Làm đến chỗ mấu chốt, hoàng thượng cũng không vội vã muốn đi vào trong cơ thể Vu phi, chỉ là cẩn thận vuốt ve nàng, châm tất cả dục hỏa trên người nàng. . .
“Hoàng thượng, nô tì, nô tì không có việc gì. . . . . .”
Vu phi híp mắt, hai gò má ửng đỏ nhìn bóng người tuấn dật trước mắt, rên rỉ nói.
“Không có việc gì? Thật sự không có chuyện gì sao?”
Mắt tà khẽ nhíu, hoàng thượng đột nhiên bỏ Vu phi ra, cả giận nói:
“Ngươi thật đúng là càng lúc càng lớn mật, cũng dám dùng xuân dược với trẫm. . . .”
Tuyệt tình đứng lên, trong mắt hiện lên một tia tà mị, hoàng thượng ngẩng đầu, Vu phi sớm đã bị thoát trần như nhộng vội từ trên giường trợt xuống, khóc nói :
“Hoàng thượng, hoàng thượng. . . . . .”
“Hừ, ngươi dám nói, thuốc này không phải ngươi hạ?”
Bàn tay to vung lên, lư hương ném trên mặt đất, ba một tiếng vỡ thành mảnh nhỏ, trên mặt đất, còn có hương liệu chưa hết. . .
“Không xong, hắn lại hạ thuốc ở phía sau!”
Người trên phòng sửng sốt, nhìn Vu phi mềm nhũn rồi ngã xuống, cảnh giác vội vàng quay đầu đi, đã thấy một bóng dáng màu vàng sáng bay ra, hai mắt lạnh lùng nhìn hắn!
“Mặt nạ đồng quỷ xanh, nửa đêm các hạ tới đây, không phải là vì thưởng thức trẫm và ái phi nam nữ hoan ái?”
Hoàng thượng tà tà cười, đánh giá nam tử đeo mặt nạ bằng đồng:
“Ngươi là Xích Sát?”
Nam tử đeo mặt nạ bằng đồng, đúng là Địch Mân. Sau khi hắn nghe xong, phòng bị cũng không phải rất mạnh, nhưng Lạc Tử Thần này, võ công cũng không kém.
Nan giải!
Nghe giọng điệu của hắn, vẫn biết hắn ở đây, nhưng vừa vặn, hắn lại vẫn muốn làm chuyện như vậy, chẳng lẽ hắn thật sự không để ý sao?
“Ha ha, Thần Vương quả nhiên là kiến thức rộng rãi, ta chính là Xích Sát!”
“Truyền thuyết Xích Sát xuất hiện, tất sẽ lấy một mạng người! Hiện tại môn chủ đi ra, không phải là muốn mạng trẫm chứ?”
Hoàng thượng khẽ cười, trong thanh âm không có một tia lo lắng, ngược lại, giống như đang nhìn trò hay của người khác.
Địch Mân hừ lạnh một tiếng, dù sao đồ đã tới tay, mà vừa rồi hắn cũng không chú ý hút vào vài thứ, vẫn là đi trước cho thỏa đáng.