“Trẫm muốn đích thân tới, cầu phúc cho hoàng tôn của trẫm"
“Hoàng thượng, không thể, trăm triệu không thể!”
Địch lão tướng quân vội vã ngăn cản, thở dài: “Nếu như hoàng thượng tự mình qua đó, vậy bọn họ đều biết, sau này Tàn Nguyệt, càng thêm nguy hiểm!”
“Cái này không sao, thái tử của trẫm, làm chuyện đến cả ông trời cũng giận như thế, trẫm qua nhìn một chút, bọn họ ai dám nói cái gì?”
Hoàng thượng mở lớn mắt, Địch lão tướng quân cũng không nói gì nữa, Vạn công công vội vàng đuổi kịp, bất chấp mưa to, mấy người chạy tới Địch phủ.
Nói lúc Hiên Vương mang theo thái y trở về, Tàn Nguyệt còn chưa tỉnh lại. Phía dưới chảy máu quá nhiều, thái y không có cách, tạm thời chỉ có thể mời bà đỡ tới, mất rất nhiều sức lực, cuối cùng cũng ngừng máu, hài tử lại chết non...
Địch lão phu nhân chỉ ở một bên rơi lệ, mà thái y cùng đại phu, còn đang nắm chặt thời gian cứu người.
“Tố Vân, hài tử...”
“Vĩnh Hào, hài tử không còn, không còn...”
Tiếng khóc ô ô, hòa với sấm sét bên ngoài, khiến người trong nhà đều nhịn không được rơi lệ. Hài tử, tất cả mọi người biết, đây là huyết mạch duy nhất của Địch gia, ai có thể biết, huyết mạch này, đối hoàng thượng mà nói, biểu thị cái gì?
Tay hung hăng nắm lại, móng tay thật dài đâm vào lòng bàn tay, hoàng thượng dường như không biết, hai mắt nghiêm túc nhìn mưa to bên ngoài, nghe một tiếng tựa như tiếng sấm sét, tựa hồ, ngay cả ông trời đang lên án số phận tàn nhẫn...
“Nhất định phải cứu sống nàng!”
Nhìn thái y vội đến vội đi, hoàng thượng lạnh lùng nói.
“Hoàng thượng, hoàng thượng...”
Vạn công công đột nhiên chạy đến, y phục kề sát ở trên người, nước còn đang tí tách nhỏ giọt, tóc cũng hiện ra ẩm ướt, nhìn qua, lại mang theo một chút buồn cười.
“Chuyện gì?”
Chỉ là, giờ này khắc này, mọi người trong nhà, ai cũng không có buồn cười.
Hoàng thượng vừa nhấc mày, Vạn công công đã biết hoàng thượng không kiên nhẫn, hắn vội vàng cứu người, thái giám Bạch công công bên người hoàng thượng vội vàng khụ một tiếng, nhỏ giọng nói:
“Tiểu Vạn tử, có chuyện mau nói, có việc mau tấu!”