“Hồi hoàng thượng, là phủ thái tử tới đây. . . . . .”
“Phủ thái tử tới? Nghiệp chướng này, hắn còn muốn thế nào?”
Hoàng thượng đương nhiên giận dữ, người bên cạnh đều sợ tới mức run run, Vạn công công vội vàng quỳ xuống:
“Bọn họ nói, thái tử bị thương, vào cung mời Thái y. . . . Thái y đều ở đây. . . .”
“Không ngờ, trong phủ tướng quân thật đúng là náo nhiệt. . . A, thì ra hoàng thượng cũng ở đây, đêm hôm khuya khoắt mưa to, thật đúng là nhã hứng của hoàng thượng không tồi. . .”
Thanh âm lanh lảnh, mang theo mỵ khí mềm ngấm vào trong xương, một nữ tử trang phục rất gọn gàng, yểu điệu bước vào.
“Ái phi, nhã hứng của ngươi không tồi, trời mưa to, cũng xuất cung. Không biết, ái phi nói với trẫm lúc nào?”
Trong cung từ xưa đến nay có quy định, phi tử xuất cung, là phải được hoàng thượng ân chuẩn. Mặc dù Lâm quý phi quyền lợi lớn hơn nữa, cũng không thể có việc ngoại lệ.
Lời Hoàng thượng vừa nói, Lâm quý phi có chút kinh ngạc, nhưng chỉ là trong nháy mắt, tiếp đó nàng ôm cái mũi khóc lên:
“Hoàng thượng, ngươi làm chủ cho nô tì, Phái Nhi. . . Phái Nhi hắn. . . .”
Trong chớp mắt, nước mắt liền chảy xuống, làm sao còn có thịnh khí bức người vừa rồi? Tất cả mọi người cảm thấy xấu hổ, hoàng thượng không kiên nhẫn nhăn mặt nhíu mày:
“Ái phi, con dâu Địch lão tướng quân nay chưa tỉnh lại, Thái y đều ở đây toàn lực cứu giúp. . .”
“Hoàng thượng, nhưng Phái Nhi cũng bị thương, bọn họ chỉ là dân chúng, mà Phái Nhi, là con của ngài, đương kim thái tử . . .”
Lâm quý phi lau nước mắt trên mặt, nức nở nói.
“Ái phi, Tàn Nguyệt là đúng là một dân chúng, nhưng tướng công của nàng vừa mới vì quốc vong thân, mà Tàn Nguyệt mang hài tử của hắn, cũng trong đêm nay rớt mất, ngươi cũng đã biết, là ai làm ?”
Hoàng thượng mặt lạnh, hắn còn chưa tìm Lâm quý phi tính sổ, không nghĩ tới Lâm quý phi tìm tới đây, thật đúng là không khéo không thành chuyện . . . .