm mà thôi, cũng không quá đau, một hồi thì tốt rồi." Nàng giấu ngón tay dưới tay áo, làm bộ như đang dọn dẹp khăn vây cổ, tận lực che giấu bối rối của mình.

Ngự Phượng Đàn làm sao không biết nàng đây là đang thẹn thùng, nhìn nàng ngay cả lỗ tai đều xấu hổ đến đỏ hồng, những sợi tóc gáy tinh tế dưới ánh mặt trời lại đáng yêu như lông tơ của hồ ly, nhất thời nhu tình không chịu khống chế cứ muốn tràn ra ngoài, ôn nhu từ phía sau đem Vân Khanh ôm vào trong ngực: "Khanh khanh, nàng đang giận ta có phải hay không?"

Hắn dừng một chút, thấy động tác trên tay Vân Khanh chậm lại, nhưng vẫn chưa quay đầu, liền nói tiếp: "Ta biết, chuyện hôm nay của An Ngọc Oánh, đều là bởi vì ta, nếu không vì ta, thì sẽ không có những nguy hiểm này, hôm nay làm cho Khanh Khanh khó chịu, khó trách nàng không thèm để ý tới ta rồi......"

"Việc đó làm sao có thể là lỗi của ngài." Vân Khanh rốt cục quay đầu, hướng Ngự Phượng Đàn liếc mắt một cái, trông thấy trên đuôi mắt xinh đẹp của hắn hơi ẩn ý cười, bên trong mâu quang lưu chuyển, mang theo vài phần cười khẽ, liền biết hắn vừa rồi là cố ý nói lời kia, cố ý chọc nàng phải nói chuyện với hắn.

Kỳ thật nàng làm sao mà giận hắn, Ngự Phượng Đàn mới vừa rồi nói chuyện lại dán vào cổ của nàng, hơi thở từ mũi hắn phả vào cổ nàng, một cỗ hơi nóng khiến cả người nàng cảm thấy như đang bị thiêu đốt, nên nàng mới không quay đầu lại.

Bất quá lúc này nhìn đến bộ dáng của hắn, trong mắt Vân Khanh xẹt qua một tia sáng, nghiêng người đẩy nhẹ hắn: "Ai ăn dấm chua của ngài chứ, ngài da mặt cũng thật đủ dày, tự kỷ quá mức rồi."

Ngự Phượng Đàn nhấc tay, kéo mặt nàng về hướng mình, trong con ngươi khép hờ lộ ra ý cười, trong giọng nói có chút không đứng đắn: "Cái này làm sao có thể là tự kỷ, rõ ràng là có lòng tin, chẳng lẽ Khanh Khanh nàng không thích ta?"

Giọng nói của hắn nghe thực vui vẻ, nhưng ánh mắt cũng rất nghiêm túc nhìn Vân Khanh, nhìn đến trong lòng nàng bối rối, làm sao dám trực tiếp nói ra mình thích Ngự Phượng Đàn chứ, lần trước trong đêm Thất Tịch, lại là dưới ánh trăng, đó là một nơi lý tưởng để tỏ tình, thế nhưng hiện tại lại là ban ngày mặt trời tỏa sáng, bên ngoài còn nhiều nha hoàn như vậy, Vân Khanh nói không nên lời, chỉ giận hắn liếc mắt một cái, liền hạ mí mắt xuống.

Nàng như vậy, cũng làm cho Ngự Phượng Đàn bắt đầu có chút không an lòng, ngày thường ở bên ngoài, Vân Khanh đối xử với hắn và những người khác cơ bản là không có gì khác nhau, chỉ có khi ở riêng, hắn còn có chút an lòng, nhưng nàng cũng chưa từng thừa nhận thích qua hắn, nhất thời tiếng nói trầm ấm thanh cao kia mang theo chút uể oải ủy khuất, ánh sáng trong đôi mắt phai nhạt không ít, ngập ngừng nói: "Ta biết ngay là tối hôm đó nàng là bị ta bức, kỳ thật nàng cũng không tình nguyện....."

Giọng nói đáng thương hề hề của hắn không làm cho Vân Khanh cảm động, ngược lại khiến Vân Khanh trừng mắt nhìn hắn: "Ngự Phượng Đàn, ngài nghĩ rằng ta là người có thể bị ép hôn môi, bị buộc dắt tay à?!"

Đôi phượng mâu của nàng mở thật to, bị lửa giận đốt cháy sáng ngời nhìn Ngự Phượng Đàn, nỗi bất mãn, vô cùng tức giận phản đối lời vừa rồi của Ngự Phượng Đàn, lập tức khiến hắn cảm thấy tim mình như bị chìm trong hũ mật, ôm nàng càng chặt hơn: "Vân Khanh, ta chỉ là cảm thấy thật quá tốt đẹp, nàng thật sự thích ta, ta không biết nên nói như thế nào, đại khái là hôm nay nhìn thấy nàng nở nụ cười với An khối băng kia, lại không nói chuyện với ta, trong lòng ta có chút ê ẩm."

Hắn đem cằm tựa vào đầu vai nàng, thanh âm thật thấp, tựa như đứa nhỏ đang ôm lấy thứ mình yêu thích nhất, kể lể sự tiếc thương của mình.

"Khi đó, ta không nắm chắc, tuy rằng ta tự nhủ với bản thân, mặc kệ nàng thích ai, ta đều sẽ đoạt nàng về bên mình, nhưng ta vẫn luôn không có lòng tin, nay nàng tức giận với ta như vậy, ta liền biết, nàng là chân chính thích ta rồi."

Vân Khanh vào đêm Thất Tịch cũng đã nghe hắn nói như vậy, chẳng qua lại không nghĩ tới hắn thế nhưng lại không có lòng tin như vậy, đại khái là vì mình biểu hiện quá mức lạnh lùng đi, nàng trọng sinh kiếp này, mục đích chủ yếu là vì cứu lại người nhà, cho nên những việc nàng làm, cũng đều hướng tới mục đích này, Ngự Phượng Đàn là người đầu tiên tiến vào cuộc sống của nàng, nàng tiếp nhận tâm ý của hắn, cũng không có nghĩa nàng sẽ đem sự tập trung chuyển đến trên người Ngự Phượng Đàn.

Trong kinh thành đi lại không dễ dàng, mỗi một bước đi, mỗi một hướng, đều như đang đi trên lưỡi đao, nên không thể xảy ra chút sơ sót nào.

Nhưng tâm ý của Ngự Phượng Đàn, nàng cũng có thể cảm nhận được, phần nhiệt tình và chân thành này, không thể là giả được, chỉ là ngẫu nhiên nàng cảm thấy có chút không chân thực, thiếu niên nổi tiếng trong truyền thuyết này vì sao lại muốn dây dưa với nàng, nàng nhẹ nhàng cười, trở tay ôm eo của hắn, ánh mắt dừng lại trên cái lư hương rỗng hình tam giác chạm khắc hoa hải đường: "Tinh lực của ta phần lớn đều đặt trên chuyện khác, có lẽ thoạt nhìn ta đối với ngài cùng người khác không khác nhau lắm, nhưng chính là không giống nhau."

Nàng nói xong, hơi đẩy hắn ra, mặt đối mặt nói: "Ví dụ như nếu có nam tử khác dám tùy tiện vào phòng ta như vậy, ta sẽ cho hắn biết cái gì gọi là giáo huấn!"

Ngự Phượng Đàn biết Vân Khanh nói những lời này là muốn dỗ hắn vui vẻ, bất quá cũng có phần chân thật ở bên trong, ít nhất lúc ban đầu khi hắn đi vào, Vân Khanh thật sự phản cảm, hắn che giấu không được ý cười trong mắt, bộc lộ ra tâm tình đặc biệt vui vẻ lúc này: "Nay chuyện của nàng, chính là chuyện của ta, hôm nay Tiết quốc công cùng đám người Tiết thị làm ra chuyện như vậy, nhất định ta sẽ khiến cho bọn họ biết, có một số người không phải dễ dàng chọc vào."

Ngữ khí của hắn thực bá đạo, thần sắc thực chuyên chú, tuy rằng giọng nói cực kỳ thoải mái, nhưng ánh sáng lưu chuyển nơi đáy mắt cùng với hàn ý giữa lông mày tỏ rõ hắn cũng không phải đang nói giỡn, hơn nữa hành vi của hắn cũng đã thuyết minh hắn tuyệt đối không phải nói suông để lấy lòng nàng mà thôi.

Nhớ tới hành vi Ngự Phượng Đàn lấy cung bắn ưng hôm nay, đó là phi thường kiên quyết hoàn toàn khiến hắn đứng về phía đối địch với Tứ hoàng tử cùng Tiết quốc công. Hắn là Cẩn Vương thế tử, kì thực là con tin của Cẩn Vương ở kinh thành, nhất cử nhất động đều dưới sự giám thị của Minh Đế, nay ba vị hoàng tử vì đoạt ngôi vị nên ngươi tranh ta đoạt, như một cơn lốc không ngừng hút nhân tính.

Với vị trí của Ngự Phượng Đàn hiện nay, hắn hoàn toàn có thể bảo trì trung lập, cho dù là hoàng tử nào kế vị, đều sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của hắn, nhưng bởi vì nàng, cả đời này Ngự Phượng Đàn lại đứng ở đầu trận tuyến đối địch với Tứ hoàng tử.

Nàng ngước mắt nhìn hắn, trong mắt vẫn là cảm xúc phức tạp, long lanh như nước hồ thu lại mang chút run rẩy, như có viên đá ném vào giữa hồ, khiến trên mặt nước nổi lên vô vàng gợn sóng.

Dáng vẻ nâng cằm, môi mọng vươn cao, làm cho Ngự Phượng Đàn kìm lòng không đậu liền nâng đầu nàng khẽ hôn một cái, hai người gắn bó triền miên, lưỡi không ngừng truy đuổi, chỉ cảm thấy so với nụ hôn đêm Thất Tịch còn muốn quấn quýt si mê hơn.

Vân Khanh cảm thấy không khí cũng trở nên cực nóng, từ mặt tới chân cơ hồ đều bị thiêu đốt, cả người mềm nhũn như muốn bốc hơi, trọng tâm cơ thể toàn bộ đều dựa vào trên vai Ngự Phượng Đàn, trong yết hầu phát ra tiếng ngâm khẽ không biết vì cự tuyệt hay là thích thú.

"Vân Khanh, nàng như có ma lực mà hấp dẫn ta." Ngự Phượng Đàn trong lúc triền miên trong nụ hôn nói ra lời yêu trong đáy lòng, thanh âm mềm nhẹ, ôn nhu, khiến giọng nói trầm ấm trở nên vô cùng mị hoặc, nhẹ nhàng di chuyển trên hai cánh môi mềm mại không muốn buông ra.

Vân Khanh nghe thấy lời của hắn, trong lòng tê dại lại ngọt ngào, chỉ có thể nhẹ giọng "Ưm", lọt vào tai nam tử lại như một lời nguyền. Ngự Phượng Đàn hơi thở dần gấp gáp, mùi đàn hương trong không khí càng trở nên đậm đà, bàn tay liền hướng vòng eo tinh tế của Vân Khanh mà tiến quân, ngón tay linh hoạt ở bên hông vuốt ve, động tác kích động mà lại có chút khắc chế, cứ ở một chỗ di động.

Vân Khanh bị hắn cọ ngứa, nhất thời liền nở nụ cười, hô nhỏ nói: "Chớ có sờ chỗ kia."

Ngự Phượng Đàn dùng ngón tay đang nâng cằm nàng, chỉ cảm thấy cả người nóng rực, toàn thân huyết khí đều hướng xuống phía dưới, lại cảm thấy loại cảm xúc như muốn khiến người phát điên khiến hắn gần như hoàn toàn không thể khống chế, bị Vân Khanh cười mắng như vậy, hắn nhất thời ngẩn ngơ một chút, trên mặt lộ ra biểu tình còn chưa được tận hứng, chỉ cảm thấy mình là một nam nhân quân tử nhất triều đại này, nhìn nữ tử mình thương nhớ ở trước mặt, lại còn phải liều mạng khắc chế.

Nhưng hôm nay danh không chính ngôn không thuận, hắn cũng không thể cưỡng cầu. Bất quá, nơi kia bị dồn nén khiến hắn thấy không thoải mái, lại luyến tiếc phá vỡ bầu không khí tốt đẹp khi ở cùng Vân Khanh, nên chỉ đành phải tìm đề tài để dời đi lực chú ý, ở trong đầu tìm kiếm đề tài, thở ra một hơi hỏi: "Hôm nay trên thọ yến, tên Tuệ Không đại sư kia, làm sao nàng biết hắn có vấn đề?"

Tay hắn buông ra, bên hông Vân Khanh tự nhiên không ngứa nữa, nàng hơi chút chỉnh chỉnh thân mình, nghĩ đến cảnh mới vừa rồi của hai ngươi, khẽ ho nhẹ một tiếng, không biết tại sao hắn lại đột nhiên chuyển đề tài đến trên thọ yến, nghe nhắc đến tên Tuệ Không đại sư kia, trong lòng nàng liền cười thầm, cảm thấy may mắn khi được trọng sinh.

Tuệ Không vốn là một hòa thượng trong một tòa miếu nhỏ, khi đó hắn không có pháp danh gì, bởi vì tiểu miếu kia không có danh tiếng, cũng không phải ở nơi Linh Sơn Tú Thủy(không phải là nơi danh cảnh đặc biệt) gì, hòa thượng trong miếu cũng không được nuôi trắng trẻo mập mạp giống Hộ Quốc Tự trong kinh thành, một ngày ăn một bữa cũng là chuyện thường xuyên xảy ra, Tuệ Không kia chính do đói bụng quá mức, vì thế liền trộm xuống núi, khi đó hắn còn là một tiểu hòa thượng, trong miếu cũng không nghiêm chỉnh, sau khi rời khỏi liền chờ tóc dài, ở nơi thế tục ngây người mấy năm, phát hiện trên đời này người người đối với Phật phi thường thành kính, hơn nữa cũng hơi tin vào phong thủy vận hành... Lúc này, trong đầu óc linh hoạt của hắn nghĩ, cảm thấy đây là một thời cơ, liền trở về trong miếu tiến hành quy y, lần này thật sự mới được coi là hòa thượng.

Tuệ Không làm một chiếc áo cà sa cực kỳ ngăn nắp, lấy pháp danh‘Tuệ Không’ ngụ ý sâu xa, khai gian tuổi thật thêm mười tuổi, tiếp theo liền bắt đầu vân du thiên hạ.

Mỗi nơi hắn đến, trước tiên không hiện thân trước mặt người, mà là đội tóc giả và râu, giả dạng làm dân chúng bình thường, xen lẫn trong tửu quán trà lâu hỏi thăm đại sự trong thành thật rành mạch kỹ càng, sau đó lại cố định tìm ra mấy nhà đặc biệt tin tưởng Phật giáo, thăm dò nắm chắc chuyện trong nhà của bọn họ trong lòng bàn tay, sau khi hết thảy chuẩn bị tốt, lại biến thành hòa thượng, tìm tới cửa mấy nhà kia, nói là muốn hoá duyên, sau đó vào lúc thích hợp, cố ý làm như mới đến, biết người ta cưới tân nương tử mà nói "Thí chủ trước gia môn Hồng Vân tập kết, ngày gần đây tất có hỷ sự phát sinh", biết hai nhà đánh nhau, liền nói "Sát Tinh tới cửa", dựa vào cách này, hắn ở trong nhân gian dần dần có danh tiếng, cho dù ngẫu nhiên có nói sai, người ta cũng chỉ cho rằng thiên cơ không thể lộ, một truyền mười, mười truyền trăm, từ trấn đến thành, càng ngày càng nhiều người biết đến vị Tuệ Không đại sư này.

Nhà cao cửa rộng thường có nhiều chuyện ác diễn ra, không thiếu tranh đấu gay gắt, nhờ danh tiếng ‘Tuệ Không đại sư’, bọn họ bí mật mời hắn làm không ít chuyện tiên đoán, những người này vì che dấu sự thật, làm cho lời phán của ‘Tuệ Không đại sư ’ trở nên chính xác, do đó không chỉ làm cho danh tiếng của hắn ở trong dân gian lan truyền, ngay trong danh môn thế gia cũng dần được tôn trọng, liền trở thành đại sư có danh tiếng nhất cả nước, có một không hai.

Đương nhiên, một khi đã như vậy, những người khác cũng sẽ không biết những loại chuyện này, nhưng vào kiếp trước khi Vân Khanh mười chín tuổi, bởi vì xe của một nhà từng thỉnh qua ‘Tuệ Không đại sư’ xảy ra va chạm với xe của một nhà khác cũng mời qua hắn, nên khi nhìn thấy vị đại sư này thì hai bên cũng ngầm hiểu đã xảy ra chuyện gì, vì muốn vạch trần bộ mặt giả dối của đối phương, mới vạch trần bộ mặt lừa đảo của tên đại sư này.

Kỳ thật cũng do vận khí của Tuệ Không đại sư đã tận, hắn mỗi một lần đều điều tra trước mới ra tay, ai ngờ nhà kia lại có một thân thích tới thăm, người thân thích này đến từ địa phương khác, là người từng thỉnh qua ‘Tuệ Không đại sư’, náo loạn đến cuối cùng hắn bị hai nhà biến thành nơi trút giận, vào một đêm nọ được phát hiện bị đánh chết trong ngõ hẻm.

Kỳ thật những thứ khác không nói, vị Tuệ Không này thật ra là một người rất thông minh, trên đời này hòa thượng nhiều như vậy, hòa thượng có thể đem mánh khoé lừa bịp người khiến ngay cả Đế Vương cũng tin tưởng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Vân Khanh đương nhiên sẽ không kể hết đầu đuôi cho Ngự Phượng Đàn, nàng không muốn bị xem như ma quỷ mà hỏa thiêu, chỉ nói với Ngự Phượng Đàn rằng ở Dương Châu từng nghe có người nhắc qua, có hòa thượng dùng loại biện pháp này gạt người: "Hơn nữa, Tuệ Không đại sư kia đến cũng thật khéo, cho nên ta mới sinh nghi, kết quả, ngài nhìn xem, quả nhiên như ta đoán."

Vân Khanh mỉm cười, trong mắt như mang theo cười nhạo, lại như là cái gì cũng không có.

Ngự Phượng Đàn nhớ tới tình huống lúc đó, khóe môi nhếch nhẹ: "Tuệ Không đại sư dùng Chướng Nhãn pháp điều khiển bút ở trên sa bàn viết xuống lời quẻ, lại khiến cho Hoàng bá bá tôn kính như thần, nàng nói nếu để Hoàng thượng biết chân tướng, người sẽ đối phó vị đại sư này như thế nào nhỉ!" Lời này mang theo chút ý vị trêu chọc, trong đó còn trộn một chút bất kính đối với Minh Đế, nhưng nghe vào tai Vân Khanh, lại không có bất cứ hàm xúc gì, trong lòng nàng đối với Minh Đế cũng không có bao nhiêu tôn kính.

"Bệ hạ không muốn biết chân tướng, do không có người nói ra chân tướng, mà người biết chân tướng, cũng đều đã làm chuyện mờ ám, nếu đã ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân, ai cũng sẽ không ngu ngốc làm ra loại chuyện này, hơn nữa Tuệ Không này cũng không phải là người không có một chút năng lực, hắn không biết tính thiên mệnh là thật, nhưng hắn khẳng định biết nắm bắt nhân tâm, xuyên qua diện mạo một người, ngữ khí, khí chất trên người mà suy đoán thân phận của họ, tuổi tác cùng với sở thích, nếu không hắn cũng không thể leo đến địa vị hiện nay."

Ngự Phượng Đàn đồng ý gật đầu: "Phản ứng hôm nay của hắn chính là minh chứng, biết ở trong tình huống gì nói cái gì mới tốt, rất thức thời, nếu không phải vì ưu điểm thức thời này, hắn cũng sẽ không thể nhảy đến kinh thành, thậm chí ngay cả Tiết quốc công cũng phải tìm tới hắn."

"Danh tiếng không lớn, Minh Đế không tin tưởng, cả nước cao thấp chỉ có vị cao tăng này danh tiếng thịnh nhất, tinh thông vận mạng, am hiểu giải quẻ, mấy năm nay dưới sự hun đúc của danh tiếng cũng xác thực có phong phạm đại sư, Phật ngữ cũng có thể nói được vài câu cao thâm, cho nên mới có thể lừa được nhiều người như vậy." Vân Khanh cũng cười, trong đôi mắt thâm thúy ánh sáng hơi xao động: "Thức thời là một ưu điểm rất lớn, đó cũng là nguyên nhân vì sao hôm nay ta không kéo hắn xuống nước."

"Nàng nha, ta đã đoán được nàng có chủ ý khác."

"Đương nhiên, trước mắt còn có người tốt như vậy có thể sử dụng, sao phải lãng phí nhân tài, tài nguyên của ta có hạn, có thể sử dụng thì phải tận dụng, dù sao đám người Tiết quốc công ở trong triều vài thập niên, chỉ bằng mấy câu nói, không thể lập tức lay ngã được, chỉ có liên tiếp lay động, mới có thể khiến cho đại thụ trăm năm này sụp đổ trong một cái chớp mắt." Vân Khanh nhếch miệng cười, biểu tình thực nhu hòa, đáy mắt lòe lòe tỏa sáng.

"Vậy nàng tính làm như thế nào đây?" Ngự Phượng Đàn sờ soạng ngón cái cảm thấy không đủ, hai tay nắm cả bàn tay Vân Khanh đem từng ngón tay trắng noãn chơi đến quên cả trời đất, chỉ cảm thấy cảm xúc mềm mại núc ních khó mà khiến hắn buông tay.

Vân Khanh cũng mặc hắn nắm: "Tuệ Không nay vốn bị Tiết quốc công mua chuộc để đối phó ta, kết quả cuối cùng thất bại trong gang tấc, ngược lại làm cho Tiết quốc công chịu thiệt mất đi một nữ nhi, dựa theo tính cách ỷ thế hiếp người của Tiết quốc công, lại không thể lập tức ra tay với ta, thì Tuệ Không tất nhiên sẽ trở thành đối tượng đầu tiên để cho hắn trút giận, nếu sau đó, ngài đi cứu hắn, hắn khẳng định sẽ thực cảm kích ngài."

Ngự Phượng Đàn nhíu đôi lông mày, cảm thấy thú vị mà đôi mắt vòng vo một chút: "Không đơn giản chỉ là muốn hắn cảm kích ta đâu, nàng đây còn muốn để ta nói cho hắn biết, hôm nay ta có thể cứu hắn, nhưng ngày mai, ngày sau thì sao? Tiết quốc công không giết hắn, chỉ sợ cũng sẽ không yên lòng, cho nên ta muốn chỉ điểm cho hắn một con đường sáng hơn, một cách có thể vĩnh viễn bảo vệ tính mạng của hắn."

"Đúng vậy" Vân Khanh cười cười, thật cao hứng khi ý tưởng của Ngự Phượng Đàn lại giống mình, hoặc là nói, kỳ thật hắn đã sớm nghĩ tới, chẳng qua là muốn nghe nàng nói ra mà thôi: "Hắn bị Tiết quốc công đuổi giết, tự nhiên là hận chết Tiết quốc công, chỉ cần có thể có một con đường bảo trụ tính mạng của hắn, về sau hắn nhất định sẽ trả thù, vị đại sư này, tấm lòng cũng không phải là cao tăng khoáng đạt như biển a."

Ánh mắt hai người trên không trung giao nhau, cùng nhìn thấy trong mắt đối phương tản ra một loại tâm ý tương thông, không hẹn mà cùng nở nụ cười, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu nghiêng vào trên bàn gỗ lim trong phòng, làm bức họa hoa cỏ trên tường trông thật sống động, trong lư hương khói nhẹ bốc lên, phảng phất hương khí từ bức tranh tỏa ra, mang theo vài phần mông lung mộng ảo, trong phòng, trên tháp mỹ nhân, nam tử và nữ tử đang nắm chặt tay nhìn nhau, như một bức họa xinh đẹp nhất, yên bình nhất dưới ánh nắng chiều tà của mùa thu.

Ngự Phượng Đàn sủng nịch thở dài, nhìn đôi mắt long lanh như nước của Vân Khanh và ý cười giảo hoạt bên môi nàng: "Ta thường hay nghĩ, cái đầu của nàng cả ngày luôn tính toán việc này việc kia, rốt cuộc đến khi nào thì có thể nghĩ tới ta a."

Nói xong câu cuối cùng, môi hơi hơi nhếch lên, thế nhưng lại tản ra nét kiều mị, làm Vân Khanh buồn cười trợn trắng mắt: "Ngài đang ở trước mặt của ta, còn muốn ta nghĩ về ngài làm cái gì!"

hai mắt Ngự Phượng Đàn sáng lên, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Vân Khanh, cảm giác nhu nhuận tinh tế, ngón cái trên mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, lại nói: "Vậy nàng sẽ vào lúc nào thì nghĩ tới ta?"

"Ừm, việc này a, phải đợi khi nàgi không còn ở trước mặt, thì ta mới biết được nga......" Vân Khanh hí mắt, như con mèo con vừa thức dậy sau giấc ngủ trưa, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, trong giọng nói lại là vui thích vô cùng.

Một tay ôm mèo con vào trong ngực, đôi môi đỏ mọng của Ngự Phượng Đàn hơi cong lên, cười xấu xa nói: "Khanh Khanh giảo hoạt, nàng muốn dỗ ta đi, ta sẽ không trúng kế của nàng......"

Lưu Thúy đứng ở trước cửa, nghe bên trong loáng thoáng truyền tới tiếng cười, khóe miệng cũng không khỏi cong lên, nghe tiếng cười của tiểu thư, là thật sự cực kỳ vui vẻ, Cẩn Vương thế tử quả nhiên thực thích hợp với tiểu thư nha.

Trời sáng trăng lặn, vào một đêm mùng mười, mặt trăng như một chiếc bánh kem bị người cắn mất một miếng, dán trên bầu trời lam tối như mực, thỉnh thoảng có mấy vì sao lấp lánh điểm tô cho cảnh mênh mông bát ngát của bầu trời đêm.

Bởi vì thời khắc cấm đi lại ban đêm sắp đến, trên đường cái người đi đường ít ỏi, thỉnh thoảng có một người đi qua, cũng là vội vội vàng vàng hướng con đường trở về nhà, trong một ngõ nhỏ có một thân ảnh đang thong thả từng bước một đi về phía trước, trong màn đêm tịch mịch, cái bóng kéo cực kỳ dài, từ gót chân kéo dài đến trên tường, có vẻ cao lớn lại phá lệ yếu ớt.

Hắn từng bước một đi vào bên trong, không phát giác phía sau có người đang đi theo hắn, đỉnh đầu sáng bóng như gương phản chiếu ra ánh trăng yếu ớt, làm cho người ta tuyệt đối sẽ không thể nhìn lầm mục tiêu.

"Là hắn sao?" Một bóng đen ở chỗ âm u đè thấp giọng hỏi, đáy mắt lộ ra tia âm lãnh, trong bóng đêm như một đạo ánh sáng lạnh, làm cho người ta nhìn vào không rét mà run.

"Đúng vậy, hắn chính là Tuệ Không, hôm nay ta nhìn thấy hắn, hơn nữa vào lúc này, trong kinh thành còn có thể có hòa thượng khác sao?" Một người khác cũng thấp giọng trả lời, ánh mắt ở trên người hai thị vệ đi phía sau hắn đảo một vòng.

Tuệ Không là khách do Ninh Quốc Công mời đến, đương nhiên cũng không giống những người khác, sau khi tiệc tàn, An lão thái quân cố ý phái người làm một bàn đồ ăn chay cho hắn, lúc chiều, lại cùng hắn luận đàm chút Phật pháp, ăn xong bữa tối, hắn vừa mới từ Ninh Quốc Công phủ trở về, phía sau là thị vệ do Ninh Quốc Công phủ phái đến hộ tống hắn về nhà.

Hắn đi trên đường, ở một góc người khác nhìn không thấy, trên mặt luôn có vẻ thanh cao ngày thường vẫn còn đọng lại nỗi khiếp sợ, trong đầu hiện lên chuyện xảy ra vào ban ngày.

Thời gian Tuệ Không hắn hành tẩu trên thế gian dài như vậy, từ khi còn là tiểu hòa thượng đến khi trở thành đại sư được người người tôn kính, người mà hắn tiếp xúc cấp bậc cũng càng ngày càng cao, hôm nay là lần đầu tiên hắn nhận một mối làm ăn lớn như vậy, giúp Tiết quốc công ở kinh thành, vốn hắn không muốn nhận mối làm ăn này, bởi vì Tiết quốc công thế lực thật sự quá lớn, nhưng cũng vì thế mà cái giá cũng thập phần mê người, tận năm vạn lượng hoàng kim, nhiều hoàng kim như vậy, cũng đủ nuôi sống một đám trấn nhỏ với tất cả cư dân bên trong cơm no áo ấm cả đời, Tuệ Không đứng trước cái giá này cũng động tâm, hắn muốn nhận xong mối làm ăn này liền trực tiếp rời khỏi kinh thành, đến nơi không có người biết mà qua cả đời cẩm y ngọc thực, ai ngờ, thế nhưng thất bại, lúc ấy vị cửu ngũ chí tôn kia tức giận, quả thực làm cho hắn thiếu chút nữa bị dọa hôn mê, khác với những người khác, Minh Đế là thiên tử chân chính, là chúa tể đích thực của Đại Ung, may mắn, may mắn là Ninh Quốc Công phu nhân kia nhanh chóng tự mình gánh tội, nếu không hiện tại đầu của hắn không chừng đã rời khỏi cổ rồi.

Quả nhiên đồng tiền lớn vẫn là không dễ kiếm a, nếu kinh thành đã không phải là nơi tốt để trú lại, thì hắn nên sớm ngày thu thập đồ đạc, rời khỏi nơi đây thôi. Những việc ban ngày đã làm, coi như làm không công rồi, lại nói tốt xấu gì cũng gặp qua Hoàng Đế một lần, mở rộng kiến thức, ngày sau truyền ra, cũng có thể giúp thanh danh của hắn nâng cao thêm một bậc.

Ngay tại lúc hắn đang trầm tư, chỉ thấy phía sau hắn là bốn thân ảnh màu đen hai chân vừa nhún, bắt đầu nhanh chóng tới gần ba người, trường kiếm bên hông cũng ‘xoẹt’ một tiếng được rút ra.

Hai gã thị vệ nghe tiếng lấy binh khí, lập tức quay đầu, bội đao bên hông cũng đồng thời được rút ra, cùng ba bóng đen bắt đầu đánh nhau, nhưng thực hiển nhiên, thực lực cách xa, khiến bọn họ căn bản không đánh lại, sau vài chục chiêu liền gục ngã.

Tuệ Không quay đầu nhìn bọn áo đen này, thần sắc kinh hãi, hô: "Các ngươi là người nào? Muốn làm gì!"

Áo đen cười lạnh nói: "Con lừa ngốc đáng chết, trước khi chết còn nhiều lời như vậy, hiện tại ta sẽ đưa ngươi đi Tây Thiên, đến hỏi Phật tổ của ngươi đi!" Kiếm quang lóa sáng, trong đêm đen đặc biệt sáng rực, lạnh như băng len vào trong con mắt Tuệ Không, hắn cước bộ gập ghềnh lui ra phía sau, hai mắt trợn to, hô to nói: "Các ngươi muốn giết ta, vì sao muốn giết ta! Ta chỉ là một người xuất gia, cùng các ngươi không thù không oán!"

"Ngươi là người xuất gia hay không ta mặc kệ, đáng tiếc có người cho rằng ngươi không đủ chuyên nghiệp, phá hỏng chuyện tốt của người ta, còn làm cho người ta bị mất một nữ nhi, cho nên đành phải bắt ngươi lấy mạng đền mạng!" Bóng đen nói xong một câu này, dĩ nhiên không còn kiên nhẫn, buông người nhảy tới, giơ kiếm chém về phía Tuệ Không.

Ngay trong nháy mắt này, một thân ảnh màu trắng từ bên cạnh nhảy ra, nhanh nhẹn như gió, từ không trung hạ xuống, một tay vỗ vào sau lưng tên áo đen, trở tay cầm cổ tay hắn, đồng thời dùng tay còn lại đối phó những bóng đen khác.

Dưới bóng đêm, kiếm phong lạnh thấu xương, chỉ cảm thấy hàn quang lóe ra, lại trong nháy mắt, liền nhìn thấy bốn gã áo đen kia nhất tề ngã xuống, còn vị tuyết y nam tử đang vỗ tay, chậm rãi xoay người, áo choàng tuyết trắng vì hành động này của hắn mà nhìn như một đám mây trong đêm đen, người nọ mỉm cười, nhìn Tuệ Không đang kinh hãi, chậm rãi nói: "Đại sư, để ngươi hoảng sợ rồi."

Người trước mặt dung sắc tuyệt lệ, hẹp mâu tà mị, người chỉ cần gặp qua tuyệt đối sẽ không thể quên.

Hôm nay đến Ninh Quốc Công phủ dự yến tuy rằng khách nhân rất nhiều, Tuệ Không vẫn nhớ kỹ người này, lúc này mới vội hồi hồn, đem biểu tình trên khuôn mặt biến trở về dáng vẻ cao siêu thường ngày, che giấu tâm tình bối rối hoảng sợ lúc nãy, một tay tạo thành chữ thập, nói: "Đa tạ Cẩn Vương thế tử ra tay tương trợ, nếu không bần tăng tối nay có thể sẽ phải uổng mạng dưới đao."

Ngự Phượng Đàn thấy hắn dùng tốc độ cực nhanh thu liễm thần sắc, tuy rằng sâu trong đáy mắt còn đọng lại chút cảm xúc, nhưng ngoài mặt đã nhìn không ra cái gì, đối với biểu hiện của tên Tuệ Không đại sư này càng thêm vừa lòng, hắn bước đi lên trước, cách Tuệ Không đại sự ba bước thì dừng lại, đôi mắt nhìn Tuệ Không dưới màn đêm lập lóe ánh sáng tựa hồ tản ra khí thế lạnh lùng, sắc bén trong nụ cười làm cho không người nhìn thấy khó có thể bỏ qua, nói: "Đại sư, có phải uổng mạng hay không, trong lòng ngươi khẳng định rõ ràng."

"Cẩn Vương thế tử, ý của ngài là?" Tuệ Không trong lòng giật thót, nhìn nam tử đang cười bí hiểm trước mặt, biết đối phương khẳng định biết được mọi chuyện, dồn dập hỏi. Tiếp theo lại có chút hối hận, lời này của mình, chẳng phải là tự làm lộ ra bí mật sao? Liền bổ sung thêm: "Bần tăng cho rằng, Cẩn Vương thế tử cũng sẽ không vừa vặn đi qua nơi này đi."

Thần sắc của hắn biến hóa dưới ánh trăng cũng không che dấu được hoàn mỹ như trước, Ngự Phượng Đàn giương môi cười, nháy đôi mắt mị hoặc, ngẩng đầu nhìn trời, thở dài: "Không, ta là vừa vặn đi qua nơi này, nhưng đại sư có thể lại vừa vặn gặp được một người có lòng nghĩa hiệp như ta đây hay không, vậy thì rất khó nói rồi."

Khi nói đến câu sau, Ngự Phượng Đàn còn cố ý thu hồi ánh mắt, thoáng nhìn qua sáu cỗ thi thể trên mặt đất.

Trong không khí, mùi máu tươi mặc dù không nồng đậm, nhưng khó mà tan biến, không có lúc nào là không nhắc nhở Tuệ Không, vừa rồi nơi này đã xảy ra chuyện gì.

Tuệ Không sắc mặt đầu tiên là cứng đờ, vị Cẩn Vương thế tử này, hắn cũng đã nghe qua vô số đồn đãi, xuất thân cao quý, dung mạo khuynh thành, nhưng tính cách rất tà mị, làm việc tùy tâm sở dục, hôm nay ở trên yến hội nhìn thấy hắn dám ở trước mặt Minh Đế lấy ra binh khí, liền có thể chứng thực tính cách này, lúc này lại nghe hắn nói vài câu, lại làm cho người ta không biết nên trả lời như thế nào, tuy rằng thật thật giả giả, không thể phân biệt, nhưng câu câu đều đánh trúng trọng điểm.

Từ lời vừa rồi của thích khách, Tuệ Không đã biết những người này là ai phái tới, bởi vì hắn hôm nay hành động thất bại, thù lao không có, ngược lại thêm một người quyền thế ngập trời trở thành địch nhân, hắn bị đuổi giết đêm nay, như vậy đêm mai, sau này thì sao, giống như lời của Ngự Phượng Đàn, không còn người ‘vừa vặn’ thấy được mà cứu hắn rồi.

Mà Ngự Phượng Đàn xuất hiện, thực hiển nhiên là ngay từ đầu đã chuẩn bị tốt, đợi cho đến khi thích khách chân chính muốn giết hắn lại ra tay, hơn nữa bây giờ còn đứng ở trước mặt hắn chỉ ra trọng điểm, hắn cảm thấy, đối phương cũng là có mục đích.

"Cẩn Vương thế tử nếu có chuyện gì cần bần tăng hỗ trợ, chỉ cần Thế tử có thể để giúp bần tăng tránh khỏi kiếp họa lần này, bần tăng nhất định đem hết toàn lực báo đáp thế tử." Tuệ Không cúi thấp đầu, một tay tạo thành chữ thập, thái độ thập phần kính cẩn và chân thành.

Thật thức thời.

Ngự Phượng Đàn cười khẽ, trong một cái chớp mắt chất chứa rất nhiều tâm tư, có thể ở trong khoảng thời gian ngắn nghĩ thông suốt việc này, cũng không tự cho là thông minh, rất tốt.

"Đại sư nói như vậy thật sự quá xem trọng ta rồi, Tiết quốc công là phụ thân của Hoàng Hậu, là Quốc cữu gia, là công thần tay cầm hùng binh, quyền thế của hắn ở kinh thành có thể nói là một tay che trời, ngươi lần này làm cho nữ nhi hắn thích nhất chịu đinh hình, hắn khẳng định sẽ không bỏ qua cho ngươi, đại sư có thể còn sống ra khỏi kinh thành hay không cũng rất khó nói, thiên hạ này, không có nơi Tiết quốc công không thể tìm thấy, chỉ có chỗ hắn không có quyền đi tìm thôi, nếu ở chỗ kia, thì sẽ không có người đụng vào đại sư ngươi được rồi."

"Ngài là nói......" Tuệ Không cơ hồ có chút không xác định, trong lòng không yên không dám đem câu còn lại nói ra, Tiết quốc công là phụ thân Hoàng Hậu, tự nhiên có Hoàng Hậu làm chỗ dựa, thiên hạ này người có thể áp chế Hoàng Hậu, cũng chỉ có một người, đó chính là Minh Đế!

Nghĩ đến đây, Tuệ Không cảm thấy tâm cũng muốn sôi trào, hắn rất thích cảm giác được người kính ngưỡng, nếu không cũng sẽ không hành tẩu nhiều năm như vậy còn chưa về núi, nếu có thể ở bên cạnh Minh Đế, vậy quả thực có thể đạt tới đãi ngộ cao nhất của người xuất gia rồi..

Người tuổi càng lớn lại càng tin tưởng thuyết quỷ thần, huống chi Đại Ung vẫn luôn thờ phụng Phật giáo, Đế Vương vì giữ gìn sự thống trị, cũng tuyên truyền Phật giáo. Lúc trước tiên đế rất tin Phật, ở trong cung dựng một Hoàng gia tự miếu, lúc ấy cao tăng nổi tiếng nhất - đại sư Trí Minh được tiên đế mời đi, làm chủ trì của tự miếu đó, làm thế thân của Đế vương trước Phật, tôn quý như Đế vương được vạn dân kính ngưỡng.

Đương nhiên, nếu không phải vì chuyện của Tiết quốc công, Tuệ Không chắc sẽ không suy nghĩ tới khía cạnh này, nhưng nay cơ duyên xảo hợp, hắn muốn tránh đi sự truy sát của Tiết quốc công, không cần cả đời phải trải qua trong lẩn trốn, như vậy Minh Đế chính là đường sống tốt nhất. Hôm nay ở trên thọ yến, Tuệ Không có thể nhận thấy được Minh Đế đối với hắn vẫn cực kỳ tôn trọng và tin tưởng, nếu không lúc ấy sẽ không vì Phật ký của hắn mà nổi giận với Ninh Quốc Công phu nhân và An Ngọc Oánh.

Tuy rằng nói gần vua như gần cọp, nhưng trong trường hợp nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng cùng cơ hội nhảy ra trước mắt, hắn cảm thấy nếu đều là con đường chết, còn không bằng liều mạng một lần, có lẽ tương lai sẽ càng thêm tốt đẹp, cũng là một cơ hội của hắn thì sao.

Chỉ là, Tuệ Không lo lắng xong mọi thứ, hơi nghi hoặc mở miệng nói: "Bần tăng làm sao có thể tiến cung?"

"Việc này ngươi yên tâm, ngày mai tự nhiên sẽ có cơ hội." Ngự Phượng Đàn biết Tuệ Không đã lựa chọn xong, nụ cười càng tỏ ra thân thiết: "Đại sư chỉ cần làm theo lời ta bảo, bảo đảm ngươi có thể đi vào hoàng cung, chỉ là có thể trở thành ‘Trí Minh đại sư’ giống như Phật tiền thế thân đức cao vọng trọng hay không, còn phải xem Phật tính của đại sư rồi."

Nói đến đây, Tuệ Không sao có thể không rõ, cơ hội ở ngay trước mắt, hắn chỉ cần nắm chặt là tốt rồi, từ nay về sau không cần phải lo lắng đề phòng, vì thế đáy mắt mang theo nồng đậm khát vọng cùng chờ mong: "Cẩn Vương thế tử, ân cứu mạng và sự chỉ điểm tối nay, Tuệ Không sẽ không bao giờ quên."

Không tệ, biết nói những lời này, liền chứng tỏ Tuệ Không là người có thể lợi dụng.

Nếu Tuệ Không đêm nay một mực cũng không đề cập đến ân cứu mạng, Ngự Phượng Đàn sẽ không do dự mà giết hắn, bởi vì loại người này, là một người tiểu nhân tới cực điểm, người như vậy, một khi đi lên địa vị cao, liền vong ân phụ nghĩa, không biết trời cao đất rộng, có khi còn cắn ngược lại người khác một ngụm.

Tuệ Không tuy rằng cũng là một tiểu nhân, nhưng cũng coi như người tốt trong đám tiểu nhân, biết Ngự Phượng Đàn ra tay cứu hắn, chỉ điểm hắn cũng không phải làm không công.

Muốn lấy được, trước phải cho đi.

Người biết những lời này rất nhiều, nhưng người hiểu được đạo lý này lại rất ít.

"Đại sư là người hiểu đạo lí, ta cũng không khách khí, đêm nay ngươi cứ yên tâm mà ngủ, chờ ngày mai được triệu tiến cung đi." Ngự Phượng Đàn mỉm cười, ngữ khí phi thường thân thiết, làm cho người ta như đón gió xuân.

Tuệ Không hiểu, Ngự Phượng Đàn nếu muốn sai hắn làm việc, tối nay sẽ không để hắn bị nguy hiểm gì, hai tay tạo thành chữ thập, xoay người hành lễ nói: "Bần tăng trước ở nơi này cám ơn Thế tử."

Ngự Phượng Đàn xoay người, thanh âm phiêu đãng như gió: "Đại sư sớm chút nghỉ ngơi đi, sáng mai có thể có việc cho ngươi làm đó." Hắn ngẩng đầu nhìn con đường cái phía trước, ngọn đèn rơi trên tảng đá trên đường lớn, giống như mạ một lớp vàng trên đá, bị cơn gió lay động mà không ngừng di động, từng đợt từng đợt lăn về phía hoàng cung.

Tối nay, nhất định là một đêm không an bình a.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK