Tuy rằng không phải đại thọ, Liễu gia cũng như trước kia làm rất lớn, từ sau chuyện của Liễu Dịch Thanh, Liễu gia ở Dương Châu rất là không có thể diện, cơ hồ hơn nửa năm qua không có tham gia các loại tụ hội của Dương Châu, muốn mượn lần tiệc này đem thể diện bị Liễu Dịch Thanh đánh mất nhặt lại.
Vừa đến trước của Liễu phủ, liền nhìn thấy Liễu Đại phu nhân Điền thị cùng hai vị Liễu thứ phu nhân là Liễu Dịch Nguyệt cùng Liễu Dịch Tâm đứng trước cửa chào hỏi khách đến từ khắp nơi. Lúc nhìn thấy cả nhà Thẩm phủ đến, liền bước lên phía trước nghênh đón, đầu tiên đối với lão phu nhân hành lễ, sau đó phân phó người đem các nàng dẫn vào.
Nữ quyến đương nhiên là cùng nam quyến tách ra, đến bên trong, Liễu lão phu nhân đang ngồi ở phía trên, mặc áo có chữ phúc thuê chìm màu đỏ sậm dài với đường viền váy kéo dài đến tận đế giày, liền theo đó là chiếc váy màu nâu sậm thêu hình con ngựa (kiểu trong các thọ yến người già hay mặc), vừa nhìn thấy Thẩm lão phu nhân liền cười nói: "Bà cuối cùng cũng đến rồi, tôi đã chờ ở đây rất lâu rồi, nhớ tới bà vừa từ kinh thành trở về, thật lâu không gặp mặt rồi."
Thẩm lão phu nhân tự nhiên cũng sẽ khách sáo đáp lời, sau khi ứng đối vài câu, lại có vị khách mới tới sai người hầu đem lễ vật dâng tặng lên, Liễu lão phu nhân thoáng đảo qua lễ vật phía trước, trên mặt ý cười càng thêm rõ ràng, chào hỏi Tạ thị và Vân Khanh rồi ngồi xuống.
Tri Phủ phu nhân hôm nay cũng nhận lời mời đến tham dự, Vân Khanh thấy bà, tự nhiên nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của An Tuyết Oánh, nhưng lại không thấy, vẫn là Tri Phủ phu nhân biết các nàng quan hệ rất tốt, nói cho nàng biết hôm qua Tuyết Oánh bị nhiễm hàn khí, còn nằm trên giường, cho nên không có tới tham dự được. Biết được Tuyết Oánh bị bệnh, Vân Khanh nội tâm lo lắng, sau khi hỏi vài câu xác nhận là không có chuyện gì, mới theo Tạ thị ngồi xuống chỗ ngồi đã sớm được an bài.
Đến lúc khai tiệc, các thành viên trong gia tộc tiến vào mừng thọ, Liễu Dịch Dương nhìn thấy Vân Khanh, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, vị tiểu biểu muội này mỗi lần thấy mặt đều thay đổi, càng lớn càng xinh đẹp, liền mượn cớ tiến lên cùng Tạ thị nói chuyện, nắm lấy cơ hội, cũng cùng Vân Khanh tiện thể gần gũi nói vài câu.
"Biểu muội đã lâu không gặp, đúng là nữ nhi 18 thay đổi thật nhiều, càng ngày càng xuất chúng rồi." Liễu Dịch Dương quay đầu nhìn Vân Khanh.
"Biểu ca khen trật rồi." Vân Khanh không có tâm tư đi để ý hắn ta, lại nói ai lại đi khen biểu muội nhà mình càng lớn càng xinh đẹp chứ, thật là không thỏa đáng mà, nói năng lỗ mãng như thế, ngay cả Tạ thị cũng lộ vẻ không vui.
Liễu Dịch Dương một chút cũng không để ý đến thái độ thờ ơ lạnh nhạt của Vân Khanh, vẫn như cũ đứng ở đó nói hết câu này đến câu khác, Vân Khanh thấy hắn nói hăng say, mặc kệ hắn, ánh mắt dừng lại trên người Hoàng thị, từ lần cuối gặp mặt nàng ấy đến nay đã qua một tháng, Hoàng thị tựa hồ rất hợp ý với Vân Khanh, đôi lúc cũng thích qua tìm Vân Khanh tâm sự. Lúc này nhìn nàng ấy còn gầy hơn so với lần trước, cơ hồ là gầy không ra bộ dáng, suy yếu đứng không vững, nhờ nha hoàn giúp đỡ đến mừng thọ, thoáng hành lễ xong liền an vị ở một bên. Nhưng ánh mắt lại luôn dán vào Liễu Dịch Dương bên kia.
Bộ dáng đã yếu như vậy, còn muốn nhìn chằm chằm tướng công mình, đối với vị biểu tẩu này nàng cũng không biết nói cái gì cho phải.
Nhưng nay đã gặp nhau thì cũng nên có vài lời hỏi thăm khách sáo, Vân Khanh liền hành lễ hỏi: "Sao lại không thấy Viễn ca nhi đâu?" Nguyên nhân nàng đến hỏi thăm Hoàng thị, cũng là bởi vì Viễn ca nhi, đứa bé kia bộ dáng nhu thuận, kết hợp với ưu điểm của cha mẹ, Vân Khanh mới nhìn đã cảm thấy thực thích.
Hoàng thị nghe nàng hỏi Viễn ca nhi, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, thanh âm dịu dàng tinh tế, nói: "Vú nuôi dẫn thằng bé đi chơi rồi, nghịch ngợm quá, không chịu đến nơi đông người như thế này, thỉnh an lão phu nhân xong liền la hét đòi đi chơi, vú nuôi đã bế nó đi ra ngoài."
Nàng ấy nói được mấy câu, đã nghỉ hai lần, tựa hồ rất vất vả, Vân Khanh cũng không tiện lôi kéo nàng ấy tán gẫu, qua một lúc sau, nha hoàn liền đỡ nàng ấy đi xuống trước nghỉ ngơi, nói vậy là lão phu nhân cũng không thích có người mang bệnh gần như sắp chết xuất hiện ở thọ yến của mình.
Không có An Tuyết Oánh, người khác Vân Khanh cũng không muốn quan tâm, thừa dịp các nàng một phòng đầy người đang nói chuyện, lui ra ngoài, muốn tìm một chỗ im lặng ngồi nghỉ ngơi một lát.
Nàng đi đến một chỗ dưới bóng cây, tìm được chỗ sạch sẽ ngồi xuống, lại nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lại, thì ra là một vị vú già làm việc đang trong vườn lượn qua lượn lại, vẻ mặt lo lắng.
Bà ta nhìn thấy Vân Khanh sau, liền vội vàng thi lễ, sau đó nói: "Biểu tiểu thư, cô ở chỗ này, có nhìn thấy Viễn ca nhi không?"
"Viễn ca nhi không thấy nữa?" Vân Khanh nghe bà ta nói chuyện, trên mặt xuất hiện vẻ nghiêm trọng, ngày hôm nay khách đến cũng nhiều, bọn họ đều tự dẫn theo người, nếu là người xấu trà trộn vào, đem Viễn ca nhi bắt đi, vậy phải làm sao bây giờ?
Vú nuôi trên mặt cũng là khẩn trường không nhịn được, giọng nói như sắp khóc: "Viễn ca nhi muốn chơi trốn tìm, nô tỳ nghĩ hoa viên nhỏ này không lớn lắm, sẽ không có chuyện, liền chơi với cậu ấy, ai biết được, một lát sau, đến phiên Viễn ca nhi trốn đi, nô tỳ chuyển qua đếm đến mười, nhưng như thế nào tìm khắp nơi vẫn không thấy Viễn ca nhi, tìm mấy lần vườn hoa nhỏ này cũng không thấy cậu ấy!"
Đây chính là đứa con bảo bối của Hoàng thị, nếu đánh mất, vậy chỉ có thể lấy mạng bà ta đền, Vân Khanh vội hỏi: "Ngươi qua bên kia, ta đi bên này, ngươi cũng lặng lẽ dặn dò những người khác, ở trong hoa viên lẳng lặng tìm, không cần kinh động những người khác." Ngày hôm nay lại là thọ yến của Liễu lão phu nhân, nếu để mọi người biết được việc này, không chỉ Liễu lão phu nhân trong lòng khó chịu, liền ngay cả khách khứa tới tham gia thọ yến này cũng sẽ không thoải mái.
Vú nuôi cùng Vân Khanh cũng có nói chuyện qua vài lần, biết nàng thích Viễn ca nhi, lập tức gật đầu nói: "Được, được, đa tạ biểu tiểu thư."
Vân Khanh lúc này cũng không nhiều lời, vòng quanh đường hoa viên mà bắt đầu tìm, hoa viên Liễu phủ không tính là nhỏ, cũng không có gì đặc biệt, mấu chốt là Viễn ca nhi chỉ là đứa nhỏ chưa tới bốn tuổi, nếu thật sự muốn trốn, rất nhiều địa phương nó cũng có thể chui vào, cho nên Vân Khanh một đường phi thường nghiêm túc tìm kiếm, bụi cỏ cao một chút, khóm hoa nhìn thần bí, ngọn núi giả lớn, tất cả đều tìm kĩ, cho đến khi sắp đến hành lang gấp khúc phía sau một cái núi giả, nàng mới phát hiện một thân hình mặc áo nhỏ màu đỏ, ngồi xổm trên chóp đá đem con ánh mắt tròn xoe nhìn nàng, là Viễn ca nhi.
Tiểu tử kia tựa hồ không biết chuyện gì xảy ra, Vân Khanh thấy thế, nhịn không được có chút gấp gáp, mở miệng nói: "Viễn ca nhi, sao con lại chạy đến đây, để cho cô cô tìm con thật vất vả! "
Ngữ khí nói chuyện của nàng có chút trách móc, Viễn ca nhi không biết tại sao vị cô cô bình thường đối với bé ôn nhu lại hung dữ như vậy, lập tức bậm miệng, cong lên đôi môi phấn nộn, khóc lên: "Cô cô cô cô cô cô thật hung dữ nha......"
Thanh âm của bé tinh tế mềm mại, giống như gạo nếp bánh mật, mang theo nét ngây thơ của tiểu hài tử, bởi vì vừa khóc vừa nói, mồm miệng không rõ ràng lắm, hai tiếng ‘cô cô’ bị bé gọi giống như tiếng chim kiêu, Vân Khanh nhất thời bị bé làm cho cảm giác mình giống như tội phạm, vội vàng ngồi xổm xuống, lấy ra khăn tay lau mặt cho bé: "Viễn ca nhi không khóc không khóc, cô cô không có hung dữ với con, cô cô thích nhất Viễn ca nhi, làm sao có thể hung dữ với con, lại đây, cô cô ôm."
Viễn ca nhi lần này giống như đặc biệt thương tâm, bẹp bẹp miệng, không chịu nghe theo, lý sự: "Không cần cô cô ôm, cô cô hung dữ."
Ôi, còn biết ghi hận nữa a, Vân Khanh nhất thời lại cảm thấy buồn cười, nghĩ nghĩ, từ trong túi lấy ra cục kẹo, đây là bởi vì Minh Nhi thích ăn, nàng vừa rồi nhìn thấy kẹo hoa quế không tệ, cầm hai cái, hiện tại có thể dùng làm quà rồi.
Đem viên kẹo màu vàng phóng tới trước mặt Viễn ca nhi, Vân Khanh dỗ nói: "Viễn ca nhi xem, chỗ cô cô có kẹo ăn a, con đừng khóc, cô cô liền cho con ăn."
Nhìn viên kẹo hấp dẫn trước mặt, Viễn ca nhi định thần, ánh mắt đảo một vòng trên viên kẹo, bàn tay nhỏ bé liền vươn ra tóm lấy viên kẹo, sau đó tiếp tục oa oa khóc lớn.
Vân Khanh: "......" Đối với loại tiểu hài tử vô lại này, nàng thật đúng là không có cách nào, đành phải lấy cái khăn dính đầy nước mắt nước mũi của Viễn ca nhi ra, ôn nhu nói: "Viễn ca nhi đừng khóc, xem cô cô làm ảo thuật cho con nè."
Vừa nghe thấy có ảo thuật, Viễn ca nhi khụt khịt, tập trung ánh mắt nhìn Vân Khanh, Vân Khanh cầm cái khăn có nước mũi của Viễn ca nhi ở trước mặt phe phẩy: "Con xem đây là cái gì?"
"Khăn tay." Viễn ca nhi giọng nói lanh lảnh trả lời.
"Viễn ca nhi thật thông minh a, con xem cô cô đem khăn biến thành con chuột nhỏ a." Nàng cầm lấy khăn tay xấp lại, gấp thành hình tam giác, sau đó lại thoăn thoắt gấp trái gấp phải, lại cuốn vào, nhét lên phía trên, trong tay liền có 2 cái góc, đem một góc trong đó kéo rộng ra, lại kéo một đầu khác làm cái đuôi, cái khăn hồng nhạt kia lập tức liền biến thành một con chuột nhỏ.
"Con xem, đây không phải là con chuột nhỏ sao?" Đem thành phẩm con chuột hồng phấn đặt ở trong lòng bàn tay, Vân Khanh nhíu mày dỗ nói, nàng làm cái này cũng không dễ dàng a, trò chơi trước đây căn bản đều đã quên, may mắn là nàng còn nhớ rõ cách xếp này.
"Vậy cô cô còn có thể xếp con thỏ sao?" Tiểu hài tử suy nghĩ đơn giản, bị Vân Khanh dụ dỗ quên đi chuyện lúc đầu, nhìn chằm chằm cái khăn thần kỳ kia, đưa ra yêu cầu.
"Rất dễ nha, xem cô cô." Chỉ nhìn Vân Khanh khéo léo biến đổi, đem khăn xếp mấy cái, con chuột hồng phấn kia lập tức biến thành con thỏ hồng phấn, nằm trong lòng bàn tay của Viễn ca nhi.
Viễn ca nhi chớp chớp ánh mắt, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Cô cô, con chuột nhỏ đi đâu rồi hả?"
Vân Khanh nhìn khuôn mặt trẻ con mập mạp của bé, bộ dáng ngây thơ, không khỏi nở nụ cười.
Ánh mặt trời xuyên thấu bị núi giả chặn lại, theo một mặt khác chiếu vào, nữ tử dưới bóng cây nhu hòa tốt đẹp tựa như một bức tranh, ánh mắt nàng hơi hơi hếch lên, bởi vì cười đến vui vẻ mà kéo lên càng rõ ràng, mũi bởi vì cười mà hơi nhăn lại, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng thoáng hiện lên nét trẻ con, đuôi lông mày giống như có nhiều điểm sáng lấp lánh, đẹp đến nỗi làm cho người không nỡ dứt ra ánh mắt.
An Sơ Dương đứng ở phía sau núi giả, nhìn lúm đồng tiền của nàng, ánh mắt rơi xuống con thỏ màu hồng nhạt trên tay Viễn ca nhi, ngón tay buộc chặt.
Khớp xương phát ra tiếng răng rắc rất nhỏ, làm cho Vân Khanh đang cười nghiêng đầu, nhìn về phía đám cây phía sau, chính là An Băng Sơn mặc quần áo màu lam đậm có họa tiết mây thêu tơ vàng kết hợp với trường bào cổ tròn.
Người này khi nào thì xuất hiện tại nơi này? Nàng nắm bàn tay nhỏ bé của Viễn ca nhi, khách khí chào hỏi: "An công tử."
Tuy rằng giọng điệu khách khí, khóe miệng như trước vẫn mang theo tươi cười, nhưng An Sơ Dương lại có thể thấy được nụ cười của nàng đối với hắn cùng vừa rồi đối với Viễn ca nhi có khác biệt rất lớn, dáng vẻ bây giờ, rất giống bộ dáng thiên kim tiểu thư ngày thường, đeo lên một lớp mặt nạ, ôn nhu lại khó có thể tới gần.
Vân Khanh có thể cảm giác được trên người hắn tản mát ra một tầng lạnh lùng hàn khí, tuy nói An Sơ Dương là người lạnh như băng, nhưng hàn khí như vậy vẫn là loại hiếm thấy.
"Cái con thỏ kia, tặng cho ta." Lời của hắn, không tính là mệnh lệnh, nhưng nghe qua cũng không có ý là đang cầu xin, đại khái là người rất lạnh nhạt.
Vân Khanh vừa nhấc đầu, hoài nghi mình có nghe lầm hay không, nhìn thoáng qua vẻ mặt không chút biểu tình của An Băng Sơn, lại nhìn con thỏ bằng khăn tay trong tay của Viễn ca nhi, không quá xác định nói: "Ngươi muốn cái này?"
Không đợi An Băng Sơn mở miệng, Viễn ca nhi khẩn trương nắm chặt món đồ chơi mới, trong miệng bởi vì ngậm kẹo hoa quế mà phát âm trở nên mơ hồ không rõ: "Ông o ấy on ỏ ủa a." (Không cho lấy con thỏ của ta)
An Sơ Dương hơi hơi nhíu mày khiến cho Vân Khanh biết hắn thật sự muốn vật này, không khỏi có chút không vui nói: "An công tử cũng biết việc con thỏ này là chuyện nhỏ, nhưng nếu để người ta biết đây là khăn của ta, chỉ sợ đối với danh dự ngươi không tốt."
An Sơ Dương trên mặt liền lộ ra vẻ sửng sốt, nhìn nhìn con thỏ kia, chân mày cau lại, hắn vừa rồi chính là chỉ muốn thứ đồ đó, nhưng thật ra đã quên mất khăn tay này là vật bên người của nàng.
"Thực xin lỗi."
Việc này đối với danh dự một cô nương mà nói rất quan trọng, chả trách Vân Khanh nói chuyện gay gắt như vậy, nhưng Vân Khanh cũng không nghĩ đến An Sơ Dương sẽ tự nhiên mà nói ra lời xin lỗi.
Không khỏi giương mắt gắt gao theo dõi góc cạnh rõ ràng trên khuôn mặt của hắn, làn da hắn là gần như màu đồng đen, chắc đại khái cùng việc hắn thích cưỡi ngựa săn thú có liên hệ, lông mi rậm rạp thể hiện nét nam tính mười phần, ánh mắt hơi nhu hòa, nếu không phải là vì sắc mặt lạnh như băng kia, chỉ cần nhìn ánh mắt này, cảm giác hắn nhất định là một người rất ôn hòa, hai tròng mắt đen thuần túy, thực trong suốt, bên trong phản chiếu lại ảnh ngược của nàng, hình dáng thực rõ ràng.
Người như vậy, bình thường tâm địa cũng không âm độc, Vân Khanh nghĩ như vậy, vừa rồi lúc An Băng Sơn muốn con thỏ, có lẽ là nhất thời không ngờ đó là khăn tay của nàng.
Nàng mỉm cười: "Tại sao An công tử không có ở phía trước cùng mọi người dự tiệc?" Phía trước hẳn là đang có tiết mục, các vị công tử kia cũng sẽ ở cùng một chỗ đấu chim uống rượu.
An Sơ Dương bị ánh nhìn của nàng soi mói thì có vài phần không được tự nhiên, ánh mắt đánh giá như vậy, lại không hàm chứa mưu tính khác ở trong đó, hắn thoáng đảo tròng mắt, ánh nhìn rơi trên chùm hoa la đơn (hoa chuối tây) đang nở rộ, nhưng lại cảm thấy bông hoa rực lửa hồng kia vẫn không hấp dẫn bằng một góc váy của nàng.
"Không có ý nghĩa." Vân Khanh đã chuẩn bị tốt tư tưởng sẽ bị coi thường, lại nghe được An Sơ Dương trả lời, bất quá đúng như tác phong của hắn, ít ý kiệm lời.
Viễn ca nhi thấy không có người đến giành con thỏ nhỏ của bé nữa, thoáng yên tâm, đại khái là chơi cũng mệt mỏi, nâng đầu nhỏ nói: "Cô cô, ta đói bụng."
Vân Khanh cười nói: "Cô cô liền mang con đi ăn." Nàng đối với An Sơ Dương hành lễ nói: "Ta còn phải dẫn Viễn ca nhi đi tìm nhũ mẫu của cậu bé, cáo từ trước."
Không biết như thế nào, An Băng Sơn ngẩng đầu hướng cách đó không xa nhìn thoáng qua, lại xem Vân Khanh nhìn phía Viễn ca nhi ánh mắt yêu thương, môi mỏng phun ra một câu nói: "Vừa rồi có một phụ nhân mặc váy màu lam vẫn đi theo phía sau ngươi."
Hắn là bởi vì không thích cùng các công tử kia ở cùng nhau mới đến hậu hoa viên đi dạo, lang thang một vòng, phát hiện có một phụ nhân lén lút đi theo người phía trước, hắn nhìn thân ảnh người bị theo dõi kia có chút giống Vân Khanh, sợ có cái gì ngoài ý muốn, liền đi theo, nào biết phụ nhân kia tránh ở một bên nhìn thấy Vân Khanh đã tìm được tiểu nam hài, liền hướng một phương khác rời đi rồi.
Phụ nhân mặc váy màu lam? Trong đầu nàng hiện lên thân ảnh nhũ mẫu của Viễn ca nhi, âm thầm nhíu hạ mi, không hề lên tiếng, ôm lấy bé hướng viện của Hoàng thị đi đến.
Hoàng thị ở tại phía Tây Liễu phủ, từ sau hoa viên đi xuyên qua một lát, liền đến chỗ nàng ở - Vũ Lạc cư. Bởi vì hôm nay là thọ yến Liễu lão phu nhân, nên tất cả người hầu đều ra phía trước phục vụ, viện của Hoàng thị hơi có vẻ thanh tĩnh, chỉ có đại nha hoàn hầu hạ bên người là Đinh Tư ở lại bên người.
Nhìn thấy Vân Khanh đến đây, như đã sớm biết rằng nàng sẽ đến, liền đón nàng đi vào.
Trong phòng như trước là vị thuốc nồng đậm, Hoàng thị tựa vào đầu giường, một thân gầy trơ cả xương, mặc trung y màu trắng làm cho người ta cảm giác lộ ra một cỗ hiu quạnh ốm yếu, Vân Khanh nhìn xong toàn thân liền có chút không được tự nhiên.
Hoàng thị thấy nàng tiến vào, gương mặt ốm đau mang theo một chút ý cười: "Sao muội lại tới đây?"
Không thấy nhũ mẫu bên cạnh Hoàng thị, Vân Khanh trong lòng tuy có nghi vấn, nhưng đem đứa nhỏ đến bên cạnh mẹ ruột là Hoàng thị, càng thêm yên tâm, liền đem Viễn ca nhi đang trong lòng nàng muốn thả xuống dưới, ai biết khi Đinh Tư muốn đi tới đón, Viễn ca nhi liền hu hu khóc, bé vừa rồi phỏng chừng là mệt mỏi, dựa vào ngực Vân Khanh đã muốn hí mắt ngủ, một bàn tay nhỏ bé gắt gao cầm lấy con thỏ Vân Khanh gấp cho mình, một tay khác nắm chặt cổ áo của Vân Khanh.
Hoàng thị vẻ mặt xin lỗi nói: "Đứa nhỏ này khi ngủ chính là thích nắm đồ vật này nọ, giống như sợ người khác giựt mất của bé vậy."
Nàng nói xong, sắc mặt có chút ảm đạm, Vân Khanh biết nàng ấyvì tình hình sức khỏe của mình, thật sự là càng ngày càng yếu, biết nàng ấy sắp phải chia lìa Viễn ca nhi, liền ý bảo Đinh Tư đừng đón, ôm Viễn ca nhi ngồi vào một bên ghế: "Biểu tẩu vẫn nên thả lòng hơn một chút, đừng nghĩ nhiều quá, lo lắng chỉ tăng thêm bệnh tình."
Hoàng thị cười nói: "Cũng là muội tâm tính thiện lương, Nguyệt Nhi, Tâm Nhi, cũng chưa được như muội có kiên nhẫn, thật sự là người đẹp, tâm địa cũng đẹp, khó trách Viễn ca nhi đặc biệt thích muội."
"Viễn ca nhi tính tình hoạt bát đáng yêu, ai thấy đều thích, huống chi muội lại là biểu cô của bé, thiên vị một chút cũng là khó tránh khỏi." Hoàng thị vừa rồi tuôn một tràng khen ngợi, Vân Khanh cũng có chút ngượng ngùng, nàng nhìn Viễn ca nhi đang trong lòng mình bẹp miệng, trong mắt phượng toát ra một tia thương tiếc, nàng chưa từng có đứa nhỏ, cũng không phải là loại người đối đứa nhỏ đặc biệt yêu thích, nhưng nhìn đến Viễn ca nhi liền không tự chủ nhớ đến sinh mệnh thê thảm của bản thân kiếp trước, vô tình đem tiểu oa nhi này và kiếp trước của nàng liên hệ ở cùng một chỗ. Vả lại, Viễn ca nhi bộ dạng dễ thương, lại là hậu bối của nàng, Vân Khanh đương nhiên là yêu thích rồi.
Hoàng thị nhìn ánh mắt của Vân Khanh, đáy mắt toát ra một tia cao hứng, khiến cho hai mắt tựa hồ như tỏa sáng: "Không phải, Viễn ca nhi đối những người khác sẽ không như vậy." Trừ bỏ Hoàng thị cùng vú nuôi, kỳ thật Viễn ca nhi rất khó ở trong lòng người khác ngủ.
Nàng xem con trai trong lòng Vân Khanh ngủ say, cùng Vân Khanh trên mặt phát ra yêu thương thực lòng, trong mắt nổi lên một tầng vui mừng lại đau xót lần lượt thay đổi, nhờ Đinh Tư giúp đỡ nàng ngồi xuống, lại nói: "Tỷ xem ra, muội cũng là thật tình thích Viễn ca nhi, những người khác chỉ sợ là không có kiên nhẫn cùng tiểu hài tử khóc lóc náo loạn."
Vân Khanh ngẩng đầu nhìn nàng ánh mắt sáng rỡ kì lạ, theo tầm mắt hình như là đang nhìn nàng, bất giác có chút kỳ quái, nếu là nhìn Viễn ca nhi thì bình thường, nhưng còn nhìn nàng thì hơi có chút kỳ quái rồi đó?
Hoàng thị mãnh liệt ho khan vài tiếng, Đinh Tư nói: "Đại thiếu nãi nãi, nô tỳ ở trong bếp chưng một nồi tuyết lê ngâm đường phèn. Biểu tiểu thư, người cũng uống một chén đi."
Vừa vặn lúc trên bàn tiệc, Vân Khanh không có khẩu vị, miệng cũng có chút khô, liền gật đầu nói: "Cũng tốt."
Đinh Tư nghe xong, xoay người đi ra ngoài, một lát sau, mành che được vén lên, Đinh Tư trong tay bưng khay vuông gỗ hồng mạ vàng tiến vào, phía trên là 2 cái chén đậy nắp bằng sứ thanh hoa, trên mặt là 1 viên đường 1 viên đá. Nàng đem chén bên trái bưng cho Vân Khanh, sau đó lại đem một chén khác đặt lên bàn, cầm cái gối dựa lớn đặt ở phía sau Hoàng thị, mới đưa tuyết lê chưng đường phèn bưng lại cho nàng.
Hoàng thị dùng thìa ở trong chén nhẹ nhàng khuấy, nhìn Vân Khanh không đụng tay đến, đối với Đinh Tư nói: "Còn không mau đi đem Viễn ca nhi ôm lại đây."
Bởi vì Viễn ca nhi nắm rất chặt, Đinh Tư mất rất nhiều sức mới đem ngón tay nhỏ của bé từng ngón vặn bung ra, Vân Khanh nhìn cũng có chút đau lòng, quay đầu đối với Hoàng thị nói: "Để cho bé ngủ thêm một lúc đi."
"Không cần, để cho Đinh Tư ôm đi, đều do vú nuôi chiều thành tật xấu."
Hoàng thị ngữ khí thật là nhẹ nhàng, nhưng Vân Khanh không có nhìn nhầm nét đau lòng nơi đáy mắt của nàng, nàng xem xem Đinh Tư, trong mắt mang theo chút hồ nghi.
"Biểu muội uống tuyết lê canh đi, canh này bổ thận mát phổi." Hoàng thị cười nói.
Vân Khanh mỉm cười, bưng lên canh tuyết lê dùng cái muỗng bằng gốm sứ múc một ít, vừa đụng tới môi, phát hiện trong bát tản ra một hương vị lạ, làm cho nàng vốn ôn nhu mỉm cười hai tròng mắt hiện lên một chút nghiêm nghị. Dư quang liếc thấy ánh mắt chờ đợi của Hoàng thị, nghiêm nghị trong phượng mâu càng như đồng châm sắc bén.
Nàng cúi rũ mắt điệp, khẽ mím môi một chút vào thìa, động tác thả chậm tao nhã. Vừa lúc này Viễn ca nhi tỉnh lại, dụi dụi mắt, con ngươi nhìn đến Vân Khanh đang uống thứ gì đó, muốn đi qua, nũng nịu kêu: "Cô cô ăn cái gì a, con cũng muốn."
Vân Khanh ngẩng đầu, sắc mặt nhu hòa mà tịnh lệ, đứng lên một tay tiếp nhận hai cánh tay ngắn mũm mĩm đang vươn ra muốn nàng ôm của Viễn ca nhi, ngồi xuống đem hắn đặt ở trên đùi: "Cô cô đang uống canh tuyết lê a, con muốn uống không?"
"Muốn a!" Viễn ca nhi lớn tiếng trả lời, giọng nói mềm mại giòn vang, đem sắc mặt của Đinh Tư cùng Hoàng thị hai người làm cho biến đổi.
Vân Khanh mỉm cười, từ trong bát múc một muỗng canh, hướng trong miệng Viễn ca nhi đút, Đinh Tư ở một bên la lớn: "Biểu tiểu thư, không cần cho Viễn ca nhi uống."
Cánh tay đang uy canh dừng lại, Vân Khanh nâng lên khuôn mặt như phù dung, trên môi mang ý cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy tức giận, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Vì sao không thể?"
"Này...... Tuyết lê là hàn tính, Viễn ca nhi uống vào đối với sức khỏe không tốt." Đinh Tư ngập ngừng một chút, mở miệng nói.
Vân Khanh ngây thơ trừng lớn mắt, nhíu mi khẽ cười nói: "Đinh Tư, ngươi cái này không biết rồi, y phu tử trong học viện cũng đã từng nói, tuyết lê mặc dù hàn, nhưng là băng cùng đường là ôn tính, hai thứ này sau khi nấu với nhau, sẽ biến thành ôn tính rồi, hơn nữa dinh dưỡng của băng và đường, tiểu hài tử uống vào đối thân thể tốt đó."
Nàng khẽ mỉm cười, không nói tiếp nữa, cầm thìa đút cho Viễn ca nhi, nụ cười kia ở trong mắt Hoàng thị, so với độc xà còn độc hơn, nàng ta gấp gáp nương theo cạnh tháp nhào lại đây: "Không cần cho Viễn ca nhi uống, sẽ hại chết nó đấy!"
"Lạch cạch" một tiếng, thìa bị ném về trong bát, phát ra thanh âm thanh thúy, nước đường vàng nhạt trong bát bắn tung tóe lên bàn, Vân Khanh đem Viễn ca nhi ôm đến thả vào trong lòng Đinh Tư, âm thanh lạnh lùng nói: "Đem Viễn ca nhi mang đi ra ngoài!"
Đinh Tư biết hôm nay chuyện đại thiếu nãi nãi phân phó, biểu tiểu thư khẳng định đã phát hiện, vội vàng tiếp nhận Viễn ca nhi, đi ra ngoài, thuận tiện đem cửa đóng lại.
Bởi vì vừa rồi động tác quá mạnh, Hoàng thị dựa vào trên tháp, tóc tai tán loạn, đang thở hổn hển.
Vân Khanh ở phía sau nhưng trên mặt không có nửa điểm thương tiếc, đôi mắt phượng lạnh lùng, bình tĩnh nhìn nàng ta: "Biểu tẩu vừa rồi khẩn trương cái gì, canh kia ta có thể uống, vì sao Viễn ca nhi không thể uống?!"
Hoàng thị ngập ngừng, vẻ mặt lộ ra thần sắc đau khổ, nhìn Vân Khanh nói: "Không thể uống, thằng bé còn nhỏ, không thể uống cái canh kia!"
"Không phải thằng bé còn nhỏ, mà là vì bé là con trai tỷ, cho nên tỷ sợ hắn uống cái canh kia sẽ để lại di chứng, mà ta, chẳng qua chỉ là một vị biểu muội họ hàng xa mà thôi, cho nên tuyệt hậu canh này, tỷ có thể không chút do dự bưng tới cho ta uống!" Vân Khanh tức giận nói, nếu không phải nàng đi theo Vấn lão thái gia học y, tuyệt tự dược trong canh tuyết lê này nàng căn bản là không lường được. Hoàng thị hạ dược hàm lượng cực kỳ nhỏ, uống một lần cũng không sao, nhưng nếu là trường kỳ uống vào, như vậy sẽ giống như tên của dược này, uống xong thuốc này nữ tử về sau không còn có cơ hội mang thai sinh con nữa.
Hoàng thị đã từ từ bình tĩnh lại, nàng ta trở mình, bởi vì kích động mà ráng đứng dậy ra sức biện giải nói: "Muội không phải thích Viễn ca nhi sao? Viễn ca nhi cũng thích muội a, đến lúc ta đi rồi, muội liền gả đến Liễu gia, nơi này là nhà bà bác của muội, cha chồng lại là Tri Phủ Đồng Tri, muội gả vào cũng không tính là bị thiệt thòi rồi!"
Vân Khanh đột nhiên cảm thấy có một câu cũng không có nói sai, người đáng thương cũng có chỗ đáng giận, nàng bởi vì biết được mọi chuyện kiếp trước, cho nên đối với Hoàng thị cùng Viễn ca nhi đều là thiệt tình đối đãi, Viễn ca nhi nàng cũng là thiệt tình yêu thương, nhưng nàng yêu thương thì yêu thương, không có nghĩa là nàng sẽ vì sự yêu thương ấy mà gả đến Liễu gia nuôi nhi tử cho Hoàng thị. Có lẽ ở trong lòng Hoàng thị, còn cảm thấy nàng gả vào đây không tệ, một nữ nhi của thương hộ có thể gả đến Liễu gia, nhưng nàng không có muốn vào, không có chút hứng thú muốn đến chỗ này! Ai nói gả đến Liễu gia sẽ hạnh phúc, là thân nhân thì sao, Liễu Dịch Dương kẻ kia, nàng kiếp trước không gả, kiếp này lại càng không.
Nàng nhìn Hoàng thị khuôn mặt thê thảm, khóe miệng mang theo châm chọc nói: "Ta có bị thiệt thòi hay không không phải chỉ dựa vào lời tỷ nói là được, tỷ cũng không có tư cách sắp xếp chuyện cả đời của ta! Tỷ vì lợi ích của bản thân mình, bỏ tuyệt tử dược vào canh, có từng nghĩ tới ta dù phải làm kế thất hay gả cho người khác, chuyện không thể sinh con này có thể làm ta cả đời không thể ngẩng đầu bên nhà chồng hay không! Tỷ cái gì cũng đều đứng ở góc độ của mình mà nhìn vấn đề, còn muốn làm bộ như đang lo lắng cho ta, thật sự là ích kỷ làm cho người ta cảm thấy tỷ thật đáng sợ!"
Hoàng thị vào giây phút trong lòng quyết định hạ tuyệt tử dược này, kỳ thật là có do dự, nàng ta thích Vân Khanh, thích nàng ôn nhu, thiện lương, hiền hoà, nếu là nàng ta không bị bệnh nguy kịch, còn chưa tới nửa năm sẽ phải buông tay, nàng ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy, nàng ta nhìn Vân Khanh mang theo ánh mắt lãnh đạm, trong lòng các loại cảm xúc hỗn độn, hối hận, phẫn nộ, đau thương, sốt ruột, ảo não đều đan vào cùng một chỗ, nước mắt ào ào chảy xuống, men theo khuôn mặt gầy đến không còn chút thịt nào của nàng ta rơi xuống đất, hai tay gắt gao cầm lấy chăn phủ gấm màu đỏ, lớn tiếng khóc nói: "Ta cũng không muốn a, ta cũng không muốn a, nhưng là muội biết không? Nũ nhân ở Đông viện kia sẽ sinh đứa nhỏ, hắn mỗi ngày đều ở bên cạnh cùng nữ nhân đó, căn bản là không đến chỗ này của ta, ngay cả Viễn ca nhi cũng không quan tâm, hắn nói chờ sau khi ta chết, sẽ đem nữ nhân đó lên làm chính thất, nữ nhân đó tháng này đã hai lần tới chỗ của ta khiêu khích, ả ta mỗi ngày rủa ta chết sớm một chút, tốt nhất mang theo Viễn ca nhi cùng chết, nếu không mang theo Viễn ca nhi cùng đi, ả ta đến lúc đó cũng sẽ nghĩ biện pháp hành hạ nó đến chết! Ta không còn cách nào, ta muốn tìm một mẹ kế cho Viễn ca nhi a......"
Hoàng thị nước mắt giống như thủy triều, rầm rầm chảy ra, đầu của nàng ta ngọ nguậy mãnh liệt, giống như là muốn phát tiết cái gì: "Liễu Dịch Dương mỗi lần nhìn thấy muội, ánh mắt sẽ tỏa sáng, ta biết là hắn thích muội, nhưng Thẩm phủ chỉ có một mình muội là nữ nhi, không có khả năng sẽ đem muội gả cho hắn làm thiếp, chỉ có làm cho muội không thể sinh con, muội mới có thể gả đến Liễu gia, mới có thể yêu thương Viễn ca nhi của ta, xem nó như con của mình......"
Nàng khóc cực kỳ kịch liệt, cái loại cảm xúc vô cùng bi ai này mặc dù Vân Khanh đang thịnh nộ cũng có thể cảm nhận được, đó là một tình mẫu tử mãnh liệt, nàng mặt không chút thay đổi nói: "Tỷ không đi tìm các tiểu thư khác thử xem sao? Cũng có tiểu thư tâm địa tốt." Tuy rằng rất ít.
Hoàng thị lắc đầu, lần này nàng ta đong đưa cực kỳ chậm, như là tuyệt vọng: "Muội không biết Liễu Dịch Dương, nhan sắc bình thường hắn không xem vào mắt, gia thế kém, lão phu nhân cũng sẽ không đồng ý, ta cũng thử qua một ít người thích hợp, nhưng không ai giống như muội vậy, là thật tâm đối đãi Viễn ca nhi, các nàng trước mặt ta là một chuyện, sau lưng ta lại đối với Viễn ca nhi hờ hững, không hề kiên nhẫn, các nàng không giống muội......"
Nàng ta ngẩng đầu lên nhìn Vân Khanh: "Vân Khanh, muội mắng ta cũng được, trách ta cũng được, ta thật sự không còn cách nào, bụng nữ nhân đó sắp sinh, ta cũng không còn bao nhiêu thời gian, ta là bất đắc dĩ a, loại người như ả ta, nhất định sẽ ra tay với Viễn ca nhi ra tay......"
Nhìn trong mắt Hoàng thị lộ ra tia chờ đợi cùng tuyệt vọng, Vân Khanh trong lòng thở dài thật mạnh, đứng từ góc độ của Hoàng thị mà nói, tất cả việc nàng ta làm đều là vì Viễn ca nhi, nàng thầm nghĩ vì nhi tử tìm một mẹ kế yêu thương hắn, nhưng là Vân Khanh chung quy không phải Hoàng thị, nàng cả đời này cũng không phải vì muốn làm một người mẹ kế vĩ đại mà dâng hiến tất cả.
Thiện lương là một tiêu chuẩn, nhưng thiện lương không có nghĩa là sẽ hy sinh chính mình đi thành toàn cho người khác, mỗi người chỉ có thể đối với một nhóm người thiện lương, bởi vì những người đó là người quan trọng trong lòng họ.
Ngồi ở một bên, Vân Khanh bưng lên ly trà đã muốn lạnh nhấp miệng, làm dịu cổ họng hơi khô rát, khép hờ làn mi nói: "Trừ việc tìm một mẹ kế yêu thương Viễn ca nhi, tỷ không có cách nào khác sao?"
Hoàng thị đầy mặt đều là nước mắt, nàng dùng khăn xoa xoa mặt, thanh âm mang theo nghẹn ngào, bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: "Có thể nghĩ các biện pháp ta đều từng nghĩ qua, ta đi rồi, Liễu Dịch Dương nhất định là muốn nạp thiếp, mặc kệ là thăng nữ nhân đó thành chính thất, hay là đòi tìm thêm một vị phu nhân trở về, đối với Viễn ca nhi của ta về sau đều là nguy hiểm." Dương Châu nữ nhân thích hợp để gả bọn ta đều tra qua, thật là không còn cách nào rồi.
Nhìn nữ nhân này vì nhi tử một lòng tận tâm, Vân Khanh nhấp nhấp đôi môi phấn nộn, trong mắt thoáng lóe lên tia sáng, mang chút âm thầm cổ động mà mở miệng: "Ta có biện pháp."