Vào lúc Hách Liên An Tố trông thấy ánh mắt âm trầm của Hách Liên An Nguyên, trong lòng liền lộp bộp một tiếng, ánh mắt lập tức chuyển qua trên mặt Vân Khanh. Chỉ thấy vẻ mặt của nàng thờ ơ, mắt phượng khép lại một nửa, lông mi thật dài ở dưới ánh đèn in lên một bóng mờ màu xanh, nhìn qua vô cùng ngoan ngoãn cùng dịu dàng. Nhưng Hách Liên An Tố biết đây chỉ là giả bộ.
Căn cứ vào vị trí lúc này của Vân Khanh cùng Hách Liên An Nguyên cho thấy mới vừa rồi nhất định bọn họ đã nói chuyện gì đó, mới có thể khiến cho Hách Liên An Nguyên hướng về phía Ngự Phượng Đàn hỏi ra một câu không đầu không đuôi như vậy. Mà Ngự Phượng Đàn lại phủ nhận, nhất định trong lòng hắn sẽ sinh ra nghi vấn to lớn.
Nhưng lúc này tuyệt đối không phải thời cơ tốt để giải thích, ánh mắt của hắn nhìn một cái thật sâu vào dáng vẻ nhàn nhã của Vân Khanh, lướt qua gương mặt bình tĩnh không chút gợn sóng của nàng. Sau đó mới xoay người cùng Hình bộ thượng thư Lã Song Mộc, Lễ bộ thượng thư Lâm Tân nói: “Chuyện hôm nay, không biết hai vị đại nhân đã ghi chép rõ ràng hay chưa?”
“Đa tạ Thái tử cùng An Tố vương phối hợp, chúng ta đã ghi chép. Chờ sau khi ra khỏi viện, bổn quan cùng Lâm đại nhân sẽ trình lên bệ hạ những ghi chép và hiệp định thương mại đã được sắp xếp.” Giọng nói của Lã Song Mộc so với gió tuyết bên ngoài không có gì khác nhau, đều vô cùng lạnh giá. Bọn họ cũng không muốn ngây ngốc ở chỗ này quá lâu, sau khi xong việc liền sai người đưa Hách Liên An Tố cùng Hách Liên An Nguyên trở về. Còn Vân Khanh lại được Ngự Phượng Đàn hộ tống về nhà.
Lúc này sắc trời đã tối, Ngự Phượng Đàn sớm phân phó người chuẩn bị xong một chiếc xe ngựa. Sau khi đỡ Vân Khanh ngồi vào trong, Lưu Thúy liền tự mình trèo lên chiếc xe của Thẩm gia. Còn Vân Khanh dĩ nhiên là ngồi trên xe ngựa rộng rãi, bên trong ấm áp đã sớm được bố trí của Ngự Phượng Đàn.
Bên trong buồng xe có đốt một lò than nhỏ, xua tan cái giá rét của bên ngoài. Trên bốn vách của xe ngựa được phủ lên bởi những tấm lụa màu tím rực rỡ, hoa văn gợn sóng lưu chuyển phát ra ánh sáng đầy màu sắc. Những gấm vóc hạng nhất cùng vật liệu để chế tạo nên xe ngựa cho thấy chủ nhân của chiếc xe này là một người có thân phận vô cùng cao quý, hơn nữa còn đặc biệt biết thưởng thức.
Vân Khanh ngồi ở trên ghế được trải một tấm đệm mềm mại, liếc về phía Ngự Phượng Đàn đang cười híp mắt nhìn mình. Vẻ mặt chuyên tâm như vậy khiến nàng cảm cũng cảm thấy có chút khẩn trương, không được tự nhiên sờ vào búi tóc của mình, ngượng ngùng nói: “Có phải gương mặt bị đông lạnh của ta trông rất khó coi?”
Các cô gái ở trước mặt người yêu lúc nào cũng rất quan tâm đến mũ áo, vẻ mặt cùng đồ trang sức. Mới vừa rồi ở trước mặt người Tây Nhung, cả người Vân Khanh đều thẳng tắp, một chút co lại cũng không thấy. Lúc này vừa vào trong xe cùng Ngự Phượng Đàn liền giống như hai người đối lập nhau. Nhớ lại cả chiều nay bản thân mình đã bị lạnh cóng, nói không chừng sắc mặt trắng bệch đã biến thành màu đen. Nhưng vừa mới hỏi ra thành câu, lại cảm thấy dường như mình có chút hơi để ý, không khỏi cắn cắn môi dưới.
Ngự Phượng Đàn trông thấy đôi mày thanh tú của Vân Khanh khẽ nhíu lại, giữa chân mày lộ ra một vẻ tựa như thẹn thùng xen lẫn ảo não, khóe môi của hắn lập tức cong lên một nụ cười nhẹ, khắc sâu dáng vẻ thẹn thùng giống như tiểu cô nương hiếm khi gặp được của Vân Khanh vào đáy lòng, cảm thấy yêu thích không thôi. Hắn nhẹ nhàng kéo tay Vân Khanh, để nàng ngồi vào bên cạnh mình.
Bàn tay của hắn nóng bỏng mà ấm áp, bao lấy đôi tay lạnh như băng của nàng, ngay cả khi nàng giãy giụa cũng không buông ra.
“Bây giờ không còn lạnh như vậy đi.” Ngự Phượng Đàn dùng tay mình để sưởi ấm cho đôi tay nhỏ bé, lạnh buốt của Vân Khanh. Trên mặt hắn mang một nụ cười sâu đậm, chăm chú ngắm nhìn gương mặt nàng.
Hắn dường như cảm thấy cho dù có nhìn bao lâu cũng không đủ, không thấy nàng một lúc, liền sẽ rất nhớ nhung. Bây giờ chỉ có thể bất chợt gặp mặt một lần, đợi đến sau khi thành thân, hai người nhất định có thể ở cùng một chỗ cả ngày lẫn đêm.
“Sau khi chàng cho người tăng thêm lò sưởi đã khá hơn một chút.” Vân Khanh cuộn tròn tay mình trong lòng bàn tay Ngự Phượng Đàn. Bàn tay thật to bao quanh, trừ ấm áp ra, còn khiến cho người ta có được cảm giác an toàn. Nàng nhìn ra bên ngoài màn xe một chút, lại hỏi: “Chuyện tình lần này, bệ hạ có nổi lên nghi ngờ hay không?”
Ngự Phượng Đàn nói: “Sẽ không. Việc người Tây Nhung bắt cóc nàng, nếu để cho bệ hạ biết, chỉ có lợi. Như vậy, sau này Tây Nhung cũng không thể áp chế Đại Ung nữa. Hơn nữa, chuyện này ta cũng đều dựa vào thái độ bình thường mà xử lý, không để lại một chút sơ hở.”
Vân Khanh khẽ gật đầu, nếu như vậy thì tốt rồi. Sự việc hôm nay dĩ nhiên không giống như suy nghĩ của Hách Liên An Nguyên, đơn giản là bắt cóc Vân Khanh, mà ngược lại Vân Khanh chờ con cá lớn là hắn cắn câu. Nếu không, dựa vào ám vệ Ngự Phượng Đàn đã sắp xếp bên người nàng, Hách Liên An Nguyên nếu muốn bắt nàng đi, thực sự là không có khả năng. Những ám vệ kia đã từng đánh bại ám vệ do Tiết gia cùng Tứ hoàng tử phái đến, từ đó có thể thấy rõ thực lực của bọn họ.
Ánh mắt Ngự Phượng Đàn lặng lẽ rơi vào gò mà xinh đẹp trong suốt tựa như một viên ngọc trong trời đông lạnh giá của Vân Khanh. Những tia sáng hoàng hôn nhẹ nhàng chiếu vào trên người nàng, trong vẻ xinh đẹp lại tăng thêm một tầng tiên ý như mộng, như ảo. Chẳng qua là trong tầng tiên ý mộng ảo này, đôi mắt của Ngự Phượng Đàn lại hiện lên một điểm rùng mình. Hắn hơi dùng sức nắm lấy tay ngọc, trong giọng nói mang theo một chút trách móc, “Lần này nàng thật sự quá to gan, dám đem bản thân mình ra mạo hiểm. Nếu như ám vệ không kịp thời thông báo cho ta, hoặc ngộ nhỡ Hách Liên An Nguyên nhất thời làm ra chuyện gì đó, hoặc là…”
Một ngón tay liền nhẹ nhàng đặt lên đôi môi mang theo những lời oán trách cùng lo âu của Ngự Phượng Đàn. Cảm xúc lành lạnh khiến cho hắn dừng lại, nhìn về phía mắt phượng đang lưu chuyển như sóng nước cuồn cuộn của chủ nhân ngón tay kia.
“Không phải lúc này ta đã bình an vô sự ở trước mặt chàng sao?” Vân Khanh nhìn qua đôi mắt hơi khép lại của Ngự Phượng Đàn, con ngươi xinh đẹp như một viên ngọc đen kia khiến cho lòng nàng sinh ra một chút say mê. Bỗng những lời an ủi liền nhẹ nhàng từ trong miệng thốt ra, “Ám vệ của chàng luôn đi theo ta, nếu như xảy ra chuyện gì, bọn họ nhất định sẽ xuất hiện. Hơn nữa, tính cách của Hách Liên An Nguyên chàng là người hiểu rõ nhất. Mặc dù hắn có chút nóng nảy, nhưng cũng không phải là loại người ngu xuẩn tới cực điểm. Thứ hắn quan tâm đến là ngai vàng của Tây Nhung, chỉ cần nhằm vào điểm này của hắn mà hạ thủ, hắn nhất định sẽ không tùy tiện ra tay với ta.”
Ngự Phượng Đàn chăm chú nhìn vào đôi mắt trong suốt, tràn đầy tự tin cùng cơ trí của nàng. Loại khí chất đặc biệt này khiến cho Vân Khanh ở giữa muôn vàn hoa thơm cỏ lạ hấp dẫn được ánh nhìn của hắn, nhưng sự tự tin đó cũng không thể khiến cho hắn không lo lắng vì một ít ý tưởng của Vân Khanh. Hắn đưa tay lên nắm lấy ngón tay đang đặt trên môi mình, nhẹ nhàng hôn, ánh mắt thâm tình mà chuyên chú, “Ngốc, coi như nắm chắc mười phần, ta cũng sẽ vẫn lo lắng.”
Vân Khanh khẽ mím môi, trong đôi mắt tràn đầy ấm áp, nàng trở tay nắm lấy tay Ngự Phượng Đàn, giải thích: “Chàng cũng biết Hách Liên An Tố là một người không đơn giản, mấy ngày nay hắn âm thầm hành động, muốn liên lạc với Tiết Quốc công, dựa vào việc này cắn ngược lại trên người Hách Liên An Nguyên. Nếu mọi chuyện đúng là như vậy, một khi Tiết Đông Cốc được thả ra, Tiết gia sẽ lại giống hệt như trước kia. Cho nên, nhất định không thể để cho Hách Liên An Tố có được cơ hội đó.”
Ngự Phượng Đàn chăm chú ngắm nhìn dáng vẻ phân tích của Vân Khanh. Nàng lúc nào cũng cân nhắc mọi chuyện thật cẩn thận, hơn nữa suy nghĩ cũng rất kín đáo. Trong lúc lơ đãng liền ghi nhớ thật kĩ tính cách cùng hành động của một người, nghiên cứu tỉ mỉ. Hết thảy những điều này nhìn vô cùng đơn giản, nhưng thật ra đều cần phải hao phí rất nhiều thời gian phân tích cùng tính toán.
Giống như mới vừa rồi, mặc dù chỉ là vài câu nói đơn giản, nhưng có thể khiến cho Hách Liên An Nguyên sinh ra hoài nghi đối với Hách Liên An Tố. Chỉ cần Hách Liên An Nguyên không toàn tâm toàn ý tin tưởng vị Vương đệ này của hắn giống như trước nữa, vậy thì mọi hành động của Hách Liên An Tố sẽ đặt dưới sự giám sát của người khác.
Hách Liên An Nguyên nhất định sẽ không hợp tác cùng Tiết gia, kẻ đã đã sát hại quận chúa Quý Thuận. Sự kiêu căng cùng tự đại không cho phép hắn làm như vậy. Nhưng Hách Liên An Tố lại không giống như vậy, chỉ cần có thể lật đổ được Hách Liên An Nguyên, hắn nhất định sẽ từ trong đó đạt được rất nhiều lợi ích. Mà chuyện của Tiết Đông Cốc chính là một cơ hội vô cùng tốt.
Lần này Vân Khanh bị bắt cóc, coi như là nàng bị tổn thương, nhưng vì quan hệ của hai nước Minh đế nhất định sẽ che giấu việc này, căn bản không truyền ra ngoài. Còn người chân chính được hưởng lợi chính là bản thân Minh đế, một vụ án bắt cóc không có xuất hiện bất kỳ thương tổn gì, khiến cho quan hệ ngoại giao của Đại Ung sẽ không ở vào thế bất lợi.
Dĩ nhiên, người thắng cuộc sau cùng chính là Vân Khanh. Lần này nàng nhất định khiến cho Tiết gia phải chịu sự trừng phạt, Hách Liên An Tố đừng hòng thay Tiết Đông Cốc tẩy sạch tội danh này.
Nghĩ tới đây, khóe môi Vân Khanh liền nổi lên một nụ cười, trong vẻ yên tĩnh đó mang theo một chút giảo hoạt, “Ta tin rằng về sau, Hách Liên An Nguyên sẽ trông coi Hách Liên An Tố thật tốt, cũng sẽ nhìn kĩ tên nhân chứng kia.”
Nghĩ đến mục đích bắt cóc Vân Khanh của Hách Liên An Nguyên, trong đáy mắt Ngự Phượng Đàn liền toát ra một vẻ lạnh lùng, hừ nhẹ nói: “Nếu không phải thấy hắn còn có chỗ để dùng, ta thật muốn trực tiếp đánh cho hắn trở thành tàn phế.”
Nhớ đến tình cảnh lúc Ngự Phượng Đàn cùng Hách Liên An Nguyên đánh nhau, Vân Khanh bỗng cảm thấy có chút sợ hãi. Cũng may võ công của Ngự Phượng Đàn không tệ, không để cho Hách Liên An Nguyên chiếm được nửa điểm tiện nghi. Ánh mắt nàng có chút lo lắng lên tiếng, “May mà lúc đó chàng kịp thời nghĩ ra phương pháp để đối phó, nếu không chuyện này nhất định sẽ bị người Tây Nhung truyền ra ngoài.”
Ngự Phượng Đàn khẽ chớp đôi mắt dài, trên mặt lộ ra một nụ cười tựa như đứa trẻ, “Lúc ấy ta chỉ muốn đánh nhau với hắn, sau đó mới nghĩ đến việc giải thích.”
Sau khi Vân Khanh nghe được lời này của Ngự Phượng Đàn, độ cong trên khóe môi càng cao lên. Thời điểm ban đầu trông thấy Ngự Phượng Đàn đánh nhau với Hách Liên An Nguyên, nàng có cảm giác vô cùng an toàn.
Mặc dù Hách Liên An Nguyên là Thái tử của Tây Nhung, cũng là khách quý của Đại Ung. Nhưng Ngự Phượng Đàn lại không bởi vì lo ngại thân phận của hắn, mà thấy hắn bắt cóc mình cũng không động thủ, ngược lại còn hung hăng dạy dỗ hắn một trận. Cho dù Minh đế có đứng ở trước mặt, hắn cũng sẽ không chút nể nang mà ngừng đánh Hách Liên An Nguyên.
Điều này đối với một nữ nhân mà nói, người đàn ông mình yêu mến vì mình mà hung hăng trừng trị người xấu, ngay trước mắt mình chỉnh đốn kẻ đó thật thê thảm, nhất thời có thể khiến cho bất kỳ cô gái nào đều cảm mến không dứt.
Nếu đổi lại là Cảnh Hữu Thần, cho dù vợ của hắn có bị bắt cóc, vì tương lai cùng tiền đồ của mình, đánh người liền không cần nghĩ đến, chỉ cần hắn không tự mình đưa thê tử tới cửa làm bước đệm cho con đường làm quan của hắn cũng đã không phụ lòng người rồi. Nhìn qua Vi Ngưng Tử cũng biết, ban đầu hắn cưới nàng ấy, còn chưa được mấy tháng liền có thể vì tiền đồ mà cấu kết với nhị công chúa, cách chức biến chính thê trở thành thiếp thất. Sau khi nhị công chúa vào cửa, lòng dạ vô cùng độc ác đối phó với Vi Ngưng Tử, thế nhưng một chút động tác bảo vệ Cảnh Hữu Thần cũng không có.
Cuộc sống của Vi Ngưng Tử kia vô cùng thê thảm. Hiện tại, nàng cùng Thu Thủy bị nhốt trong một viện nhỏ, bên cạnh có hai nha hoàn đi theo. Trừ những người mỗi ngày mang nước đưa cơm, còn lại phạm vi hoạt động của các nàng chính là trong viện nhỏ này. Loại chuyện như thiếu thức ăn, quần áo cũng đã được dự đoán từ trước, hơn nữa bất kì ai cũng không được phép cầu kiến, hoàn toàn ngăn cách hai người bọn họ với thế giới bên ngoài. Thu di nương vì muốn gặp em gái cho nên đã đến phủ Công chúa, sau khi trở về, liền âm thầm khóc mấy lần, còn cầu xin Tạ thị giúp đỡ cứu Thu Thủy ra ngoài.
Tất nhiên Vân Khanh sẽ không đồng tình với Thu Thủy, tất cả là do nàng tự chọn lấy. Ban đầu, Thu di nương khuyên can hết sức, không muốn Thu Thủy làm thiếp, nhưng hết lần này tới lần khác nàng đều không nghe theo. Càng buồn cười hơn chính là người đàn ông Cảnh Hữu Thần này, đối với người vợ trước là Vi Ngưng Tử, hắn vì sợ hãi quyền thế của nhị Công chúa, mặc dù trong lòng cảm thấy có lỗi, nhưng trên thực tế lại không làm ra bất cứ hành động gì, không có tác dụng bảo vệ. Còn đối với người vợ hiện tại là nhị Công chúa lại không có chút tình cảm nào, khi không đạt được mục đích mà mình mong muốn, liền lập tức trốn tránh. Người phụ nữ lập gia đình, nếu như gả cho một nam nhân lòng lang dạ sói, vô tình vô nghĩa như vậy, thì có thể nói rằng cuộc đời đã bị phá hủy hơn một nửa.
Chính vì vậy, hành động này của Ngự Phượng đàn khiến cho nàng cảm thấy vô cùng khoan khoái. Trong lòng vừa mềm mại vừa chua xót lại thêm một chút ngọt ngào ấm áp, thật giống như ngay lúc này có thể lập tực hóa thành nước vậy.
Cho tới khi hai cánh môi đỏ hồng nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn trên gò má Ngự Phượng Đàn, Vân Khanh mới ý thức được mình đã làm ra chuyện gì, liền mau chóng lui về chỗ cũ.
“Khanh Khanh, hôn lâu thêm chút nữa thì tốt rồi.” Sau khi ngẩn ra trong nháy mắt, đáy lòng Ngự Phượng Đàn một thoáng kia giống như có vô số pháo bông đang nở rộ, ánh mắt hưng phấn cũng mang theo ánh sáng rực rỡ. Mặc dù không biết vì sao Khanh Khanh lại đột nhiên hôn mình, tuy rằng chỉ hôn gò má khiến hắn có chút tiếc nuối, nhưng nụ hôn này là do Vân Khanh chủ động, cho nên ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Vân Khanh cũng không biết vừa rồi tại sao mình lại tiến gần đến hôn lên mặt hắn, nhưng mà lúc đó, nàng thật sự rất muốn hôn Ngự Phượng Đàn một cái. Có lẽ là do trong xe chỉ có hai người, hơn nữa nhiệt độ ấm áp cùng bầu không khí lại quá mức tốt đẹp, khiến cho nét mặt của người ta không khỏi hớn hở… Nhưng Vân Khanh biết, thực ra bản thân mình chính là cảm động với tấm lòng của Ngự Phượng Đàn, người đàn ông này quả thực rất xứng đáng để nàng có thể dựa vào.
Nàng khẽ cúi đầu, mái tóc dài trên vai nhẹ nhàng rơi xuống, tựa như một đóa hoa sen yên tĩnh, bất động mà tỏa ra hương hoa thơm ngát mê hoặc lòng người.
Trong đầu Ngự Phượng Đàn lập tức xuất hiện một câu nói: Kia chính là động tác cúi đầu dịu dàng nhất.
Cô gái trước mặt chính là phong cảnh đẹp nhất trên cõi đời này. Trên gương mặt nàng nổi lên một tầng đỏ ửng, hai hàng lông mày tựa như lá liễu hơi lay động, mang theo vẻ đẹp mông lung như mưa xuân ở Giang Nam. Mắt nàng tựa như cánh hoa đẹp nhất trên bông hoa mẫu đơn, dường như chỉ trong nháy mắt liền có thể câu mất lòng người. Còn môi của nàng lại chính là tâm nhụy mềm mại nhất trên cánh hoa kia, khiến cho người khác vừa nhìn vào lập tức cảm thấy vô cùng non mềm, đầy đặn. Khắp nơi trong xe đều tràn ngập hương hoa đặc biệt trên người Vân Khanh, hương thơm ngọt ngào theo hơi thở chui vào tận đáy lòng hóa thành một bàn tay nhỏ, vừa mềm mại, lại vừa ngưa ngứa.
Nhìn Vân Khanh lúc này, đã không còn giống như dáng vẻ trẻ trung mà hai năm trước hắn trông thấy. Khuôn mặt của nàng giãn ra tựa như tranh vẽ, thân thể lại giống như một cây trúc xanh mướt sinh trưởng mạnh mẽ sau cơn mưa, thon dài, yểu điệu. Ngoại trừ áo khoác ngoài, ngay cả quần áo cũng không thể che giấu được những đường cong lả lướt trên cơ thể.
Đôi mắt Ngự Phượng Đàn bỗng biến thành bút vẽ, phác họa dọc theo bả vai của nàng đến đường cong cao ngất, tiếp đó lại rơi xuống vòng eo thon nhỏ. Trong ánh mắt đen nhánh mang theo nhiệt độ nóng bỏng.
Trong buồng xe hoa lệ, lò than nhỏ thỉnh thoảng lại phát ra hai tiếng tanh tách, không khí lộ ra một vẻ yên tĩnh lạ thường. Vân Khanh cảm thấy hai gò má của mình lúc này còn nóng hơn so với thời điểm vừa rồi hôn Ngự Phượng Đàn, có chút không được tự nhiên ngẩng đầu nhìn sang lại trùng hợp trông thấy ánh mắt nóng rực của nam nhân tuyệt mỹ đang gần trong gang tấc.
Đôi mắt hẹp dài, sâu lắng của hắn cùng đôi mắt mang vẻ ngượng ngùng của Vân Khanh khẽ chạm vào nhau, dường như giằng co một lúc. Vân Khanh rất muốn rời ánh mắt của mình đi, nhưng trong mắt Ngự Phượng Đàn tựa như có một loại ma lực, khiến cho nàng lưu luyến không thể di chuyển, chỉ có thể chăm chú nhìn vào đôi mắt dịu dàng, nóng bỏng kia.
Âm thanh chuyển động của bánh xe truyền vào, cửa sổ như được dán lên một tầng ánh sáng mờ, ánh trăng tựa như nước chảy từ bên ngoài chiếu vào rơi vãi ở khắp nơi toát lên một tầng lụa đào nhàn nhạt. Hai người cứ như vậy đối mặt với nhau, thật lâu không rời.
Bỗng nhiên xe ngựa mạnh mẽ xốc nảy một cái khiến cho Ngự Phượng Đàn đang chăm chú ngắm nhìn người đẹp đột nhiên nghiêng về một bên, chính xác ngã vào trong ngực Vân Khanh.
Ngay lập tức hắn đụng phải hai khối mềm nhũn vô cùng đàn hồi, nhất thời không kịp phản ứng, chỉ vịn vào đồ vật ở bên cạnh, suy nghĩ muốn ngồi dậy. Nhưng vừa ngẩng đầu đúng lúc lại trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Khanh đang rũ xuống.
Hắn đột nhiên ý thức được, bàn tay của mình đang đặt vào chỗ nào.
Mà một thoáng kia, Vân Khanh bỗng nhiên hóa đá, cả người hoàn toàn không thể động đậy, trên ngực giống như bị đè ép bởi một khối đá lớn ngàn cân, toàn thân lại có một loại căng thẳng vô lực. Không giống với những nơi khác trên cơ thể, nơi này như có một luồng nhiệt không thuộc về mình, đang cách một lớp quần áo truyền đến.
Bên ngoài giọng nói của phu xe theo màn che thật dày truyền tới: “Quận chúa, mới vừa rồi có một tảng đá lớn ở giữa đường, nô tài không chú ý tới. Ngài không sao chứ?”
Giọng nói của phu xe mang theo vẻ khàn khàn già nua, còn có một chút đọng ở trong miệng do gió lạnh thổi tới. Nhưng lại giống như một búa đánh vào mặt kính của tấm thủy tinh đang đóng băng, trong chốc lát khiến cho bầu không khí vô cùng ái muội bên trong buồng xe vỡ tan.
“Không sao…” Vân Khanh vừa mở miệng liền cảm giác giọng nói có chút khô khốc. Ho nhẹ một tiếng mới nói tiếp: “Ta không sao.”
“Vậy thì tốt rồi.” Phu xe biết rõ Ngự Phượng Đàn đang ở bên trong, nhưng hắn nhất định sẽ không hỏi chuyện Ngự Phượng Đàn. Một chút đầu óc giữ bí mật này nhất định vẫn phải có.
Vân Khanh trả lời phu xe, nhưng lại không biết ánh mắt nên nhìn tới chỗ nào mới tốt, chỉ có thể khẽ nâng đầu ngắm nhìn hoa văn lộng lẫy của gấm vóc hoa lệ, sang trọng trên nóc xe. Sức nặng trên ngực vẫn không hề biến mất, nàng lại không dám đối mặt cùng Ngự Phượng Đàn...
Nhưng, dường như có chỗ nào đó không đúng. Tại sao Ngự Phượng Đàn vẫn chưa rời đi? Đây là ngực của nàng mà!
Trong phút chốc, gương mặt của Vân Khanh bỗng đỏ bừng, vội vàng cúi xuống, muốn dùng tay đẩy đầu Ngự Phượng Đàn, “Chàng… Chàng còn không… tránh ra…” Đợi đến lúc giơ tay lên, mới phát hiện hai tay của mình đều bị Ngự Phượng Đàn nắm lấy thật chặt, không thể rút ra được. Nàng gấp đến độ ánh mắt đều đỏ lên, “Phượng Đàn, buông tay…”
Trong giọng nói mang theo một chút gấp gáp, lại hàm chứa một vẻ khẩn cầu mềm mại. Thanh âm của cô gái này vô cùng điềm tĩnh, xinh đẹp có chút run rẩy cùng với không biết phải làm sao. Đây vốn là tiếng kêu lo lắng, nhưng lúc này lại có thể khiến cho người nghe không tự chủ được muốn ôm vào lòng.
Thật ra, Ngự Phượng Đàn cũng rất ngây ngô. Một cái nghiêng người này lại có thể đụng vào vị trí tốt đẹp như vậy, hắn quả thật là không dám mơ tưởng. Lúc ngẩng đầu lên muốn giải thích với Vân Khanh, lại trông thấy gương mặt mắc cỡ đỏ bừng của nàng, liền cảm thấy đây là cảnh sắc tốt đẹp nhất thế gian, cho nên ánh mắt không thể rời đi. Chẳng qua là đợi đến khi Vân Khanh mở miệng, dưới cằm truyền tới cảm giác mềm mại xen lẫn với giọng nói ngọt ngào run rẩy bên trong buồng xe, hắn liền kéo ngược Vân Khanh vào trong lòng mình.
Vân Khanh lúc này chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, còn chưa đợi nàng nhìn rõ mọi thứ trước mặt, đôi môi ấm áp của nam nhân đã tiến tới, ngậm lấy môi của nàng.
Mùi đàn hương nhàn nhạt kia vẫn là như có như không, lúc này lại giống như hơi thở bá đạo nhất, bao quanh cơ thể của nàng. Chiếc lưỡi của hắn linh hoạt mà mạnh mẽ xông thẳng vào chính giữa thành nhỏ mịn màng, trơn bóng, không chút kiêng kị chiếm lấy tất cả hương thơm trong miệng nàng, khiến cho đầu óc Vân Khanh chìm vào mê man, ngay cả khả năng suy nghĩ cũng trở nên chậm chạp.
Không gian bên trong buồng xe cực lớn, bố trí cũng rất thoải mái, đệm gấm cực dày bày ở khắp nơi, thích hợp nhất đối với việc hắn lười biếng lại tùy ý bất kỳ lúc nào cũng có thể nằm xuống. Mà bây giờ kết cấu rộng lớn này càng làm cho Ngự Phượng Đàn cảm thấy yêu thích.
Vân Khanh vốn được hắn ôm vào trong ngực, hô hấp cũng bị đoạt đi, trước mắt một mảnh ánh sáng trắng, có chút chèn ép. Hai tay vào lúc mới hôn môi được Ngự Phượng Đàn buông lỏng ra liền đẩy lên cánh tay của hắn. Thân thể cao lớn của hắn kì thực ẩn chứa vô số sức mạnh, Vân Khanh đập lên tay hắn, chẳng khác gì muỗi chích. Huống chi tình huống lúc này lại như vậy, Ngự Phượng Đàn làm sao chịu buông tay.
Ngón tay Vân Khanh cào loạn, bỗng nhiên trong kẽ tay liền kẹp được một vật gì đó giống như tơ lụa mềm mại, trơn bóng, cũng không biết đó là cái gì, chỉ để ý đến việc liều mình kéo xuống từ trên người Ngự Phượng Đàn. Đau nhói trên đầu rốt cuộc đã khiến hắn buông lỏng ra, nhưng lại thuận thế đẩy Vân Khanh ngã lên đệm gấm phía trong.
Đôi mắt của hắn hiện ra một tia tối đen nồng đậm, gương mặt tuyệt mỹ bởi vì nhiễm đỏ mà càng thêm mê hoặc lòng người. Vân Khanh bị hắn đè ở dưới người, mặc sức hô hấp không khí, nhưng vẫn bị sắc đẹp trước mắt hấp dẫn.
Nào ngờ, vào lúc nàng đang ngắm phong cảnh, phong cảnh kia cũng đang ngắm nhìn lại nàng.
Đôi mắt bị hơi nước che phủ vì thiếu dưỡng khí mà trở nên có chút đỏ, ánh mắt lộ ra vẻ mông lung, vô tội, đang nhìn mình đầy mê hoặc. Đôi môi mềm mại đầy đặn bởi vì hít thở mà khẽ nhếch lên, giống như không tiếng động mời hắn thưởng thức. Ngự Phượng Đàn lại đè lên lần nữa, lần này cả người hắn hoàn toàn phủ xuống, tay phải liền vòng ra phía sau tấm lưng mềm mại của nàng, mở ra đôi chân kẹp lấy Vân Khanh. Còn tay trái của hắn đặt ở sau gáy nàng, trói buộc tất cả động tác của nàng.
Tư thế bá đạo như vậy khiến Vân Khanh còn chưa kịp kêu lên đã bị hắn nuốt vào trong bụng. Nhìn động tác của hắn khí thế, hung mãnh như vậy nhưng lại vô cùng dịu dàng hôn nàng. Lần này, Ngự Phượng Đàn mang theo dáng vẻ của người dẫn dắt, muốn dụ dỗ Vân Khanh cùng hắn hưởng thụ loại cảm giác đắm chìm này.
Động tác của hắn cũng không thể nói là quá thuần thục, nhưng lại rất kiên nhẫn, có thể khiến Vân Khanh từ trong sự tỉ mỉ đó cảm nhận được tâm ý, nhiệt tình, cùng với ưu tư của hắn, thông qua mỗi một tấc da thịt đang tiếp xúc truyền tới. Vân Khanh đã từng trải qua hai đời người, đương nhiên biết rõ nam nhân có kinh nghiệm là như thế nào. Mặc dù trên phương diện này Ngự Phượng Đàn vô cùng bá đạo hoàn toàn khác biệt so với ngày thường, nhưng cũng không phải là người từng trải.
Thế nhưng…
Dưới động tác lúc nặng lúc nhẹ của hắn, nhịp tim của Vân Khanh lại dần dần mất thăng bằng.
Hơn nữa, hắn còn là một người học trò tương đối thông minh.
Bầu không khí trong xe trở nên nóng rực vô cùng, Ngự Phượng Đàn cảm nhận được bàn tay lúc đầu muốn đẩy hắn rời đi của Vân Khanh đã mềm nhũn buông xuống, lúc này đang vòng tới phía sau lưng hắn. Môi của hắn di chuyển liền tiến đến đôi tai hồng phấn của nàng, nhẹ nhàng thổi khí, khiến cho cánh tay của Vân Khanh bất giác ôm chặt lấy hắn, cả người run lên không được tự nhiên.
Ngự Phượng Đàn yếu ớt cười mang theo một tia tà mị. Từ mấy lần tiếp xúc thân mật trước đó, hắn liền phát hiện đây là vị trí mẫn cảm trên người Vân Khanh, vừa đụng vào sẽ khiến cho nàng không nhịn được nhẹ nhàng thở gấp. Đầu lưỡi của hắn dịu dàng xoay quanh đôi tai nhỏ mềm, nghe được từ trong cổ họng Vân Khanh truyền ra một tiếng thở gấp kìm chế. Trong lòng hắn vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn với việc chỉ tiếp xúc da thịt này, vì vậy tay phải liền tìm đến mép kẽ hở của quần áo trên người Vân Khanh mà tiến vào.
Khi ngón tay mang theo hơi lạnh tiếp xúc với da thịt tinh tế, trắng mịn, trơn bóng của nàng, Ngự Phượng Đàn liền cảm thấy có một luồng lửa nóng từ đầu ngón tay của mình truyền tới khắp gân mạch, tứ tri toàn thân. Trong đầu cũng trở nên trống rỗng, huyết dịch toàn thân không ngừng tuôn trào, khiến cơ thể hắn vô cùng khó chịu.
Mà Vân Khanh không khỏi giật giật người, tránh đi những ngón tay lạnh hơn rất nhiều so với quần áo, nhưng vừa vặn lại đụng phải vị trí đang nhô cao giữa hai chân hắn. Cảm giác đó vừa quen thuộc vừa xa lạ, tiếp xúc với lửa nóng khiến cho nàng lập tức thanh tỉnh, kinh ngạc nhìn ngắm gương mặt của nam tử.
Đôi mắt Vân Khanh sáng ngời lại mang theo hơi nước vô cùng nổi bật dưới ánh đèn, lúc này lại phát ra một loại ánh sáng nhu mì như nước, khiến cho Ngự Phượng Đàn nhất thời cảm thấy ngượng ngùng. Nhìn về phía đôi mắt phượng xinh đẹp kia, hắn bỗng phát hiện hành động vừa rồi của mình quả thực có chút nóng vội rồi.
Nhưng vừa di chuyển tầm mắt, lại trông thấy hai đỉnh núi lung linh bởi vì thở dốc mà phập phồng lên xuống của Vân Khanh, khiến ánh mắt hắn không tự chủ được liền tối đen, yết hầu nuốt xuống liên tục. Mà lúc này, trong đầu hắn lập tức xuất hiện cảm xúc mềm mại vừa mới chạm vào lúc nãy.
Quả thực Vân Khanh quá mức xinh đẹp, khiến cho lực khống chế kinh người suốt mười chín năm qua của hắn, cũng có chút không thể kiểm soát được. Giống như một thiếu niên trẻ tuổi lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân, không nhịn được mong muốn sự tốt đẹp này xuất hiện trong giấc mơ của mình hằng đêm.
Ánh mắt của hắn vô cùng chăm chú, cũng bởi vậy khiến cho Vân Khanh nhất thời nói không nên lời. Giống như một con dã thú trước khi ra tay sẽ nhìn chằm vào con mồi của mình, tựa hồ chỉ cần con mồi động đậy một chút, liền lập tức nhào tới, không thể kiềm chế, điên cuồng hưởng thụ thức ăn ngon bên miệng.
Ngự Phượng Đàn không phải là người hết sức tuân theo quy củ, từ trước đến nay hắn luôn làm theo ý mình, đồng thời cũng khiến cho người khác không nắm được điểm yếu, di chuyển trong phạm vi mà hắn không kiểm soát được. Coi như lúc này hắn nhào tới, cũng không phải là không thể nào xảy ra hành động.
Nhưng ở thời điểm hai người chung đụng, Ngự Phượng Đàn sẽ không ép buộc nàng. Giống như hôm nay, nếu nàng thật lòng muốn đẩy hắn ra cũng không phải là không thể. Bởi vì tự đáy lòng nàng, thực sự đã yêu thích hắn. Những người yêu nhau luôn mong muốn được cùng đối phương ở chung một chỗ, khao khát được trao cho nhau những cái ôm ấm áp, da thịt tiếp xúc lẫn nhau cũng là chuyện bình thường.
Nhưng lúc này, hai người bọn họ còn chưa phải là vợ chồng.
Mặc dù đã được tứ hôn nhưng lại chưa chính thức bái đường, cho nên vẫn chưa thực sự là vợ chồng.
Suy nghĩ của Vân Khanh lan tràn từ tình cảm đến lý trí, mà Ngự Phượng Đàn cũng đang cố gắng kiềm chế những tưởng tượng cùng xao động của chính mình. Hắn đối với Vân Khanh, giống như là kẻ nghiện thấy được cây anh túc, đó là một loại manh động không cách nào có thể khắc chế. Từ lần đầu tiên hắn trông thấy nàng liền như vậy, dường như trời cao đã định trước để cho hắn gặp được nàng vậy.
Lúc này nàng đang nằm ngay dưới người mình, mỗi một tấc đều mặc cho mình định đoạt, cơ thể vô cùng mềm mại, trong không khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào. Nhưng lúc này nàng vẫn chưa chính thức trở thành vợ của mình. Nghĩ đến thời điểm ban đầu gặp được nàng ở Dương Châu, bất tri bất giác đã qua hai năm. Chỉ cần đợi đến năm sau, Vân Khanh sẽ danh chính ngôn thuận trở thành vợ của hắn, đến lúc đó, lại tiếp tục…
Ngự Phượng Đàn vội ngừng lại những tưởng tượng đang sôi nổi hiện lên trong đầu. Hắn hít một hơi thật sâu, trong đôi mắt hẹp dài mang theo một tia kiên quyết, giống như là vừa làm ra một quyết định trọng đại gì vậy. Hắn liền chống tay phải xuống, lăn qua một bên, trừng mắt nhìn, dường như muốn che giấu hết thảy toàn bộ mọi chuyện mới vừa xảy ra, vội hướng về phía Vân Khanh nói: “Nàng vẫn còn chưa ăn cơm, ta sẽ cho người lập tức chuẩn bị thức ăn.”
Vân Khanh chưa kịp phản ứng, đợi đến khi biết được hắn đang cố rời đi sự chú ý, khóe miệng liền mang theo ý cười, từ từ ngồi dậy. Sau đó lại cúi đầu, rũ lông mi xuống sửa sang lại quần áo.
Ngự Phượng Đàn cũng có chút không được tự nhiên chỉnh lại trường bào trắng bạc, lại từ trong ô vuông lấy ra một cái hộp đựng thức ăn luôn được đặt trên lò than nhỏ để giữ ấm. Tiếp đó xếp lại bàn trà nhỏ bị hắn một cước đá văng ra trong lúc đang lặn lộn, dáng vẻ cẩn thận đặt thức ăn đã chuẩn bị sẵn lên bàn trà nhỏ trên xe ngựa.
Hộp đựng thức ăn cũng rất được hắn để tâm, chính là sử dụng một chiếc hộp có hiệu quả giữ ấm để đựng, hơn nữa còn đặt trên lò than nhỏ. Cho dù vừa mới trải qua một trận kia, tám đĩa thức ăn này vẫn còn tỏa ra hơi nóng nghi ngút, theo thức ăn được bày ra ngoài, toàn bộ buồng xe đều tràn ngập mùi thơm mê người.
Sau khi ngửi thấy hương thơm nồng đậm của thức ăn bên trong buồng xe, bụng Vân Khanh vô cùng đúng lúc kêu lên một tiếng ọc ọc, rặng mây đỏ thật vất vả mới có thể lui ra lại giăng lên hai gò má. Khóe mắt nàng lập tức nhìn lướt qua Ngự Phượng Đàn, chỉ hy vọng hắn không nghe được âm thanh này. Thực sự là quá thất lễ rồi.
Ai ngờ suy nghĩ của hắn lại hoàn toàn khác biệt so với Vân Khanh. Sau khi nghe được âm thanh này, trong mắt hắn lập tức dâng lên một luồng khí lạnh, liền đặt một chén cơm ở trước mặt nàng, “Tên Hách Liên An Nguyên đó, ngay cả cơm cũng không biết đường chuẩn bị cho nàng? Mau ăn cơm đi, cẩn thận đói bụng lại đau dạ dày.”
Tâm tình lo lắng vừa rồi bỗng chốc biến mất không thấy tăm hơi. Hóa ra, vốn dĩ Ngự Phượng Đàn không hề để ý đến việc nàng có thất lễ hay không, thứ mà hắn quan tâm chính là bản thân nàng, cùng với thân thể khỏe mạnh và những chuyện mà nàng muốn làm.
Vân Khanh cảm thấy lo lắng của mình thực ra không cần thiết bởi vì Ngự Phượng Đàn cùng Cảnh Hữu Thần hoàn toàn khác nhau. Hắn thích nàng, chỉ vì nàng là Thẩm Vân Khanh, mà không phải do những thứ khác. Loại cảm giác này thật giống như có một dòng suối nước nóng, dọc theo huyết mạch tiến về trước. Không thể nói nên lời, nhưng không phải ai cũng có thể mang lại.
Vân Khanh nhận lấy chén đũa, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhẹ, “Chàng cũng ăn đi.”
Ngự Phượng Đàn lại tự xới cho mình một chén cơm, đôi mắt hẹp dài nhìn về phía Vân Khanh đang gắp thức ăn ở bên cạnh, chỉ cảm thấy loại cảm giác này vô cùng ấm áp, tốt đẹp.
Thức ăn trên bàn đều là những món Vân Khanh thích ăn nhất, khiến nàng không khỏi có chút thắc mắc. Lại nói, nàng còn chưa từng ngồi cùng bàn, ăn cơm với Ngự Phượng Đàn, hắn làm thế nào mà biết được mình thích những món này?
“Chàng cũng thích ăn món cá chua ngọt sao?”
Ngự Phượng Đàn đang gắp một miếng thịt trên bụng cá đặt vào trong chén của Vân Khanh. Thấy nàng hỏi như vậy, liền lắc đầu, “Ta không thích ăn cá, đây đều là những món mà nàng thích ăn. Vì muốn có được sự yên tâm nhất, cho nên đã cho người trong quán ăn Dương Châu lớn nhất ở kinh thành đến làm. Sao vậy? Chẳng lẽ không hợp khẩu vị của nàng?”
Vân Khanh vội lắc đầu, “Ăn rất ngon.” Sau đó, trầm mặc một lúc, lại hỏi: “Làm sao chàng biết ta thích ăn cái này?”
Trong đôi mắt của Ngự Phượng Đàn bỗng tràn đầy đắc ý, những tia sáng dao động tựa như sóng nước mênh mông có cảm giác như một viên ngọc đen bóng. Giọng nói lười biếng lúc này mang theo một loại thu hút, ấm áp, khiến cho người nghe cảm thấy êm tai.
“Mấy lần đến chỗ của nàng, đúng lúc trông thấy nha hoàn đang thu dọn thức ăn, mà cái nàng gắp nhiều nhất đều là những món ăn này, cho nên ta đoán rằng nàng thích ăn những thứ đó.” Hắn nói tới chỗ Vân Khanh, tất nhiên không phải là nói đến việc đi vào một cách bình thường mà là khi lặng lẽ nhảy từ cửa sổ vào trong.
Vân Khanh nhìn qua nụ cười vô cùng tự nhiên của hắn, tựa như tất cả những thứ này đều là chuyện đương nhiên, mà Ngự Phượng Đàn cần phải chú ý toàn bộ. Nụ cười đó mang theo một loại cưng chiều sâu đậm cùng niềm kiêu hãnh ngọt ngào, khiến cho người ta không tự chủ được mà đắm chìm vào trong.
Lúc này Vân Khanh đã không còn gì để nói nữa. Có lẽ nàng lựa chọn Ngự Phượng Đàn là bởi vì hắn năm lần bảy lượt đều quấn lấy nàng, cũng lại bởi vì thân phận của hắn có thể giúp nàng xử lý, giải quyết rất nhiều chuyện, hoặc là bởi vì hắn đối xử tốt với nàng… Đương nhiên, không thể thiếu được cảm giác động tâm của nàng đối với Ngự Phượng Đàn. Nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy, có một chút tình cảm tương đối phức tạp tồn tại, xen lẫn trong đó. Bởi vì nàng biết ở kiếp trước, vào thời điểm hắn đang còn trẻ tuổi khỏe mạnh liền hồn thiêng mất sớm, có chỗ giống như nàng.
Hơn nữa, nàng chưa bao giờ để ý xem Ngự Phượng Đàn thích ăn gì, uống gì, bởi vì trong lòng nàng còn phải quan tâm tới rất nhiều người, có cha, mẹ, Mặc Nhi, Hiên Nhi, Tuyết Oánh… Nàng mang theo mục đích vô cùng mãnh liệt để sống lại, vì an toàn của người nhà, cho nên nàng đã bỏ ra rất nhiều tinh lực đặt trên những truyện khác. Hơn nữa người cần phải chú ý cũng quá nhiều, những thứ này đều khiến cho toàn bộ tâm tư của nàng phân tán lẻ tẻ, cuối cùng chỉ còn dư lại một góc tương đối nhỏ cho Ngự Phượng Đàn.
Nhưng hắn lại đưa mắt cùng tâm tư thật cẩn thận chăm chú tập trung ở trên người nàng, quan tâm tất cả mọi thứ của nàng, từ sở thích, đến hành động, hắn cũng sẽ để ý, đều ghi nhớ thật kĩ. So với Ngự Phượng Đàn, quả thực nàng vì hắn mà làm quá ít.
Vân Khanh cảm thấy cổ họng có chút nghẹn lại, cơm trong miệng không thể nuốt trôi, khô khốc giống như dòng suối ấm áp vừa rồi muốn từ trong mắt trào ra ngoài vậy. Ngự Phượng Đàn trông thấy nàng rũ mắt xuống, dường như không nhìn ra hành động bất thường của nàng, khóe môi vẫn mang theo nụ cười thản nhiên như cũ, vì Vân Khanh cẩn thận, tỉ mỉ loại bỏ xương trên bụng cá.
“Ăn đi, ăn nhiều một chút.” Ngự Phượng Đàn đưa miếng cá đã được lấy hết xương vào trong chén của Vân Khanh, khuyên nàng nên ăn hơn. Từ khi mùa đông tới Vân Khanh có chút gầy hơn. Thời điểm trước kia cằm của nàng không giống như bây giờ, nhọn nhọn như hạt dưa. Mới vừa rồi ôm ấp hắn cảm thấy, nếu Khanh Khanh đầy đặn thêm chút nữa, nhất định sẽ càng thoải mái hơn.
Vân Khanh nghe hắn nói vậy, liền gắp một miếng thức ăn đặt vào trong chén hắn, “Chàng cũng ăn đi.”
Ngự Phượng Đàn có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền biến thành vui vẻ. Trong đôi mắt đen láy hàm chứa nụ cười không thể che giấu, động tác ưu nhã, vô cùng mau lẹ ăn xong một chén cơm.
Hắn lại xới thêm một chén nữa, thi thoảng Vân Khanh cũng sẽ gắp cho hắn một chút thức ăn, không khí giữa hai người nhanh chóng lộ ra một vẻ tự nhiên cùng dịu dàng. Nếu lúc này có người vén rèm xe lên trông thấy cảnh tượng bên trong, chắc chắn sẽ cảm thấy hai người là một đôi vợ chồng son.
Trong mắt nam tử mang theo vui vẻ cùng cưng chiều, còn trong mắt nữ tử lại mang theo cảm động cùng yêu thương, nhẹ nhàng lưu chuyển bên trong buồng xe đang lăn bánh.
Thấy Vân Khanh để chén đũa xuống, Ngự Phượng Đàn vội quan tâm, hỏi: “Nàng ăn no chưa?”
Vân Khanh cầm khăn lau miệng, nhẹ nhàng gật đầu. Nhìn nàng ăn một chén cơm, lại uống thêm một chén canh nhỏ, Ngự Phượng Đàn biết sức ăn của nàng cũng chỉ có như vậy, liền không thúc giục nữa, mà thu lại chén đũa đặt vào trong hộp đựng thức ăn.
“Để ta làm.” Vân Khanh thấy hắn thu dọn chén đũa, nghĩ tới muốn Ngự Phượng Đàn thế tử địa vị cao quý, tự mình làm việc quả thực không nhiều. Lúc trước hắn bày chén đũa là bởi vì nàng còn có chút ngượng ngùng. Nhưng bây giờ không có chuyện gì khác, đương nhiên nàng muốn tự mình làm.
Ngự Phượng Đàn nhìn nàng đưa ra tay ngọc nhỏ bé, làm sao chịu để cho nàng làm việc. Bàn tay xinh đẹp như vậy chỉ cần để cho hắn nắm cả đời là đủ rồi, trong đôi mắt mang theo cự tuyệt cùng không nỡ sâu đậm, nói: “Không cần, ở trong xe của ta, sẽ do ta làm chủ.”
Nghe hắn nói như vậy, Vân Khanh cũng không muốn từ chối hắn ở chỗ này, liền thu tay về. Ngắm nhìn gò má mang theo đường cong rõ ràng của nam tử, mái tóc dài tựa như mặc ngọc theo trường bào trắng bạc của hắn chảy xuống, giống như con sông đen tuyền trên đỉnh núi tuyết trắng, uốn lượn, tỏa sáng rực rỡ.
Trời cao cho nàng sống lại, có lẽ muốn cho nàng sống thật tốt một lần, cho nên đã ban cho nàng người đàn ông hoàn hảo như vậy.
Nàng kinh ngạc nhìn Ngự Phượng Đàn không quá thành thạo nhét chén đĩa vào trong hộp đựng thức ăn, bởi vì không sắp xếp tốt mà đậy nắp hộp không được liền nhíu lại chân mày, lộ ra vẻ phiền muộn. Khóe miệng Vân Khanh khẽ hiện lên một nụ cười, tựa như gió xuân thổi tới hai bờ Giang Nam, mang theo những đóa hoa xinh đẹp rải rác trên mặt đất.
Theo như kiếp trước, Ngự Phượng Đàn còn có ba năm để sống.
Kiếp này, coi như có phải chống lại ông trời, nàng cũng nhất định phải giữ hắn lại, cùng nhau vượt qua những ngày tháng không dễ có được trong cuộc đời này.
Bởi vì nàng đột nhiên phát hiện, ông trời cho nàng sống lại có lẽ không đơn thuần là muốn xoay chuyển bị kịch của Thẩm gia, mà còn bù đắp lại cho Ngự Phượng Đàn kiếp trước đã đi sát qua bên cạnh đời nàng. Nam nhân này đáng giá để nàng yêu sâu đậm.
Xe ngựa cuối cùng cũng đi đến trước cửa của phủ Phù An Bá, lập tức ngừng lại.
Sau khi Lưu Thúy từ trên xe ngựa trong phủ nhảy xuống, liền đi đến trước xe của thế tử, nhẹ nhàng kêu lên, “Tiểu thư, đã tới phủ rồi.”
Đoạn đường này rõ ràng rất dài, nhưng Ngự Phượng Đàn lại cảm thấy mới một lúc đã đi qua, “Sắc trời không còn sớm, nàng về nghỉ ngơi trước đi.”
Vân Khanh gật đầu, “Chàng cũng vậy. Trên đường nhất định phải cẩn thận.”
Trên đường cẩn thận, mặc dù là một câu rất đơn giản, nhưng Ngự Phượng Đàn lại nhạy bén phát hiện thái độ của Vân Khanh đối với hắn hoàn toàn không giống trước đây. Đây chính loại quan tâm sâu sắc phát ra từ tận trong đáy lòng. Khóe môi hắn bất giác cong lên một nụ cười, đưa tay nâng châm cài tóc hơi nghiêng trên đầu Vân Khanh, gật đầu nói: “Ta sẽ cẩn thận.”
Vân Khanh nhẹ nhàng gật đầu, sau đó vén màn xe lên. Lưu Thúy lập tức đi tới đã nàng xuống.
Cho đến khi đi tới trước cửa, Vân Khanh quay đầu lại, vẫn trông thấy xe ngựa của Ngự Phượng Đàn dừng ở chỗ cũ, không nhúc nhích. Nàng khẽ mím môi cười, biết rằng Ngự Phượng Đàn là muốn nhìn thấy nàng vào phủ mới có thể an tâm, cho nên cũng không dừng lại nữa, liền từ cửa hông tiến vào.
Trước cửa thùy hoa có một nha hoàn nhỏ tuổi đang đứng chờ. Rõ ràng, mặc dù Ngự Phượng Đàn đã cho người tới nói với Tạ thị là Vân Khanh cùng hắn ra ngoài ngắm tuyết một lát, nhưng trễ như vậy còn chưa trở về, Tạ thị vẫn không thể yên lòng.
Đi tới trong viện của Tạ thị, liền thấy trong phòng vẫn sáng đèn, bên trong thỉnh thoảng còn truyền ra một tràng cười lớn. Trong lòng Vân Khanh có chút khó hiểu, giọng nói của Tạ Thị có xen lẫn một chút vui mừng hiếm có. Không biết chuyện gì xảy ra, lại khiến cho mẫu thân vui vẻ như vậy nhỉ?