Giống như Lâm quý phi nói, Hiên Vương biết sự thật, Địch lão tướng quân tin sự thật, hoàng thượng thậm chí cũng tin, nhưng chứng cớ đâu?
Thời điểm như vậy, càng quan trọng là chứng cớ, không có chứng cớ, ai cũng có thể nói, đó là bịa đặt, là hãm hại.
Hiên Nhi cũng đã nói, lúc ấy bên ngoài đều là người của thái tử, hắn bên này, cũng chỉ có một mình hắn, hắn không có chứng nhân, nếu thái tử muốn làm chứng cứ giả, rất đơn giản, thật sự rất đơn giản.
Mưa bên ngoài, rơi xuống càng lớn, tiếng sấm ầm ầm ở bên trong, chú định đêm nay, sẽ có rất nhiều người mất ngủ, cũng chú định, đây là một đêm không ngủ.
Trong phủ thái tử, đèn đuốc sáng trưng, hoàng thượng đi vào, Lâm quý phi khóc chạy ra, một đầu chui vào trong lòng hoàng thượng, khóc giống như hoa lê mang mưa điềm đạm đáng yêu.
“Ái phi, ngươi làm sao?”
Hoàng thượng không chút dấu vết đẩy Lâm quý phi ra, lộ ra vẻ mặt quan tâm, Lâm quý phi vội vàng quỳ xuống, bang bang dập đầu đầu vài cái, nức nở nói:
“Hoàng thượng, người. . . Ngài làm chủ cho nô tì. . . . . .”
Nói một câu, dường như cực kỳ thương tâm, lại khóc nói không ra lời. Hoàng thượng hít một hơi, nói :
“Ái phi, có chuyện đứng lên từ từ nói, đứng lên nói! Dưới đất lạnh, đứng dậy đi!”
Hai tay vươn ra, cũng là trống rỗng đỡ lấy, Lâm quý phi không từ chối, thuận thế đứng lên, hai mắt đẫm lệ mờ mịt nói :
“Phái Nhi. . . Phái Nhi hắn. . . .”
“Hắn làm sao vậy?”
Hoàng thượng khó hiểu nhìn Lâm quý phi, hai người kia thật không biết là ra sao, Tàn Nguyệt nằm ở trên giường không tỉnh lại, thái tử bên này lại vậy. . .
“Hoàng thượng, Phái Nhi. . . Thái y nói, Phái Nhi về sau chỉ sợ không thể. . . . . .”
Run rẩy vài tiếng, vài nô tài bên người đều quỳ xuống, Lâm quý phi nhắm mắt lại, vẻ mặt tràn đầy thống khổ.
“Thái y. . . Thái y, thái tử làm sao vậy? Thái tử hiện tại thế nào?”
Bỗng nhiên ý thức được chuyện nghiêm trọng, hoàng thượng chạy vào bên trong, đã thấy hai Thái y nhíu mày khổ nghĩ, thái tử trầm mặt, sắc mặt cũng tái nhợt vạn phần.
“Phái Nhi, sao lại thế này?”