Nhìn cái ô vứt một bên dưới đất, thấy quần áo hắn cũng ướt nhẹp, Tàn Nguyệt gật gật đầu. Nàng sinh bệnh, cũng không sao, nhưng nếu Địch Mân sinh bệnh, nàng sẽ đau lòng. . .
Tàn Nguyệt, số mệnh Tàn Nguyệt thực khổ, hắn nói, về sau có hắn, hắn sẽ không để cho Tàn Nguyệt chịu khổ, sẽ không để cho Tàn Nguyệt bất an, nhưng hắn nuốt lời .
Sinh bệnh? Nghĩ đến sinh bệnh, nàng chợt nhớ tới bát thuốc, bát thuốc chua xót kia. . . .
Xem ra, trên trời đúng là vẫn không chiếu cố nàng, nàng không bảo vệ tốt đứa nhỏ của Địch Mân, mà sau, cũng không có tư cách làm mẹ. . .
Địch Mân, cuối cùng vẫn không thuộc về hắn, hắn còn trẻ, hắn là con trai độc nhất của Địch lão tướng quân, phải nối dõi tông đường . . . . . .
Nghĩ đến về sau hắn sẽ cùng nữ nhân khác điềm điềm mật mật, tâm, bỗng nhiên đau như đao quấy, sắc mặt Tàn Nguyệt tái nhợt, thân mình một cái lảo đảo, mềm nhũn ngã xuống. . . . . .
Địch Mân đi phía trước, cảm thấy không đúng, vội vàng quay đầu, đã thấy Tàn Nguyệt ngã xuống, nằm ở trong mưa. . . . . .
“Tàn Nguyệt. . . . . .”
Kích động ôm lấy Tàn Nguyệt, Địch Mân đau lòng kêu lớn.
“Tàn Nguyệt, ngươi làm sao vậy? Ngươi không thể có chuyện, không thể có chuyện. . . . . .”
Chanh Sát trầm mặt, một bên nhìn người không nói được một lời, thở dài:
“Nàng không có việc gì, chỉ là bị kích thích. Môn chủ, chỉ là đi ra ngoài tìm người mà thôi, sao người kích thích làm nàng ngất đi? Thân thể của nàng rất yếu, không được nghỉ ngơi nhiều, hơn nữa. . . . . .”
Ánh mắt Chanh Sát tối sầm lại, Địch Mân cuống quít ngẩng đầu, khẩn trương hỏi:
“Hơn nữa cái gì? Nàng làm sao vậy?”
“Dường như là sinh non, thân mình đều không được dưỡng tốt, hơn nữa tâm tình không tốt. . . . Tâm không thuận thì khí không thông, thời gian đã lâu, bệnh xấu cũng nhiều. . .”
Sinh non? Đứa nhỏ?
Vì sao trên tư liệu bọn họ đưa tới, không có nói chuyện này? Vừa rồi hắn cũng không có nói cái gì, vì sao Tàn Nguyệt lại đột nhiên té xỉu?
Kỳ quái, có phải có cái gì hắn không biết không?
“Ngươi không cần ra ngoài, trước giúp nàng điều trị tốt thân thể đi!”
Đi đến trước giường, nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt dị thường, Địch Mân đau lòng vô cùng.
“Môn chủ, ta. . . . . .”