Thanh thúc vẫn từ từ nhắm hai mắt, sau một lúc lâu, hai mắt trong trẻo bỗng nhiên mở, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt:
“Ngươi muốn gặp nàng?”
Địch Mân vội vàng gật đầu, nghe những lời nói này, hắn khẳng định muốn gặp Tàn Nguyệt rồi, hắn thoáng qua một cái đã nói lên hết.
“Gặp nàng, có thể, chờ ngươi dưỡng thương khỏi nói sau!”
Ánh mắt tối sầm lại, mang theo quyết tuyệt không cho người khác nghi vấn, âm thanh Thanh thúc lạnh lùng nói.
“Một lần! Chỉ gặp một lần!”
Đối với lần này, Địch Mân cũng không nhượng bộ, thanh âm dị thường kiên định.
“Nàng không có việc gì, độc rắn rất mạnh, nhưng may mắn, khi nàng choáng váng đầu dùng chuỷ thuỷ ngươi bắn chết độc xà nâng cao tinh thần, máu rắn có thể giải đi một bộ phận độc rắn, cho nên ngươi có thể yên tâm. . . . . .”
Tính tình bướng bỉnh này, thật đúng là giống như đúc với nương của hắn!
Thanh thúc thở dài trong lòng, nhưng trên mặt không có lộ ra chút khác thường:
“Xem như vì họa được phúc, sinh mệnh không ngại, chỉ là mất máu quá nhiều, sợ phải đợi một khoảng thời gian mới có thể hồi phục. . . . . .”
Giải thích như thế, với hắn mà nói đã là cực hạn. Giúp đỡ Địch Mân, Ngọc Nhi cũng nói gấp:
“Tàn Nguyệt không có chuyện gì, Địch Mân, ngươi nghỉ ngơi trước đi, chờ tỉnh lại, Ngọc di mang ngươi đi qua xem nàng!”
Thấy hai người đều nhất trí kiên quyết như vậy, Địch Mân biết không thể cưỡng, đành phải thuận theo trở về phòng, dù sao Tàn Nguyệt ở nơi này, hai người ở ngay cùng nhau, lát nữa sẽ nghĩ cách gặp nàng!
Nằm vật xuống giường, Ngọc Nhi đưa thuốc tới, Địch Mân thuận theo uống, vốn định chợp mắt một lát, nhưng bởi vì gần đây luôn chạy đi, nghỉ ngơi không tốt, đã ngủ thật.
Nghe được tiếng hít thở rốt cục vững vàng, Thanh thúc mới chậm rãi rời đi, Ngọc Nhi đã đi tới, giữ chặt tay Thanh thúc, bất an hỏi:
“Thanh ca, hắn tỉnh lại làm sao bây giờ?”
Tàn Nguyệt, sau khi đến đây vẫn chỉ có một hơi thở, căn bản chưa hề tỉnh lại.
Thanh thúc giúp nàng giải độc, màu đen trên mặt giải hết, nhưng lại trở thành tái nhợt chói mắt.
“Mất máu quá nhiều, hơn nữa trúng độc quá nặng, nhất thời nửa khắc, khó có thể tỉnh lại!”