Địch Mân không chết, sống tốt, mà về sau nàng cũng sẽ có con của mình.
Chuyện Thái tử tính kế Địch Mân, Địch Mân tự nhiên sẽ giải quyết, mà ân oán giữa Hạo Nguyệt và nàng, đó cũng là chuyện giữa nàng và Hạo Nguyệt.
Tất cả này, ai vô tội? Trừ bỏ nàng, cũng chỉ có hài tử vô tội kia.
Trong lòng đau quá, đau quá. . . . . .
Tàn Nguyệt thở dài, người sớm đã trở lại, nhưng trong lòng lại như cũ chứa chuyện này, muốn làm chút gì đó, nhưng Tàn Nguyệt lại phát hiện, bản thân đúng là bất lực.
“Nguyệt Nhi, đi ra ngoài một chuyến, chơi không vui sao?”
Hắn vào đã bao lâu? Nhưng Tàn Nguyệt thất thần, đều không cảm giác được.
Hắn thừa nhận, lúc tiến vào, cố ý thả nhẹ bước chân, nhưng Tàn Nguyệt không nằm ngủ, mà là ngồi ở phía trước cửa sổ, thất thần nhìn bên ngoài.
Hôm nay là mười lăm, ánh trăng bên ngoài rất lớn, cũng rất sáng.
Tàn Nguyệt nói, trăng tròn không thuộc về của nàng, thuộc về nàng, chỉ có Tàn Nguyệt, trăng khuyết.
“Mân, ngươi đã trở lại. . . . . .”
Xoay người, săn sóc giúp Địch Mân cởi áo ra, Tàn Nguyệt vui vẻ cười nói.
“Ngươi có tâm sự?”
Tay Tàn Nguyệt cầm quần áo cứng đờ, chợt thản nhiên cười:
“Mân, gần đây đang bận cái gì? Phải chú ý nghỉ ngơi, ngươi nhìn ngươi lần trước bị thương, suýt mất mạng, người gầy đi nhiều.”
Thấy Tàn Nguyệt không muốn nói, Địch Mân cũng không tiếp tục hỏi. Hắn hiểu tính tình Tàn Nguyệt nàng không muốn nói chuyện, hắn hỏi như thế nào cũng hỏi không ra.
Xem ra, chỉ có thể ngày mai hỏi Chanh Sát. Chanh Sát sẽ không nói dối, hắn cũng tin tưởng Chanh Sát.
“Cũng không có gì, chỉ là đang thiết lập ván cục. . . . . .”
“Thiết lập ván cục. . . . . .”
Tàn Nguyệt nhướng mày, khẽ cười nói:
“Nhưng phải đối phó thái tử?”
“Cũng không hoàn toàn đúng, trừ bỏ thái tử, còn có Lâm quý phi. . . .”
Địch Mân thở dài, hiện tại đêm dài nhân tĩnh, chung quanh viện này đều có sát thủ nhìn, cực kỳ an toàn.
“Nguyệt Nhi, ta muốn nói cho ngươi biết tính toán của ta, có thể chứ?”