Nhìn thấy than lửa đỏ lép bép lách tách kia, trên mặt Như Yên chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, khẽ cắn môi, nhắm mắt lại, nàng đi nhanh về phía trước...
Giơ chân lên, lại hạ xuống, là có thể nghe được tiếng da thịt cháy sém, có thể ngửi được mùi vị cháy khét này.
"Phu nhân, không nên... Không nên..."
Có bóng dáng, chạy tới như bay, thanh âm lo lắng, giọng điệu nỉ non, ở trong phủ, cũng chỉ có nàng ...
"Quế Nhi, ta không phải nói ngươi không được lại đây sao? Sao ngươi lại tới đây!"
Chân, đột nhiên dừng lại trên không trung, Như Yên lại rút trở về, trong mắt mang theo chút bực mình, còn có lo lắng nhẹ.
"Tiểu thư, không nên, không nên..."
Đôi mắt e ngại nhìn than lửa cách đó không xa, lúc còn ở nhà mẹ, tiểu thư chưa từng chịu khổ hay chịu tội qua, đến nơi đây, thì ra tướng gia đối với tiểu thư cũng không tồi, tiểu thư cũng không có phạm tội gì... Nhưng hôm nay, hôm nay sẽ...
"Tướng gia, tính tình tiểu thư như thế nào, ngài cũng biết, nô tỳ có thể dùng đầu cam đoan với ngài, tiểu thư tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với người, hài tử chính là của người..."
Xoay người, Quế Nhi quỳ trên mặt đất, dùng sức dập đầu, dập một cái lại một cái, chỉ chốc lát sau, trên mặt đất cũng đỏ một mảnh.
"Quế Nhi, đừng nói, đi xuống!"
Nhìn màu đỏ trên mặt đất, tâm lý Như Yên càng thêm đau đớn, trái tim Liễu lang đã như sắt, nói thì được cái gì? Trái tim hắn đã thay đổi rồi, cho dù là mình đã chết, có thể ảnh hưởng gì tới của hắn?
"Lôi đi!"
Liễu Tương cuối cùng cũng nói chuyện, Như Yên sợ đau đớn, sao lại có thể đi qua than lửa này? Sớm biết nàng không dám, hôm nay, rốt cuộc cái đuôi hồ ly lộ ra rồi? Nàng kiên quyết muốn đi, mà nha đầu lại đây lấy chết ngăn cản. Như Yên, có phải ngay từ đầu ngươi đã chuẩn bị tốt như vậy rồi không? Sáng sớm liền quyết định đến diễn trò như vậy...