Vi Ngưng Tử lộ vẻ kinh ngạc nói: "Ý của nương là dượng? Nhưng hình như dượng cũng không tỏ vẻ thích chúng ta." Sau khi bọn họ đến đây, dượng chưa lần nào tới ân cần thăm hỏi, vì lẽ đó, nàng không nhìn ra dượng có ý quan tâm chăm sóc đặc biệt với bọn họ.
Tạ di vừa nghe, trắng mắt liếc Vi Ngưng Tử một cái: "Con thì biết cái gì, mỗi ngày không thấy con làm chuyện gì nên hồn, nam nhân đều là như vậy, ở tiền viện đương nhiên hắn không thích đến hậu viện, lại nói mỗi ngày Tạ thị luôn trông chừng, hắn cũng không có cơ hội."
"Nhưng, nương, nương...... đã gả cho người." Vi Ngưng Tử không nghĩ tới Tạ di lại tính toán đến mức này, rốt cuộc nàng vẫn là khuê nữ chưa lập gia đình, da mặt có chút đỏ lên, mở miệng nói.
"Gả cho người thì sao?" Tạ di không chút nào cảm thấy hổ thẹn, cũng không có chút tự giác việc để tang cho phu quân mới được nửa năm, trong đầu bà nhớ đến bộ dáng lịch sự nho nhã của Thẩm Mậu ở trước cửa lớn ngày đó, còn có gia nghiệp to lớn của Thẩm gia, trong mắt hạnh đều lóe lên ánh sáng tham lam: "Tam di nương của hắn còn là một quả phụ, chẳng lẽ ả ta được, ta lại không được!"
Bà tỏ vẻ như Thẩm Mậu và bà đã dính lấy nhau, Thu di nương kia cũng là quả phụ vừa tròn thất tuần (49 ngày) liền gả qua, vì sao bà không thể chứ.
"Được...... cho dù mương...... làm được, cũng chỉ là...... thiếp thất (vợ bé)." Vi Ngưng Tử vẫn cảm thấy cách làm này có chút không ổn.
Lông mày Tạ di dựng lên, không kiên nhẫn nói: "Thiếp thất? Tại sao ta phải làm thiếp thất, Tạ Văn Uyên nàng ta là chính thất, ít nhất ta cũng phải là tiểu thiếp!"
Vi Ngưng Tử cảm thấy hành động như vậy có chút càng quấy, nhưng lại loáng thoáng hi vọng nương có thể làm được, bởi vì nếu như có thể làm được, nàng liền có thể danh chính ngôn thuận tiến vào Thẩm gia, cũng có thể có cuộc sống tốt đẹp giống Vân Khanh, không cần phải hâm mộ mọi thứ của nàng ta.
Sau khi báo danh, còn một thời gian ngắn nữa mới chính thức khai giảng, Vân Khanh liền ru rú trong nhà, sắp xếp lại vài thứ mà kiếp trước đã quên.
Hai ngày cứ như vậy trôi qua, sau bữa trưa, nhân lúc chỉ màu mà Vân Khanh muốn dùng để thêu đã hết, liền sai Thanh Liên đến tú phòng lấy.
Lấy chỉ về, Thanh Liên đi xuyên qua hành lang có tay vịn đến trước một đình nghỉ chân, nhìn thấy phía trước có một bóng người đi tới, nàng đứng lại nhìn, người nọ không phải Tạ di thì còn có thể là ai? Chỉ thấy bà mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt thêu bướm vờn hoa màu trắng, cùng với váy vàng chanh thêu ánh bạc, chải một búi tóc nghiêng nghiêng đổ xuống, bên trên ghim trâm hoa đào với cánh hoa mềm mại màu hồng nhạt, nếu không nhìn khuôn mặt kia, chỉ nhìn cách ăn mặc này, thật sự là xinh đẹp khó tả, chỉ có điều mặc dù Tạ di trang điểm khuôn mặt này thoạt nhìn như hai mươi lăm tuổi, cũng sẽ không đường đột làm như vậy, nhìn có vẻ trẻ đi vài phần.
Thanh Liên nhất thời cảm thấy nghi ngờ, liền lặng lẽ đi theo.
Chỉ thấy mắt bà mơ màng chứa ý xuân, đại nha hoàn Hồng Tụ đi theo phía sau, trong tay cầm một hộp đựng thức ăn hai tầng mạ vàng, đích thực là hồng hạnh xuất tường rồi, vẫn đi dọc theo hành lang có tay vịn về phía trước, hai người lén lút khom người, cuối cùng xem ra là muốn đến tiền viện.
Theo trực giác, Thanh Liên thấy đây không phải là chuyện tốt, lập tức cầm chỉ vội vàng chạy về Quy Nhạn Các.
Vào sân, sau khi đưa chỉ cho Lưu Thúy, Thanh Liên kể lại mọi chuyện cho nàng.
"...... Tạ di trang điểm vô cùng xinh đẹp, trong tay cầm theo một hộp đựng thức ăn, đi về phía tiền viện."
Thanh Liên nói xong, nhìn Vân Khanh đang im lặng thêu hoa.
Đến tiền viện? Vân Khanh ngước mắt nhìn thoáng qua Thanh Liên, thấy mặt nàng lộ vẻ lo lắng, rút kim thêu từ phía dưới ra, mặt mày đanh lại, nàng biết Tạ di sẽ đi tìm phụ thân, bởi vì muốn nhờ phụ thân giúp bà mua viện gì đó, nhưng trang điểm, còn cầm theo hộp đựng thức ăn sao? Hơn nữa lúc này...... Giữa trưa chính là lúc phụ thân uống rượu với khách, có thể đang ngủ say, lực khống chế tương đối yếu ớt......
Nàng biết Tạ di có quỷ kế rồi.
Thật đúng là tà tâm không chết mà, nữ nhi đã lớn như vậy, trượng phu của mình vừa mới chết có nửa năm, liền muốn đi quyến rũ tỷ phu (anh rể). (LPH: phì, ta khinh, mụ Tạ di này già mà còn mất nết)
Vân Khanh vẫn không quá yên tâm về cha của mình, ông không phải là người có thể chống lại được ‘sắc dụ’, nếu không Thu di nương cũng sẽ chưa qua thất tuần đã gả đến đây. Tuy rằng mấy ngày nay xem ra cha không có hành động gì khác thường, nhưng ai biết được nhan sắc trước mặt thì ông có thể chịu được mê hoặc hay không?
Vân Khanh lập tức bỏ khung thêu xuống, đứng lên, nói với Lưu Thúy: "Ngươi nhanh chóng bảo một ma ma vụng trộm đi theo phía sau xem cuối cùng là đi đến đâu?"
Sau đó mang theo Thanh Liên đến viện của Tạ thị. Nàng cũng không muốn một người như Tạ di mỗi ngày đều kiếm chuyện trước mặt mình và nương, còn có một ‘biểu tỷ’ như Vi Ngưng Tử, hai mẹ con này không phải người của Thẩm gia đã kiêu ngạo như vậy, nếu thành người của Thẩm gia, không phải bọn họ sẽ lật tung mọi thứ sao.
Tuy rằng nàng không sợ quỷ kế của bọn họ, nhưng cũng không thích mỗi ngày phải phòng bị hai người kia.
Lại nói nếu để người khác nghe được, mặt mũi của Thẩm phủ thật cũng không biết phải để đi đâu, di muội tử (em vợ) trượng phu đã mất đến tìm tỷ tỷ nương nhờ, kết quả đến chưa đầy nửa tháng, liền cùng tỷ phu lăn lộn trên giường, tiếp theo tỷ phu biến thành tướng công. Nghĩ đến loại cảnh tượng đó, Vân Khanh đã cảm thấy toàn thân phát lạnh, bước chân cũng càng lúc càng nhanh.
Vội vàng vào trong phòng, Tạ thị đang nói chuyện với hai ma ma quản sự, nhìn thấy Vân Khanh tiến vào, liền bảo hai ma ma quản sự lui xuống trước, lúc này mới hỏi: "Chuyện gì mà vội vã như vậy?"
Vân Khanh liền bảo Thanh Liên kể lại mọi việc nhìn thấy lúc nãy lại một lần nữa, còn mình thì xem sắc mặt Tạ thị.
"Quả nhiên muội ấy vẫn không biết xấu hổ như vậy." Tạ thị hừ lạnh một tiếng, trên mặt mang theo vẻ khinh bỉ nói.
Lý ma ma nghe vậy quả thực cảm thấy không thể nhìn nổi, làm chuyện da mặt dày đến mức này lại là con gái của lão gia Tạ gia, bà thật không thể tin được, trên mặt mang theo vẻ khinh thường, Lý ma ma trầm giọng nói: "Phu nhân, muốn đến tiền viện ngăn nàng ta lại không?"
Lần này Tạ thị cũng không gấp gáp, thong thả cười nói: "Hết cách rồi, tùy muội ấy đi."
Tươi cười tỏa sáng trên mặt Tạ thị, Vân Khanh có chút kinh ngạc, nhớ rõ lần trước phụ thân dẫn Tô Mi trở về, trên mặt nương đều có chút không nhịn được, lần này muội muội ruột thịt của mình quyến rũ trượng phu, sao lại có thể bình tĩnh như thế ngồi ở nơi này.
Hình như nhìn ra lo âu của con gái, Tạ thị mỉm cười nói: "Không sao đâu, con trở về đi, chuyện này con không cần lo lắng."
Nếu mẫu thân đã nói như vậy, Vân Khanh cũng không tiện nói thêm gì, vẻ mặt của nương như ẩn chứa điều gì, nhưng cũng không muốn nói cho nàng.
Tuy nhiên trong lòng nàng vẫn cảm thấy kỳ quái, có lẽ mẫu thân quá mức tin tưởng phụ thân rồi chăng? Cho rằng là muội muội của mình thì phụ thân sẽ gặp trở ngại, vì quan hệ thân thích mà sẽ không bị nhan sắc mê hoặc?
Tuy rằng nàng không thích Tạ di, nhưng mẫu thân của Tạ di cũng đã được trong cung ban thưởng danh hiệu mỹ nhân, vẻ mặt dáng người đều không tệ, nay bà ta lại ăn mặc xinh đẹp quyến rũ, chủ động dâng lên, nếu phụ thân nhất thời kích động phạm phải chuyện sai lầm gì, cuộc sống sau này của nàng chỉ biết sẽ phấn khích đến cả nhà gà bay chó sủa.
Nghĩ đến đây, nàng đảo một vòng, đi đến bên kia hành lang có tay vịn.
Thanh Liên thấy động tác của Vân Khanh, đi theo phía sau không nói gì, tính tình nàng cẩn thận, không nói nhiều lắm, lại tỉ mỉ kín đáo, biết tiểu thư muốn đến tiền viện, mặc dù nàng cũng không biết tại sao phu nhân tự tin đến thế, nhưng tiểu thư nhanh chân đến xem, nàng nhất định cũng phải đi theo.
Trong tiền viện, giữa trưa Thẩm Mậu cùng hộ khách uống hơi nhiều rượu, xã giao mấy năm nay tửu lượng của ông cũng không tệ, nhưng hộ khách tới hôm nay là người phương Bắc, uống rượu mạnh như Thiêu Đao Tử, mời rượu từng chén từng chén, mặc dù đã từng trải qua nhiều thử thách, ông vẫn cảm thấy đầu hơi đau, bất quá may mà cũng không nghiêm trọng lắm.
Vì thế liền muốn đến thư phòng nghỉ ngơi một lát, quản sự Lý Tư đi theo bên người ông, giúp đỡ ông vào thư phòng, lại xoay người đi dặn dò nha hoàn nhanh đi pha bồn nước ấm đến cho Thẩm Mậu rửa mặt.
"Lý quản sự, sao ông còn ở đây, vừa rồi phu nhân phái người đến tìm ông có việc đó." Lý Tư vừa mới ra cửa, ngẩng đầu liền thấy một nha hoàn trẻ tuổi đứng không xa, giòn giã mở miệng cười với ông.