"An tiểu thư, ngươi nếu thích hắn thì đi mà nói với hắn, ta không phải là mẫu thân của hắn, cũng không phải là vị hôn thê của hắn, ngươi hung dữ với ta cũng không chứng minh được cái gì, cũng không thể quyết định được cái gì! Hà tất ở nơi này dụng công vô ích!"
Vân Khanh khóe miệng ngầm cười, đôi mắt đen như hai trái thủy ngân, bên trong mang theo một tầng băng giá và tia cười nhạo, năm đó An Ngọc Oánh cực khổ theo đuổi Ngự Phượng Đàn mấy năm vẫn không theo được, nàng ở trong lòng đối với An Ngọc Oánh cũng có chút đồng tình, nhưng nếu An Ngọc Oánh vì thích Ngự Phượng Đàn mà nói ra những lời như vậy, thì một chút nàng cũng sẽ không đồng tình với nàng ta nữa rồi.
Thái độ của nàng càng lạnh nhạt lại càng khiến An Ngọc Oánh thêm sốt ruột, không khỏi lại tiến lên từng bước, mà Lưu Thúy đã tiến lên trước, đề phòng An Ngọc Oánh làm ra hành động quá khích.
"Vì sao ngươi lại không dám thề, có phải ngươi cũng muốn gả cho hắn hay không?"
An Ngọc Oánh bất chấp mọi chuyện mà hỏi, nàng ta đã không còn lo thị phi giữa hai người nữa rồi, thậm chí ngay cả tiếng xe ngựa đang lăn bánh càng lúc càng gần cũng không nghe được, cho đến khi bên tai truyền đến thanh âm của hắn mới làm nàng ta tỉnh lại.
"An tiểu thư đối với hôn sự của người khác lại cảm thấy hứng thú như vậy, chẳng lẽ là chuẩn bị đổi nghề làm bà mối rồi sao?"
Nam tử đứng ở phía sau trên mặt nở nụ cười, ánh mặt trời từ phía sau hắn chiếu lại đây, sự thay đổi góc độ sáng tối làm cho nụ cười của hắn có chút âm trầm, An Ngọc Oánh tự nhiên cảm thấy có một cổ lãnh ý khó hiểu từ phía sau lưng truyền đến, sự phẫn nộ cùng bức bách trên mặt ngược lại dần bị thay thế bởi sự thật thất kinh, khổ sở, khó chịu khi những lời mình không muốn hắn nghe được lại rõ rõ ràng ràng mà lọt vào tai hắn.
Ngự Phượng Đàn nói mình là bà mối, đây là châm chọc nàng ta xen vào việc của người khác, là bà tám nhiều chuyện sao?
Vân Khanh nhìn vẻ mặt của An Ngọc Oánh, lại nhìn dáng cười quỷ dị của Ngự Phượng Đàn, làm bà mối, đem tiểu thư của Ninh Quốc Công phủ so sánh với nghề hạ đẳng như bà mối, đối với An Ngọc Oánh mà nói, đó là một sự sỉ nhục rất lớn, huống chi còn là từ miệng người mình thích nói ra.
An Ngọc Oánh trợn to con ngươi nhìn Ngự Phượng Đàn, tựa hồ vẫn chưa thể tin lời kia là do Ngự Phượng Đàn nói ra, Ngự Phượng Đàn lại híp mắt cười, con mắt hẹp dài như tràn đầy màu sắc, giống như đang chứng minh lời kia đúng là do hắn nói, không có nửa điểm giả dối, tiếp theo lại quay đầu nói với Vân Khanh: "Xe ngựa đã đến, nàng lên xe đi."
Xe ngựa của phủ An Bá đã đến trước cửa y quán, hai người Lưu Thúy và Thu di nương cùng nhau đỡ Vân Khanh lên xe ngựa, Thu di nương đợi Vân Khanh đi vào, sau đó chuẩn bị kêu Thu Thủy, quay đầu vừa nhìn, lại phát hiện khắp nơi cũng không có bóng dáng của Thu Thủy, nhất thời kinh hãi.
Thu di nương ở trong cửa hàng vải tìm một vòng cũng không nhìn thấy Thu Thủy, lại thấy Vân Khanh đang ngồi trên xe ngựa, Lưu Thúy đã xốc màn xe lên nhìn sang đây, đành phải chai mặt mà tiến lên phía trước nói: "Đại tiểu thư, Thu Thủy không thấy đâu rồi."
Vân Khanh nghe vậy nhíu nhíu mày, mới vừa rồi bị An Ngọc Oánh từng bước lấn át hỏi chuyện, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào cuộc nói chuyện của hai người, Thu Thủy chắc là lợi dụng lúc đó mà trốn đi, nhớ tới hành vi của nàng ta ở ‘Linh Lung trai’ trước đó, Vân Khanh liền hơi thấy đau đầu: "Trước hãy tìm được nàng ta rồi nói sau, với thời gian ngắn như vậy, nàng ta cũng chưa ra khỏi Đường đông này đâu."
Trong lòng Thu di nương sốt ruột, Thiên Việt thành ngay cả nàng cũng không quen thuộc, vạn nhất Thu Thủy không cẩn thận gặp phải người xấu thì thảm rồi, nhưng nếu để cho Vân Khanh ở chỗ này chờ mình đi tìm người, thì lại càng không tiện, vì thế ân cần nói: "Đại tiểu thư, chân của người bị thương nên sớm về phủ nghỉ ngơi, tì thiếp ở đây tìm Thu Thủy, sau khi tìm được sẽ kêu xe ngựa đưa về."
"Ngươi là một di nương đi ở bên ngoài, nếu để cho người ta thấy được cũng không tiện, ta vẫn nên ở chỗ này chờ ngươi." Vân Khanh từ chối lời thỏa hiệp của Thu di nương, dù sao Thu di nương cũng không quen đường xá ở đây, nếu muốn tìm người, ngay cả bản thân còn không biết đường thì làm sao tìm được người chứ.
"Ta đúng lúc cũng rảnh rỗi, liền cùng nàng ta đi tìm." Ngự Phượng Đàn nghe Vân Khanh còn muốn ở chỗ này chờ, không đồng ý mở miệng nói.
"Để Thế tử cùng di nương trong phủ đi tìm người, chỉ e là không ổn." Vân Khanh lúc này cũng không phải muốn giũ sạch quan hệ của nàng cùng Ngự Phượng Đàn, mà là quan hệ của hai người còn chưa thân thiết đến mức đó, xác thực không có ổn lắm.
"Không sao, về điểm ấy Thẩm tiểu thư có thể yên tâm, Thẩm tiểu thư chân bị thương, vẫn nên sớm hồi phủ nghỉ ngơi thì tốt hơn." Ngự Phượng Đàn khóe miệng mỉm cười, thế nhưng trong giọng nói lại hiện rõ sự bá đạo không cho phép từ chối, giống như nếu Vân Khanh còn không đi, hắn sẽ lên xe kéo nàng về phủ vậy.
Xuyên qua màn xe bị xốc lên, có thể nhìn thấy thái độ khi hắn nói chuyện, vừa mang theo tươi cười, lại rất an nhàn thoải mái, mà An Ngọc Oánh tựa hồ còn chưa phục hồi lại tinh thần bị đã kích do lời nói ác độc của Ngự Phượng Đàn lúc nãy, một mình đứng ở một bên ngơ ngác xuất thần, khi cảm nhận được tầm mắt của Vân Khanh thì đáy mắt lại thay bằng sự căm hận.
Bất quá Vân Khanh coi như không thấy loại ánh mắt đầy hận ý của nàng ta, nếu ánh mắt có thể giết người thì trên đời này đã sớm không còn người sống, nàng cười nhẹ: "Vậy thì làm phiền thế tử rồi."
Lưu Thúy lập tức buông màn xe, phân phó xa phu đánh xe hồi phủ, mà An Ngọc Oánh nhìn xe ngựa đang dần đi xa kia, đáy mắt lóe ra tia sáng âm trầm.
"Thế tử, nay nên đi hướng nào tìm Thu Thủy đây?" Thu di nương lo lắng cho an toàn của muội muội, lại chưa từng nghĩ đến có thể cùng người có thân phận tôn quý như thế đi tìm muội muội, trong lòng sợ hãi, lo lắng gì cũng đều có.
Mà An Ngọc Oánh lúc này nghe thấy Ngự Phượng Đàn muốn cùng với Thu di nương đi tìm người, đôi mắt như đao bắn về phía Thu di nương, mang theo thái độ cao ngạo đánh giá nàng ta, chỉ là một di nương mà thôi, thế nhưng lại muốn Thế tử cùng nàng ta đi tìm một nha hoàn, thật sự là không biết trời cao đất rộng, quay đầu về phía Ngự Phượng Đàn, thanh âm mềm mại lại tri kỷ: "Chỉ hai người các ngươi đi tìm e là không đủ, hay là ta phái người làm trong cửa hàng giúp nàng ta đi tìm, thế tử vào trong cửa hàng ngồi một chút?"
Ngự Phượng Đàn đầu cũng không thèm quay lại nhìn nàng ta, khoát tay nói: "Vẫn là không nên làm phiền An tiểu thư, chuyện ta đáp ứng người khác ta sẽ làm được. Thu di nương, Thu Thủy là nữ tử, nàng ta hẳn là sẽ thích đi đến nơi có nhiều tiệm trang sức và quần áo, ngươi cùng ta đi về hướng kia tìm thử xem."
Câu sau cùng là nói với Thu di nương, Thu di nương nghe phân tích của hắn, liên tục gật đầu, thầm than Ngự Phượng Đàn suy nghĩ thật linh hoạt, so với nàng ta trái kiếm phải tìm không biết từ đâu bắt đầu thì tốt hơn nhiều, hơn nữa dựa theo tính tình của Thu Thủy, cũng rất có khả năng sẽ đi đến những chỗ đó.
Mới vừa rồi cuộc đấu giữa Vân Khanh và An Ngọc Oánh, Thu di nương đều nhìn thấy tất cả, nàng ta liếc mắt nhìn An Ngọc Oánh hôm nay bởi vì liên tục bị mất mặt mà sắc mặt trở nên trắng bệch, trong lòng cảm thấy có chút thống khoái, nói như thế nào thì đại tiểu thư ngày thường đối với nàng ta cũng không tệ lắm, so với vị tiểu thư vừa gặp mặt đã làm khó dễ muội muội của mình, nàng ta đương nhiên nguyện ý xem An Ngọc Oánh bị sỉ nhục hơn rồi.
Nhìn bóng lưng hai người càng đi càng xa, An Ngọc Oánh tức giận cắn chặt môi, mới vừa rồi nét cười nhạo trong mắt Thu di nương, nàng thấy rất rõ ràng, Thẩm Vân khanh, Thẩm Vân khanh, ta và ngươi vẫn chưa xong đâu.
Trong xe ngựa, Vân Khanh nhắm mắt dưỡng thần, Lưu Thúy cầm một mảnh sáp thơm mùi hoa nhài, đặt vào lò hương rỗng khắc hoa văn tam giác, cạy cạy những mảnh than rồi lại đóng nắp, một cỗ mùi hoa nhài phảng phất tràn ngập trong toa xe.
Sau khi ra khỏi đường cái phía Đông, một chiếc xe ngựa cùng lúc đó cũng chạy sát bên người nàng mà qua, chạy về một hướng khác, cuối cùng đến trước cổng Quốc Tử Giám, xe ngựa ngừng lại, đầu tiên từ trên xe bước xuống một nam tử mặc trường bào màu xanh đậm, kế tiếp, là một nam tử mặt mũi lạnh lùng mặc thường phục màu tím, sau khi bọn họ xuống đất, liền đi về phía ký túc xá của Quốc Tử Giám.
Nay Quốc Tử Giám đã khai giảng, có đệ tử đang đi trên đường, nhìn thấy hai người thì đa phần đều hành lễ, tò mò nhìn hai người này đi đến ký túc xá phía trong, giật mình hiểu được, bọn họ là tới để làm gì.
"Thùng thùng"
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Vi Trầm Uyên đang cùng mẫu thân thu thập hành trang của mùa đông, sau khi đứng dậy mở cửa, nhìn thấy người đứng ở ngoài, đáy mắt chợt lóe rồi biến mất, sắc mặt lại mang theo cung kính có chừng mực chào hỏi: "Tứ hoàng tử, Cảnh đại nhân."
Đôi mắt Tứ hoàng tử như mắt chim ưng nhìn lướt qua tình trạng trong phòng, sắc mặt nghiêm trang cũng không mở miệng, mà Cảnh Hựu Thần thấy trong phòng đang đóng gói đồ đạc, cũng nhợt nhạt cười, thái độ thập phần ôn hòa thân cận: "Vi Trạng nguyên đang chuẩn bị chuyển nhà sao?"
Vi Trầm Uyên thấy hắn hỏi như thế, trong lòng đã mơ hồ nắm được mục đích mà hai người đến đây lần này: "Đệ tử của Quốc Tử Giám nay đã nhập học, tại hạ luôn ở trong này thì rất bất tiện, hôm nay đang cùng gia mẫu thu thập hành lí."
Cảnh Hựu Thần nhíu mày, làm ra bất ngờ, giống như hắn căn bản là không biết chuyện này: "Vậy Vi Trạng nguyên muốn chuyển đến nơi nào, theo ta được biết, ngươi ở kinh thành vẫn chưa có phòng ốc, chẳng phải là rất bất tiện?"
Vi Trầm Uyên cười: "Nào có bất tiện gì, Cảnh đại nhân nhọc lòng rồi, ngay cả việc của tại hạ cũng biết rõ như vậy à, chẳng qua mấy ngày trước tại hạ đã đề đơn xin dọn vào quan xá của quan viên, nhẩm rằng sau hai ngày nữa sẽ nhận được công văn truyền xuống."
Đại Ung lo nghĩ cho quan viên, những quan viên lên kinh mà không có nơi ở, đều có thể đến Lễ bộ đề đơn, sau đó liền có thể chuyển vào, bởi vì thông thường quan viên ở trong đó cũng không quá lâu, nên những phòng ốc này cũng không quá xa hoa, chỉ đơn giản là một tòa tiểu viện, để người ăn uống ngủ nghỉ thì cũng không có gì khó khăn.
Cho nên Cảnh Hựu Thần nghe xong, khoa trương giơ tay lên lắc lắc: "Vi Trạng nguyên tại sao lại tới ở nơi đó, nay thời tiết tuy đã tốt hơn, nhưng đó là phần đất trũng của Thiên Việt, hơn nữa ngày xuân ẩm thấp nghiêm trọng, cho nên nơi đó đối với ngươi cùng Vi phu nhân đều là không tốt. Tại hạ vừa hay có một tòa tiểu viện ba gian*, vẫn còn đang bỏ trống, dù sao cũng không có ai ở, chi bằng Vi Trạng nguyên trước ở chỗ ta, sau này tìm được phòng ở, lại dọn ra cũng không muộn."
Vi Trầm Uyên nghe hắn nói xong, sau đó ngẩng đầu nhìn Tứ Hoàng Tử vẫn đứng ở phía trước chưa nói một lời kia, Cảnh Hựu Thần hôm nay lại cùng Tứ hoàng tử tới đây, phen này tuy ngoài mặt là lấy lý do cho mượn phòng ở, kỳ thật vẫn là mang theo mục đích trước kia, Tứ hoàng tử muốn mượn sức của hắn.
Hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh mà quay đầu, đối mặt với đôi mắt chờ đợi của Cảnh Hựu Thần, chậm rãi mở miệng nói: "Tuy rằng quan xá ẩm thấp, nhưng ngày xuân rất nhanh cũng sẽ qua, quan xá kia chỉ có duy nhất một bất lợi nhưng vẫn còn nhiều lợi ích khác, vị trí tĩnh lặng, nên vào ở cũng an tâm, không cần lo lắng về tạp âm. Ý tốt của Cảnh đại nhân, tại hạ rất cảm kích."
Không ngờ rằng lại bị cự tuyệt, hơn nữa Vi Trầm Uyên cũng đã tỏ rõ thái độ trong lời nói, quan xá tuy rằng không tốt, nhưng không bị cuốn vào vòng xoáy tranh quyền này, nên hắn ở cực kỳ an tâm.
Cảnh Hựu Thần khẩn trương muốn mở miệng, nãy giờ vẫn luôn quan sát Vi Trầm Uyên, Tứ hoàng tử lúc này lại mở miệng nói: "Quan xá có rất nhiều bất lợi, nay nhìn không ra, đợi sau khi dọn vào chỉ sợ sẽ khiến cho cuộc sống của ngươi gặp khó khăn, đến lúc đó lại hối hận, chỉ sợ không còn kịp nữa!"
Đôi mắt hắn sắc bén lạnh lùng như chim ưng nhìn Vi Trầm Uyên, trong lời nói mang theo lãnh ý khiến người khiếp sợ, lời nói tuy là ám chỉ, nhưng bên trong cũng mang theo khí thế mà uy hiếp người, nghe vào trong tai Vi Trầm Uyên, câu này cơ hồ là đang dự báo kết cục sau này của mình.
Vi Trầm Uyên nâng lên đôi mắt đen láy nhìn thấu lòng người, những biến hóa bên trong, giống như lúc hắn ở trong cuộc thi Đình thao thao bất tuyệt, loại ánh mắt tràn đầy tự tin không bao giờ khiếp sợ như đã chuẩn bị sẵn sàng, lại giống như cái gì cũng chưa từng có, chỉ có một tấm lòng trung kiên, thanh âm như trúc, gặp gió vẫn không cong: "Tứ hoàng tử đối với chuyện quan xá có kinh nghiệm như vậy, chắc là đã từng ở trong đó rồi, cho nên mới khiến vi thần càng muốn vào đó ở lại một phen, mới có thể cảm nhận được những bất tiện mà Tứ hoàng tử từng cảm nhận được."
Tứ hoàng tử nghe vậy thì nhìn Vi Trầm Uyên liếc mắt một cái, đôi môi đỏ thẫm mím chặt, đôi mắt ánh lên lửa giận, nhưng những biến hóa đó rất nhanh bị che lấp, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Trong khoảng thời gian ngắn, Cảnh Hựu Thần đã bị lửa giận trong nháy mắt kia khiến đáy lòng căng thẳng, lập tức nhìn Vi Trầm Uyên, chỉ cảm thấy vị Hàn môn thư sinh (thư sinh nghèo) này thật sự là rất không biết thời vận, giọng căm hận nói: "Vi Trạng nguyên, chớ có cho là lấy sức một người, có thể ngăn cản cơn hải triều mãnh liệt."
Vi Trầm Uyên nhìn Cảnh Hựu Thần tựa hồ như đang thành tâm thành ý khuyên can, trong mắt lại mang theo một vẻ mong mỏi kỳ lạ: "Trên đời này, không có ai có thể dựa vào sức một người để ngăn cản hải triều, tại hạ cũng chưa từng si tâm vọng tưởng về việc đó."
Hắn nhìn Cảnh Hựu Thần, loại hào quang chói mắt này làm cho Cảnh Hựu Thần sinh ra một dự cảm xấu, không biết tại sao người thanh niên khốn cùng trước mắt lại có loại khí thế này, thấy hắn không biết phân biệt thời cuộc nên đã không muốn khuyên nữa, hừ lạnh nói: "Vậy ngươi tự giải quyết cho tốt đi." Nói xong, vội vàng xoay người, đi nhanh để đuổi kịp Tứ hoàng tử ở phía trước.