Mà An Tuyết Oánh, sau khi hoàng hậu vừa tuyên bố dạo chơi hoa viên ngắm hoa, liền từ chỗ ngồi đứng lên, một đường đi về phía Vân Khanh, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có vẻ tái nhợt tràn đầy thần sắc lo lắng: "Vân Khanh."
Vân Khanh đem tầm mắt đang nhìn bên kia thu trở về, nhìn An Tuyết Oánh cười nói: "Nhìn ngươi ngày hôm nay sắc mặt cũng không tệ lắm, chúng ta cùng đi ngắm hoa đi thôi."
"Ân, tất nhiên ta phải nhanh chân đến chiêm ngưỡng hoa viên rồi, trong các lâm viên của Giang Nam, Lệ viên là hoa viên có trăm hoa đua nở xem không chán, hàng năm đều có những sáng ý vô cùng mới mẻ." An Tuyết Oánh nhìn chung quanh bố trí hoa cảnh, từ đáy lòng ca ngợi nói.
Vân Khanh cũng nhìn chung quanh vườn hoa đã trải qua tỉ mỉ bố trí, gật đầu mỉm cười, lần này chỉ sợ là lần hao tốn tâm tư nhất kể từ lúc lệ viên thành lập cho đến nay, vì nghênh đón thánh giá của Thiên Tử, mọi thứ đều phải được chuẩn bị tốt nhất.
An Tuyết Oánh thấy nàng thản nhiên nở nụ cười, lại lôi kéo tay nàng, chậm rãi dọc theo vườn hoa đi về phía trước, miệng thì thảo luận những chuyện vừa xảy ra khi nãy ở yến hội: "Không biết hoàng hậu nương nương lần này là làm sao vậy, đầu tiên là đối với ngươi làm khó dễ, tiếp theo thì hướng Vi Ngưng Tử khiển trách, nghe nói hoàng hậu không phải vô cùng đoan trang thanh lịch sao, sao ta cảm thấy có chút không giống với......"
Nàng ấy đang nói chuyện, Vân Khanh đã vươn tay lên che miệng nàng ấy lại, nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói: "Tuyết Oánh, tai vách mạch rừng."
An Tuyết Oánh thế này mới nghĩ đến, nơi này là Lệ Viên - nơi thánh giá dừng chân, bên trong vườn rất có thể có thị vệ hoàng gia xuất hiện, những lời nàng mới nói nếu rơi vào trong tai hoàng hậu, đây chính là tội lớn, vội vàng trừng mắt nhìn, tỏ vẻ nàng đã hiểu rõ rồi.
Vân Khanh thế này mới buông tay, để cho Lưu Thúy và nha hoàn của An Tuyết Oánh - Đại Hàn đi xung quanh xem xét một vòng, hai người tìm đượcmột nơi rộng rãi, nơi này tầm nhìn rộng lớn, chung quanh không có vật gì che đậy, có thể phòng ngừa có người ở chung quanh nghe lén.
An Tuyết Oánh thấy Vân Khanh làm việc cẩn thận như thế, nhớ tới mình vừa rồi lỗ mãng như vậy, nếu để làm cho người ta nghe thấy được, không chừng trừ bỏ chính nàng, còn liên lụy đến Vân Khanh, nhất thời cảm thấy trong lòng có chút băn khoăn, xin lỗi nói: "Vừa rồi là ta rất sơ ý, thiếu chút nữa liên lụy ngươi rồi."
Khuôn mặt nàng ấy nhỏ nhắn trắng trẻo, đáy mắt đều mang theo ý xin lỗi, Vân Khanh nhìn thấy bộ dáng kia đáy lòng ấm áp, vươn tay thắt lại dây áo choàng cho nàng ấy, khẽ cười nói: "Nếu là trong ngày thường mà nói thì không sao, nhưng hôm nay lại bất đồng, cho nên vẫn nên chú ý nhiều hơn một chút, mặc kệ có ai nghe thấy được hay không, chúng ta đều phải kiêng kị một chút."
An Tuyết Oánh gật đầu, nhìn đôi mắt phượng thanh u của Vân Khanh lộ ra tia thông tuệ hoàn toàn bất đồng với mình, bên trong giống như một hồ sâu thăm thẳm, nhìn thế nào cũng đều lộ ra trí tuệ và sự sắc sảo, không khỏi vừa hâm mộ lại lo lắng nói: "Vừa rồi thật đúng là thiếu chút nữa dọa đến ta, hoàng hậu đột nhiên hỏi đến bài thơ kia, ta nghe được cũng không biết phải trả lời như thế nào hảo, may mắn ngươi phản ứng mau, nghĩ tới vật còn có phân loại, lúc ấy ta thật là sợ thót tim!"
An Tuyết Oánh nói xong, nắm thật chặt tay Vân Khanh, ngón tay còn hơi hơi siết lại, nghĩ đến tình cảnh ngay lúc đó, nàng bây giờ còn có chút khẩn trương. Nàng không dám tưởng tượng, Vi Ngưng Tử chính là dùng điểm tâm kế, đã bị hoàng hậu trách cứ gán cho tội danh to như vậy, Vân Khanh nếu lúc ấy phản ứng chậm một chút, không thể trả lời thỏa đáng, hoàng hậu có thể lại gán cho nàng một cái phạm thượng hay không?
Cảm giác được độ ấm trong lòng bàn tay An Tuyết Oánh, Vân Khanh vỗ nhẹ nhẹ một chút mu bàn tay của nàng, lại cười nói: "Không có chuyện gì, ngươi lo lắng làm gì nha, đối với thân thể của ngươi lại không tốt."
Nói đến thân thể của chính mình, An Tuyết Oánh đáy mắt hiện lên một chút ảm đạm, sau đó có hơi chút không xác định hỏi: "Không biết như thế nào, ta rốt cuộc vẫn cảm giác hoàng hậu nương nương đối với ngươi cùng Vi Ngưng Tử đều có địch ý, tuy rằng không phải thực xác định, nhưng ta cảm giác bà là nhằm vào ngươi mơi hỏi những vấn đề như vậy, sau đó là Vi Ngưng Tử, ta không được rõ cho lắm." Hoàng hậu là lần đầu tiên tới Dương Châu, mà Vân Khanh cũng chưa từng rời đi Dương Châu, vậy trong đó có phải có hiểu lầm gì hay không?
An Tuyết Oánh lấy nhìn nhận mọi việc đều nghĩ theo chiều hướng tốt, tuy rằng đã nhận ra gì đó, cũng sẽ không giống như Vân Khanh lo nghĩ đến những vấn đề xấu nhất, lúc này Vân Khanh đồng dạng cũng nghĩ đến, nhưng phương hướng lại không giống nhau. Lúc ấy khi hoàng hậu nhìn thấy nàng, ngôn ngữ mang theo chút không vui dù là rất nhỏ, nhưng chính là một cái chớp mắt ấy, chỉ là sau khi Vân Khanh trả lời câu kia, hoàng hậu cũng đã không có quá nhiều khó xử với nàng, không giống như đối với Vi Ngưng Tử ‘cắn chặt không tha’ như vậy, có lẽ hoàng hậu khi đó chỉ là cảm xúc trong nháy mắt mà thôi.
Hoặc là, Vân Khanh lớn mật đoán, nàng chưa từng rời khỏi Dương Châu, cũng chưa từng gặp qua hoàng hậu, hoàng hậu cũng không biết nàng, như vậy có hay không khả năng, là Vân Khanh nàng lớn lên giống người mà hoàng hậu từng nhận thức.
Khả năng này, có lẽ có, có lẽ lại do chính nàng nghĩ nhiều, dù sao biết không chừng chính là do bài thơ kia chọc giận hoàng hậu. Theo nàng biết, hoàng hậu không phải là một người rộng lượng hào phóng.
"Chắc là do bài thơ tự sáng tác kia, để cho người ta nghe được, luôn sẽ suy nghĩ khác đi, còn những việc khác, hẳn là không có." Vân Khanh nhìn An Tuyết Oánh, trong ánh mắt đều là thần sắc trấn an, ngừng lại một chút, nàng cúi đầu nhìn bàn tay trắng noãn của An Tuyết Oánh, khuyên nhủ: "Chỉ mới ở trong hoa viên có một lát mà thôi, tay ngươi liền lạnh lẽo rồi, tốt hơn hết vẫn không nên ở nơi thoáng gió này, chúng ta đến trong đình kia ngồi một chút, nghỉ ngơi một hồi."
"Cũng tốt, vậy thì cùng đi đi." An Tuyết Oánh gật đầu tán thành, liền xoay người cùng Vân Khanh đi tới một mái đình phía bên kia, vừa thảo luận những chuyện hôm nay, nhìn một đóa hoa quế rơi xuống vướn lại trên búi tóc của An Tuyết Oánh, Vân Khanh cười nhạt quay đầu chậm chầm nói: "Nhìn xem, hoa này chẳng phải biết hướng mỹ nhân mà nghiêng mình sao."
Nàng vừa nói, vừa giơ tay tinh nghịch lấy đóa hoa kia xuống, đúng lúc phát hiện ở phía sau có một thân ảnh thập thò lén lút, nhìn xiêm y của thân ảnh kia dường như là thị nữ Chương Lạc mang đến. Nghĩ hôm nay trên yến hội, lúc Chương Lạc nghe được Chương Huỳnh được khen thưởng, liền hiện lên thần sắc ghen tị, cuối cùng biến thành một loại hận ý rơi xuống trên người nàng, ánh mắt như vậy, bên trong không mang theo chút ý tốt nào.
Vân Khanh nghĩ đến Chương Lạc ngày ấy ở trong phủ làm yến hội thì từng muốn xuống tay hãm hại Chương Huỳnh, là nàng ra tay giúp đỡ, sau đó lại nhắc nhở Chương Huỳnh phải học bình tĩnh đối diện với mọi chuyện đã xảy ra, đoán chắc rằng Chương Lạc đã đem những hận ý đó, dời đến trên người nàng để phát tiết phẫn nộ.
Nàng rất muốn biết nàng ta đang giở trò quỷ gì, hiện tại Minh Đế đều đang ở bên trong Lệ Viên, vạn nhất xảy ra chuyện gì, Thẩm gia sẽ bị liên lụy.
Tâm tư vừa chuyển bất quá chỉ trong một cái chớp mắt, Vân Khanh trong lòng đã có quyết định, ngoài mặt lại đang tiếp tục động tác lấy đóa hoa quế kia xuống, đặt vào lòng bàn tay An Tuyết Oánh: "Ta thấy đóa hoa quế này thật sự rất thơm, nhanh lấy túi thơm ra, ép lại kẹp trong sách cũng không tệ đâu."
An Tuyết Oánh gật đầu: "Ý tưởng này của ngươi thật hay, vừa mở sách ra, bên trong liền truyền đến mùi thơm hoa quế, rất hợp với mùi thơm của trang sách, vậy chúng ta liền nhặt nhiều một chút, đến lúc đó ta bảo Tiểu Hàn phơi nắng khô, làm nhiều thêm vài cái nữa."
"Được." Vân Khanh cúi đầu, bỗng nhiên thấp giọng kêu một tiếng, An Tuyết Oánh hỏi: "Làm sao vậy?"
Vân Khanh một tay sờ thắt lưng bên hông, hơi hơi nhíu mi nói: "Ta hôm nay lúc đi ra ngoài có mang theo một chuỗi ngọc, sao lúc này lại không thấy đâu rồi?"
An Tuyết Oánh vừa nghe Vân Khanh đánh rơi đồ, cũng có chút sốt ruột, hôm nay có nhiều người qua lại như vậy, nếu để cho người ngoài lấy đi, lại mang dụng ý xấu, đến lúc đó có làm sao cũng nói không rõ ràng, liền vội vàng nói: "Vậy chúng ta mau quay trở lại tìm xem, còn có thể sớm tìm thấy, người ở bên này hẳn là không nhiều lắm."
Lưu Thúy nghe thấy Vân Khanh nói đánh rơi chuỗi ngọc, đáy mắt hiện lên một chút kinh ngạc, nàng hôm nay rõ ràng không lấy cho tiểu thư món đồ này, đang muốn mở miệng, liền bắt gặp Vân Khanh nghiêng đầu nháy mắt với nàng một cái, nhất thời hiểu được nàng khẳng định có nguyên nhân khác mới nói như vậy, cũng phối hợp nói: "Tiểu thư, vậy chúng ta mau quay lại tìm đi."
An Tuyết Oánh cất bước muốn quay lại con đường cũ, Vân Khanh bỗng lôi kéo nàng nói: "Tay ngươi vốn đã lạnh cóng mới rời khỏi chỗ thoáng gió kia, nay nếu lại quay trở về, nếu như ngươi ngã bệnh thì thật không tốt chút nào, ngươi vẫn không nên cùng đi, ta và Lưu Thúy đi tìm, ngươi đến lương đình phía trước ngồi nghỉ một chút chờ ta trở lại là được rồi."
Cây cối trong Lệ viên rất đa dạng, không khí ẩm ướt lành lạnh, ở hơn thỉnh thoảng lại có một cơn gió thổi tới, thật sự có chút se lạnh, An Tuyết Oánh biết tình trạng thân thể của mình, nàng đi nói không chừng còn làm cho Vân Khanh lo lắng, phân tâm, ngược lại sẽ khiến cho nàng không thể nhanh chóng tìm ra đồ vật được, vì thế gật gật đầu, cùng Đại Hàn đi về lương đình phía trước.
Đợi thân ảnh của nàng đi xa rồi, Vân Khanh liền mang theo Lưu Thúy đi về một hướng khác, Lưu Thúy đáy lòng nghi hoặc, hỏi: "Tiểu thư đã nhìn thấy cái gì sao?"
Vân Khanh ghé mắt nhìn nàng một cái, cho nàng một ánh mắt tán thưởng, hiện tại Lưu Thúy càng lúc càng hiểu ý nàng, như vậy về sau lúc làm việc cũng sẽ thuận tiện hơn, không cần nàng nói, Lưu Thúy cũng có thể tùy cơ ứng biến, nàng đi về phía hành lang dài được cây xanh tu bổ tạo thành, cất giọng nói: "Vừa rồi ta nhìn thấy phủ nha hoàn của Chương tiểu thư Toánh Xuyên Hầu lén lút đi rời đi, chúng ta đi qua nhìn xem một chút."
Lưu Thúy biết Chương Lạc cùng tiểu thư không vừa mắt nhau, nhớ tới hôm nay Minh Đế đang ở trong Lệ viên, nếu gây ra chuyện gì, ảnh hưởng thật sự không tốt, nàng có thể nghĩ ra điểm này, tiểu thư khẳng định cũng nghĩ đến, cố ý không cho An tiểu thư biết là sợ nàng lo lắng, mới nói dối là chuỗi ngọc bị rớt, danh chính ngôn thuận quay trở lại, cũng tránh cho có người chú ý. Lưu Thúy dưới đáy lòng bội phục Vân Khanh đã nghĩ chu toàn mọi việc, chỉ cảm thấy tiểu thư thật sự là rất cơ trí, âm thầm trong lòng cổ vũ chính mình, phải cố gắng để đuổi kịp bước tiến của tiểu thư.
Hành lang cây xanh dài hơn một nữa, Vân Khanh nghe thấy từ bên kia hành lang dài truyền đến giọng nói của hai nữ nhân, bởi vì do cây cối dựng thành tường, tuy rằng rậm rạp tươi tốt, nhưng nhìn kỹ lại, hiệu quả cách âm không như vách tường thật, thanh âm theo khe hở trên lá cây truyền đến, rõ ràng rơi vào tai Vân Khanh.
"Sao lại đi lâu như vậy, ta sai ngươi làm việc thế nào rồi?" Thanh âm này là của Chương Lạc, mang theo chút vội vàng cùng thúc giục.
"Đã xong, may mắn lúc còn ở nhà nô tỳ có học được cách này, để thuốc dụ rắn ở đầu tường, nửa nén hương thời gian đã tới hai con, đều đang ở...trong túi này!" Nghe cách nàng ta nói chuyện, có thể suy đoán là giọng nói của nha hoàn bên người Chương Lạc.
Bởi vì bị lá cây ngăn trở tầm mắt, nhìn không rõ biểu tình của Chương Lạc, nhưng vẫn có thể từ trong giọng nói truyền tới đoán ra tình cảnh là như thế nào.
Chương Lạc lúc này đang hưng phấn tươi cười, nhìn nha hoàn kia lấy từ trong tay áo ra một chiếc túi lớn, nàng ta cau mày hỏi: "Mau lấy những con rắn này cho ta xem, ngươi lại lấy cái túi này ra làm gì?"
Nha hoàn kia như hiến vật quý chỉ vào cái túi nói: "Tiểu thư, hai con rắn đó đều đang ở trong này!"
"Nhỏ như vậy, có làm được việc không!" Chương Lạc nghe được hai con rắn đều đang ở trong cái túi này, không khỏi có chút không hờn giận, hai con rắn nhỏ xíu như vậy thì làm được gì chứ, nàng ta muốn là thứ gì đó có thể dọa người a.
"Tiểu thư, nô tỳ dùng thuốc dụ rắn, cố ý hấp dẫn những con nhỏ, nếu như quá lớn, thì mục tiêu sẽ lớn, nô tỳ cũng không thể che giấu được a, đến lúc đó nhét dưới ghế của Thẩm tiểu thư, con rắn nhỏ như vậy mới dễ được việc a!"
Nha hoàn kia nhỏ giọng nói chuyện, lại có thể chọc cho Chương Lạc nở nụ cười, vươn ngón trỏ chỉ chỉ trán nàng ta một chút, mắng: "Tiểu quỷ nhà ngươi a, không sai, việc này ngươi làm rất tốt, đợi lát nữa thừa dịp không ai chú ý ngươi liền vụng trộm đem rắn giấu dưới chỗ ngồi của Thẩm Vân Khanh, đợi đến lúc dùng cơm, nàng sợ hãi kêu lên, xem hoàng hậu không đem nàng mắng chết mới là lạ, làm cho nàng mất mặt thật lớn, ai bảo nàng rãnh rỗi đi giúp đại tỷ ngu ngốc của ta làm gì, hại ta không đối phó được với đại tỷ!"
Nàng ta vẻ mặt tươi cười đắc ý, nghĩ đợi lát nữa lúc khai tiệc, Vân Khanh sẽ làm ra hành động mất mặt, lại cảm thấy vô cùng khoái ý.
"Ngươi đem con rắn kia lấy ra cho ta xem, ta thấy chiếc túi này của ngươi nãy giờ không có động tĩnh gì hết, chỉ sợ hai con rắn này không phải đã chết rồi chứ?"
Nha hoàn kia nghe xong, mở túi ra, an ủi: "Tiểu thư, người cứ yên tâm, chiếc túi không nhúc nhích là vì trong này có rắc một ítphấn hùng hoàng*, rắn đương nhiên là sẽ không động, chỉ cần thả chúng nó ra khỏi chiếc túi này, không lâu sau chúng nó sẽ linh hoạt bò qua bò lại!"
*phấn hùng hoàng: một loại thuốc làm từ khoáng vật để trị những con như rắn…