“Nương nương, người không thể ngã xuống, không thể ngất xỉu. . . . Nếu người ngã, Địch Mân làm sao bây giờ? Con của người làm sao bây giờ?”
Vội vàng ôm Hàn phi, Tàn Nguyệt sợ hãi nàng thật sự cứ như vậy ngất xỉu. Cửa có người coi chừng, một mình nàng không ra được, nhất định sẽ bị người kia bắt.
Địch Mân? Con trai của nàng?
Hàn phi lầm bầm, trong đầu hoàn toàn hiểu rõ, lúc ấy vì cứu Hạo Nhi, Tố Vân đem đứa nhỏ của mình nhét vào trong tay nàng, mà Thanh ca, thì mang theo Tố Vân rời khỏi. . .
Cũng là vì bảo vệ Hạo Nhi, vì bảo hộ Hạo Nhi số khổ!
“Tàn Nguyệt. . . . . .”
“Hàn phi nương nương, ta van cầu người, van cầu người cứu Địch Mân đi!”
Vết máu trên mặt chưa lau khô, nước mắt sớm tràn ra, chảy trên khuôn mặt nhỏ vốn tái nhợt, từng đường từng đường đỏ.
“Được, chúng ta tới hoàng cung!”
Ngạo, ngươi có khỏe không? Nhiều năm như vậy không gặp, ngươi có khỏe không?
“Vâng!”
Tàn Nguyệt cuống quít gật đầu, hai người dìu dắt, đi rất nhanh.
“A. . . . . .”
Cửa, chẳng biết lúc nào đóng lại, hai người dùng sức lôi kéo, nhưng cửa không động chút nào.
“Này. . . . . .”
Hàn phi bất an nhìn Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt suy sụp mặt, tuyệt vọng nói :
“Bị khóa . . . Thanh thúc, quyết tâm muốn cho Địch Mân giết cha. . . .”
Thân mình mềm nhũn, Tàn Nguyệt thiếu chút nữa liền hôn mê bất tỉnh. . .
“Hoàng thượng, ngài cảm giác thế nào?”
Lão hoàng thượng nhìn giống như sắp chết, Lâm quý phi thật cẩn thận hỏi.
“Ái phi, trẫm không sao, không còn nhiều ham muốn!”
Hoàng thượng thở dài, ánh mắt nhìn hướng hoàng hậu, thở dài:
“Mẫn nhi, trẫm thực xin lỗi ngươi. . . . . .”
Trên hội hoa mẫu đơn, nàng giống như một đóa mẫu đơn thanh lịch, hắn vừa gặp đã thích nàng. Chuyện xưa của bọn họ, đã từng là câu chuyện động lòng người nhất trên phố, nhưng phía sau câu chuyện, ngay cả một đứa nhỏ hắn cũng không lưu cho nàng.