Trong mắt Cúc Văn, hiện lên một tia bất an, tại sao có thể như vậy, làm sao có thể như vậy?
Đứa bé này, rất quan trọng, quá quan trọng, cực kỳ quan trọng . . . .
“Hạo Nguyệt, dùng sức . . . Ngươi nhất định phải chịu đựng, nhất định. . . .”
Đau đến hôn mê vài lần, lúc chiều ngày hôm sau, Hạo Nguyệt rốt cục sinh ra một nam anh, Lâm quý phi cao hứng bước tiến vào, nhìn đứa nhỏ khô khốc gầy teo kia, trong mắt hiện lên một tia không vui . . . .
“Bình thường không phải bảo ngươi ăn cơm đấy sao? Đứa nhỏ sao gầy như vậy?”
Liếc mắt Hạo Nguyệt sớm đau ngất đi, Lâm quý phi oán nói.
Tiền Thái y đi đến, kiểm tra một chút cho đứa nhỏ, nhíu chặt hai hàng chân mày lại.
“Tiền Thái y, sao lại thế này?”
“Nương nương, tiểu thế tử. . . . . .”
Trong mắt Tiền Thái y, hiện lên một tia khó xử, sắc mặt Lâm quý phi trầm xuống, không vui nói:
“Rốt cuộc sao lại thế này?”
“Thân mình đứa nhỏ rất yếu, chỉ sợ không dễ . . . .”
Ba một tiếng, một cái bàn tay liền hạ xuống, Lâm quý phi cả giận nói:
“Cái gì gọi là thân thể yếu đuối, không dễ . . . . . .”
Bỗng nhiên nghĩ đến thứ mình chuẩn bị, nàng quay đầu nhìn về phía thái tử thất thần nhìn đứa nhỏ, âm thanh lạnh lùng nói:
“Phái Nhi, xem ra phải thực hành bước thứ hai. . . .”
Thái tử bất an mặt nhăn mày nhíu, vươn nhẹ tay, vừa vặn vuốt ve đến khuôn mặt nhỏ nhiều nếp nhăn của đứa nhỏ kia, đứa nhỏ mới sinh ra rất xấu, nhưng hắn vẫn cảm thấy, dễ nhìn.
“Không, không cần!”
Trong mắt, không có chút do dự nào, đứa nhỏ của hắn, cũng có thể là đứa nhỏ duy nhất, hắn làm sao có thể nhẫn tâm vứt bỏ?
Tuy rằng, hắn không thích Hạo Nguyệt, không thích nương của đứa nhỏ, nhưng đứa bé này cũng là của hắn, là cốt nhục của hắn. . .
“Vừa rồi ngươi cũng nghe Thái y nói rồi, Tiền Thái y là người một nhà, sẽ không gạt chúng ta . . . .”
Kỳ thật, tất cả đều như đã đoán trước, thuốc của Ngũ hoàng tử, làm sao có thể không có một chút hại? Hắn cho dù là hảo tâm không có lập tức muốn mạng đứa nhỏ, cũng sẽ không. . .