Sau khi tỉnh lại, thân thể Tàn Nguyệt khôi phục rất nhanh, Địch Mân vẫn như trước bận rộn nhiều việc.
Tàn Nguyệt không biết hắn đang bận cái gì, nhưng mỗi lần, Địch Mân sẽ luôn nói, đừng lo lắng, nhiều nhất một năm, tất cả liền yên ổn.
Mang theo mặt nạ xa lạ, Địch Mân không cần mang mặt nạ bằng đồng không thoải mái nữa. Người nơi này đều gọi Địch Mân là công tử, mà Tàn Nguyệt, cũng đương nhiên thành phu nhân.
Hơn mười ngày sau, thân mình Tàn Nguyệt cũng khôi phục gần như hoàn toàn, Chanh Sát vẫn rất ít đi ra ngoài, nàng nói nhiệm vụ của nàng chính là cùng Tàn Nguyệt.
Tàn Nguyệt luôn cười nhẹ, nàng và Chanh Sát, kỳ thật cũng rất hợp. Thích Chanh Sát ngay thẳng, thích nàng vui đùa không ảnh hưởng toàn cục.
“Tàn Nguyệt, ngươi còn chưa có giải tâm kết sao?”
Một ngày này, ánh mặt trời sáng lạn, Chanh Sát kéo Tàn Nguyệt đến trong viện, múa kiếm cho Tàn Nguyệt thưởng thức.
“Không có, ta không có khúc mắc. . . . . .”
Tàn Nguyệt thản nhiên cười, biểu tình cực kỳ vô tội.
“Tàn Nguyệt, đối với ta ngươi cũng không nói lời thật? Khi cùng một chỗ với hắn, ngươi cười rất vui vẻ, nhưng thời điểm hắn không ở đây? Mày của ngươi thường xuyên nhẹ nhăn lại, ta nói đúng vậy chứ?”
Nàng biểu hiện, rõ ràng như vậy sao?
Tàn Nguyệt cười yếu ớt, nhưng trong lòng cất giấu u buồn nói không nên lời.
“Nói đi, tại sao phải cau mày. . . . Đang lo lắng hắn?”
Tàn Nguyệt gục đầu xuống, lông mi thật dài hạ xuống giống như quạt, nhu thuận dị thường.
“Ngươi a. . . Này, đều là bọn họ cố ý vu hãm ngươi, ngươi cũng tin? Hơn nữa, Địch Mân đối với ngươi như thế nào, ngươi còn không biết sao? Lúc trước khi biết ngươi không cứu được, hắn thiếu chút nữa sẽ đi theo ngươi. . .”
Chanh Sát không vui nhìn Tàn Nguyệt, trên mặt mang buồn bực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Khi ta không thể cứu? Các ngươi cứu ta như thế nào?”
Đúng vậy, vấn đề này hình như chưa có người nói cho nàng biết?
Hạnh phúc lập tức bắt đầu.