"Ông đánh ta? Vừa rồi ta nói đều là chân tướng của sự thật!"
"Chân tướng? Cái gọi là chân tướng đích thực không có ai so với ta rõ ràng hơn rồi!" Lão phu nhân được Bích Lăng cùng Bích Bình đỡ đi đến trước mặt mọi người, ngữ khí run run nói: "Lúc trước Lão thái gia hướng Tạ gia cầu hôn, thật sự là đề cập đến nương ngươi, bởi vì Thẩm gia ta chỉ là một thương nhân, mà Tạ lão thái gia là một thế hệ danh nho, Lão thái gia không dám hy vọng xa vời là có thể cưới được đích nữ, thầm nghĩ cưới được thứ nữ cũng đã tốt lắm rồi."
"Nhưng sau khi Lão thái gia đến Tạ gia nói ra ý định muốn cầu hôn, vốn Tạ lão thái gia đã đáp ứng rồi, chỉ chờ định ngày lành liền chuẩn bị thành thân. Nhưng vừa lúc đó, nương ngươi thế nhưng lại thông đồng với công tử Vi gia, cũng chính là cha ngươi."
"Công tử Vi gia vốn đã ước định từ nhỏ với Tạ gia, lấy Vi gia là dòng dõi thư hương thế gia, cùng Tạ gia xem như môn đăng hộ đối, tất nhiên là định đích nữ, mà nương ngươi, ghét bỏ Thẩm gia ta là một thương hộ, suốt đêm liền thông đồng với Vi công tử lúc ấy đang qua đêm ở Tạ gia, hai người sau khi gây ầm ĩ một trận, Tạ lão thái gia không có cách nào, vì mặt mũi hai nhà, chỉ có thể đem thứ nữ là nương ngươi gả đến Vi gia, mà Tạ lão thái gia lại từng đồng ý người ta, không thể hủy hôn ước với Thẩm gia, liền đem đích nữ của mình gả đến Thẩm gia ta, cũng chính là con dâu hôm nay của ta, Tạ Văn Uyên!"
Cũng vì nguyên nhân này, mà Tạ Tố Linh gả đến Vi gia bị người xem nhẹ, hơn nữa làm việc keo kiệt ích kỷ, càng đắc tội với nhiều người, khiến người xung quanh không ưa thích, cho nên sau khi Vi công tử qua đời, lúc bị người khác bức bách thì không có một người nào của Vi gia nguyện ý chìa tay giúp đỡ.
Vi Ngưng Tử bụm gò má, vẻ mặt kinh hãi, đôi mắt đỏ ngầu, không thể tin lắc đầu: "Không phải, nương không phải nói với ta như vậy, không phải nói với ta như vậy!"
"Tạ Tố Linh kia vì tư lợi, bà ta nói như thế chỉ muốn được lợi cho bản thân, ngươi tin lời bà ta nói mới là sai lầm!" Thẩm Mậu đối với Vi Ngưng Tử không có nửa điểm thương hại, lạnh giọng nói.
Vi Ngưng Tử ngẩn người, hai năm nay, nàng ta đều bị nương lừa gạt, nàng ta không tin, không tin, nàng ta ngẩng đầu lên, chỉ vào Tạ thị nói: "Ông bị nữ nhân này mê hoặc rồi, lúc trước người muốn gả cho ông rõ ràng là mẹ ta! Rõ ràng ta mới là nữ nhi của ông!"
"Ta đánh ngươi là muốn nói cho ngươi biết, ngươi cùng ngươi nương giống nhau, ác độc ích kỷ, không biết tốt xấu! Trừ lòng dạ ghen tị, các ngươi cái gì đều không có! Ngươi và Vân Khanh căn bản là không thể so sánh, ta cũng không có khả năng sẽ có một nữ nhi như ngươi!"
Thẩm Mậu đã sớm nhìn thấu bộ mặt của Tạ di và Vi Ngưng Tử, chẳng qua vì nghĩ cho Tạ thị, cũng vì cảm kích ân tình của cha vợ năm xưa, Tạ Tố Linh dầu gì cũng là nữ nhi của ông, mới khách khí một chút, chuyện vừa phát sinh khi nãy, trên đường tới hậu viện hắn đã nghe hết, trong lòng liền không còn một tia tình cảm nào nữa.
"Ta làm sao không thể cùng nàng so sánh, ta có điểm nào thua kém nàng!" Vi Ngưng Tử từ trên mặt đất đứng lên, cắn răng căm tức nhìn Vân Khanh, ngón tay hận không thể lập tức đi lên bóp nát Vân Khanh.
Vân Khanh mới vừa rồi cũng là lần đầu tiên nghe được chuyện năm xưa của cha mẹ, khó trách lúc ấy khi Tạ di đi câu dẫn cha, nương lại có dáng vẻ thập phần trầm ổn trấn định, một người nam nhân bị một nữ nhân ghét bỏ, tự nhiên trong lòng sẽ ghi hận, hơn nữa phụ thân đối với Tạ di vốn là không có cảm tình, chỉ có thể càng sinh ra chán ghét.
Chẳng qua, cái kịch bản mà Tạ di tự mình biên soạn kia, ngược lại thật ra rất đáng thương khiến người người cảm động a.
Vân Khanh mỉm cười, đáy mắt khó nén trào phúng: "Vi Ngưng Tử, ngươi hôm nay trước mặt mọi người nhục mạ mẹ ta, sau lưng nguyền rủa tổ mẫu ta, cha mẹ, đệ đệ ta, ta mặc kệ ngươi tốt hơn ta, hay là kém hơn ta, ta chỉ muốn nói, ngươi có biết chuyện ngươi làm là chuyện gì?"
"Không phải là cùng Thẩm gia các ngươi hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ sao, có thân thích như các ngươi, không cần cũng được!" Đã đem mối liên kết duy nhất này cắt đứt, Vi Ngưng Tử căn bản là không cần nữa liền cười lạnh đứng lên, hoàn toàn không còn dáng vẻ nhu nhược ngày thường của nàng ta.
"Ngươi dù còn muốn chơi xấu Thẩm gia, chỉ sợ cũng không còn ai dám cho ngươi ở nhờ!" Vân Khanh bên môi tràn ra ý cười lạnh, nhìn Vi Ngưng Tử, đôi phượng mâu như phủ một lớp sương lượn lờ, phảng phất từng dãy núi cao kéo dài không dứt trong làn mây mù, nhìn không ra độ thâm sâu trong đó.
"Ta cũng sẽ không ở lại nơi này nữa!" Vi Ngưng Tử xoay người liền muốn ra khỏi nơi này.
Nghĩ rằng đi là xong việc? Không có đơn giản như vậy đâu.
Vân Khanh nhẹ nhàng hất cằm, lập tức có người chắn trước cửa.
"Ngươi không phải không muốn nhìn thấy ta nữa sao? Còn cản trở ta làm cái gì?" Vi Ngưng Tử cả giận nói.
"An phu nhân, ta muốn hỏi một chút, có người ở trước mặt mọi người vũ nhục tam phẩm cáo mệnh phu nhân, tam phẩm quận quân, nhị bậc bá tước, hơn nữa còn bí mật dùng phù chú hãm hại, cũng đánh chết nha hoàn trong phủ người khác, những tội này, dựa theo luật lệ Đại Ung, nên xử phạt ra sao?" Vân Khanh cũng không thèm nhìn đến nàng ta, quay đầu nhìn An phu nhân, ngữ khí thản nhiên, một đôi phượng mâu như hố sâu lạnh lẽo, phảng phất có vô số mảnh băng quay cuồng ở bên trong, lúc nào cũng có thể phun ra khiến người lạnh đến choáng váng.
An phu nhân nhìn vở kịch khôi hài vừa rồi, từ đầu tới đuôi đều trầm mặc, lúc này bị Vân Khanh điểm danh, mở miệng nói: "Dựa theo luật lệ Đại Ung, người có tước vị hay được phong danh, có thể đệ trình cho quan phủ xử lý, nếu người này không phải thân thích, có thể giao cho quan phủ xử lý, cũng có thể tự mình thi hình, đánh mạnh 80 đại bản."
Vi Ngưng Tử rốt cục toàn thân phát lạnh, bắt đầu run run: "Thẩm Vân khanh, ngươi muốn làm gì!"
Vân Khanh thanh âm leng keng hữu lực, ánh mắt lạnh như băng, trong giọng nói lại hàm chứa sự kiên định cùng lãnh khốc vô cùng: "Vi Ngưng Tử, mới vừa rồi ngươi đã nói, cùng Thẩm gia ta đoạn tuyệt quan hệ, từ giờ trở đi, ngươi nhìn thấy ta, nhất định phải hành lễ, còn nữa, ta muốn làm, chính là dựa theo luật lệ mà làm! Người đâu, đem Vi Ngưng Tử bắt lại, kéo đến trong sân trọng đánh 80 đại bản......"
Lập tức có người chạy lên, lôi Vi Ngưng Tử đi ra phía ngoài, mà Vi Ngưng Tử lớn tiếng thét lên: "Thẩm Vân khanh, ngươi ả tiện nhân này, ngươi cũng dám dụng hình với ta!"
Vân Khanh thản nhiên nói: "Trước kia ngươi ở trong phủ làm bao nhêu biệc sai trái, lại ỷ vào việc không phải là người Thẩm gia, mọi người không ai có thể quản được ngươi, nay chúng ta không có quan hệ thân thích, chỉ có tôn ti, ta vì sao không thể dụng hình với ngươi chứ!"
Vi Ngưng Tử há mồm còn muốn kêu lớn hơn, một nha hoàn lấy một miếng khăn lau từ bên hông, chiếc khăn kia là hỗn hợp mùi dầu, mùi mồ hôi và các loại mùi hôi thối khác nhét vào miệng Vi Ngưng Tử, nàng ta ngửi phải mùi ấy thiếu chút nữa bị ngạt đến ngất xỉu, cho đến khi nằm lên bàn dụng hình, vẫn còn chưa định thần lại.
Mọi người thấy việc đến nước này, trong lòng cũng biết Vi Ngưng Tử đây là tự làm tự chịu, vốn chỉ việc dùng phù chú nguyền rủa cả nhà Thẩm gia này, liền có thể khiến nàng ta lâm vào khốn cảnh, nàng ta thế nhưng còn muốn nhắc lại chuyện năm đó của Tạ thị, việc này năm đó, kỳ thật giới thượng lưu ở Dương Châu mọi người đều biết, bằng không đích nữ Tạ gia làm sao có thể gả đến Thẩm gia, mà một cái thứ nữ lại gả đến Vi gia ở kinh thành, việc này thực rõ ràng là có ẩn tình, hơn nữa còn là thứ muội gả trước.
Trong giới Danh môn vọng tộc, không có tình huống đặc thù, tuyệt đối sẽ không gả muội muội trước khi gả tỷ tỷ, việc này, các nàng cực kỳ thông suốt.
Chỉ tiếc cho Vi Ngưng Tử, bình thường cũng là một người thông minh, lại bị một người nương như vậy lừa gạt. Khó trách lại đối với người Thẩm gia hận thù như vậy, thì ra là ghen ghét người khác, xem ra chuyện phù chú trước đó là sự thật.
Người Thẩm gia đối với nàng ta tốt như vậy, nàng ta còn làm ra loại chuyện này, thật là nuôi nhầm một con sói mắt trắng a, cũng may hôm nay đã bắt được, nếu để cho nàng ta tiếp tục ở lại, còn không biết có thể làm hại Thẩm gia cửa nát nhà tan hay không.
Có người thổn thức, có người cảm thán, cũng có người cảm thấy vở kịch này thật náo nhiệt, sau khi trở về lại có đề tài để buôn chuyện, tóm lại đến lúc này, mọi người dần dần tản đi.
Thẩm Mậu còn phải đến Tiền viện chiêu đãi khách nhân, mà Tạ thị cũng phải đưa tiễn khách nhân ra về, cố gắng giảm bớt ảnh hưởng xấu do chuyện này mang lại, cho nên cũng theo đi dòng người.
Lão phu nhân dù sao cũng đã lớn tuổi, giằng co một phen như vậy, nói nhiều lời như vậy, vừa tức lại mệt, vội để người đỡ quay về Vinh Tùng viện nghỉ ngơi.
Mà Vân Khanh thì mang theo Lưu Thúy, hướng tiểu viện đang dụng hình mà đi, từ xa liền nghe được tiếng mộc côn đập vào da thịt, tiếp theo đó là từng tiếng hét thảm.
Vi Ngưng Tử, cảm giác bị đánh như thế nào, có phải cảm giác tốt lắm hay không?
Vân Khanh đứng ở cửa viện, nhìn nàng ta bị người trói ở trên ghế, hai khối mộc côn to nặng như mái chéo, vừa mạnh vừa theo tiết tấu mà vỗ vào đùi vào mông nàng ta, tiếng bốp bốp khi đánh vào da thịt, máu tươi bắt đầu từ lớp quần áo dày ngày đông chảy ra.
Một bà quản sự ở bên cạnh giám thị hành hình lập tức đi lại nói: "Đại tiểu thư, lúc này đang thi hình đầy mùi máu tanh, ngài vẫn là đừng nên nhìn, để tránh lưu lại ấn tượng không tốt." 80 đại bản đánh xuống, không chết cũng mất đi nửa cái mạng, máu tất nhiên là chảy ra không ít.
Vân Khanh khoát tay, Lưu Thúy nói: "Không có việc gì, ngươi đi qua một bên đi, tiểu thư không có yếu ớt như vậy."
Vân Khanh đi tới, đứng ở trước mặt Vi Ngưng Tử, nhìn mộc côn dính máu vẫn đang đập lên mảng quần nhuộm đỏ máu một cách nhịp nhàng, thản nhiên nở nụ cười.
"Thẩm Vân khanh, ngươi là ả độc nữ!" Vi Ngưng Tử tóc tai tán loạn, hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt đau đến trắng bệch, còn đem hết toàn lực mắng Vân Khanh.
"So với ngươi, kỳ thật ta còn chưa dám nhận hai chữ ‘độc nữ’ này đâu, biểu tỷ tốt của ta à!" Vân Khanh nửa ngồi xổm xuống, hai tay chống đầu gối, trong mắt mang theo ý vị sâu xa, ở kiếp trước, Vi Ngưng Tử cũng là đứng ở góc độ này, nhìn mặt nàng, khi đó, tâm tình của nàng ta khẳng định cũng rất khoái trá như mình hiện giờ, nhìn nàng bị đánh đến huyết nhục bay tứ tung, máu tươi chảy ròng.
Nhưng mà, khi đó, chính nàng còn chưa từng làm ra một chuyện xấu nào a, mà Vi Ngưng Tử thì sao......
Vi Ngưng Tử bị tấm ván gỗ đánh đến sắc mặt tái nhợt, cơ hồ đã nói không ra hơi, nhưng mà nhìn thấy Vân Khanh, nàng ta không hiểu đào đâu ra sức lực, mắng to nói: "Tiện nhân, ngươi không cần đắc ý......"
Tiện nhân?
Khi đó, Vi Ngưng Tử cho người đánh chết nàng, cũng mắng nàng là tiện nhân, nay đổi lại là Vi Ngưng Tử bị đánh, vẫn mắng nàng tiện nhân, thật sự là không có thay đổi gì mới mẻ.
Vân Khanh đứng lên, cười đoan trang ôn nhã, dặn dò: "Nhục mạ quận quân, dựa theo luật lệ, vả miệng 20 cái, lập tức chấp hành."
Bà quản sự lập tức vén lên tay áo, xông lên phía trước, một bên một bàn tay bắt đầu vả.
Vân Khanh dáng vẻ tiêu sái ra khỏi viện, phảng phất như không có nghe thấy thanh âm đang hành hình phía sau, phân phó: "Lưu Thúy, dặn dò bên dưới, lập tức cho người dọn dẹp Cúc Khách viện, trước khi dụng hình xong, toàn bộ đóng gói quăng ra bên ngoài, từ nay về sau, Tạ Tố Linh cùng Vi Ngưng Tử, vĩnh viễn không được bước qua cửa lớn Thẩm gia!"
Nàng tuyệt đối không thương hại Vi Ngưng Tử, không chỉ vì kiếp trước, chỉ cần vì bốn bù nhìn bằng vải mà nàng ta chôn trong viện của nàng, nếu không phải nàng sớm phát hiện, hôm nay nếu ở trên yến hội bị tìm ra, tại trước mắt bao người, Thẩm gia dùng yểm thuật nguyền rủa Minh Đế, hậu quả, là chém đầu toàn gia.
Vân Khanh về đến sân, lại nghe nha hoàn nói, có đại tiểu thư của Toánh Xuyên Hầu phủ đang chờ nàng.
Chương Huỳnh còn chưa trở về, không biết có chuyện gì?
Vào phòng, Vân Khanh cởi áo choàng ra đưa cho Thanh Liên, đi đến giường La Hán, nói: "Ngươi sao còn chưa trở về?"
"Không vội, nhưng thật ra là ngươi, năm sau phải đi kinh thành, về sau liền khó được gặp mặt, ta về sau cũng không biết còn có thể đến thăm ngươi hay không." Chương Huỳnh cảm thán nói.
Vân Khanh biết mẫu thân nàng bệnh tình càng ngày càng nặng, nói không chừng đã sắp đến ngày đèn cạn dầu, đến lúc đó Chương Huỳnh chỉ có thể ở nhà giữ đạo hiếu, không thể xuất môn.
Chương Huỳnh mới mười lăm tuổi, khuôn mặt càng trổ mã xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, mặc một bộ váy dài xanh như nước, tản mát ra một loại dư vị chỉ thuộc về nữ tử, hai má cũng gầy hơn rất nhiều so với trước kia, càng lộ rõ khuôn mặt hình hạt dưa, dung nhan tươi đẹp, chỉ là trong mi mắt luôn mang vẻ u sầu.
Vấn nhi đem lò sưởi đã thêm than đưa cho Vân Khanh, hai tay nàng ôm lò sưởi sưởi ấm, một bên hỏi: "Tại sao yến hội hôm nay ngươi được đi ra?"
Chương Huỳnh khóe môi hơi cong, nhìn thoáng qua, thì không biết là đang cười, hay là đang châm chọc: "Chương Lạc gây ra chuyện như vậy, trở về đã bị giam cầm, nữ nhân đó muốn lấy lòng phụ thân để Chương Lạc có thể sớm được thả ra, nhưng lại bị di nương mới tới phá đến tay chân loạn cả lên, ở trước mặt phụ thân phạm phải hai lần sai lầm lớn, nên bà ta không dám lộn xộn nữa."
"Cửu mẫu của ngươi(mợ) vẫn còn rất lợi hại a." Vân Khanh nở nụ cười, nửa năm nay, Chương Huỳnh ngẫu nhiên cũng đưa tiếp mời cho nàng, quan hệ của hai người so với trước kia tốt hơn nhiều, cũng được coi là bằng hữu.
Các nàng nói chuyện, là vào lễ cập kê của Chương Huỳnh gần cuối năm, đệ đệ của Mạnh thị, là cậu và mợ của Chương Huỳnh từ kinh thành đến, sau khi biết được chuyện nhị phu nhân của Toánh Xuyên hầu, mợ nổi trận lôi đình, lập tức tặng một nỹ nhân dung mạo nhất nhì Dương Châu cho Toánh Xuyên hầu.
Toánh Xuyên hầu nhị phu nhân Tập thị tuy rằng ôn nhu, nhưng cũng đã có hai con, thông phòng Dương Châu này, là Mạnh thi căn cứ vào sở thích của Toánh Xuyên hầu mà cố ý tuyển chọn vừa nhu tình như nước, lại kiều mỵ động lòng người, giỏi về tâm kế, hiểu được thơ ca thi họa, ôn nhu săn sóc, dáng người mềm mại, trên giường lại hiểu được xu nịnh, tuổi mới mười năm, mọi điều kiện đều hơn hẳn so với Tập thị, Toánh Xuyên hầu hưởng thụ một đêm, lập tức đem thông phòng này nâng cấp bậc lên làm di nương, lúc trước nghỉ ngơi ở phòng Tập thị cũng được 20 ngày, nay chỉ còn bảy tám ngày.
Đúng lúc, Tập thị tham gia yến tiệc của hoàng hậu, Chương Lạc lại phát sinh ra chuyện mất mặt như vậy, Tập thị mắt thấy sự sủng ái của mình bị tân dâng tiểu thiếp giành đi hơn phân nửa, nữ nhi lại tạo ra gièm pha đến mức này, Toánh Xuyên hầu càng tỏ ra không vui, nay Chương lão thái quân của Toánh Xuyên Hầu phủ đang thu xếp tìm tân nương tử, thường xuyên có phu nhân mang theo nữ nhi ra ra vào vào.
Mẹ ruột còn chưa chết, mà đã bắt đầu tìm người thay thế vị trí của bà, dù là ai nhìn đến trong lòng cũng sẽ không thoải mái.
"Nước xa không cứu được lửa gần, không biết về sau sẽ thành như thế nào, nhưng mà, sức khỏe của mẫu thân ta nay đã quá suy sụp, tuy rằng ta không muốn thừa nhận, cũng chỉ có thể đối mặt, chỉ hy vọng, đến lúc đó cưới được người lợi hại, hung hăng trừng trị nữ nhân đó!" Chương Huỳnh hung hăng nói.
Từ trong lời nói của nàng, có thể nghe ra oán hận ngập trời đối với Tập thị, Vân Khanh cười nói: "Kế mẫu quá lợi hại, chỉ sợ cả ngươi cũng chịu không nổi."
Kế mẫu vào cửa, nếu sinh hạ đứa nhỏ, con trai thì không nói, mẫu thân của Chương Huỳnh cũng không có sinh hạ nhi tử, vị trí con trai trưởng là không ai có thể giành, nếu như sinh nữ nhi, đụng phải người lòng dạ hẹp hòi, chịu không nổi vị trí đích trưởng nữ bị chiếm, người như thế tuy không nhiều lắm, nhưng cũng không phải không có.
"Ngươi nghĩ rằng ta thích kế mẫu sao, cho dù là người không lợi hại, ta cũng không thích, nhưng mẹ ta bây giờ, cũng không đối phó được nữ nhân đó, ả thông phòng Dương Châu kia mặc dù tốt, nhưng rốt cuộc vẫn là một kỹ nữ, trên danh phận vẫn thua kém một bậc, chờ nữ nhân đó phục hồi tinh thần lại, rồi sẽ quay lại đối phó ta mà thôi, ngươi không biết, nửa năm trước, ta mỗi ngày ngủ đều ngủ không ngon, đồ vật nàng ta đưa tới, ta căn bản là không dám ăn, càng miễn bàn vì không muốn khiến cho phụ thân chán ghét ta, ta ở trước mặt hắn làm ra dáng vẻ vô cùng nhường nhịn......"
Chương Huỳnh nói xong, nước mắt lã chã tuôn rơi, nức nở nói: "Nhưng ta chỉ có thể làm thế, nếu cha không thích ta, hạ nhân trong phủ liền càng không có người để mắt đến ta, nương vẫn nằm trên giường sẽ càng thương tâm hơn, bà vừa thương tâm, bệnh liền càng khó chuyển biến tốt, cho nên ta trăm phương nghìn kế tạo ra dáng vẻ nhu thuận nhường nhịn, ở ngoài mặt cùng Chương Lạc như một cặp tỷ muội tốt......"
Chương Huỳnh cầm khăn lau nước mắt, Vân Khanh yên lặng nghe nàng nói, dáng vẻ trước kia của Chương Huỳnh với tình trạng của nàng bây giờ, có thể trong những người ngoài cuộc, nàng là người rõ ràng nhất, con người trên đời, có rất nhiều chuyện không phải do mình khống chế.
Nói được một lúc, Chương Huỳnh mới ngừng rơi lệ, có chút ngượng ngùng nói: "Ta rất ít khóc, không biết tại sao, ở trước mặt ngươi luôn nhịn không được......"
"Khóc được thì tốt rồi, nhưng mà ánh mắt của ngươi, nên chú ý một chút." Vân Khanh nói, tùy tay cầm một chiếc gương tròn cho nàng xem.
"Ai nha, nếu trở về để bọn họ thấy được, nhất định sẽ nói xấu sau lưng ta." Chương Huỳnh cầm khăn đè lại mắt, muốn che giấu đôi mắt khóc đến sưng đỏ.
"Được rồi, để ta dạy cho ngươi, đem lá trà đổ ra, dùng khăn bao lại......" Vân Khanh nhẹ giọng chỉ.
......
Đến chạng vạng, cửa lớn Thẩm gia mở ra, đầu tiên là vài nha hoàn cúi đầu đi ra, sau đó mười mấy bao nải liên tiếp từ bên trong bị ném ra đất, sau đó là một người toàn thân đầy máu, liền cả cái cáng khiêng nàng ta, cũng bị ném ra từ bên trong, quăng ra khỏi phạm vi của Thẩm phủ.(không cần nói cũng biết là ai)
Trên nền tuyết mỏng, một đôi giày màu đen đột nhiên đứng ở trước khuôn mặt đen tím của Vi Ngưng Tử.