Tay, nắm chặt!
Vội vội vàng vàng trở về, trong viện vừa xong, không nghĩ tới liền nhìn thấy hai bóng người ôm chặt nhau trong viên ——
Một người là Hiên Vương, đệ đệ của hắn. . . . . .
Một người là Tàn Nguyệt, nương tử của hắn. . . . . .
Tàn Nguyệt, Hiên Vương, chẳng lẽ giữa các ngươi, cũng có cái gì sao?
Nghĩ đến lời đồn đãi trước kia, trong lòng Địch Mân đau vô cùng ——
Tàn Nguyệt, hắn không tin Tàn Nguyệt biết làm chuyện như vậy!
Hắn chỉ thiếu chút nữa tin, đây chỉ là lời đồn đãi, là lời hại ác ý!
Nhưng bây giờ thì sao? Tận mắt nhìn thấy bọn họ ôm nhau, đây phải nói như thế nào? Giải thích như thế nào?
“Hiên Vương, ngươi không sao chứ?”
Sau một lúc lâu, thấy Hiên Vương còn chưa muốn buông tay, trong lòng Tàn Nguyệt có chút bất an, nàng nhịn không được đẩy Hiên Vương.
Hiên Vương không buông tay ra, bên môi lộ ý cười chua xót:
“Ta không sao. . . . . .”
Môi, đột nhiên hạ xuống, ở trên trán Tàn Nguyệt ấn xuống một cái hôn, hắn xoay người, nhẹ giọng nói:
“Tàn Nguyệt, cám ơn ngươi, ta đi . . . . . .”
Cám ơn nàng? Tại sao muốn cám ơn nàng?
Thật đúng là khó hiểu!
Tàn Nguyệt lắc lắc đầu, cẩn thận đi về phía phòng.
Thấy Tàn Nguyệt trở về phòng, tay Địch Mân vẫn siết thật chặt như cũ, muốn đi vào để hỏi rõ ràng, nhưng mới đi một bước, Địch Mân oán hận dậm chân, xoay người hướng thư phòng đi đến.
Trăng lạnh như nước, Tàn Nguyệt úp sấp trước bàn, trên bàn còn có vài món ăn, nhưng đã sớm lạnh, Địch Mân vẫn chưa trở về.
Muốn kêu nha đầu ra ngoài hỏi một chút, nhưng mở miệng, Tàn Nguyệt mới nhớ rõ, trong viện của nàng, thời điểm có Địch Mân, vẫn luôn không có nha đầu.
Phủ thêm áo khoác, Tàn Nguyệt đứng dậy, quên đi, tự mình đi ra ngoài nhìn xem, cũng không biết khi nào Địch Mân mới trở về.
Trong viện, mùi hoa nhàn nhạt, ánh trăng sáng tỏ đổ xuống dưới, giống như tấm lụa màu trắng bạc khoác lên người, tất cả đều là mỹ lệ nói không nên lời.
Địch Mân vừa trở về, liền nhìn thấy bóng dáng lạnh nhạt dưới ánh trăng kia, ánh mắt hắn tối sầm lại, không vui nói:
“Nguyệt Nhi, sao ngươi còn chưa ngủ?”