Địch Mân đau xót trong lòng, nghĩ đến ngày đó ở trong mưa, Tàn Nguyệt bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh. Lúc ấy Chanh Sát hỏi hắn đã kích thích Tàn Nguyệt như thế nào, hắn vẫn luôn buồn bực, bây giờ nghĩ lại, đây mới là ngọn nguồn Tàn Nguyệt thương cảm?
Nhưng, Thanh thúc và Tàn Nguyệt, hẳn là cũng không nhận ra, đối với người không quen thuộc, Tàn Nguyệt cũng không nói chuyện này, làm sao hắn có thể biết đây?
Trăm mối vẫn không có cách giải, hiện tại Địch Mân cũng không thừa tâm suy nghĩ điều đó, Tàn Nguyệt chưa nói chuyện đó, hẳn là cũng không muốn để cho hắn lo lắng!
Nhưng, Tàn Nguyệt ngốc, vì sao ngươi giấu những lời này ở trong lòng, chúng ta là vợ chồng, ta là tướng công của ngươi, có chuyện gì, ngươi đều phải nói cho ta biết, cùng ngươi chia sẻ .
Đau lòng khó chịu, nhìn vẻ mặt Địch Mân thống khổ, Thanh thúc thở dài:
“Địch Mân, ngươi nên tin tưởng y thuật của Chanh Sát, nói không chừng thật sự có thể chữa khỏi. Chuyện vừa rồi ta nói với ngươi, tự ngươi suy nghĩ, ta sẽ không bức bách ngươi. Nhưng, Thanh thúc bảo ngươi làm như vậy, không phải là vì chính mình, làm như vậy là vì dân chúng trong thiên hạ!”
Trong mắt lóe lên giảo hoạt trước giờ chưa từng có, Thanh cười nhìn Địch Mân, tiếp tục nói:
“Lâm gia nắm quyền, cũng không phải chuyện một năm rưỡi, lớn là quan viên, nhỏ là dân chúng, thụ hại có bao nhiêu, ngươi cũng không phải không rõ ràng, Địch Mân, ta sẽ không hại ngươi. Đúng rồi, Ngọc di muốn gặp ngươi, lựa chút thời gian, mang theo Nguyệt Nhi của ngươi đi gặp nàng đi!”
Ngọc Nhi, ngươi mất ký ức, mặc dù là mất ký ức thật sự, ngươi đối Địch Mân, vẫn là tốt như vậy. Nếu ngươi biết thân phận Địch Mân, có lẽ ngươi sẽ càng cao hứng?
Nay, thuốc cũng luyện gần xong rồi, luôn do dự, nên cho ngươi khôi phục trí nhớ trước hay không?
Khôi phục sao?
Khôi phục, ngươi sẽ nhớ lại tất cả trước kia, cũng sẽ nhớ lại hắn, ngươi có thể tiếp tục ở lại bên cạnh ta hay không, im lặng cùng ta, toàn tâm toàn ý ỷ lại ta?
Có nên không?
Ngọc Nhi yêu hắn, năm đó hắn biết. Nhớ lúc ấy, hắn dùng chim bồ câu nói cho nàng biết, Lâm quý phi muốn hại nàng, muốn đưa nàng rời đi, nhưng nàng không đồng ý. . .
Đơn giản là, nàng tin tưởng, hoàng thượng yêu nàng, hoàng thượng sẽ bảo hộ nàng, bảo hộ mẹ con bọn họ.