Hàn phi lau mắt, vết lệ trên mặt còn chưa khô, trên mặt của nàng, mang theo vui sướng chói mắt ——
Là chói mắt, nàng vì một nam nhân khác mà khóc, mà cười, hắn làm sao có thể không đau lòng?
“Ừ!”
Một chữ, nói vô cùng buồn bực, nghe ra hắn không cam lòng, Hàn phi thở dài:
“Thanh ca, ta đã sớm là tàn hoa bại Liễu. . . . . .”
Đã thành nữ nhân của nam nhân khác, thậm chí đều có hài tử, nàng sớm không phải tiểu cô nương thuần khiết lúc trước.
“Ta Trúc Thanh, khi nào thì để ý điều đó?”
Nếu để ý, hắn sẽ không thủ hộ nàng nhiều năm như vậy.
Hai mươi năm, không phải hai tháng, không phải hai mươi ngày, mà là. . . . . .
“Cho ta thời gian được không? Ta có chuyện, phải xử lý. . . . .”
Trên mặt, lộ vẻ mắc cỡ đỏ ửng, nàng không biết Địch Mân có thể đồng ý hay không, không biết hoàng thượng sẽ nói như thế nào, cũng không biết Tàn Nguyệt sẽ nghĩ như thế nào, nhưng ở trong lòng, nàng muốn bắt, hạnh phúc thuộc về nàng!
“Ngọc Nhi, ngươi nói. . . . . .”
Tâm, nhẹ nhàng run, ngay cả thanh âm ra miệng, cũng run run . . . . . .
“Ngươi nói, ngươi nguyện ý theo ta?”
Không phải mất trí nhớ, không phải quên mất tất cả, ở trong lòng Ngọc Nhi, thật sự đã có sự tồn tại của hắn sao?
“Thanh ca, ta nghĩ. . . . . .”
Hàn phi gục đầu xuống, ánh mắt ngượng ngùng không dám nhìn hắn, Trúc Thanh từ ngoài cửa sổ bay vào, kinh ngạc nhìn nàng, qua rất lâu, bỗng nhiên ôm chặt lấy nàng:
“Ngọc Nhi, ta không phải đang nằm mơ?”
Nhất định là nằm mơ!
Tay, hung hăng cấu trên đùi, đau quá, cũng rất hạnh phúc!
“Thanh ca. . . . . .”
Hàn phi cúi thấp mặt, trong mắt ngập tràn nước mắt, nếu, lúc trước nàng không có yêu hoàng thượng, trực tiếp yêu Thanh ca…, thật là tốt biết bao . . .
“Ngọc Nhi. . . . . .”
Ánh trăng mê người, ánh trăng trắng noãn gắt gao bao phủ bọn họ. . .
Trên đời, có một loại yêu gọi là thủ hộ, có một loại tình gọi là lâu ngày sinh tình, có lẽ, cổ nhân nói đúng, trả giá, ắt sẽ có thu hoạch.