Lại suy xét kĩ chuyện xảy ra lúc trước, càng cảm thấy kỳ quái.
Bà đi ngoại ô, tại sao cướp phỉ vừa ra tới, liền nảy ý muốn đánh cướp đoàn của bà chứ, bà ngồi là xe ngựa của tỷ muội - hậu duệ của quý tộc trong kinh, bình thường cướp phỉ cũng phải có chút ánh mắt, không phải xe ngựa nhà ai cũng đều có thể đi chọc vào.
Vân Khanh đem thần sắc biến hóa của lão phu nhân đều thu vào đáy mắt, xem ra lão phu nhân nay cũng có chút nghi ngờ rồi. Sự việc này quả nhiên có cổ quái, lúc trước ân cứu mạng kia, trong đó nhất định có ẩn tình, nếu là phủ nha bắt được bọn cướp phỉ ngày đó, nàng nhất định phải cho người thẩm vấn làm rõ việc này, để tránh Tạ di cứ lấy cái món nợ ân tình đó chơi xấu Thẩm phủ.
Đợi nàng đi khỏi không bao lâu, Tạ di cũng đến chỗ của lão phu nhân, nay bà ta mỗi ngày đều phải đến chỗ lão phu nhân thỉnh an, bởi vì biết trong phủ người bà ta duy nhất có thể nịnh bợ cũng chính là lão phu nhân.
Vừa vào cửa, Tạ di liền phát hiện sắc mặt lão phu nhân thản nhiên, bà ta nói chuyện thế nào, thái độ của lão phu nhân cũng không tốt giống như mấy ngày trước.
"Lão phu nhân, ngài tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt sao? Hôm nay nhìn ngài dáng vẻ như không có tinh thần lắm?"
Lão phu nhân nâng lên mí mắt, phân phó: "Vương ma ma, các ngươi đi xuống đi, ta cùng Tạ di ở bên trong là được rồi."
Vương ma ma, Bích Lăng, Bích Bình lên tiếng trả lời, cùng các nha hoàn khác đều lui ra ngoài, trong phòng một lát sau liền còn lại hai người lão phu nhân cùng Tạ di, không khí trở nên yên tĩnh hẳn.
Tạ di mơ hồ cảm thấy có điều kì lạ, tại sao lại thế này, như thế nào đột nhiên lại cho tất cả mọi người lui xuống? Chẳng lẽ có cái gì cơ mật quan trọng muốn cùng bà ta thương lượng?
"Ngươi còn nhớ rõ lần đó ngươi xả thân cứu ta ở ngoài ô kinh thành chăng?" Lão phu nhân mặc áo hình phúc thọ màu rám nắng, vẻ mặt thản nhiên.
Tạ di nhìn hồi lâu, không biết vì sao lão phu nhân lại hỏi cái này, nghĩ lại, chẳng lẽ là lão phu nhân nhớ lại ân tình, chuẩn bị cho bà ta chỗ gì tốt sao, liền cười nói: "Lần đó tình huống nguy hiểm, kẻ bắt cóc đột nhiên xuất hiện tại ngoại ô, ta vừa thấy lão phu nhân sẽ bị thương, vội vàng xông đến, may mà một đao kia chém vào không sâu, ở trên lưng chỉ chảy máu nhẹ, nằm một tháng cũng khỏi rồi."
Lão phu nhân đôi mắt lóe lóe, tay run lên, cầm Phật châu một lần đẩy hai hạt: "Kinh thành trị an thật sự không tốt, ở trên đường hay có người lui tới, lại có cướp phỉ xuất hiện, còn vừa vặn để cho ngươi gặp phải."
Lời này ẩn ẩn lộ ra chút ý không tốt, Tạ di có chút nghi ngờ mở miệng nói: "Lão phu nhân, đời người có đôi khi cũng sẽ có họa có phúc, ta không phải ở tại trong thành cũng vô cớ bị cướp phỉ đến thiêu phòng sao?"
Lão phu nhân mấy tháng này tu thân dưỡng tính là thật, nhưng tính tình lại không thực sự tu thành, lúc này ngữ khí không thân thiện nữa: "Ta nghe nói đám tặc phỉ đến đốt sân của ngươi cùng đám chặn đường ta ở kinh thành, là cùng một bọn."
Bà lời này là nói ra thử, nhưng Tạ di vốn có tật giật mình, chưa từng dự đoán được lão phu nhân thế nhưng đột nhiên đặt câu hỏi, tròng mắt đảo liên tục, phủ nhận nói: "Không phải, làm sao có thể...... Không thể nào......"
Bà ta bộ dạng này dừng ở trong mắt lão phu nhân, càng thêm cảm thấy kỳ quái, sắc mặt lại càng khó coi: "Quan phủ có truyền tin đến, nói bọn cướp phỉ cướp bóc hàng loạt này chính là bọn đã chạy khỏi kinh thành kia, ngươi có phải đã chọc ghẹo bọn họ cái gì không?"
"Chọc?" Tạ di tròng mắt vừa chuyển, lại liên tục gật đầu: "Đúng vậy, bọn họ nhất định là ghi hận ta, từ kinh thành đến Dương Châu đốt của ta sân!"
Lão phu nhân tà liếc Tạ di, nếp nhăn dày đặc trên mặt bởi vì híp lại mắt mà trở nên càng sâu: "Thiêu sân của ngươi, ngay cả một chút tài sản cũng không cướp đi à?"
"Bọn họ cướp, làm sao lại không cướp! Cả một rương trang sức của ta đều bị đoạt đi rồi a!" Tạ di cả kinh thanh thét to, đám cướp phỉ kia cũng không phải là bọn tốt lành gì, rõ ràng đã thu tiền không được lấy đồ, rốt cuộc vẫn đoạt đi một rương đồ trang sức của bà ta.
Tạ di lúc này chỉ lo phân tán sự băn khoăn của lão phu nhân, quên rằng chuyện rương trang sức này bà ta không có báo cáo cho quan phủ, nguyên nhân chính là bà ta sợ lộ ra chuyện bà ta thông đồng với cướp phỉ, lúc này lại trở thành chứng cứ cho lão phu nhân!
Lão phu nhân mạnh mẽ đứng lên, chỉ vào Tạ di cả giận nói: "Giỏi cho Tạ Tố Linh người, ngươi có phải cùng đám cướp phỉ cấu kết, ở trước mặt ta diễn vở ân nhân cứu mạng, nay ngươi muốn lại đây ở tạm, cho người thiêu viện mà ngươi vốn tưởng rằng là Thẩm gia ta ra tiền mua cho ngươi, chính là muốn mặt dày mượn cớ vào ở tạm để vào câu dẫn hoàng tử!"
Tạ di ngẩn ra, bà ta cảm thấy tất cả đều được che dấu cực kỳ tốt, không nghĩ tới lão phu nhân này ngày thường ngu muội, thế nhưng có thể phát hiện ra ý đồ của bà ta, cả người đều kinh hoàng: "Bà nói bậy, ta căn bản không có ý này!"
Bà ta nói còn chưa nói xong, lão phu nhân liền phun đầy nước miếng lên mặt bà ta: "Ngươi có nói bậy hay không chính ngươi biết! Uổng công ta vẫn cảm thấy ngươi là người thiện tâm, còn có thể xả thân cứu người, nay xem ra, ngươi chính là lòng dạ rắn rết, thế nhưng cố ý cho người xuống tay với ta, trình diễn một màn kịch hay, còn một đường khuyến khích ta đối phó Tạ thị, ta nhất định phải đi nói cho Mậu ca nhi, cho hắn kêu quan phủ đến bắt ngươi đi!"
Lão phu nhân vốn không ngu ngốc, có một số việc một khi sáng tỏ, cái khác cũng sẽ theo đó mà hiện lên, lúc này bà đối với Tạ di chính là lòng tràn đầy phẫn nộ, từ ân nhân cứu mạng, đến có ý định mưu hại, loại biến hóa này người bình thường đều chịu không nỗi, huống chi vốn là lão phu nhân dễ dàng bị chọc giận.
Vừa nghe muốn báo quan phủ tới bắt bà ta đi, Tạ di trên mặt lộ ra kinh hãi, bà ta liếc mắt ngoài cửa một cái, sợ thanh âm của lão phu nhân đem bọn nha hoàn từ ngoài tiến vào, liền xông lên, che miệng của lão phu nhân.
"Ta không có, ta không có! Không cần đưa ta đi quan phủ! Ta cũng không phải cố ý!"
Ai ngờ bà ta càng làm như thế, lão phu nhân lại càng giận, tránh trái tránh phải ý muốn bỏ tay bà ta ra, còn nâng tay đi cạy ngón tay của Tạ di, miệng vẫn hô lớn: "Ngươi thế nhưng còn muốn muốn giết ta, người đâu, mau tới a...... Đem tội nhân muốn mưu sát người này kéo tới quan phủ đi......"
Lão phu nhân lời nói đứt quãng từ khe hở bàn tay của Tạ di phát ra, Tạ di bị lời của bà dọa sợ tới mức chỉ càng thêm dùng sức đè lại miệng mũi của bà.
"Ngươi không cần hô, ngươi cái lão phụ này, ta không có cái ý kia!"
Lão phu nhân bị bịt chặt mồm mũi, không hít được không khí, sắc mặt bắt đầu đỏ lên, bản năng muốn sống làm cho bà càng giãy dụa lợi hại hơn, ngón tay gắt gao nắm ở trên tay của Tạ di. Cuộc đọ sức khiến hai người đều ngã vào trên giường La Hán, nhuyễn tháp rất dày đem âm thanh té ngã giảm đến nhỏ nhất.
"Bỏ...... Tay...... Bỏ......"
"Ngươi không báo quan ta liền buông tay!"
Tạ di nhìn lão phu nhân mở to con ngươi trừng mắt nhìn bà ta, khiến bà ta lại càng sợ hãi, bàn tay trên mặt lão phu nhân cũng không dám nới lỏng, cấu kết với cướp phỉ, cố ý mưu sát hai tội danh này bà ta không đảm đương nổi.
Sức nặng ở trên người làm cho lồng ngực lão phu nhân chịu một lực ép thật lớn, bàn tay che ở trên mặt làm cho không khí dần dần ít đi, lão phu nhân lại lớn tuổi, thiếu khí, sức chịu đựng cũng không bằng Tạ di, cuối cùng ra sức giãy dụa vài cái, rốt cục dừng tay.
Mà Tạ di cảm giác được lực giãy dụa dần dần nhỏ đi, nhìn lão phu nhân dừng lại động tác, vừa lòng âm hiểm cười đứng lên: “Được lắm, chỉ cần bà không cáo ta, ta cũng sẽ không che miệng của bà."
Bà ta buông tay ra, đứng thẳng người lại, sửa sang lại vạt áo môt chút, quay đầu thấy lão phu nhân còn bất động trên giường La Hán, trong mắt mang chút nghi ngờ, nhíu mày nhẹ giọng hô: "Lão phu nhân?"
Trên La Hán giường lão phu nhân vẫn không nhúc nhích, Tạ di lại đến gần một chút, nhìn thấy bà vẫn nhắm lại mắt, trong thanh âm mang theo run run, kêu: "Lão phu nhân......"