Hai thị vệ ngẩng đầu chuyển mắt nhìn Minh Đế, thấy đôi mắt thâm thúy của ông đang nhìn chăm chú vào Ninh Quốc Công phu nhân, cũng không mở miệng ngăn cản, liền biết Minh Đế đây là muốn nghe Ninh Quốc Công phu nhân biện giải, liền ngừng tay, cùng đợi sự tình biến hóa.
Tiết quốc công nghi hoặc nhìn Ninh Quốc Công phu nhân, trong ánh mắt lộ ra một cỗ hàn ý lạnh lùng: "Ngươi muốn nói gì?" Thanh âm của hắn mang theo cảnh cáo, là đang nói cho Ninh Quốc Công phu nhân biết tuyệt đối không thể nói ra sự tình hôm nay, nếu không bị liên lụy sẽ không chỉ một mình An Ngọc Oánh, mà cả Ninh Quốc Công phủ đều sẽ bị liên lụy, đây chính là tội khi quân.
Ninh Quốc Công phu nhân cắn chặt môi, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiết quốc công một cái, tuy chỉ là một cái liếc mắt, bà ta cũng hiểu rõ ý tứ mà phụ thân muốn biểu đạt, nếu nhiều người cầu tình như vậy đều cứu không được An Ngọc Oánh, thì cũng chỉ có thể hy sinh một mình An Ngọc Oánh, để bảo toàn lợi ích của hai phủ. Cái nhìn này, cũng khiến cho bà ta hiểu được, phụ thân dù có thích tôn nữ Ngọc Oánh này đến cỡ nào, nhưng đó là đặt trong tình huống không ảnh hưởng đến lợi ích của gia tộc, hôm nay tình hình như vậy, Tiết quốc công cũng sẽ không dám không màng đến cơn thịnh nộ của bệ hạ, vì bất cứ giá nào mà cầu tình.
Nhưng mà...... Bà ta quay đầu nhìn An Ngọc Oánh, trên khuôn mặt như hoa như ngọc nay đã tràn ngập nước mắt, cả người chật vật đến cực điểm, bị thị vệ giam giữ, trong mắt lại mang theo kỳ vọng tha thiết: "Nương...... Nương...... Nữ nhi không có, không có a......"
Ninh Quốc Công cũng quỳ gối ở một bên, trên khuôn mặt cũng lộ ra một chút lo lắng, hướng về phu nhân của mình hô: "Bà có chuyện gì muốn nói, nếu như có thể cứu Ngọc Oánh, thì nhanh nói đi!" Kế hoạch của đám người Tiết quốc công, Ninh Quốc Công vốn không biết, hắn cũng không thể nào hiểu được tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này, nhưng việc bệ hạ muốn xử quyết nữ nhi của hắn lại là sự thật đang xảy ra trước mắt.
Ninh Quốc Công là người có tư chất bình thường, cũng may xuất thân tốt, vừa đầu thai liền nằm trong bụng An lão thái quân, lại là đứa con đầu, vừa là đích vừa là trưởng, tính cách hắn lại dịu ngoan, thuộc loại chưa thành thân thì nghe lời nương, sau khi kết hôn thì nghe lời thê tử, nay đối mặt với tình hình như vậy, hắn chỉ nghĩ rằng Ninh Quốc Công phu nhân nhất định là có biện pháp giải quyết tai họa này, nên thúc giục bà mau chút nói biện pháp ra!
Nghe trượng phu nói ra loại lời vô trách nhiệm đến bực này, khiến bà ta không khỏi cảm thấy tất cả mọi người đều không đáng tin cậy, bà ta nhìn vào An Ngọc Oánh, nếu hôm nay An Ngọc Oánh thật sự bị gán tội danh yêu nữ, bị giam vào Thiên Lao, cho dù có nhiều người cầu tình hơn nữa, cũng không thể nào được thả ra, kết cục của nàng chỉ có chết tại trong nhà ngục lạnh như băng kia, nhận hết đủ loại hành hạ!
Nghĩ đến đây, Ninh Quốc Công phu nhân lập tức lê đầu gối đến phía trước An Ngọc Oánh đang khóc đến tê tâm liệt phế, đối với Minh Đế mạnh mẽ dập đầu một cái, hô: "Bệ hạ, việc ngày hôm nay, kì thực là do thần phụ động tay chân, hết thảy không liên quan đến Ngọc Oánh!"
"Là ngươi động tay chân?" Minh Đế ánh mắt lãnh khốc sâm nghiêm, tầm mắt mang hàn ý nồng đậm như khắc cốt nhìn Ninh Quốc Công phu nhân, dáng vẻ kia, tựa hồ chỉ cần giây tiếp theo nếu bà ta nói sai dù chỉ một chữ, ông sẽ đem Tiết thị và An Ngọc Oánh cùng nhau giam vào Thiên Lao.
Minh Đế cũng không phải là người rộng lượng hào phóng gì, sau khi biết An Ngọc Oánh là họa quốc yêu nữ, ông liền bạo phát lửa giận, không để ý hôm nay là thọ yến của An lão thái quân, muốn đem cháu gái của bà giam vào Thiên Lao, từ điểm này có thể nhìn ra, nay ông dừng lại để cho Tiết thị nói chuyện, cũng không vì nể mặt mũi của Ninh Quốc Công phủ, mà là bởi vì Tiết thị nói những việc này là do bà ta động tay chân.
Nếu tất cả chuyện này là Ninh Quốc Công phu nhân động tay chân, như vậy yêu nữ chân chính vẫn còn tồn tại, cho nên Minh Đế nhất định phải biết rõ, đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra.
Oánh phi bình tĩnh nhìn Ninh Quốc Công phu nhân, muốn xem bà ta muốn giải thích chuyện này ra sao, chẳng lẽ bà ta muốn nói ra tất cả những kế hoạch đã bàn bạc mấy ngày nay? Khai ra tất cả mọi người để giải cứu An Ngọc Oánh sao? Nàng quay đầu nhìn Tuệ Không đại sư, nếu Tiết thị khai ra từng người một có liên can trong chuyện này, vậy không phải muốn kéo theo Tuệ Không đại sư, đến lúc đó tên hòa thượng này bị thẩm vấn, có thể cũng đem tất cả mọi người khai ra hay không?
Oánh phi trong lòng không ngừng đánh bàn tính, luôn hi vọng có người đứng ra gánh tội đem tổn thất giảm đến thấp nhất, lại sợ chính mình vì việc này mà bị liên lụy, bả vai nhỏ bé yếu ớt bởi vì mâu thuẫn mà run nhè nhẹ.
An lão thái quân nhìn Tiết thị, sâu trong đáy mắt có một tia thương hại, tia thương hại này khiến bà trở nên khác biệt với những người xung quanh, hơn nữa nay bệ hạ đã muốn mở miệng thẩm vấn, bà không thể nào xen lời thay đổi phương hướng phát triển của sự việc, để tránh bị hiềm nghi có tham dự vào việc này.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tiết thị tuy rằng sắc mặt trắng bệch nhưng tinh thần vẫn thực kiên định, câu chữ rõ ràng nói: "Đúng vậy, Bệ hạ, đây là thần phụ động tay chân, hôm nay sau khi biết được Tuệ Không đại sư đến phủ, thần phụ biết đại sư đức cao vọng trọng, Bệ hạ nhất định sẽ thỉnh đại sư dự đoán vận hạn năm nay, liền nghe trộm được lời tiên đoán của đại sư, thế nhưng, thần phụ chỉ nghe hiểu bề mặt của lời phán —— Phượng xuyên Mẫu Đan Long Phi Thiên, cho rằng sẽ có quý nhân tương trợ Bệ hạ, thần phụ ánh mắt thiển cận, chỉ nghĩ đến nếu có thể làm cho Ngọc Oánh trở thành quý ngữ trong lời phán, sai người ở trên mặt váy của nàng rải kim phấn, chỉ khi kết hợp với kỹ thuật nhảy đặc biệt của nàng, mới có thể nhìn thấy hình ảnh Cự Long phi thiên kia, như vậy sẽ khiến cho bệ hạ biết......" Bà ta buồn bã rơi lệ: "Ai ngờ, thế nhưng đem lợn lành chữa thành lợn què, cuối cùng bệ hạ từ trong Phật ký giải nghĩa ra, mới biết được lời phán vốn là hàm chỉ tính chất của họa quốc yêu nữ, thần phụ sợ tới mức thiếu chút nữa đã không dám nói ra, nhưng Ngọc Oánh là vô tội, hết thảy chuyện này đều là thần phụ gây nên, nàng căn bản là không biết......"
Tứ hoàng tử nghe lời biện giải của Ninh Quốc Công phu nhân, vị tiểu di(dì út) này xác thực rất thông minh, bà ta đem mọi tội lỗi đều đổ lên người mình, cũng không vạch trần toàn bộ sự thật, ngay cả Tuệ Không đại sư cũng bị gạt ra khỏi chuyện này một cách sạch sẽ, không có nửa điểm liên lụy, nói như vậy, dù có chứng cớ hay là nhân chứng, so với việc khai ra từng chi tiết trong kế hoạch lớn này còn sạch sẽ lưu loát hơn, cũng có thể khiến cho phụ hoàng tin tưởng hơn. Một khi khai ra người khác, sẽ có càng nhiều chuyện không nằm trong phạm vi khống chế xảy ra.
Tình thương của mẹ tuyệt đối là thứ vĩ đại nhất trên thế giới này, Tiết thị nói ra những lời này, nước mắt của Oánh phi không kiềm được chảy ra, nàng biết tại sao mẫu thân lại nói như vậy, cứ như vậy, mình và Ngọc Oánh đều an toàn, cũng sẽ không vì vạch trần Tuệ Không đại sư mà liên lụy đến những người khác, nhưng nếu như vậy, mẫu thân sẽ phải chịu tội khi quân, Bệ hạ có thể tha An Ngọc Oánh, nhưng dưới tình huống này, ngài tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho Ninh Quốc Công phu nhân.
Ninh Quốc Công vừa nghe đến lời biện giải của Tiết thị, cơ hồ ngay lập tức liền phản bác: "Phu nhân, bà làm sao có thể làm ra chuyện như vậy, bà tại sao có thể hồ đồ như thế a!" Hắn vốn cho rằng thê tử có thể có biện pháp cứu nữ nhi, ai ngờ biện pháp của thê tử lại là đem mọi tội lỗi đổ lên người chính mình, dù là ngu ngốc như Ninh Quốc Công, cũng hiểu được trong chuyện này có chút không đúng, hắn căn bản không tin lấy thân phận của Tiết thị, còn phải nghĩ cách làm cho An Ngọc Oánh trở thành quý nhân của Hoàng đế, lập tức hô: "Phu nhân, bà căn bản không cần làm như vậy, Ninh Quốc Công phủ cùng Tiết Quốc Công Phủ đã được nhận vô vàn Thánh sủng rồi, bà sẽ không làm ra chuyện như vậy!"
An Ngọc Oánh không nghĩ tới cha của mình thế nhưng lại nói như thế, nàng sợ mẫu thân nghe xong liền hối hận, không giúp nàng gánh tội, liền giãy dụa khóc hô: "Nương, nương, người vì sao muồn hại nữ nhi, vì sao lại hại nữ nhi a a......"
Những câu kêu khóc này đem nổi lòng của Tiết thị trở về thực tại, tuy rằng Tiết thị tính tình mạnh mẽ, nhưng tình cảm của bà cùng Ninh Quốc Công không phải không có, nghe lời của trượng phu, nhất thời nội tâm có chút đau đớn, hôm nay nếu tội được định xuống, bà chắc chắn sẽ phải rời xa trượng phu, nhưng nữ nhi thì sao, nữ nhi còn trẻ như vậy, liền phải vào Thiên lao chịu mọi cực hình tàn khốc, hơn nữa nhìn dáng vẻ của An Ngọc Oánh, chỉ sợ chưa đến cửa Thiên Lao, liền khai ra tất cả mọi chuyện, đến lúc đó liên lụy không chỉ có một người, mà là một gia tộc.
Một người bị đánh, còn hơn cả nhóm người chịu tội, đây không phải là một đáp án rất rõ ràng sao?
"Không có, chính là ta làm, tuy rằng Ngọc Oánh là đích nữ Quốc công phủ, nhưng ông có biết, trong lòng nàng tâm tâm niệm niệm đều là Cẩn Vương thế tử, mà Cẩn Vương thế tử thì chưa bao giờ đem ánh mắt dừng ở trên người Ngọc Oánh, ta thấy nàng ngày ngày đêm đêm vì Cẩn Vương thế tử mà thương tâm, khổ sở, ta đây làm mẫu thân trong lòng cũng không vui vẻ nổi, nếu có thể để cho Ngọc Oánh trở thành quý nhân của bệ hạ, vậy việc xin tứ hôn với Cẩn Vương thế tử liền sẽ không là vấn đề rồi!" Ninh Quốc Công phu nhân lưu luyến nhìn Ninh Quốc Công một cái, sau đó quay đầu vô cùng trấn định nói với Minh Đế: "Bệ hạ, là thần phụ ngu muội, là thần phụ ánh mắt thiển cận, chỉ nghĩ đến tư tình nữ nhi, thế nhưng lại không biết thì ra lời giải trong Phật ký lại là như thế này, nội dung Phật ký tự nhiên lấy Thiên ý làm trọng, nhưng việc do người sắp xếp lại không thể tính vào, bệ hạ, xin ngài tạm tha cho Ngọc Oánh!"
Bà ta nói xong, hướng về phía Minh Đế hung hăng dập đầu, cái trán tiếp xúc với bậc cầu thang cứng rắn bằng đá hoa cương, tạo ra từng đợt thanh âm trầm đục, liền biết mỗi một lạy đều là dùng hết khí lực, trên mặt đất dần dần lan ra vết máu.
Một mẫu thân vì nữ nhi mà suy nghĩ như vậy, khiến các phu nhân tiểu thư xung quanh đều cảm động, ngay cả Tạ thị cũng có chút rung động, chỉ có ánh mắt của Vân Khanh thủy chung vẫn giữ vẻ bình tĩnh lạnh lùng, nàng sẽ không cảm thấy đồng cảm, cho dù Ninh Quốc Công phu nhân là vì An Ngọc Oánh cầu tình, chẳng lẽ những chuyện này, nàng lại có khả năng hóa giải sao? Nếu không phải là nàng phát hiện sớm, tính cảnh giác cao, chỉ e người bị giam vào Thiên Lao hôm nay sẽ là nàng, mà đám người đang quỳ gối ở phía trước kia, chỉ biết tận lực mà bỏ đá xuống giếng, đến lúc đó có thể vì nàng thương tâm lại có được mấy người chứ.
Ninh Quốc Công hiển nhiên vẫn cảm thấy Tiết thị không có khả năng vì lý do như vậy mà tùy tiện làm ra việc như thế, vào lúc muốn vì phu nhân mình mà thanh minh, An lão thái quân lại lớn tiếng mở miệng nói: "Thịnh nhi, không được ở trước mặt thánh giá vô lễ!"
Thịnh nhi là nhũ danh của Ninh Quốc Công, hắn bị lời nói như nặng ngàn cân của An lão thái quân ép phải ngậm miệng, ngẩng đầu nhìn An lão thái quân, chỉ thấy trong đôi mắt mờ đục theo thời gian kia mang theo khuyên can từ đáy lòng, hắn mở mở miệng, cuối cùng cái gì cũng không nói nữa, thân hình liền trở nên uể oải quỳ trên mặt đất.
Minh Đế nhìn Ninh Quốc Công phu nhân đang ở bên chân mình không ngừng dập đầu, cho đến khi vết máu tràn ra từ vầng trán của bà ta chảy đến bậc thang tiếp theo, mới dùng ánh mắt lạnh lùng, thanh âm lãnh trầm hỏi: "Tuệ Không đại sư, lời phán này có chia ra do người làm hay do người làm hay không?"
Lúc này, mọi người mới chú ý tới Tuệ Không đại sự vẫn ngồi trên một bàn tiệc chay phía sau Minh Đế, trên khuôn mặt béo tròn trắng trẻo kia đổ xuống từng hạt từng hạt thủy châu, chòm râu bạc thật dài có vẻ ướt đẫm, ở phía sau lão là hai gã thị vệ, thiết giáp bội đao, mặt không chút thay đổi, từ khi sự tình xảy ra, liền canh giữ ở nơi này, giống như mỗi một người ở chỗ này đều đang bị khống chế.
Lúc này nghe được Minh Đế rốt cục cũng chỉ đến tên của lão, lão mới từ trên chỗ ngồi đứng lên, trong lúc đứng lên thì chân còn hơi mềm nhũn, bởi vì áo cà sa rộng thùng thình nên cũng không bị những người khác phát hiện.
Lão cố gắng làm vẻ mặt bình thản, cúi mắt đi lên phía trước, ánh mắt khi nhìn đến chỗ Tiết thị dập đầu, da mặt rung rung một trận.
Mà Tiết quốc công lúc này thái độ lại vô cùng bình tĩnh, sắc mặt ổn định nhìn không ra manh mối gì, Ninh Quốc Công phu nhân không hổ là nữ nhi của hắn, phản ứng nhạy bén, đem sự tình đổ lên hết trên người mình, lại dùng chuyện Ngự Phượng Đàn làm cái cớ cho An Ngọc Oánh, thật sự là vô cùng thỏa đáng, về phần Tuệ Không đại sư, hắn cười lạnh trong lòng, hắn một chút cũng không cần quan tâm Tuệ Không đại sư sẽ nói như thế nào.
Bởi vì Tuệ Không nếu không muốn chết, thì sẽ biết kế tiếp nên nói như thế nào!
"Như lời của vị này phu nhân này nói, mọi ký ngữ đều phải là thiên tạo, mới có thể hiện ra người bị ám chỉ, ngươi biết trước tiên cơ, dưới sự sắp xếp của con người, liền mất đi ý nghĩa vốn có." Tuệ Không thản nhiên nói ra, đôi mắt vẫn nửa khép như đang nhập định.
Minh Đế rốt cục thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm Tiết thị gần như đã sắp ngất, ánh mắt lạnh lẽo nói: "Thả An Ngọc Oánh ra."
Thị vệ nghe xong, buông lỏng tay ra, An Ngọc Oánh toàn thân đều ướt đẫm, cứ như mới từ trong nước đi ra, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa té trên mặt đất, may mắn Hải thị ở phía sau giúp đỡ lấy nàng ta, mới để cho nàng ta không đến mức phải ngồi chồm hỗm trên mặt đất.
Tiết thị từ đáy lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, thả Ngọc Oánh thì chẳng khác nào Bệ hạ đã muốn tin lời của bà ta, nhưng kế tiếp, nghênh đón bà ta là hình phạt gì đây, đau đớn trên trán đã khiến bà ta nói không ra lời, trước mắt một màu máu đỏ, làm cho bà ta cảm thấy trong lòng nồng đậm oán giận.
Vốn những việc này, đều nên là Thẩm Vân Khanh gánh lấy, Tiết thị quay đầu hướng bàn tiệc nơi Vân Khanh đang ngồi nhìn qua, đáy mắt bắn ra tia ác độc lạnh như băng, biểu tình kia, làm cho tinh thần Tạ thị từ trong đám người sực tỉnh, cả người rùng mình một cái, lập tức che ở phía trước, không cho tầm mắt kia dừng ở trên người Vân Khanh.
Tình thương của mẹ, không chỉ Tiết thị có, bà cũng có, tuy rằng Tạ thị không rõ, vì sao Tiết thị vô duyên vô cớ lại đột nhiên lấy loại ánh mắt khủng bố này nhìn Vân Khanh, nhưng bảo hộ nữ nhi là phản ứng đầu tiên của bà.
Tiết quốc công nhìn thoáng qua Tiết thị, đột nhiên đứng lên, một cước đạp xuống thân thể Tiết thị, trong miệng như chứa đao, phẫn hận nói: "Ta như thế nào lại có thể nuôi ra một nữ nhi như ngươi vậy! Cho dù ngươi vì hôn sự của nữ nhi mình mà ăn uống không ngon, vì nàng mà đau lòng, ngươi làm sao có thể làm ra việc như vậy, ngươi đây là đang lừa gạt Thánh Thượng, Tiết gia chúng ta già trẻ lớn bé đều đối với bệ hạ trung thành và tận tâm, ngươi liền vì tư tình nhi nữ, vì tấm lòng mẫu thân, mà làm ra loại chuyện đại nghịch này, ngươi thật sự là làm cho vi phụ quá thất vọng rồi!"
Tiết thị bị phụ thân đá một cước lăn mình trên mặt đất, búi tóc tán loạn, cả người chật vật, lại nháy mắt hiểu ra dụng ý của Tiết quốc công, ôm đùi bị đá, cất giọng nói: "Phụ thân, là ta ngốc, là ta đã đánh mất thể diện của Tiết gia, không nên làm cho thanh danh của Tiết thị bị vấy bẩn, nhưng Ngọc Oánh đau khổ thích Cẩn Vương thế tử, ta đây làm nương, làm sao có thể không quan tâm......" Nước mắt bà ta rầm rầm chảy xuống, tí tách rơi trên mặt đất, cơ hồ là khóc không thành tiếng nói: "Mẫu thân, ta thực xin lỗi người, không nên vào thọ yến của người làm như thế, là con dâu bất hiếu a......"
Vân Khanh nhìn hành động của Tiết quốc công cùng Ninh Quốc Công phu nhân, khóe miệng nén không được nụ cười lạnh, lông mi thật dài nửa khép, đem con ngươi vô cùng sáng ngời che lấp nét âm trầm hiện lên. Tiết quốc công làm như thế, chẳng qua là muốn Minh Đế biết, Ninh Quốc Công phu nhân mục đích làm những việc này đều là lo nghĩ vì ái nữ, mới có thể xúc động hồ đồ, càng làm cho Minh Đế nhớ rõ, Tiết thị là nữ nhi của hắn, hắn làm ra dáng vẻ giáo huấn như vậy, có thể làm cho cơn giận trong lòng Minh Đế giảm bớt phần nào.
Mà Tiết thị cũng thực thông minh, bà ta trừ việc nói ra mục đích đơn thuần của mình, còn cường điệu rằng hôm nay là thọ yến của An lão thái quân, nếu Minh Đế có thể tới vì An lão thái quân chúc thọ, vậy thì nên cố kỵ hôm nay là một ngày vui, nếu vào ngày này để bà thấy máu, sẽ vô cùng không tôn trọng An lão thái quân rồi.
Không thể không nói, Tiết quốc công đối với tâm tư của Minh Đế vẫn tương đối hiểu biết, hắn giáo huấn như thế, kéo dài thời gian, cơn giận của Minh Đế từ từ giảm xuống, hơn nữa khi nhắc tới An lão thái quân, đôi mắt của Minh đế hơi chút giật giật, việc này chứng minh ông đã dần nguôi ngoai rồi.
Nếu tiếp tục kéo dài thời gian, chỉ sợ Minh Đế sẽ dùng hình phạt nhẹ nhàng giải quyết.
Tam hoàng tử luôn ở một bên quan sát sự việc, lúc này cũng đứng dậy, vẻ mặt chính nghĩa nói: "Ninh Quốc Công phu nhân nói lời ấy sai rồi, ngươi vì nữ nhi của mình mà dụng tâm, việc này thật chỉ là chuyện rất bình thường, xin hỏi thiên hạ này có người mẫu thân nào không phải như thế, nhưng vì hôn sự của nữ nhi mà sốt ruột cũng không thể dựa vào loại thủ đoạn gạt người này để xin tứ hôn, mà ngươi hôm nay không chỉ làm ra thủ đoạn giả dối, ngươi còn làm cho phụ hoàng sợ bóng sợ gió một hồi, làm cho lời phán của Tuệ Không đại sư bị bại lộ sớm, quẻ này vốn là Tuệ Không đại sư tính ra vì Phụ hoàng, nay mọi người đều biết, nếu về sau gặp loại chuyện như thế phát sinh, chẳng phải là sẽ bị người đề phòng mà che giấu yêu nữ kia, đây đối với sự ổn định của giang sơn Đại Ung ta, đối với an toàn Long vị của phụ hoàng đều tạo ra ảnh hưởng rất lớn! Cũng không thể dùng một tội danh khi quân mà cho qua được!"
Từ khi giọng nói của Tam hoàng tử vừa dứt, tất cả mọi người đều nhìn thấy sắc mặt của Minh Đế xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, so với lúc phát hiện An Ngọc Oánh là yêu nữ còn kinh sợ hơn!
Loại kinh sợ này, cơ hồ có thể làm cho ánh nắng ban trưa mất đi vẻ huy hoàng của nó, làm cho người ta cảm thấy đây là miệng núi lửa có thể tùy lúc bùng nổ.
Mỗi người đều biết đến đây là hiệu quả sau lời nói của Tam hoàng tử, Tam hoàng tử từ khi nhập tiệc cũng không nói gì nhiều, nhưng đoạn thoại duy nhất này của hắn, so với những lời khác còn hữu hiệu hơn, đem Tiết thị đẩy thẳng tới bờ vực tử vong!
Bại lộ quẻ bói của Tuệ không đại sư, tương đương với việc làm cho họa quốc yêu nữ kia có sự đề phòng, về sau một khi xuất hiện cảnh tượng —— Phượng mặc Mẫu Đan Long Phi Thiên, chỉ sợ ngay từ đầu sẽ bị che giấu, làm cho Minh Đế không có biện pháp bắt được yêu nữ đó!
Tội danh này, cơ hồ cùng với tội danh họa quốc yêu nữ ngang nhau rồi!
Tất cả mọi người hiểu được, tình trạng giữa ba vị Hoàng tử lúc này chính là thủy hỏa bất dung, ở mặt ngoài tỏ vẻ huynh đệ tình thâm, kỳ thật trong tối âm thầm đấu đến ngươi chết ta sống, ước gì đối phương chết sớm một chút mới tốt, đối với loại cảnh tượng này, triều thần thấy nhìn nhưng không thể trách.
Hôm nay nữ nhi của Tiết quốc công bị phạt, Tam hoàng tử đứng ra nói lời này mục đích cũng vì đả kích Tiết quốc công.
Nhưng dù ai ai cũng đều biết thì như thế nào! Chỉ cần Tam hoàng tử nói ra lý do không có sơ hở phản bác, chỉ cần Minh Đế cảm thấy hắn nói đúng, như vậy thì được rồi, những việc khác, không cần phải nói quá rõ ràng.
Vân Khanh thản nhiên nhìn một màn trước mắt, loại việc bỏ đá xuống giếng này, căn bản không cần nàng mở miệng, tự nhiên sẽ có người khác đến làm loại chuyện chèn ép Tiết quốc công này.
Tiết quốc công ở trong triều phong quang cỡ nào, đương nhiên cũng sẽ khiến mình trở thành bia ngắm, vô số người chờ cơ hội mà hạ bệ hắn.
Lúc này Tam hoàng tử, không phải là người chỉ e thiên hạ không loạn sao?!
"Hôm nay là thọ yến của An lão thái quân, không nên có tang sự, nhưng Ninh Quốc Công phu nhân coi rẻ Thiên Tử, khi quân phạm thượng tuyệt đối không thể tha! Đem Tiết thị kéo xuống cho trẫm, đinh hình 20 đại bản! Răn đe!" Thanh âm dồn nén lửa giận từ trong cổ họng Minh Đế truyền ra, so với bệnh nhân tâm thần điên cuồng hét lên còn đáng sợ hơn, người ở chỗ này đều cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Tạ thị thậm chí gắt gao nắm chặt tay lại, nghiêng đầu thấy thần sắc nữ nhi không có biến hóa, lúc này mới yên lòng, mà bên cạnh không ít tiểu thư phu nhân đều rất hiếm khi gặp phải loại chuyện này, bị hình phạt kia dọa sợ tới mức lạnh run.
Đinh hình, đó là đem tội nhân đặt trên tấm ván gỗ đầy đinh, sau đó lại thi trượng hình, mỗi lần trượng hình giáng xuống, cái đinh liền đâm vào trong thịt một phần, 20 đại bản chịu xong, chỉ sợ da thịt sẽ bị xuyên thấu, ngay cả mảnh xương nhỏ nhất, cũng sẽ bị đánh gãy, cho dù cứu được, chỉ sợ cũng phải nhờ người hầu hạ cả đời, không thể hoạt động tự nhiên được nữa.
Đây là Minh Đế còn e ngại hôm nay là thọ yến của An lão thái quân, nếu không chỉ sợ sẽ trực tiếp kéo vào Thiên Lao, không một đường lui.
Ninh Quốc Công cơ hồ cả người run run nhìn thị vệ đem Tiết thị kéo xuống, trong mắt là cảm tình thập phần phức tạp.
An Ngọc Oánh thì lại cả người mềm nhũn, trực tiếp tê liệt ngã xuống đất, cao giọng khóc lớn. Oánh phi gắt gao nắm chặt tay mình, đem thống khổ che dấu ở trong yết hầu, tiếng khóc từ trong kẽ hở của làn môi đang cắn chặt thoát ra.
Ngũ hoàng tử nhìn chuyện đi đến bước này, trong đầu đang tự khắc họa tình hình trước sau, hắn cau mày, trong mắt lộ ra chút thần sắc hoài nghi, từ lúc Tuệ Không đại sư nói ra lời bình luận, hắn liền liên tưởng đến cảnh chim diều xuất hiện lúc Minh Đế tiến vào.
Ngự Phượng Đàn người này, không kính quỷ thần, không tin quỷ thần, cũng chưa từng để ý đến những chuyện quỷ quái này, hôm nay lại nâng tay bắn ưng cũng không phải kỳ lạ, chỉ là đoạn thoại sau đó, cũng làm cho hắn không thể không nghĩ tới, vị trí của Thẩm Vân Khanh đang đứng lúc ấy.
Hắn ẩn ẩn cảm thấy, hôm nay chuyện xảy ra trên thọ yến cùng Thẩm Vân Khanh có liên quan, nhưng từ đầu tới đuôi, nàng lại chưa từng nói một câu nào, thật sự làm cho Ngũ hoàng tử không thể đoán ra cái gì, nhưng trực giác trong lòng lại kêu gào mãnh liệt.
Tiết quốc công sắc mặt ẩn ẩn gân xanh, nhưng lại không thể không khống chế bất mãn của mình, để tránh bị Minh Đế nhìn ra ý đồ trong lòng, nhìn nữ nhi bị mang đi, tầm mắt vừa chuyển, gắt gao nhìn thẳng vào Vân Khanh, vẻ lo lắng ngoan cường trong mắt thậm chí lộ ra một loại có thể coi là sát ý tàn nhẫn.
Hôm nay những chuyện đã an bài này đều là nhằm vào Thẩm Vân Khanh, thế nhưng khi đến điểm mấu chốt, lại bị Ngự Phượng Đàn ra tay bắn hạ chim diều hâu, trên váy Ngọc Oánh còn hiện ra hình ảnh Kim Long quỷ dị.
Tiết quốc công nắm bắt diễn biến kế hoạch rất rõ ràng, Kim Long kia tuyệt sẽ không phải do Tiết thị làm, khả năng duy nhất, chính là âm mưu hãm hại Thẩm Vân Khanh của bọn họ bị bại lộ, bị người ra tay trước mà đem tội danh đổ lên người Ngọc Oánh.
Hắn nhìn cô gái diễm lệ như hoa, đang lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, không nói không cười, nàng đã dần dần có phong thái khuynh thành, trong tâm can phế phũ đều có một cảm giác giận đến phát đau.
Nhiều người tỉ mỉ bố cục như vậy, đã sớm bắt đầu dựng ra màn kịch này, thế nhưng lại bị nàng phá giải sạch sẽ, ngay cả mình còn phải chịu thiệt mất đi nữ nhi!
Tuyệt không thể để nàng tiếp tục tồn tại trên đời, dám công nhiên khiêu khích Tiết quốc công hắn, cao thấp trong triều, Thẩm Vân Khanh là người đầu tiên!
Vân Khanh không hề úy kỵ, chính diện đấu mắt, khóe miệng vẫn mang theo ý cười nhợt nhạt, trong lòng đã có dự cảm không tốt, tiểu nữ nhi bị Minh Đế xử lý như thế, chỉ sợ đã hoàn toàn chọc giận Tiết quốc công, hắn hiện tại nhìn mình, khẳng định sẽ không nghĩ ra được ý tốt gì, hơn phân nửa là muốn giết nàng đi. Nếu nói không có một chút sợ hãi, đó là không có khả năng, hắn là quốc công quyền thế ngập trời, tay cầm trọng binh, còn chỗ dựa của nàng chẳng qua chỉ là trí thông minh của bản thân mà thôi.
Nhưng xem chuyện hôm nay, nếu được lựa chọn lần nữa, nàng cũng tuyệt không hối hận, nếu Tiết quốc công hắn trước đó không sử dụng thủ đoạn ác độc như vậy, thì sẽ không có màn An Ngọc Oánh bị gài bẫy này, nàng không phải là một con vịt chờ chết, chỉ có thể bị người khi dễ, nếu đối phương đã cường ngạnh muốn đấu, nàng đây cá chết lưới rách cũng phải liều mạng chống lại, cùng lắm thì lưỡng bại câu thương!
Trong nháy mắt, ánh mắt của nàng phát ra tia sáng cực kỳ hoa mỹ, cả người như đóa hoa mẫu đơn khổng lồ phía sau, nghiễm nhiên đang trong kì nở rộ, tỏa ra màu sắc diễm lệ, hoa quang vô song như "Tiêu cốt Mẫu Đan", cho dù có bị lửa thiêu mất cành lá, cũng có thể ở trong bóng tối đêm đen nở rộ càng thêm loá mắt!
------ lời ngoài mặt ------
"Tiêu cốt Mẫu Đan": tương truyền, Võ Tắc Thiên có một lần muốn du lãm thượng uyển, liền làm cho bách hoa nở rộ, ngày hôm sau, khi Võ Tắc Thiên du lãm hoa viên thì nhìn đến bên trong vườn, bách hoa thịnh khai, lại chỉ có một mảnh Mẫu Đan không nở hoa, Võ Tắc Thiên dưới cơn nóng giận liền sai người dùng lửa đốt trụi cành lá, cũng đem bụi Mẫu Đan này từ Trường An biếm đến Lạc Dương. Ai ngờ, bụi hoa này tuy đã bị đốt trụi cành lá thế nhưng vẫn có thể nở rộ khoe ra sự diễm lệ của nó, chúng hoa tiên bội phục không thôi, liền tôn bụi Mẫu Đan làm "Bách hoa vương": "Tiêu cốt Mẫu Đan" cũng vì vậy mà thành danh, cũng chính là "Lạc Dương Hồng" ngày nay.
"Nữ đại ngự hưng": ý tin tưởng này mọi người cũng đã nhìn ra, câu này là lúc trước Lý Thế Dân nhìn đến "Võ đại Lý Hưng" mà đổi.