Beta: Ishtar
Nghiêng đầu, Ngự Phượng Đàn mở miệng cười, nhẹ giọng nói: “Hôm nay, thật xin lỗi.”
Dưới ánh nắng vàng rực, vạt áo của nam tử bắt gió bay phần phật, giọng nói biếng nhác nhẹ nhàng theo gió mát thổi vào trong tai Vân Khanh khiến nàng gần như tưởng rằng mình nghe lầm. Nàng ngẩng đầu lên, quay mặt nhìn thẳng vào khuôn mặt tuyệt sắc của nam tử, đáy mắt hơi kinh ngạc, “Ngươi đang nói chuyện với ta đấy à?”
“Tất nhiên rồi, quanh đây có ai khác đâu.” Ngự Phượng Đàn lắc lắc đầu, làm như thật đáng tiếc vì quanh đây không có ai khác để cho hắn nói câu ‘thật xin lỗi’ vậy. Trong nét mặt thản nhiên của hắn đã lơ đãng phát ra một loạt khí thế sát phạt.
Vân Khanh không khỏi nhớ tới những lời đồn đãi nàng nghe được ở kiếp trước. Kiếp trước, nàng không có ở tại kinh thành, mãi cho đến khi gả cho Cảnh Hựu Thần mới đến đó. Mà vào thời điểm đó, Ngự Phượng Đàn đã vừa đột ngột nhiễm tật bệnh mà chết. Nàng tuy chưa từng chính mắt thấy được phong cách riêng của hắn, nhưng cũng đã nghe nói đến.
Nghe nói, lúc hắn đánh thắng quân địch quay về, tất cả đường phố của kinh thành đều chật ních toàn người là người, vô số thiếu nữ đứng ở hai bên đường để nghênh đón hắn. Hắn mặc khôi giáp đen, cưỡi liệt mã đỏ, đạp vó chạy như bay trên những con đường lát đá trong kinh thành, tóc dài được gió thổi tung bay, khuôn mặt tinh xảo kia được bao trong mũ giáp, giống như một đóa hoa yêu nghiệt nhưng đầy sức sống nở rộ nơi kinh thành.
Hình ảnh này, cho đến nhiều năm sau khi hắn chết đi, Vân Khanh vẫn còn nghe người kinh thành thỉnh thoảng lặng lẽ nhắc tới, như vậy có thể thấy được vẻ phong nhã tuyệt thế của hắn.
Hắn của hiện tại trước mắt nàng lúc này cũng đã mơ hồ lộ ra khí thế này, chẳng qua vì hắn vẫn còn trẻ, cũng có lẽ vì còn chưa được chiến trường tôi luyện, nên vẫn chưa triển lộ đầy đủ đó thôi.
Nghĩ đến người này ngày sau sẽ có được công trạng thành tích to lớn đến dường nào, Vân Khanh cũng không biết vì sao chính mình lại liên tiếp đối kháng với hắn. Mặc dù bốn năm sau hắn sẽ mắc bệnh mà chết, nhưng mà trong thời gian bốn năm này, hắn vẫn là một Cẩn vương Thế tử kiêu ngạo vô song.
Nếu có thể, nàng thật ra vẫn nguyện ý có một mối quan hệ hòa bình với hắn, chỉ cần đừng rước lấy phiền toái là tốt rồi. Nghĩ vậy, nàng liền cười thản nhiên, “Cẩn vương Thế tử chắc không ý thức được mị lực của chính mình rồi. Mỗi một địa phương nơi ngươi đến đều sẽ có nữ tử mê muội trầm luân vì ngươi. Thiên tính của nữ nhân vốn là ghen tỵ, nếu ta và ngươi tiếp cận, các nàng không có cách nào làm gì được ngươi nên đương nhiên sẽ chĩa mũi dùi về hướng ta. Bởi vậy, Vân Khanh hy vọng có thể tránh ngươi thật xa. Việc xảy ra hôm nay cũng bởi vì ta nhất thời nóng vội nên có sự mạo phạm, xin đừng lấy làm phiền lòng.”
Nàng không ngại cúi đầu, chỉ hy vọng lời nói ôn nhuyễn như vậy có thể làm cho vị Thế tử này hiểu được ý tứ của nàng, về sau cố gắng tránh xa nàng một chút, bảo trì khoảng cách giao tiếp quân tử lãnh đạm như nước thì càng tốt.
Ai ngờ, Ngự Phượng Đàn vừa nghe xong những lời này, mày kiếm lại nhíu chặt lại, cúi nghiêng đầu trừng mắt nhìn chằm chằm vào nàng: “Nàng cảm thấy ta là một loại phiền toái rất lớn?”
Nếu trắng ra, ý tứ của nàng đúng là như vậy, nhưng nếu nói thẳng ra như thế thì chẳng phải là sẽ đánh vỡ ước nguyện ban đầu của nàng là giao kết hòa bình với Ngự Phượng Đàn hay sao, nên Vân Khanh hạ thấp giọng, nói: “Ta không dám nói như vậy.”
“Nàng không dám nói như vậy, nhưng mà trong lòng lại nghĩ như vậy, phải không?” Ngự Phượng Đàn hình như không định buông tha nàng, hắn nghiêng đầu, trong đôi mắt hẹp dài như có nhiều gợn sóng chuyển động, khí thế áp bách mà đặt câu hỏi.
Ánh mặt trời xiên góc cứ như vậy mà chiếu thẳng vào sóng mắt của hắn, Vân Khanh vừa nhấc đầu thì vừa khéo nhìn thẳng vào đôi mắt phát sáng đầy yêu nghiệt kia, trái tim trong lồng ngực như lạc đi một nhịp. Lúc này, Ngự Phượng Đàn lại nói tiếp: “Ta không biết nàng đang sợ hãi cái gì. Đúng như nàng nói, nữ nhân vốn có tính ghen tị, vì không chiếm được thứ tốt đẹp gì đó thì có lẽ sẽ nảy sinh ghen tị trong lòng, lại muốn nhằm vào người chiếm được thứ đó mà gây khó dễ. Nhưng nếu nàng cứ lúc nào cũng trốn tránh như vậy thì có được cái gì? Nàng có thể tránh được ta, vậy liệu nàng có thể tránh né được toàn bộ người trên Đại Ung không? Về sau, nếu có người khác xuất hiện ở trước met nàng, bởi vì hắn vĩ đại cho nên nàng lại muốn tiếp tục né đi, tránh xa khỏi tầm mắt, khỏi sự tranh đoạt của mọi người, chỉ vì mong có được một chỗ yên tĩnh? Một ý nghĩ như vậy thật sự là rất ngu xuẩn! Trên thế giới này, mỗi người đều có một hoặc vài thứ làm cho người khác hâm mộ, ví dụ như dung mạo đẹp đẽ của nàng, gia thế giàu có của nàng. Vậy nàng liệu có vì những thứ làm cho người ta ghen tị này mà sẽ phá hủy dung nhan của chính mình, hay bỏ hết gia sản của mình không? Nàng không thể!”
Thanh âm của Ngự Phượng Đàn không lớn, nhưng lại ẩn chứa một khí thế làm người khác kinh sợ, khiến Vân Khanh không thể không thật sự lắng nghe những lời hắn nói, “Hơn nữa, Thẩm Vân Khanh không phải là loại người vừa gặp vật cản liền lui về phía sau như vậy. Người luôn tìm cách trốn tránh như vậy ngược lại sẽ làm cho người khác cảm thấy trong thâm tâm nàng đang có một kế hoạch nham hiểm nào đó. Nếu nàng không thẹn với lương tâm, hà cớ gì phải né tránh khắp nơi như thế? Con người ta sống ở trên đời không chỉ cần phải thật cẩn thận để sống sót, mà còn muốn sống một cách thật ý nghĩa. Chỉ vì một lý do buồn cười như vậy mà trước giờ nàng vẫn trốn tránh đối mặt với ta, ngày rộng tháng dài, người khác cũng sẽ nhận ra được có chỗ kỳ quái. Cái này kêu là gậy ông đập lưng ông, chẳng lẽ nàng không biết sao?”
Ngự Phượng Đàn thong thả nói xong một đoạn phân tích này, sắc mặt Vân Khanh cũng theo đó mà thay đổi mấy lần. Hắn liếc mắt quan sát nàng, khóe miệng hơi hơi ngoéo một cái, đi tới chỗ Hoàng Tiểu Muội đang đứng, trên đường cũng thuận tay tìm một nhánh cây, bắt đầu cùng nàng xiên cá.
Mặt cỏ như một tấm thảm lông xanh mịn như nhung, một làn gió thổi qua liền làm mặt cỏ bên trên dập dờn thành từng đợt sóng, nhìn từ xa xa giống như một mặt nước hồ xanh biếc đang nhẹ nhàng xao động.
Làn váy đỏ thẫm phất phơ theo dao động của mặt cỏ, đôi mắt thâm thúy của Vân Khanh như đóng đinh tại một chỗ, trong mắt tràn đầy vẻ suy ngẫm.
Đúng vậy, từ khi nàng được trọng sinh đến nay, nàng vẫn luôn cố gắng vì muốn Thẩm phủ sẽ không bao giờ tái diễn bi kịch như kiếp trước nữa. Vì mục đích này, nàng nguyện ý gánh chịu rất nhiều khổ sở, nguyện ý trả giá bằng gian khổ và cố gắng của bản thân, nhưng mỗi khi gặp được sự việc gì khác với việc xảy ra ở kiếp trước, biểu hiện của nàng lại không đủ dũng cảm. Vì sao nàng lại để cho đầu óc mình tồn tại một loại tâm lý trốn tránh đối với sự ghen tị và hâm mộ từ những tiểu thư nhà cao cửa rộng? Nàng vẫn chưa làm chuyện gì xuất phát từ tính bốc đồng cả, chỉ cần làm việc không khiến cho mình thẹn với lương tâm là đủ rồi. Những người đó nghĩ về nàng như thế nào đều là chuyện nàng không thể khống chế được. Các nàng ấy ghen tị chẳng qua bởi vì các nàng ấy không làm được như nàng, nên mới càng nảy sinh lòng khinh thường nàng. Còn Tuyết Oánh thì chưa từng có ý kiến gì đối với thân thế của nàng cả.
Nàng là con gái thương gia, nhưng cũng là người giống các nàng kia thôi mà, đoan đoan chính chính mà sinh sống làm việc nói chuyện. Hiện tại, một Ngự Phượng Đàn vừa xuất hiện trước mặt thì nàng đã lập tức muốn tránh né, nếu sau này phải đối mặt với đám người Tứ hoàng tử, nàng chẳng phải là muốn tránh cũng không tránh được đó sao.
Nàng chỉ cần làm việc mà mình muốn làm, không cần phải chăm chăm để ý đến ánh mắt của những người đó đối với nàng, như vậy nàng mới có thể thật sự tôi luyện mình để trở nên cường đại về sau.
Đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh có một người có thể đứng ở góc độ của nàng mà nói ra ý tưởng trong nội tâm nàng. Vân Khanh chuyển tầm mắt tới nam tử đang đứng xiên cá cùng Hoàng Tiểu Muội nơi kia đúng lúc hắn đâm được một con cá trích béo mập. Nét tươi cười kia đã bỏ đi vẻ tà mị cùng lười nhác thường trực mà mang theo một tinh thần phấn chấn bồng bột, phảng phất như muốn cuốn hút nàng cười theo.
Khóe miệng Vân Khanh cũng cong lên, sương mù dần dần tan đi trong đôi mắt phượng, lộ ra đôi tròng mắt như hai viên ngọc thạch đen sâu thẳm mang theo hơi thở linh hoạt bên trong.
Ngự Phượng Đàn từ xa đã nhìn thấy cô gái tươi cười, hắn biết nàng chắc chắn đã hiểu thông suốt, chứ không thì đã chẳng cười với hắn thư thái như vậy. Ha ha, về sau xuất hiện trước mặt Vân Khanh lần nữa thì sẽ không lại bị nàng ghét bỏ nữa rồi.
Dưới ánh mặt trời vàng rực rỡ, nam tử nhảy từ trong suối lên mặt cỏ, trong đôi mắt hẹp hiện lên một tia hào quang sáng mờ giảo hoạt.
Hoàng Tiểu Muội lúc này cũng đâm được một con cá nhỏ khoảng nửa cân, nhảy lên lại mặt cỏ, nói với Thải Thanh và Thanh Liên: “Quần áo các ngươi hong khô chưa, chúng ta có thiệt nhiều cá nha, đến nướng cá ăn đi.”
Mùa xuân vốn có ánh mặt trời, hơn nữa lại đốt một đống lửa như vậy để hong nên tất cả đã khô. Thải Thanh cẩn thận gấp lại quần áo, bao lại đặt ở một bên, sau đó mới mở miệng nói: “Được, bụng ta cũng đã đói meo nãy giờ rồi. Tiểu thư, người thì sao?”