Nghĩ đến việc hắn hôn mê, trong lòng Địch Mân mới hiểu được, thanh thúc vì giúp mình bức độc, thế nhưng
Thế nhưng, đem tất cả nội lực của hắn đều lén truyền trên người mình!
Vậy hắn hiện tại, hẳn là hoàn toàn mất võ công
Đối với người luyện võ, nội lực vô cùng đáng quý. Hắn vì cứu mình lại truyền hết cho mình. Nhưng bọn họ chưa bao giờ quen biết, tại sao lại làm như vậy chứ?
Suy nghĩ một đêm, trong lòng Địch Mân vẫn không rõ, tại sao có thể như vậy, không có khả năng như vậy
Tới bây giờ vẫn buồn rầu. Đợi Ngọc Nhi đi rồi, phòng trong cũng chỉ có hai người bọn họ, hắn cũng nhịn không được hỏi
"Ngươi cũng biết rồi?"
Chỉ biết, dựa vào trí tuệ của Địch Mân, hắn không có khả năng không biết. Nhẹ cười cười:
"Địch Mân, ngươi là tướng quân, mà ta đã cùng Ngọc Nhi ẩn cư , có võ công cũng không hữu dụng"
"Sẽ không, không có khả năng, đây không phải nguyên nhân"
Bởi vì hắn không có chỗ sử dụng võ công, cho nên truyền toàn bộ cho mình? Nói như vậy, ai sẽ tin đây?
Con người luôn nên vì mình mà lưu lại đường lui. Thanh thúc đã không có võ công, mặc dù về sau là ẩn cư, cũng có nguy hiểm. Hắn không có khả năng vô duyên vô cớ không cần nội lực
"Mắt của ngươi mù, cũng trị liệu không tốt, ta không còn cách khác, dùng dược thủy đổ xuống nước cũng không được, chỉ có thể hy sinh nội lực của ta"
Biết hắn sẽ không tin như vậy, kham khổ cười nói:
"Thầy thuốc, có lẽ ta đây làm như một thầy thuốc, phải hoàn thành trách nhiệm!"
Sẽ là như vậy phải không?
Địch Mân nghi hoặc nhìn hắn, nhìn vẻ mặt trấn định của hắn, tuy rằng bây giờ mình vẫn chưa nhìn rõ, nhưng có thể cảm giác được vẻ mặt lạnh nhạt của hắn
"Thật như vậy phải không? Cám ơn ngươi, Thanh thúc, về sau ngươi cùng Ngọc di…"
Ngọc di…
Nghe thấy lời nói của Địch Mân, trong mắt Thanh thúc hiện lên một tia không vui, hắn chặn lời nói của Địch Mân mà đạm thanh nói :
"Ngươi về nghỉ ngơi trước đi, ngủ một giấc thật tốt, ngày mai có thể thấy rõ. "
Ngọc di, hắn kêu Ngọc Nhi là di
Trong lòng hiện lên một tia chua xót, thực khổ, thực đau