Lão phu nhân nếu đã thông báo, Tạ thị đương nhiên bảo mọi người đều đến Vinh Tùng đường, lúc đầu chọn nha hoàn trong viện của nàng, nhiều người biết sợ quấy rầy lão phu nhân, lão phu nhân cũng không thích những người này ra vào viện của bà, lần này đoán chừng đã xảy ra chuyện gì rồi. Vân Khanh cùng nàng vào Vinh Tùng đường, liền nhìn thấy hai mẹ con Tạ dì đã tới từ sớm rồi, Vi Ngưng Tử ngồi ở bên cạnh lão phu nhân, thái độ thân thiết giống như cháu gái ruột vậy.
Thái độ như vậy, đương nhiên cảm thấy hơi không ổn, nhưng nàng lại rất đắc ý, lúc Bích Liên đem thuốc qua cho nàng, nàng đã biết nha đầu ngu xuẩn này nhất định đã nói cho lão phu nhân đúng như nàng dự kiến trước, mà với tình tình của lão phu nhân, Vân Khanh không thể không bị mắng được, hơn nữa sẽ khiến Tạ thị cũng chịu vạ lây luôn.
Lúc này nhìn thấy Vân Khanh, thái độ liền đặc biệt thân thiết, lập tức nghênh đón, vén váy hành lễ nói: "Dì hảo." Sau đó đối với Vân Khanh thân thiết, hơi nịnh bợ nói: "Biểu muội sao giờ mới đến, tỷ đã đợi muội lâu lắm rồi đó."
Lão phu nhân lúc này hừ một tiếng, bưng trà nghiêm mặt, con dâu cùng cháu gái nhà mình cùng không tới sớm, là không đem lời của nàng để nào mắt mà.
Nhìn vẻ mặt tổ mẫu cùng bộ dáng Bích Liên thờ ơ, Vân Khanh sớm có chuẩn bị trong lòng rồi, thản nhiên cười: "Tổ mẫu mỗi giữa trưa đều phải nghỉ ngơi, cháu tính thời gian rồi mới tới, ai biết hôm nay tổ mẫu lại náo nhiệt như vậy."
Nàng nói khéo Vi Ngưng Tử cùng Tạ dì sớm như vậy đã tới ầm ĩ lão phu nhân, các nàng dựa theo thời gian thường ngày tới, như vậy, lão phu nhân cũng không thể nói gì hơn được.
Bên ngoài, nhị đẳng nha hoàn Bích Thủy đi vào thông báo: "Lão phu nhân, Ngũ bà mối đã đợi bên ngoài."
Nghe vậy, lão phu nhân liền thu ý muốn dạy bảo lại, mắt nhìn xuống, trừng mắt liếc nhìn Vân Khanh một cái, Vương ma ma đỡ tay bà từ ghế đi ra bên ngoài, Tạ thị, Tạ dì, Vân Khanh, Vi Ngưng Tử theo lão phu nhân cùng nhau đi ra.
Chỉ thấy trong sân có năm mươi cô nương đã đứng sẵn, đứng trước mặt là một phụ nhân bốn mươi tuổi, mặc y phục mùa hè có hoa văn hải đường trên viền cổ áo hoa văn hoa hồng, váy màu đỏ thẫm, trên đầu để búi tóc hình nửa cây quạt, cài cặp trâm bạc lên tóc, phía trên khảm một viên đá mắt mèo, ánh mắt linh hoạt, miệng hơi mỏng, vừa nhìn là biết đã từng va chạm nhiều, là người có thể nói chuyện được, bà ta vừa nhìn thấy lão phu nhân liền đi tới, cười hành lễ, nói: "Lão phu nhân, một khoảng thời gian không gặp ngài, nhìn ngài khí sắc không tệ, là nhờ con dâu với cháu gái hiếu thuận đi."
Lão phu nhân liếc nhìn Tạ thị một cái, quay lại nhìn sơ qua: "Ngươi miệng lưỡi vẫn rất nhanh a, không có việc gì cũng không thấy ngươi tới chổ ta."
"Ngày hôm trước vừa nghe trong phủ lão phu nhân muốn thêm nha hoàn, ta không phải vội vàng đưa đến năm mươi người tốt nhất lại đây, không chậm trễ chút nào, liền nhìn các nàng có phúc hay không vừa mắt lão phu nhân." Ngũ bà mối cười nói.
"Đâu phải là ta muốn." Lão phu nhân quay sang nói với Vân Khanh, Tạ dì, Vi Ngưng Tử: "Các ngươi tự mình chọn đi."
Ánh mắt Tạ dì cũng Vi Ngưng Tử đã sớm tuần tra các nha hoàn mà mình muốn rồi, vừa nghe xong, liền tỉ tỉ mỉ mỉ nhìn, Ngũ bà mối nhìn vẻ mặt của hai người đó thu vào đáy mắt, trên mặt cười lễ phép.
Tạ dì đã chờ ngày này từ lâu rồi, bà ta không có nha hoàn bên cạnh, rất bất tiện, nếu có thể không cần tốn tiền cũng có nha hoàn của mình, có nha hoàn đứng mũi chịu sào.
Đầu tiên chọn hai người bộ dáng nổi bật, đại nha hoàn tính tình hòa nhã, lại chọn hai người tư sắc bình thường, đại nha hoàn vóc người cao lớn, tiếp theo lại hỏi mấy câu, chọn sáu nha hoàn làm nhị đẳng nha hoàn, tiếp theo còn muốn chọn mười tiểu nha hòan nữa...
Lão phu nhân nhìn thấy lông mày liền nhăn lại, bốn đại nha hoàn, sáu nhị đẳng nha hoàn, mười tiểu nha hoàn, đây là đem Thẩm gia bà từ trên xuống dưới chuẩn bị tốt hết sao?
Ngũ bà mối nghẹn họng trố mắt nhìn, nếu không phải bà đã biết trước Tạ dì là đến ăn nhờ ở đậu, với khí thế này, bà còn nghĩ đây là phu nhân chính thất a.
Tạ thị nhíu mày, không mở miệng nói gì cả, vẻ mặt Lý ma ma hơi khó coi, Tạ dì này thật không hiểu quy củ mà, lão phu nhân đưa nha hoàn cho, cũng không phải một cho chính là hai mươi người a, tiền không có bao nhiêu, nhưng đây là quy củ bà ta có hiểu hay không đây?
Vi Ngưng Tử đứng một bên nhìn mà sắc mặt lúc đen lúc trắng, mở miệng nói với Tạ dì: "Nương, nương chọn của nha hoàn của nương, đừng chọn giùm con, đợi lát nữa con tự mình chọn."
Thật ra Vi Ngưng Tử là muốn chặn bà lại, nếu là hai mươi nha hoàn là của hai mẹ con nàng, tuy da mặt vẫn dày như trước, nhưng vẫn cố cho qua được.
Nhưng Tạ dì lại không ý thức được điều này, bà ta quay qua nói với Vi Ngưng Tử: "Của ngươi lát nữa tự mình chọn đi, hiện tại ta chọn cho chính mình thôi."
Một câu này làm cho mọi người bốn phía đều không nói gì, Vi Ngưng Tử lại cúi đầu, âm thầm mắng chính mình sao có thể quản được nương.
Vân Khanh không khỏi cười lạnh, tính cách Tạ dì chính là như thế mà, có cơ hội chiếm lợi lộc, nhất quyết không chừa một giọt nước nào, tính cách Vi Ngưng Tử tuy cũng có chút như vậy, nhưng rõ ràng bình tĩnh, thông minh hơn, có lẽ một nửa là giống Vi gia, nếu toàn bộ đều giống Tạ dì, hai mẹ con này dễ đối phó hơn rồi.
Cuối cùng chờ Tạ dì chọn xong, nha hoàn trong sân chỉ còn ba mươi người thôi, Vi Ngưng Tử thở phào, hai nha hoàn nàng sớm vừa mắt không có bị Tạ dì chọn mất.
Vân Khanh theo ánh mắt nàng đánh giá hai nha hoàn bị nàng nhìn trúng, bộ dáng quả thật không tệ, không phải là nhất đẳng, cũng rất vừa mắt, khí chất cũng đoan trang, vừa rồi lúc Tạ dì hỏi, hai người đều rất điềm đạm, trầm ổn, có lễ.
Đại nha hoàn nàng cũng không hiếm lạ, người không tin được cũng không yên lòng dùng. Nhưng Vi Ngưng Tử nếu nhìn trúng hai nha hoàn này, muốn, nàng cố ỳ không cho, nàng đứng dậy, cười với Vi Ngưng Tử, mở miệng nói: "Biểu tỷ, tỷ lớn hơn muội, dựa theo thứ tự trên dưới, tỷ chọn trước đi."
Vi Ngưng Tử nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng quá chói mắt, giả bộ khiêm tốn, trước mặt tổ mẫu ai không giả bộ chứ, nàng ta bày ra bộ dáng được yêu thương mà vừa mừng vừa lo, liên tục xua tay nói: "Không cần, biểu muội, muội nhỏ hơn tỷ, lại là chủ nhân Thẩm phủ, muội chọn trước đi."
Nàng ta tin tưởng Vân Khanh nhất định sẽ lại từ chối, đến lúc đó nàng ta chỉ cần thuận theo thôi, cũng có thể tạo ấn tượng tốt với tổ mẫu, ai ngờ, Vân Khanh lúc này liền thoải mái đồng ý: "Nếu biểu tỷ đã nói vậy, muội sẽ không khách khí đâu."
Lão phu nhân thấy vậy, mặt hai hàng mày cau lại, một tầng sương lạnh, Vân Khanh đây là ý gì, ỷ chính mình là chủ nhân, đối với biểu tỷ không khiêm tốn như vậy, không phân biệt lớn nhỏ, tranh giành chọn lựa, lại nhìn bộ dáng Vi Ngưng Tử sợ hãi rụt rè nhìn Vân Khanh, rõ ràng muốn chọn nha hoàn, lại không dám, nhất định là sợ Vân Khanh, không ngờ cháu gái lại là nữ tử âm độc, thật sự ở trên xe ngựa ngắt nhéo người ta.
Vân Khanh nhanh chóng chỉ hai đại nha hoàn Vi Ngưng Tử muốn, sau đó nói với Vi Ngưng Tử: "Muội chọn xong rồi, biểu tỷ có thể tiếp tục."
Vừa thấy hai nha hoàn mình nhìn trúng bị Vân Khanh chọn mất, Vi Ngưng Tử biết Vân Khanh là cố ý đối địch với nàng ta, cắn chặt răng, trong mắt rưng rưng nhìn Vân Khanh nói: "Biểu muội thích là tốt rồi."
Lúc nãy Tạ dì đã chọn hai mươi người rồi, Vân Khanh lại chọn hai đại nha hoàn rồi, trong sân chỉ còn lại vài người kém hơn thôi, trong lòng Vi Ngưng Tử không thuận, tùy tiện chỉ hai người trong đó nhìn có lẽ được, liền trên mặt tủi thân đi lại, nói với lão phu nhân: "Tổ mẫu, cháu chọn xong rồi."
Lão phu nhân nhìn hai nha hoàn đi theo sau nàng ta, so với nương của nàng ta, thật sự là đáng thương, trên mặt yêu thương nói: "Ngươi chọn thêm hai người nữa đi."
Lại chọn nữa? Đều là thứ đẳng thôi, có gì tốt nữa mà chọn. Vi Ngưng Tử lắc đầu: "Hai nha hoàn là đủ rồi, cám ơn tổ mẫu yêu thương."
"Nếu đã chọn xong rồi thì đi vào thôi." Sắc mặt lão phu nhân chuyển thành đen, ánh mắt lạnh như băng nhìn tới nhìn lui hai người Tạ thị cùng Vân Khanh, hai mẹ con này, bà thế nào cũng phải phạt các nàng thật tốt mới được, rất không có quy củ!
Khôn ngoan như vậy, lão phu nhân sao không đau lòng được, đối lập với Vân Khanh, so với Vân Khanh càng cảm thấy hai người này càng kiêu căng hơn, vẻ mặt bất ngờ, Ngũ bà mối đều nhìn thấy cả, hai mẹ con này thật là loại cực phẩm, một người cứ như là nhà mình, chọn một chút liền chọn hai mươi nha hoàn, vẻ mặt còn dĩ nhiên phải thế nữa, ngay cả một câu cảm ơn cũng không nói, người trẻ thì thật âm hiểm, rõ ràng muốn lựa chọn, lại cố tình làm bộ hào phóng, ai ngờ bị Thẩm đại tiểu thư nhìn thấu, lại bày bộ dáng đáng thương cho lão phu nhân xem.