Lam Nhi vẫn không có tin tức, nàng theo gả đến phủ thái tử, cũng không biết thái tử sẽ đối với nàng như thế nào. Hẳn là sẽ không quá tàn nhẫn chứ, lúc đó Lam Nhi cũng không phải tự nguyện, hẳn là Hạo Nguyệt uy hiếp nàng.
Cuộc sống từng ngày từng ngày ráng chịu, trong nháy mắt đã qua một tháng. Trong lúc đó, thái tử đến thăm mấy lần, Tàn Nguyệt lấy lý do Địch Mân không ở nhà, không tiện gặp khách, đều cự tuyệt. Có lẽ thái tử cũng chưa chạm qua nhiều đinh mềm như vậy, sau đó đã không tới.
Ở trong phủ chọn hai người nha hoàn mười bốn mười lăm tuổi theo bên người, vừa nhìn đều là hài tử rất thông minh. Thì ra lúc Địch Mân còn ở lại, bên người có rất ít nha hoàn xuất hiện, sau khi Địch Mân rời khỏi, Địch phu nhân nói Tàn Nguyệt một mình lo lắng, bên cạnh lúc nào cũng nên có nha hoàn cùng, Tàn Nguyệt biết nương lo lắng cho nàng, cho nên cũng không có cự tuyệt.
"Thiếu phu nhân, vừa rồi có người đưa cho người!"
Đưa lên là một bức thư đẹp đẽ, Tàn Nguyệt nghi hoặc hỏi:
"Người nào đưa tới? Hắn còn nói gì không?"
Tàn Nguyệt nhận lấy, nhìn những chữ quen thuộc phía trên, đó là Hạo Nguyệt viết. Chỉ là thành thân lâu như vậy rồi, nàng cũng chỉ sau ngày tân hôn thứ hai gặp Hạo Nguyệt một lần, sau đó đã không còn có tin tức, lần này sao nàng lại tìm mình đây?
"Tiểu Thi, ngươi lui xuống trước đi!"
Tàn Nguyệt cười nhẹ, sau khi thấy Tiểu Thi rời đi nàng mới mở phong thư ra, bên trong chỉ viết mấy câu:
Tàn Nguyệt, đã lâu không gặp, thật là nhớ! Một chữ mong mỏi, chưa kết thúc, Túy Quân lâu!
Túy Quân lâu? Cách tướng quân phủ cũng không phải rất xa, sao Hạo Nguyệt đột nhiên hẹn nàng tới đó? Có phải, nàng muốn nói cho mình tin tức của Lam Nhi không? Có lẽ phải, nếu không là chịu nhận lỗi với mình, ngày đó việc nàng làm thật sự là rất lỗ mãng.
"Hỏi ý của nương một chút. Bây giờ Địch Mân không có ở đây, không nói cho nương một tiếng đã rời đi cũng không đúng..."
Tàn Nguyệt hạ quyết tâm, gấp lá thư lại, chỉ hy vọng, có thể hỏi thăm tin tức của Lam Nhi.