Nhưng là một khắc trước rõ ràng thắng lợi cận kề, lúc này đột nhiên chuyển biến, tình huống hoàn toàn đảo ngược.
Nghe được ba chữ Thủy di nương, lão phu nhân lần này là thật sự phẫn nộ rồi, tiện tay bắt lấy món đồ gần đó ném xuống người ma ma kia: "Tiện nhân nhà người, cũng dám gạt ta, nói, rốt cuộc là ai sai sử ngươi tới hại tôn tử của ta! Nói mau!"
Ấm trà bằng sứ trắng nện trúng đầu ma ma kia, khoét một cái lỗ thật sâu trên đầu bà ta, máu tươi chảy ròng ròng, lão phu nhân vừa thẹn vừa giận, chỉ hận không thể lập tức ném chết lão ma ma này, hoàn toàn bất chấp dáng vẻ trưởng bối, ngón tay run rẩy chỉ thẳng, hai tròng mắt sung huyết nói: "Nói, ngươi có nói hay không, rốt cuộc là ai sai ngươi đến hại tôn tử và cháu gái!"
Lúc này đây, lão phu nhân rốt cục cũng nhớ đến Vân Khanh, đáng tiếc Vân Khanh nửa điểm cảm giác vui sướng đều không có, nàng chỉ giống như một người xem diễn, nhìn lão phu nhân lại một lần phát hiện sai lầm của bà, thẹn quá thành giận muốn bù đắp lại.
ma ma kia trên đầu toàn là máu, chảy xuống cả trong mắt, toàn thân bắt đầu lạnh run, lăn trên mặt đất hô lớn: "Lão phu nhân, xin người mau bảo đại phu xem cho già nô a, lỗ hổng lớn như vậy sẽ chết người mất a!"
"Ngươi bây giờ còn dám nói người chết? Ngươi nếu là không nói ra người phía sau sai sử ngươi, ta sẽ cho cả nhà ngươi đi theo chôn cùng ngươi!" Lão phu nhân nâng tay chỉ vào ma ma rống to.
Theo một tiếng rống giận này, ma ma kia gắng gượng giãy dụa đứng lên, mở miệng nói: "......"
Thủy di nương ở một bên vô cùng sợ hãi, biết kế theo nếu để cho ma ma kia chỉ chứng nàng ta, nàng ta sẽ không còn hy vọng gì nữa, vội vàng nhìn trái ngó phải, phát hiện đầu tường có bình sứ, đứng phía sau nâng bình sứ lên, quát to một tiếng: "Độc phụ nhà ngươi, dám mưu hại đại tiểu thư!"
Đáng tiếc, Tạ thị sớm đã có phòng bị, từ lúc ma ma nói ra Thủy di nương chỉ chứng, bà đã đoán được sự việc hôm nay cùng Thủy di nương khẳng định có liên hệ, dặn Phỉ Thúy quan sát hành động của nàng ta, mà Phỉ Thúy vẫn luôn đứng đó lưu ý, lúc này vừa thấy nàng ta nâng lên bình sứ lớn, muốn giết người diệt khẩu, lập tức đi qua, ở phía sau đẩy nàng ta một phen.
Thủy di nương giơ một bình sứ, chính là muốn đập chết lão ma ma kia, bịt miệng bà ta lại, ai ngờ phía sau có người đẩy, nàng ta được nuông chiều từ bé, lúc này lại đang bưng bình sứ lớn hướng lên trên ném đi, tự mình ngã quỵ xuống đất. Mà lúc bình sứ từ giữa không trung rơi xuống, oành một tiếng vỡ tung tóe trước mặt nàng ta, mảnh sứ vỡ văng ra vừa vặn sượt qua má trái nàng ta, lưu lại một vệt máu thật sâu.
"A......" Thủy di nương bắt đầu thất kinh thét chói tai, mà ma ma kia lúc này cũng đứng lên, quỳ xuống trước mặt lão phu nhân, khóc kể nói: "Lão phu nhân, là Thủy di nương sai sử già nô, mấy ngày trước nàng ta cho già nô năm trăm lượng bạc, nói đến thời điểm sẽ dụ đại tiểu thư tiến vào kê đơn thuốc, lại sai già nô đem đơn thuốc tiểu thư viết ra bên ngoài đưa cho một kẻ vẽ tranh chữ kiếm sống sao y lại, án xong rồi đem phương thuốc đó đi lấy thuốc, đem phương thuốc thật thiêu hủy, già nô cũng là nhất thời bị bạc che mờ mắt, mới làm ra chuyện này, xin hãy lão phu nhân niệm tình già nô tận tâm hầu hạ Thẩm phủ đã lâu, tha cho người nhà già nô!"
"Tha ngươi cùng người nhà của ngươi? Tuyệt đối không có khả năng!" Lão phu nhân lớn tiếng rống to: "Ngươi hại chết tôn tử của ta, thế nhưng còn muốn ta tha cho ngươi, mơ mộng hão huyền! Người tới a, đem ma ma này cùng toàn bộ người nhà bà ta kéo ra ngoài đánh 80 đại bản, xong rồi kéo ra ngoài phát mại!"
Tiếp theo lão phu nhân quay sang, nhìn Thủy di nương quỳ rạp trên mặt đất, còn bụm mặt đau kêu, trong mắt lộ ra nồng đậm thất vọng, lại trong một thoáng, thất vọng kia biến thành nồng đậm oán hận.
Loại oán hận này mặc dù được bà đè nén nhưng Thủy di nương cũng cảm nhận được, nàng ta biết sự tình lúc này, nàng ta có nói gì đều vô dụng, cũng bất chấp vết thương trên mặt, đứng lên ôm chân lão phu nhân nói: "Thím, không phải chất nữ a, đều là lão tặc này mượn cớ oan uổng của ta......"
"Nếu là oan uổng ngươi, vậy ngươi vì sao lúc đầu thừa nhận phương thuốc là thật?" Lão phu nhân lạnh lùng nói.
Trên mặt Thủy di nương bê bết hỗ hợp máu và nước mắt loang lổ, con ngươi xinh đẹp loạn chuyển, hoảng loạn nói: "Đó là, đó là chất nữ không nhìn thấy rõ ràng, đúng vậy, không nhìn rõ ràng, chỉ liếc mắt một cái, ta như thế nào nhớ rõ a."
Vân Khanh cười yếu ớt nói: "Thủy di nương, lúc trước khi ta hỏi ngươi có phải chính là phương thuốc này hay không, ngươi không phải khẳng định rất chắc chắn sao?"
Lão phu nhân lại hừ mạnh một tiếng: "Ngươi cho là tất cả mọi người đều ngu xuẩn như ngươi sao? Nếu không phải ngươi gây nên, ma ma kia vì sao lại ở trước mặt nhiều người như vậy, cố tình chỉ đích danh ngươi! Nếu không phải ngươi gây nên, lúc đầu vì sao ngươi lại mớm lời để Vân Khanh đi vào trong đó! Ngươi nếu không phải trong lòng có quỷ, sao lại đi chứng thực phương thuốc kia, chẳng lẽ ngươi không biết một khi phương thuốc được thừa nhận, Vân Khanh sẽ bị mang tai tiếng xấu sao?"
Thủy di nương bị lão phu nhân liên tiếp đặt câu hỏi, căn bản không biết trả lời như thế nào, nàng ta vốn là không phải là người thông minh gì, dưới sự bối rối dứt khoát khóc lóc kể lể: "Chất nữ không phải cố ý, cháu là bị Tô Mi chọc giận, nàng ta thừa dịp chất nữ bị cấm chừng ở trong từ đường, nhục nhã chất nữ, chất nữ thật sự là nhịn không được cơn tức này, nàng ta chỉ là một ả thông phòng, dựa vào cái gì mà nói chất nữ......"
Nàng khóc ‘lê hoa đái vũ’, khuôn mặt hỗn tạp nước mắt và máu pha lẫn, cố tỏ ra thê thảm cùng cực, một phen đau khổ kể lể, đổi lấy một cái hất tay và cú đạp hung hăng của lão phu nhân.
"Người tới a, đem Tương Thủy di nương đuổi ra cho ta!" Lão phu nhân lồng ngực phẫn nộ nói không nên lời, bà lúc đầu vốn muốn cho nhi tử cưới chất nữ này của mình, đáng tiếc Lão Thái Gia không đồng ý, nói chất nữ này kiến thức hạn hẹp, lại là cái nhiều chuyện ngốc nghếch, còn không bằng đi hỏi cưới nữ nhi Tạ gia, bởi vì chuyện như vậy, sau khi Tạ thị vào cửa bà một mực không thích, nhưng là nay xem ra, so với Tạ thị vẫn luôn an phận, ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, ánh mắt bà thật là sai lầm rồi, Thủy di nương bình thường cậy thế cũng thôi đi, thế nhưng vì mấy câu khắc khẩu, dám hại chết tôn tử của bà.
Thủy di nương chưa từng dự đoán được lão phu nhân sẽ đuổi nàng ta đi, nàng ta là thiếp, hoàn toàn không giống với thê, thê muốn bị đuổi đi, hoặc là phạm lỗi nặng dẫn tới bị hưu, hoặc là cùng cách (li hôn),nhưng nàng ta là thiếp, nay phạm phải sai lầm này, trực tiếp có thể đóng gói về nhà, cái gì đều không có.
Nàng ta lôi kéo chân lão phu nhân, khóc hô nói: "Thím, người không thể đối với ta như vậy, người đã nói, chỉ cần ta sinh nhi tử, là có thể nâng ta lên làm phu nhân, ta đương nhiên không thể để cho con tiện nhân kia đoạt vị trí của ta a......"
Tạ thị ở một bên nghe thấy sắc mặt trắng bệch, trong ngày thường mẹ chồng nói như thế nào bà cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng làm sao bà cũng không nghĩ tới, mẹ chồng thế nhưng nói với Thủy di nương chỉ cần nàng ta sinh nhi tử, liền nâng lên làm phu nhân Thẩm phủ, vậy bà thì sao, bà là cái gì, là muốn để cho lão gia hưu bà sao? Đuổi bà ra khỏi phủ sao? Một khi bà bị hưu, Vân Khanh làm sao bây giờ? Làm nữ nhi có một mẫu thân bị hưu, chỉ có thể ở Thẩm phủ xấu hổ mà sống thôi sao?
Trong nháy mắt, Tạ thị đối với lão phu nhân đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi, hai tròng mắt bà mở to, mang theo một loại ánh mắt không dám tin, nhìn chằm chằm lão phu nhân.
Lão phu nhân lúc này đã thấy hối hận, Vương ma ma ra hiệu bảo những ma ma khác dùng sức ngăn Thủy di nương lại, gặp Thủy di nương còn muốn lớn tiếng hô hào, tiện tay lấy một cái khăn nhét vào miệng nàng ta.
Trong viện mọi người đều mang theo biểu tình kinh hãi, ngay từ đầu thẩm án cái chết của mẹ con Tô Mi càng về sau, cho tới bây giờ, sự tình biến đổi bất ngờ, cuối cùng đã có kết quả.
Vân Khanh nghe vậy làm như không nghe thấy, đứng ở bên người Tạ thị, che chở cho bà, nàng không phải đứa ngốc, một người chỉ mới học y được một năm, mặc dù là nàng đã học được rất nhiều kiến thức an thai ở Vấn Lão Thái Gia, nhưng hiểu biết về giữ thai, nàng cũng chỉ là một học trò chưa chính thức xuất sư, nàng dựa vào cái gì mà đi kê đơn thuốc cho Tô Mi chứ.
Bất quá bởi vì thái độ của Thủy di nương quá mức ân cần, khiến cho nàng hoài nghi, nếu người ta đã lớn tiếng hô hào đẩy nàng vào cạm bẫy, nếu vẫn không nhảy, chẳng phải là lãng phí tâm ý của người ta sao.
Nàng liền thuận theo tự nhiên đi vào bắt mạch cho Tô Mi, sau đó kê một đơn thuốc ôn tính, thang thuốc giúp sản phụ có thêm thể lực, nếu như không có người muốn hãm hại nàng, phương thuốc này cũng có thể tiếp thêm chút hơi sức cho Tô Mi, đợi đại phu đến, còn nếu có người muốn tới hãm hại nàng