Trong sông Lục Vụ sóng lạnh, cầu nhỏ nước chảy quyện thuyền ca, mà trong chợ tiếng rao hàng cũng không vì vậy mà dừng lại, dư vị hoàng hôn còn hơn ban ngày.
Sau khi ma ma tiến lên hỏi thăm được kết quả, trở về, mở miệng nói: "Theo lời phu nhân đó nói, phía trước có một cô nương bán mình chôn cha, nói là mẫu thân bệnh nặng, trong nhà đã tiêu hết tiền rồi, hiện giờ phụ thân qua đời, trong nhà không có tiền, xin nhà ai bỏ ra bảy mươi lượng mua nàng."
"Cái nha hoàn kia nhìn sơ như thế nào?" Tạ thị xưa nay thiện tâm, nghe thấy có cô nương làm như thế, thật là hiếu thuận, liền xúc động.
Nhìn thấy khuôn mặt lộ ra qua khe hở giữa đám người, ngón tay Vân Khanh gắt gao nắm chặt đệm lót ngồi, nàng nhớ, lúc ấy đúng lúc nàng đi ngang qua, gặp được Tuyết Lan, nhìn thấy nàng quỳ gối ở đó, suýt nữa bị mụ mụ thanh lâu mua đi, sau đó lấy tiền mua nàng. Hiện giờ tuy nàng là cùng Tạ thị đi đến, nhưng Tuyết Lan vẫn là bán mình chôn cha.
Ở kiếp trước, nàng coi Tuyết Lan là nha hoàn thân cận nhất, ngoài trừ không cho Tuyết Lan làm thông phòng ra, mọi thứ khác đều là tốt nhất, khi đó Tuyết Lan đi ra ngoài, không ai tin nàng chỉ là một nha hoàn, nhìn sơ giống tiểu thư nhà giàu hơn, ai ngờ sau đó, nàng thế nhưng lại vì một vị trí thông phòng, liền chạy nhanh đến bên cạnh Vi Ngưng Tử, còn trong lúc mình thất vọng nhất, cho mình một cái tát, nàng vĩnh viễn nhớ rõ bộ dáng Tuyết Lan ỷ thế hiếp người đó. Người như vậy, nên bị mua vào kỹ viện làm kỹ nữ.
Lúc vừa rồi ma ma có quan sát một chút: "Bộ dáng khá đàng hoàng, có lẽ cũng dễ nhìn, đúng là rất đáng thương, nghe nói đã quỳ gần một buổi chiều rồi, bởi vì bảy mươi lượng bạc không phải ít, chỉ là mua nha hoàn, đa số người đều là xem náo nhiệt thôi."
Đương nhiên, bảy mươi lượng bạc, cho dù là bà mối chọn nha hoàn, đều có thể chọn năm đại nha hoàn rồi, giá này thật đúng là cao. Trong lòng Vân Khanh không vừa lòng, mắt thấy Tạ thị sắp mở miệng mua Tuyết Lan, Vân Khanh vội vàng lôi kéo bà, nói: "Nương, con thấy nha hoàn này không thể mua."
Nữ nhi tâm địa vốn tốt lại nói như vậy, Tạ thị hơi kinh ngạc nhìn nàng: "Sao lại không thể mua?"
Vân Khanh mím môi, thật ra mua nha hoàn không có gì là không thể, nhưng nàng không muốn để Tạ thị mua Tuyết Lan, nàng suy nghĩ một lát, mở miệng nói: "Nương, hôm qua phủ ta không phải mới chọn mua nha hoàn sao? Sao giờ lại mua nữa?"
"Không sao, nhiều nha hoàn không có vấn đề gì." Tạ thị cười nói, thì ra nữ nhi nghĩ như vậy.
Vân Khanh biết nói như vậy nhất định không ngăn được Tạ thị, liền thẳng thắng nói thẳng: "Nương, nương không nhớ chuyện nha hoàn ở phòng bếp trước kia sao?"
Tạ thị thấy nữ nhi hôm nay giống như đặc biết ngăn cản bà mua nha hoàn này, lại nhắc tới chuyện trước kia, liền nhớ lại. Người Vân Khanh nói chính là tiểu nha hoàn trước kia tại nhà bếp. Khi đó đói đến té xỉu ngoài cửa, được ma ma nhặt về, Tạ thị thấy đáng thương, lại thấy thân phận không có vấn đề gì, nên thu giữ lại, ai ngờ nha hoàn đó là kẻ cắp chuyên nghiệp, dùng cách này lừa gạt thiện tâm của những nhà giàu có, trà trộn vào để tìm hiểu địa hình, cùng đồng bọn trong ứng ngoại hợp ăn cắp một phen, may mắn lúc đó quản sự phát hiện nha hoàn hành tung lén lút, sau khi đi theo điều tra liền giao cho quan phủ.
Nhớ tới chuyện này, trong lòng Tạ thị còn sợ hãi, lúc ấy Thẩm Mậu không có trong nhà, nếu xảy ra chuyện gì, bà cùng mẹ chồng, còn có tiểu Vân Khanh, ba nữ nhân không biết làm sao bây giờ.
Tạ thị hơi do dự nhìn ngoài cửa sổ, nói: "Nàng bán mình chôn cha, chắc không phải đám người đó đâu?"
Biết lời nói của mình đã có tác dụng, Vân Khanh nói thêm vào: "Nương nhìn nha hoàn đó xem, người bình thường bán mình cũng chỉ hai mươi lượng, nàng lại bán tới bảy mươi lượng, giá như vậy chỉ có người giàu có mới mua nổi thôi. Không phải nữ nhi nghĩ xấu cho người ta, thật sự có vết xe đổ đó, chi bằng thận trọng hơn mới tốt."
Thật ra Vân Khanh biết Tuyết Lan vì cái gì phải bán tới bảy mươi lượng, nhớ rõ nàng ngoài phần nhỏ bạc là để chôn cha ra, còn muốn để tiền lại cho mẫu thân trị bệnh, còn dự định giữ lại cho những việc khác nữa, dù sao bán mình chôn cha là văn tự bán đứt.
Tạ thị cúi đầu nghĩ nghĩ, lời nữ nhi nói cũng có lý riêng, người sống trên đời không thể không có lương tâm, nhưng cũng không thể không có tâm nhãn.
Vì thế mở miệng nói với ma ma bên ngoài: "Chúng ta đi đường khác đi." Nhắm mắt làm ngơ, bà không muốn nhìn thấy người đang cúi đầu chịu khổ lại không cứu.
Cuối cùng được Tạ thị ưng thuận, Vân Khanh nhìn Tuyết Lan còn đang mặc đồ tang quỳ gối trong đám người, khóe miệng mang chút ý cười.
Đời này cuối cùng không cần nhìn thấy nha hoàn chướng mắt này bên cạnh nữa.
Kết quả vui sướng này còn không được một ngày, đến giữa trưa ngày hôm sau, Vân Khanh chợt nghe nói lúc Thẩm Mậu trở về, tiện thể trên đường mau một tiểu nha hoàn bán mình chôn cha, để trong phòng Tạ thị.
Trong lòng Vân Khanh căng thẳng, nói với Lưu Thúy: "Chúng ta đến chổ phu nhân dùng bữa đi."
Ánh mắt Lưu Thúy mang kinh ngạc, vừa rồi tiểu thư còn nói không muốn ăn gì hết, muốn nghĩ ngơi một chút trước, sao trong nháy mắt liền muốn ăn rồi.
Vân Khanh tới phòng Tạ thị, vừa vào cửa liền thấy một cô nương toàn thân mặc tang phục trắng quỳ trên mặt đất, khuôn mặt vàng vàng, hai má không có thịt nhìn như bà cụ, tóc trên đầu khô héo, rõ ràng là suy dinh dưỡng, đang cúi đầu, quỳ trên mặt đất không ngừng run rẩy.
Vân Khanh bước vào phòng, trước tiên hành lễ với Tạ thị cùng Thẩm Mậu, sau đó ngồi vào ghế khắc hoa lê hải đường bên cạnh, nha hoàn trong phòng lập tức bưng một ly trà đặt trên bàn trước mặt nàng.
Một tay nàng bưng chén trà lên, cố gắng kiềm chế chính mình để đừng xúc động mà xông lên ném Tuyết Lan ra ngoài, chậm rãi, từ từ thổi lá trà, từng đợt khói nóng bay lên.
Cũng may đã gặp qua ba người Tạ dì, Vi Ngưng Tử cùng Cảnh Hữu Thần lòng dạ thâm sâu, lúc gặp Tuyết Lan, nàng đã có thể kiềm chế.
"Nương, nha hoàn này nhìn có hơi quen mắt a." Vân Khanh là muốn nói cho Tạ thị biết đây là nha hoàn đã gặp ở ngỏ tắt nhỏ.
Tạ thị đã sớm nhận ra, nhìn thấy Tuyết Lan trên mặt đất, trong lòng cũng hơi không nỡ, dù sao lời nữ nhi trên xe ngựa không phải là không có đạo lý, nhưng nàng ta là do lão gia mua về đặt ở đây, bà không thể từ chối được, đến lúc đó sắp đặt chút việc không quan trọng cho nàng ta làm, bảo Lý ma ma và những người khác chú ý chút là được.
"Nếu đã mua ngươi về, sau này chính là nha hoàn Thẩm phủ, tang phục này đừng mặc nữa, mặc y phục hơi trắng là được rồi." Tạ thị thản nhiên nói. Nếu đã bán thân cho Thẩm phủ, vậy không thể mỗi ngày mặc tang phục đi đi lại lại trước mặt chủ tử được, không ai thích mỗi ngày gặp một thân tang phục cả.
Tuyết Lan lúc này mới ngẩng đầu lên, tròng mắt xoay tròn, đánh giá ba chủ tử trong phòng một hồi, lúc này mới theo nha hoàn trong phòng lui xuống.
Vân Khanh rũ mắt xuống, không nhìn nàng ta, hiện giờ đã trọng sinh, nàng vốn muốn ngăn Tuyết Lan bước vào cửa, cũng biết có vài người không thể ngăn được, hiện giờ nàng ta cũng đã tiến vào phủ rồi, nhưng nàng ta thay đổi cách thức đi vào thôi, Vân Khanh tạm thời không nhìn đến, nếu nàng ta có hành động lén lút nào, nàng sẽ không lịch sự nữa.
Tới bữa trưa, Tạ thị bảo người bày bữa trưa lên, một nhà ba người vui vẻ ngồi dùng bữa cùng nhau, cho nha hoàn xung quanh lui xuống hết, Tạ thị mới nói: "Lão gia gặp nha hoàn mới mua hôm nay như thế nào?"
Thẩm Mậu cười nói: "Cũng không có gì, đi ngang quá, thấy vậy liền tiện tay làm việc thiện thôi, nàng hiểu mà, ta..." Ông nói chính là chuyện thuốc kia, dừng một chút mới nói: "Trước kia Thẩm gia vẫn có một Như Thiện Viên, chuyên để giúp đỡ người nghèo khắp nơi tới đó, sau lại bị quan phủ trưng thu đất làm đường, thu Như Thiện Viên đi, chuyện mở đất từ thiện cũng ngừng lại, hiện giờ ta thấy, vẫn nên tiếp tục việc này đi."
Trong lòng ông có chút cảm xúc, trong nhà hơn ba mươi năm không có con trai, tuy biết bệnh này sẽ trị được, vẫn cảm thấy trong lòng không nỡ, càng nghĩ, bản thân cũng thấy để Như Thiện Viên dừng lại là không ổn, hiện giờ là lúc mở nó trở lại.
Lúc Vân Khanh nghe được Thẩm Mậu nói như thế, trong lòng của nàng không tĩnh lặng được, bưng chén trà ngẩn ngơ ngồi ở đó. Năm đó Thẩm gia vang danh thiên hạ cũng là vì một trong những nguyên nhân này, lúc này không biết có phải hay không, phụ thân cũng mở miệng muốn mở lại Như Thiện Viên, mở cửa cứu tế dài hạn, mở rộng cửa với mọi người, sau đó vì Thẩm gia làm việc thiện, danh tiếng càng lớn, rất nhiều văn nhân, khách quý cùng thường xuyên đến Như Thiện Viên, tính chất vốn có là cứu tế giúp người từ từ bị thay đổi, trở thành một nơi từ thiện hư danh mà thôi.