“Tàn Nguyệt. . . . . .”
Ôm nàng thật chặc, trong lòng Địch Mân rất đau, rất áy náy, hắn không bảo vệ nàng cho tốt, là hắn sai.
“Đều đã qua, ta muốn giúp các ngươi báo thù, nhưng cố gắng rất lâu, ta mới phát hiện, sức lực một mình ta quá nhỏ, quá nhỏ. . . .”
Ánh mắt tối sầm lại, Tàn Nguyệt thở dài, Địch Mân thở dài:
“Giao cho ta, đều giao cho ta. . . . . .”
Mối thù của hắn, hắn sẽ báo, nhưng hài tử của hắn, hài tử vô tội kia, thật sự cứ như vậy chết oan sao?
Lâm quý phi, thái tử, bọn họ đều đáng chết, Lâm gia nên bỏ, nhưng hoàng thượng thì sao?
Giống như Thanh thúc nói, nếu hoàng thượng không phải một mặt thiên vị thái tử, thiên vị Lâm quý phi, làm sao có thể xuất hiện cục diện như thế?
Trong triều đình, người bởi vì Lâm quý phi mà chết, làm sao dừng lại ba người hai người?
Thật sự phải làm như thế sao? Một người không tốt, thiên hạ sẽ đại loạn.
Thái tử chết, Ngũ hoàng tử thích hợp sao? Ngũ hoàng tử tâm tư cẩn thận, nhưng cũng người là lòng dạ độc ác, nếu hắn cầm quyền, đến cuối cùng. . .
Ngoài hắn, chỉ có Hiên Vương, Hiên Vương nhân từ, cũng chưa từng có lòng tham chính, tâm tư của hắn, không ở triều đình, người như vậy cũng không thích hợp cầm quyền, làm sao bây giờ?
Có lẽ, hoàng gia thật sự có thể vô tình với hắn, nhưng hắn, dù sao cũng là người Đại Quân vương triều, nói như thế nào cũng không thể làm một loạn thần tặc tử. . .
Tâm loạn như ma, không thể suy nghĩ!
“Mân, nói cho ta biết, có phải ngươi biết ai muốn trừ bỏ ngươi hay không? Rốt cuộc là ai muốn hại chết ngươi?”
Nhìn đôi mày đậm nhíu lại cùng một chỗ kia, Tàn Nguyệt đau lòng hỏi.
Địch Mân, căn bản hắn cũng không đắc tội ai, làm sao có thể. . . .