(1)
Hôm sau, sắc trời hơi tối, những đám mây lượn lờ trên bầu trời, trôi nổi không chừng, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây trên đầu chiếu lên mặt đất, lưu lại những cái bóng mây to lớn.
Tần thị cùng Vi Trầm Uyên đi đến Thẩm phủ, trước kia bọn họ cũng từng đến thăm Tạ thị, sau lại thấy trong phủ có nhiều việc bận rộn, nên vẫn chưa đến thăm lần nữa.
Tạ thị mời bọn họ ngồi xuống xong, Vi Trầm Uyên trước cùng Tạ thị hành lễ, sau đó ngồi ở một bên.
Tần thị sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, nay đi đứng cũng không cần người dìu, liền ngay cả Vi Trầm Uyên cũng không còn dáng vẻ xanh xao, khuôn mặt tươi sáng, dung mạo tuấn tú cùng với dáng người hơi gầy, đã ra dáng một công tử văn nhã.
Sau vài câu khách sáo như thường lệ, Tần thị bưng cốc trà, liền mở miệng nói: "Không biết phu nhân đã giúp Vân Khanh chọn được con rể hay chưa?"
Nghe vậy, Tạ thị ngẩn ra, mày nhíu lại, Tần thị đến đây hỏi lời này ý là gì, chẳng lẽ nói...... Tạ thị hồ nghi liếc mắt nhìn Vi Trầm Uyên một cái.
Tần thị đem thần sắc của bà thu vào đáy mắt, bà đem cốc trà buông xuống, lại nói tiếp: "Hôm qua tộc trưởng Thẩm thị dẫn người đến đại náo Thẩm phủ ta cũng đã nghe nói, lão gia nhà ngài đã mất tích hơn một tháng, gia nghiệp lớn như thế cũng may có Vân Khanh trí tuệ nhanh nhạy lại quyết đoán chống đỡ, lúc trước mẹ con các ngài đối với ta cùng Tiểu Uyên ân trọng như núi, nay cũng là lúc chúng ta báo đáp các ngài."
Vân Khanh nghe vậy sửng sốt, Tần thị phen này rốt cuộc là muốn nói việc gì, Tạ thị hỏi: "Báo đáp?"
Tần thị quay đầu nhìn thoáng qua Vi Trầm Uyên, đáy mắt lộ ra một chút không tha, chớp chớp mắt, quay đầu nói: "Nhà ta tuy rằng nghèo khó một chút, nhưng rốt cuộc phu nhân vẫn hiểu nhà ta hơn, những người này thừa dịp buộc Vân Khanh tùy ý tìm một người ở rể, không bằng để cho con ta Tiểu Uyên đến ở rể, mặc dù có vài chuyện không tốt, nhưng Tiểu Uyên là con ta, hắn chuyện khác chưa nói, nhưng là một người rất có trách nhiệm."
Nghe xong lời này, Tạ thị liền hiểu rồi, thì ra Tần thị biết chuyện hôm qua tộc trưởng tới cửa bức thân(ép cưới), ngày hôm nay mang theo Vi Trầm Uyên đến, muốn cho Vi Trầm Uyên tới ở rể để báo đáp ân tình rồi.
Vân Khanh ở một bên nghe nhưng thật ra lại không có chút thẹn thùng của thiếu nữ, chỉ cảm thấy hơi chút dở khóc dở cười, việc này...... Đây là cái chuyện gì a? Nàng ngẩng đầu nhìn Vi Trầm Uyên, chỉ thấy hắn mặc một trường bào màu xanh da trời, sắc mặt không vui không buồn, ánh mắt thật bình tĩnh, dáng vẻ cùng một năm trước khác nhau rất lớn, nhưng nàng có thể nhìn ra được, Vi Trầm Uyên đối với việc đến ở rể này, tuy rằng không tỏ vẻ phản đối, nhưng cũng không có vui sướng gì.
Ngẫm lại liền biết, nay Vi Trầm Uyên ở thư viện được phu tử rất ưu ái, tiền đồ rộng lớn mà sáng lạn, vì việc báo ân, nay đến ở rể, mặc dù có thể bước lên con đường làm quan, cũng sẽ biến thành một truyện cười trong thiên hạ.
Huống chi...... Vân Khanh ngầm cười cười, Vi Trầm Uyên cùng nàng hai người giống như bằng hữu chứ không hơn, hắn giúp nàng ở bên ngoài giả danh, dạy Hoàng Tiểu Ngưu tiếp nhận quản lý sự vụ, loại chuyện như tư tình nhi nữ, ở trong lòng hai người tựa hồ không có xuất hiện qua.
Nếu là thật muốn cho Vi Trầm Uyên ở rể, còn không biến thành hai vợ chồng bất hoà a.
Nhưng Vân Khanh đối với cách làm này của Tần thị vẫn rất cảm động, dù sao Tần thị đối với Vi Trầm Uyên rất kỳ vọng, nàng vẫn luôn nhìn thấy, nay vì báo ân, có thể cho Vi Trầm Uyên ở rể Thẩm gia, quyết tâm như vậy cũng không phải ai cũng có thể làm được.
Lúc này, nàng cũng không chờ Tạ thị mở miệng nói: "Tần bá mẫu, chiêu tế ở rể chuyện này tạm thời chưa nên đề cập, trước đó vài ngày, vị thương hộ khác cùng ngày rơi xuống sông với phụ thân ta đã trở về, ta nghĩ tung tích của phụ thân ta rất nhanh cũng sẽ sáng tỏ, rốt cuộc việc hôn nhân vẫn là cần cha mẹ làm chủ."
Lời này khá uyển chuyển mà nói cho Tần thị rằng nàng không cần Vi Trầm Uyên ở rể.
Tần thị nghe vậy, đáy mắt hiện lên một tia vui mừng, mặc dù là nói vì báo ân, nhưng thân phận của Vi Trầm Uyên nếu vì báo ân mà ở rể, về sau sẽ rất khó ngẩng đầu lên, cho dù là không có tầng thân phận kia của Vi Trầm Uyên, bình thường phàm là nam tử tốt, đâu ai chịu ở rể, chỉ cần ở trên danh phận thôi đã phải lấy họ của nữ nhân để lên cả đời. Nhưng Thẩm phủ một năm nay đối với mẹ con bọn họ rất quan tâm, nay mẹ con Tạ thị đương lúc khó khắn, đối mặt khốn cảnh lớn như vậy, nếu bà chỉ ở một bên nhìn, bà sẽ cảm thấy lương tâm bất an.
Cho nên, khi nghe Vân Khanh nói những lời này, Tần thị toàn thân phảng phất như được thở dài nhẹ nhõm một hơi, nụ cười trên mặt cũng tự nhiên hơn rất nhiều, gật đầu nói: "Một khi đã như vậy, vậy thì chờ sau khi Thẩm lão gia trở về lại bàn, hôm nay việc này liền tạm thời gác lại thôi."
Tạ thị ban đầu nghe được đề nghị của Tần thị thì thật sự động tâm, chưa nói đến Vi Trầm Uyên nhân phẩm tốt, bên ngoài cốt cách thượng đẳng, chỉ đơn giản có Tần thị như vậy làm thân gia, bà cũng nguyện ý kết thân, huống chi Vi Trầm Uyên nay còn là tú tài, như thế nào cũng coi như người có học thức.
Nếu là trước kia, Tạ thị có thể sẽ không ưu ái Vi Trầm Uyên như thế, nhưng tình hình nay lại khác, từ góc độ này mà xem tự nhiên là bất đồng rồi.
Khi nghe Vân Khanh nhắc đến Thẩm Mậu, lại cảm thấy việc này vẫn là không nên sớm kết luận, nếu đến lúc đó Thẩm Mậu trở về, nhìn đến nữ nhi lấy chồng ở rể, còn không biết sẽ tức giận đến cỡ nào, vì thế cũng tự nhiên theo ý của Vân Khanh mà làm.
Hàn huyên thêm mấy câu, Vân Khanh liền đi ra ngoài xem xét người làm chuẩn bị hàng hóa, lúc trở về, gặp Vi Trầm Uyên đứng ở một chỗ, lẳng lặng đứng thẳng người, liền cười đi lên nói: "Đang làm cái gì?"
Vi Trầm Uyên trong lòng kỳ thật có rất nhiều khúc mắc, cô gái trước mắt mới vừa rồi là đối tượng hắn muốn ở rể, nhưng khúc mắc này lại rơi vào cô gái không chút mảy may là Vân Khanh, nhất là cùng với một đôi mắt thanh u u, đen láy kia thì lại cảm thấy chính mình nghĩ nhiều rồi, lúc này cũng mỉm cười đáp lại: "Mẫu thân đang cùng phu nhân nói chuyện, ta đi ra bên ngoài hít thở không khí."
Vân Khanh thấy hắn thái độ tự nhiên, biết trong lòng hắn lúc này đã rộng mở, lúc trước nàng mặc dù là vì muốn cho Vi Ngưng Tử cả đời này không hề thuận lợi, nhưng trải qua đoạn thời gian ở chung, nhân phẩm của Vi Trầm Uyên người này có thể nói là đáng tín nhiệm, trong lúc bất tri bất giác, quan hệ giữa hai người từ ân nhân và người báo ân phát triển theo chiều hướng như bạn bè như huynh muội rồi, nàng cũng xoay người, giống như Vi Trầm Uyên, ngắm nhìn mảnh trời xanh phía xa.
"Tiểu Ngưu học việc rất nhanh, rất nhiều chuyện hắn đều có thể tự quyết định rồi."
"Ân, hắn đúng thật không tệ."
"Năm trước 20 mẫu đất bị nhiễm phèn mua ở Lợi Châu, nay đã được dẫn nước vào tưới ruộng rồi, sang năm giá tất nhiên sẽ đột nhiên tăng cao." Vi Trầm Uyên xoay đầu lại, nghi vấn trong mắt trước kia nay đã được lí giải.
Trên đời này có rất nhiều người có tài buôn bán, nhưng là những người đó còn kém xa cô gái trước mắt, nàng mua những mẫu đất không người muốn này, những mẫu đất bị nhiễm phèn này hầu như vô giá trị, lại cứ như vậy trầm ổn, không chút hoang mang, làm như không đem việc này để ở trong lòng, mà một năm sau, liền như nàng đoán, quan phủ dẫn nước tưới ruộng, đem mảnh đất vô giá trị ấy biến thành đất vàng, mà những phí tổn trước đó lập tức tăng giá trị tài sản lên mấy chục thậm chí mấy trăm lần