“Muội nói cái gì?”Hoàng thị lộ ra vài phần kích động, trên mặt mê mang nói.
“Đem khăn tay của ta trả lại cho ta.” Lúc này đây, Vân Khanh trực tiếp vươn tay đến trước mặt nàng ta, vừa rồi Hoàng thị lấy con thỏ nhỏ của Viễn ca nhi, động tác vụng trộm của nàng ta giấu dưới chăn cũng không mấy cẩn thận rồi.
Nàng đã muốn chỉ ra điểm này, Hoàng thị muốn làm hiền thê lương mẫu, thay trượng phu tìm kế thất tốt, thay nhi tử tìm được mẫu thân thương yêu hắn.
Nếu khăn tay của nàng là bị Hoàng thị cầm, nàng dám cam đoan, đến ngày mai, khăn tay của nàng sẽ đến tay của Liễu Dịch Dương, sau đó truyền ra nàng và Liễu Dịch Dương có quan hệ mờ ám, đến cuối cũng, nàng chỉ có thể gả vào Liễu gia.
Người giống như Hoàng thị, nếu không phải là loại sống chết lúc nào không biết, trong ngày thường nhìn không ra lại là người ích kỷ như thế.
Hoàng thị thật không ngờ động tác của nàng ta đều bị Vân Khanh nhìn thấy, ngượng ngùng lấy khăn tay dưới chăn đưa ra trả cho Vân Khanh, Vân Khanh nhận lấy rồi đi ra ngoài.
Hoàng thị lẳng lặng nhìn bóng lưng của Vân Khanh ngày càng xa, biết rằng từ lúc này nàng sẽ không như trước đây đến thăm Viễn ca nhi, nàng ta nhìn Viễn ca nhi ngồi trên chân của mình, trong con ngươi nhiễm lên một chút sắc thái mơ hồ.
Nàng gọi Đinh Tư tiến vào, đối với Đinh Tư nói: “Đinh Tư, từ lúc mẹ ta đem ngươi từ ngoài đường trở về, ngươi liền đi theo ta, cùng nhau lớn lên, sau này lại làm nha hoàn hồi môn của ta, cho đến bây giờ, cũng chỉ có ngươi là vẫn ở bên cạnh ta.”
Đinh Tư nhìn sắc mặt vàng vọt của nàng, nước mắt không dừng được mà rơi xuống, quỳ xuống nói: “Đại thiếu phu nhân, người có ân với nô tỳ, nô tỳ cả đời đều nhớ rõ.” Nàng ta chỉ hận vì sao đại thiếu phu nhân lại gả đến Liễu gia này, vốn tưởng là Dương Châu danh môn vọng tộc, ai biết đại thiếu gia là loại người bỏ mặc vợ con, chỉ để ý đến khoái hoạt của bản thân, lại là con trời của đại phu nhân, ai dám nói con của bà không đúng, lão phu nhân cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua, tùy hắn hồ nháo, đại thiếu phu nhân gả vào chưa được một tháng, Liễu Dịch Dương liền nạp thiếp, mấy năm nay nếu không phải do tức giận, thì đại thiếu phu nhân cũng không sinh bệnh nặng như vậy.
Hoàng thị nhìn thấy, trong mắt toát lên một nổi đau khổ đến tột cùng, nàng cúi đầu nhìn đến khuôn mặt thanh tú của Đinh Tư, nhẹ nhàng nói: “Đại thiếu gia bao lâu nay không có đến chỗ của ta, ngươi biết vì sao không?”
Đinh Tư nâng mặt lên, gật đầu nói: “Nô tỳ đều biết, hắn là muốn nô tỳ……...” Nàng ta rốt cuộc là khuê nữ chưa gả, nên vế sau đều không tiện nói ra.
Hoàng thị nhìn nha hoàn vẫn luôn làm bạn bên mình, nội tâm cảm khái ngàn vạn, nàng nhớ tới ngày tháng đã trải qua cùng Đinh Tư, trong lòng nàng, Đinh Tư không chỉ là nha hoàn mà còn là tỷ muội của nàng. Lúc trước có tới bốn nha hoàn hồi môn, đều bị Liễu Dịch Dương trêu đùa, chỉ riêng Đinh Tư là nàng vẫn bảo hộ tốt, về sau tìm một mối tốt gả nàng ấy đi, vì vậy mà chọc giận đến Liễu Dịch Dương.
Lúc trước bảo hộ nàng ấy như vậy, nhưng nay lại không thể không đem nàng ấy đẩy ra, Hoàng thị thật sự là không thể mở miệng được, môi mấp máy vài lần, vẫn không thốt lên được lời nào.
Đinh Tư ở bên nàng mười năm, thời gian lâu như vậy, có thể xem như là tâm linh tương thông, bằng không vừa rồi Hoàng thị cũng không nói nhờ nàng ta đỡ, nàng ta lau nước mắt, biết đại thiếu gia không thích đến chỗ của đại thiếu phu nhân, chính là nàng bị bệnh nên nhan sắc tiều tụy, liền nâng khủy tay lên lau nước mắt, mở miệng nói: “Đại thiếu phu nhân, người có chuyện gì thì cứ nói, mạng của nô tỳ trước kia cũng là do phu nhân cứu, vì người, Đinh Tư việc gì cũng có thể làm được.”
Hai mắt của nàng ấy đều hiện lên vẻ kiên quyết, lòng Hoàng thị dậy lên một trận chua xót, nàng ôm Viễn ca nhi trợn to mắt cái gì cũng không biết, run run giọng nói: “Đinh Tư, ta hiện tại cũng chỉ có thể tin ngươi mà thôi.”
Đến ban đêm, Liễu Dịch Dương sau khi tham gia yến hội, được tiểu nha hoàn dẫn tới trong viện của Hoàng thị, hắn vốn không muốn đến, nhưng nghe nói lúc chiều Vân Khanh đến nơi ở của Hoàng thị nên hắn muốn đến xem thử.
Hoàng thị ngủ trên giường La Hán, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc bên ngoài liền ngồi dậy.
Liễu Dịch Dương tiến vào, thấy khuôn mặt vàng như nến của Hoàng thị thì đôi mày nhíu lại, nha hoàn giúp hắn ngồi xuống xong liền lui ra ngoài, hắn không thích mùi thuốc trong phòng nên lãnh đạm nói: “Thân thể có tốt không?”
Không có một tia quan tâm, lời kia giống như là lời người dưng nói với tên khất cái (ăn xin) ngoài đường, Hoàng thị đáy lòng vừa dâng lên một chút mềm lòng, bỗng chốc lại nguội lạnh như tro tàn, đây là nam nhâm của nàng a, nàng gả cho hắn bốn năm, vì hắn mà sinh nhi tử, hầu hạ cha mẹ chồng, kết quả bị bệnh, hắn một lời hỏi thăm săn sóc cũng không, giọng điệu luôn không kiên nhẫn cùng lạnh lùng, luôn để mặc cho thiếp thất của hắn tùy tiện khiêu khích nàng.
Là nàng ngốc, nàng si ngốc nhớ đến đêm tân hôn ngọt ngào rồi tự an ủi chính mình, nàng một mặt không để ý đến ả thiếp thất kia, mà không nghĩ tới rằng, vì người nam nhân trước mắt này nên các nàng mới không kiêng nể gì mình.
Thấy Hoàng thị không đáp lời, Liễu Dịch Dương lại thấy càng không thoải mái, không kiên nhẫn nói: “Hôm nay biểu muội có đến đây ngồi qua?”
“Đúng vậy, muội ấy từ trước đến nay đều rất yêu thương Viễn ca nhi, mỗi lần tới tất nhiên luôn nhớ đến thăm.” Hoàng thị đối với vị trượng phu này đã sớm thất vọng rồi, lòng của nàng đã nguội lạnh, hắn một câu khách sáo đều không muốn nói với nàng, trực tiếp hỏi đến chuyện của Vân Khanh, hoàn toàn xem nàng là người chết, cần gì lại phải nhớ đến trượng phu tân hôn của mình.