Nhìn Lam Nhi bị hai nha hoàn dẫn vào, trong lòng Tàn Nguyệt đã hiểu rõ.
Chính là, dùng một nha đầu đã phản bội nàng đến uy hiếp nàng. Đây không phải quá mức vô lý?
Huống chi, vừa mới nhìn thấy Lam Nhi, trên mặt của nàng ta cũng sưng đỏ, đây là do nữ nhân này gây thương tích ?
Trên mặt Lam Nhi còn có vết sẹo, chẳng lẽ cũng là Hạo Nguyệt gây nên?
Có khả năng này? Xem ra Hạo Nguyệt thật sự rất hận nàng? Bằng không, làm sao có thể trút giận lên nha đầu của nàng?
Chính là, nàng ta dựa vào cái gì để hận mình đây?
Từ đầu đến cuối, nàng bất kể cái gì cũng không có làm, nàng vẫn luôn là vô tội nhất . . . . . .
Còn bọn họ lại làm hại nàng mất đi đứa nhỏ duy nhất của nàng và Địch Mân.
Địch Mân, cha, nương, hẳn là đều đã oán nàng? Tuy rằng bọn họ không biểu hiện ra ngoài nhưng đó là huyết mạch duy nhất của Địch gia. . . . . .
"Tiện nha đầu, đánh cho ta!"
Hạo Nguyệt vừa mở lời, một nha đầu tiến lên, trái phải cùng tát. Những cái tát giáng xuống mặt của Lam Nhi, Lam Nhi ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ cũng đều không có, chỉ dùng hai mắt khẩn cầu nhìn Tàn Nguyệt, ai oán nhìn nàng. . . . . .
"Dùng sức, đánh mạnh!"
Nhìn từ đầu đến cuối cũng không làm Tàn Nguyệt động lòng, Hạo Nguyệt không cam lòng khẽ cắn môi. Nàng không tin Tàn Nguyệt có thể vô tình với Lam Nhi như thế.
"Đánh đi, cám ơn nhị tỷ, đối với cái loại nha đầu chân ngoài dài hơn chân trong, ta vẫn muốn giáo huấn . . . . . . Bất quá, tục ngữ nói, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ. Nàng hiện tại đã không phải là chó của ta, nhị tỷ giúp ta giáo huấn, lại thích hợp quá. . . . . ."
Đây là tiểu thư của nàng sao?
Là người mà ngay cả con kiến bé nhỏ cũng không dám giết sao?
Lam Nhi tuyệt vọng nhìn Tàn Nguyệt, nước mắt cùng với tiếng tát lẳng lặng vang lên trong phòng, có vẻ càng thêm thảm tuyệt.
Thờ ơ, nàng thật sự thờ ơ!
Tàn Nguyệt ngồi lặng, hai mắt thản nhiên nhìn Lam Nhi bị đánh, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không nhúc nhích.
Trong lòng Hạo Nguyệt hiện lên một tia không yên, Tàn Nguyệt máu lạnh như vậy, đối với nàng mà nói quá mức xa lạ, Tàn Nguyệt thật sự thay đổi sao?