“Lá trà bên ngoài ta uống không quen, liền mang theo của mình. Lá trà, vẫn là uống quen tốt hơn . . .”
Tàn Nguyệt nhấp hai ngụm, rất ngon. Chỉ tiếc, đây không phải thời điểm ở nhà như lúc trước, hai tỷ muội, không sầu không lo, không có tâm tư, không có tính kế, chỉ là đơn thuần thưởng thức trà, nói chuyện phiếm.
“Ngươi nói muốn nói cho ta chuyện mẹ ta, nhị tỷ, ngươi có thể nói cho ta biết sao?”
Không nhiều lời dư thừa vô ích, Tàn Nguyệt nói, cũng rất rõ ràng.
“Tàn Nguyệt, chuyện này không vội, lát nữa ta sẽ nói cho ngươi biết. Tàn Nguyệt, không phải ta nói ngươi, ngươi xem ngươi, sắc mặt tái nhợt như vậy, phải chiếu cố chính mình cho tốt!”
Hạo Nguyệt nhẹ cười, tiếp tục rót đầy trà cho Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt không có uống nữa, chỉ lạnh nhạt nói :
“Nhị tỷ, thời gian không còn sớm, ta mệt. . .”
Ý ở ngoài lời, có chuyện nói mau, nàng cũng không có nhiều giờ rảnh rỗi như vậy.
“Tàn Nguyệt, chuyện kia, lúc đó còn chưa có ta, tình huống cụ thể ta cũng không rõ lắm, bất quá. . . . . .”
Đứng dậy, Hạo Nguyệt vuốt bụng, ôn nhu cười:
“Tàn Nguyệt, ta mang thai. . .”
Trên mặt, khó có thể che dấu dáng vẻ hạnh phúc, trong mắt, lúc này cũng không có tính kế ngày xưa, mà có thêm một chút ánh sáng nhu hòa.
Có lẽ, đây là thay đổi của một người mẹ. Một người có bao nhiêu tâm cơ, có bao nhiêu tính kế, trở thành mẫu thân, hoặc là khi sắp trở thành mẫu thân, đều trở nên bình thản rất nhiều, cũng lương thiện rất nhiều.
“Chúc mừng ngươi. . . .”
Thực hâm mộ nàng! Mang thai, có thể hào quang chính đại nói như vậy, ta mang thai, ta muốn làm mẹ . . .
Mà tướng công của nàng, cho dù là đối với nàng không tốt, lúc này, Hạo Nguyệt có thai, đối với nàng hẳn là cũng sẽ tốt hơn nhiều chứ?
Dù sao, những lời mẫu bằng tử quý này, ở trong cung vẫn luôn là một câu chí lý, là pháp bảo trăm thử vẫn tốt.
“Hi, Tàn Nguyệt, tỷ tỷ không có cách, thật sự không có cách, tỷ tỷ muốn cầu ngươi một chuyện. . . . Chuyện này đối với ngươi mà nói rất dễ dàng, thật sự rất dễ dàng, ngươi đáp ứng tỷ tỷ, giúp tỷ tỷ một việc được không. . .”