Nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống của Chanh Sát, Tàn Nguyệt cười nhạt nói:
“Chanh Sát, ta muốn hỏi ngươi chuyện này, ngươi có thể giúp ta giữ bí mật không?”
Chanh Sát vội vàng gật đầu: “Vừa rồi là vui đùa, chỉ là vui đùa mà thôi. Tàn Nguyệt, đi, chúng ta đi ra ngoài, ngươi cứ việc hỏi là được. . . .”
Kỳ thật Tàn Nguyệt cũng rất giả dối, hiện tại nàng là môn chủ phu nhân, mặc dù không sáng tỏ, nhưng cũng không phải tội nhân.
"Ừ, tốt!”
Hai người tùy ý đi trên đường, Tàn Nguyệt biết, nơi này trừ bỏ phái người cố định đến quét dọn ra, bình thường có thể tới, cũng chỉ có Địch Mân cùng vài phó sứ, cho nên nơi này rất an toàn, căn bản cũng không có người ngoài.
“Để ta đoán xem, ngươi muốn hỏi chuyện Địch Mân, hay là chuyện của ngươi? Ừm, sắc mặt đỏ bừng, hẳn là chuyện của ngươi?”
Chanh Sát nghịch ngợm cười, tiếp xúc với Tàn Nguyệt Nhiều rồi, không biết về sau ra ngoài, nàng có thể còn đủ tư cách là một sát thủ không?
Có còn không? Cười nhiều, tình cảm cũng phong phú, đi ra ngoài làm sao lãnh huyết vô tình?
“Đúng, cũng không hoàn toàn đúng. Ta muốn biết. . . .”
Tàn Nguyệt thở dài, rất thích tính tình Chanh Sát, tuy rằng nàng thường xuyên trêu cợt nàng.
“Chậc chậc, ngươi nữ nhân này, thật đúng là đủ lòng tham. . . .”
Chanh Sát thở dài:
“Ngươi muốn biết tình huống thân thể Địch Mân?”
Tàn Nguyệt gật gật đầu, nhẹ giọng nói:
“Ta còn muốn biết, người hại hắn là ai!”
“Nếu ta nói là thái tử, Lâm quý phi, ngươi có tin không?”
Chanh Sát nhíu lông mày, cẩn thận quan sát biểu tình của Tàn Nguyệt.
Thái tử? Lâm quý phi?
Tàn Nguyệt cười khổ một tiếng, trên mặt mang ý buồn:
“Tin, ta tin! Thì ra bên ngoài nói là thật, thật sự ta là sát tinh chuyển thế!”
“Tàn Nguyệt, không cần chuyện gì cũng ôm vào người mình, được không? Đây không phải là lỗi của ngươi, sao có thể oán ngươi?”
Chanh Sát nắm chặt tay Tàn Nguyệt, không đành lòng nàng tự trách như thế.